Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1697: Đồng Ý






Câu cuối cùng của Lý Hổ mới là mấu chốt.
Không có người được chọn thích hợp!
Bởi vì không có người được chọn thích hợp, cho nên kế hoạch lúc trước mới chậm chạp không thể thực thi.
Nếu có người được chọn thích hợp, sự việc đã không phải như vậy.
Vân Trân nghĩ.
Lại qua hai ngày, Lý Hổ nói với nàng đã có người được chọn, là một mưu sĩ bên cạnh Triệu Húc.
Trong số những người đề cử, trước mắt vị mưu sĩ kia là người được chọn thích hợp nhất.
Ông ta đủ nhạy bén, đầu óc linh hoạt, có tài ăn nói, năng lực tùy cơ ứng biến cao.
Khi mọi thứ bên này đã chuẩn bị ổn thỏa, mưu sĩ kia lập tức xuất phát.
Nhưng mưu sĩ kia còn chưa xuống thuyền đã bị người của tộc Cổ Tát đuổi về.
Người của tộc Cổ Tát truyền lời thay Cổ Tát Cưu, nói không cần mưu sĩ hay sứ thần gì cả.

Nếu triều đình Vân Hán Quốc thật sự có thành ý, vậy bảo hoàng đế của họ tự mình tới trong quân của tộc Cổ Tát hòa giải đi!
Cổ Tát Cưu bảo Triệu Húc tự mình qua sông, tiến hành hòa giải với họ?
Gã rõ ràng chắc chắn triều đình Vân Hán Quốc không có thành ý, không phải thật lòng muốn hòa giải, do vậy mới cố ý đưa ra điều kiện triều đình bên này không thể đồng ý.
"Bệ hạ, tuyệt đối không thể!"
Khi Triệu Húc nói hắn định đồng ý yêu cầu của tộc Cổ Tát, những người khác liền cản hắn lại.
"Đúng vậy, bệ hạ! Ngài là thiên tử, là chúa tể của bá tánh thiên hạ! Nếu ngài xảy ra chuyện gì, bảo bá tánh trong thiên hạ phải làm sao đây?"
"Cổ Tát Cưu đưa ra điều kiện này rõ ràng là không thật lòng suy xét tới vấn đề giảng hòa với chúng ta! Bọn chúng chỉ là muốn kích bệ hạ tới, sau đó nhân cơ hội bắt bệ hạ lại, ý đồ gây bất lợi cho bệ hạ, còn xin bệ hạ tam tư!"
"Nếu bệ hạ xảy ra chuyện gì, bảo thần trả lời triều đình, trả lời Thái Hậu, trả lời bá tánh thiên hạ sao đây!"
Mọi người khuyên nhủ.
Bởi vì bọn họ đều nhìn ra Cổ Tát Cưu căn bản không hề có thành ý.
Gã bảo mưu sĩ tiện thể trở về nhắn lại, chẳng qua là muốn mượn cơ hội vũ nhục triều đình, trào phúng bọn họ không có can đảm.
Trên thực tế, cho dù Triệu Húc tự mình sang sông, cũng không có khả năng Cổ Tát Cưu thật sự muốn giảng hòa.
"Chư vị, để trẫm nói hết đã." Nghe người bên dưới nói xong, Triệu Húc giơ tay, "Chư vị ái khanh, ý của trẫm là đồng ý với yêu cầu của Cổ Tát Vương, trẫm tự mình ra mặt tiến hành giảng hòa với gã.
Nhưng trẫm không có nói địa điểm giảng hòa là quân doanh của tộc Cổ Tát bọn chúng!"
Không phải quân doanh, vậy thì ở đâu?
"Ý của bệ hạ là..." Có người hỏi.
"Ý của trẫm có thể giảng hòa, nhưng địa điểm bắt buộc phải là nơi mọi người đều yên tâm!" Nói rồi, Triệu Húc rút bội kiếm trên eo, dùng kiếm chỉ một vị trí trên bản đồ, "Địa điểm đầm phán quyết định ở đây!"
...
"Ngươi nói ba ngày sau bệ hạ sẽ cùng Cổ Tát Vương ở trên sông Xích Thủy tiến hành đàm phán?" Buổi chiều, khi Vân Trân từ chỗ Lý Hổ biết được kết quả của Triệu Húc sau khi thương nghị hôm nay, không khỏi khiếp sợ.
"Đúng thế." Lý Hổ gật đầu, "Hồi đáp bên tộc Cổ Tát cũng đã truyền về.
Ba ngày sau, bệ hạ và Cổ Tát Vương lần lượt ngồi thuyền, gặp mặt trên sông.
Chuyện đàm phán cũng sẽ tiến hành trên sông."
Vân Trân nhíu mày.
Tại sao lại như vậy?
Đây rõ ràng là tự mình mạo hiểm!
"Vậy kế hoạch lúc trước..." Vân Trân hỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.