Cùng Nắm Tay Chàng

Chương 11: Bạch Liên Di Nương





Chu thị cùng Cổ ma ma đều sửng sốt.
Bộ trang sức này của Thẩm Nguyên Ngọc bọn họ đều đã thấy qua, là lễ vật sinh nhật đại lão gia tặng nàng vào ngày sinh nhật lần thứ mười hai của nàng, hồng bảo thạch đắt tiền hiếm có, Đông Châu càng là thiên kim khó cầu, càng đáng quý chính là mười hai viên Đông Châu to bằng nhau, vậy giá trị càng thêm không thể lường được.Đại lão gia cưng chiều nữ nhi, chế tạo cho nàng một bộ trang sức như vậy.
Sau khi Thẩm Nguyên Trân biết được, vừa khóc vừa nháo, quấn lấy Hồ Dương quận chúa, tìm khắp cửa hàng trang sức của Kiến Khang, thật vất vả mới gom đủ mười hai viên Đông Châu, chế tạo ra một bộ trang sức không khác lắm, nhưng Đông Châu của nàng ta lại nhỏ hơn Thẩm Nguyên Ngọc một chút, vì thế bị Thẩm Nguyên Ngọc chế nhạo suốt hai tháng.Bộ trang sức này là phụ thân tặng nàng, lại vô cùng quý giá, ngay cả Thẩm Nguyên Ngọc cũng xem là bảo bối, trường hợp nào không phải vô cùng trang trọng thì nàng cũng không nỡ đeo.
Hiện giờ lại không chút do dự muốn đưa cho muội muội, Chu thị cùng Cổ ma ma có thể không giật mình sao?Tiểu cô nương nào mà không thích quần áo xinh đẹp trang sức xinh đẹp, năm đó Thẩm Nguyên Thư nhìn thấy bộ trang sức này cũng hâm mộ vô cùng, hôm nay nhìn thấy lần nữa, không khỏi hai mắt tỏa sáng.Thẩm Nguyên Ngọc tự tay cầm hộp trang sức, không có nửa phần không nỡ, "Mau cầm lấy, tỷ tỷ đưa cho muội!"Thẩm Nguyên Thư dù sao cũng là tiểu hài tử, nhịn không được muốn đưa tay nhận.
Chu thị lại nói: "Chờ một chút!” Bà nhìn đại nữ nhi nói: "Con muốn thân thiết với muội muội, tặng nàng đồ, nương cũng không phản đối, nhưng mà cái này...!Nó quá đắt! Huống chi, đây là phụ thân con làm cho con, con cứ như vậy đưa cho Thư nhi, lão gia không vui thì sao?" Thẩm Quân cũng không phải rất ưa thích Nguyên Thư cà lăm này.Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Nương, người làm tỷ tỷ như con, có cái gì không thể đưa cho muội muội ruột chứ? Đừng nói đó là một bộ trang sức.
Phụ thân chỗ đó, càng sẽ không bởi vì con tặng một bộ trang sức, mà giận con hoặc là giận muội muội.
Đừng lo lắng!"Tuy rằng ở chung với phụ thân chỉ một đoạn thời gian ngắn, nhưng nàng lại có thể cảm thấy được, Thẩm Quân cũng không phải loại nam nhân bụng dạ hẹp hòi.
Nói không chừng mình chạy đến trước mặt ông làm nũng, ông còn có thể một lần nữa đánh cho mình một bộ trang sức giống nhau như đúc.Chu thị vẫn có chút lo lắng, "Cái này...!Vậy có phù hợp không?”Thẩm Nguyên Ngọc an ủi bà: "Người cứ yên tâm đi." Sau đó nhét hộp vào tay Thẩm Nguyên Thư.

Trên mặt Thẩm Nguyên Thư cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.Thẩm Nguyên Ngọc cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Lúc trước thật sự có lỗi với muội muội!Thẩm Nguyên Ngọc lại cùng Chu thị nói vài câu riêng tư, Chu thị nhìn canh giờ, có chút không nỡ nói: "Thời gian cũng không còn sớm, con cũng nên đi vấn an tổ mẫu.
Chờ con từ chỗ tổ mẫu trở về, lại đến chỗ ta dùng bữa sáng."Quy củ của Thẩm gia, vì biểu hiện hiếu đạo, sáng chiều phụng dưỡng lúc nào cũng không thể thiếu.
Cố thị lại xuất thân "Ngô tứ họ", về mặt thân phận không chèn ép được người khác, nên càng thêm đặc biệt coi trọng nghi thức như vậy.Chu thị bởi vì quanh năm bị bệnh nằm ở trên giường, cho nên ngược lại cũng không cần vấn an mẹ chồng.Nghe mẫu thân nhắc đến Cố thị, sắc mặt Thẩm Nguyên Ngọc âm trầm.
Nhớ tới lão thái thái cay nghiệt thiếu tình cảm kia nhục nhã người một nhà mình, nàng làm sao có thể yên tâm thoải mái đi vấn an bà ta?Nàng cười nói với Chu thị: "Con đã lâu không dùng bữa sáng cùng mẫu thân với muội muội, chỗ tổ mẫu, hôm nay con sẽ không đi!"Chu thị trách mắng: "Đứa nhỏ này, ăn sáng trễ tí cũng không sao, tổ mẫu chỗ đó con không đi, để bà ta nắm được nhược điểm, lại quở trách một trận, con vẫn nên mau đi Thiều Hòa viện đi! ”Thẩm Nguyên Ngọc kéo tay Chu thị nói: "Nương, người đừng lo lắng, sẽ không có việc gì! Sáng nay tổ mẫu mới phái người đến truyền lời, nói thân thể con không tốt, tạm thời miễn hai ngày sáng chiều phụng dưỡng.
Hôm nay con ở đây dành thời gian bồi mẫu thân." Cố thị làm như vậy đương nhiên không phải là đau lòng Thẩm Nguyên Ngọc, mà là làm cho lão thái quân nhìn.Chu thị trời sinh tính tình yếu đuối, đối với mẹ chồng lợi hại Cố thị này vẫn có vài phần e ngại, Thẩm Nguyên Ngọc liên tục cam đoan, nàng lại gọi Loan nương hỏi ma ma sáng nay lão thái thái sai tới nói như thế nào, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, lúc này mới hơi yên lòng.Chu thị nói với Cổ ma ma: "Nếu đã như vậy, vậy thì gọi bọn nha hoàn dọn cơm đi!"Thẩm Nguyên Ngọc hưng phấn đứng lên, chỉ huy nha hoàn bày cơm ở gian trong, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Trong mắt Chu thị hàm chứa ý cười nhẹ nhàng nhìn đại nữ nhi, nữ nhi có thể có chuyển biến như vậy, bà thật sự cảm thấy còn vui hơn cả ăn tiên đan.Người một nhà đang vui vẻ hòa thuận, thì có một tiểu nha hoàn vội vàng chạy vào hồi bẩm: "Thái thái, Bạch di nương mang theo Thất tiểu thư cùng Ngũ thiếu gia đến vấn an thái thái." Chắc là bên Thiều Hòa viện của Cố thị đã giải tán.Thẩm Nguyên Ngọc nhướng mày, nhất thời tựa như ăn phải một con ruồi.
Chu thị nhìn đại nữ nhi một cái, phân phó tiểu nha hoàn kia nói: "Mời Bạch di nương bọn họ vào đi."Không lâu sau, Bạch di nương liền mang theo Thất tiểu thư Thẩm Nguyên Bích cùng Ngũ thiếu gia Thẩm Khê đi vào.

Thẩm Nguyên Ngọc tinh tế đánh giá Bạch di nương.
Bạch di nương nhìn qua còn nhỏ hơn Chu thị mấy tuổi, bà ta mặc một chiếc áo khoác gấm màu xanh nhạt thêu Hỉ Thước, váy xếp ly màu trắng, mái tóc đen bóng búi thành một búi tóc nguyên bảo (búi kiểu thỏi vàng), cắm một cây trâm vàng kiểu dáng đơn giản.Luận dung mạo, bà ta cũng không phải tuyệt sắc, chỉ là đi lại ngồi nằm đều tao nhã uyển chuyển, phát huy vẻ xinh đẹp thông minh của nữ tử Giang Nam vô cùng nhuần nhuyễn.Chu thị liên tục sinh hai nữ nhi, Thẩm Quân lại là đích trưởng tử đại phòng, đích chi Thẩm gia vì tông tộc phồn thịnh, đều không ngại nạp cơ thiếp, Cố thị muốn nạp thiếp cho Thẩm Quân, Thẩm Quân thật sự không tìm được lý do từ chối.Cố thị liền chọn trúng một nữ nhân gia thế trong sạch trong Cố thị tộc, luận về thân phận, Bạch di nương còn phải gọi Cố thị một tiếng biểu di.
Chỉ có mấy ngày Bạch di nương đã được nâng vào trong phủ, bà ta tuy rằng xuất thân bần hàn, nhưng vì có quan hệ thân thích với Cố gia của "Ngô tứ họ", cho nên nếu thật sự luận về môn đệ, so với Chu thị có hơn chứ không kém, cho nên nếu Chu thị muốn bắt chẹt bà ta thì thực sự có chút lực bất tòng tâm.Bởi vậy tuy rằng Bạch di nương là thứ nữ, nhưng gả đến Thẩm phủ bà ta cũng là quý thiếp ván đã đóng thuyền.
Sau đó không đến một năm, bà ta liền sinh ra Thất tiểu thư Thẩm Nguyên Bích, lại qua hơn một năm, Ngũ thiếu gia Thẩm Khê cũng được sinh ra.
Đây là con đầu lòng của Đại lão gia Thẩm Quân, cũng là đứa con trai duy nhất, mặc dù là thứ tử, nhưng Bạch di nương mẫu bằng tử quý, càng vững vàng đè Chu thị đến không ngẩng đầu lên được.Hơn nữa Bạch di nương xử sự khéo léo, không bao lâu liền dỗ Cố thị đến vui vẻ, lại có quan hệ thân thích nặng nề này, Cố thị càng vui vẻ cất nhắc Bạch di nương.
Đợi đến khi Chu thị nằm trên giường không dậy nổi, nội vụ của tiểu đại phòng cũng thuận lý thành chương giao cho Bạch di nương.
Cho nên Nguyên Ngọc bị đưa đến trang trại, quản sự vụ trong phòng nàng chính là Trương ma ma do Bạch di nương phái đi.Bạch di nương quản tiểu đại phòng nhiều năm như vậy, thưởng phạt công bằng, đối đãi với người khoan dung, trong Thẩm phủ, thanh danh đều vô cùng tốt.Bạch di nương thấy Thẩm Nguyên Ngọc cùng nhau ăn cơm với mẹ con Chu thị, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.

Bà ta tự nhận mình vô cùng hiểu rõ Thẩm Nguyên Ngọc, tự cho là thanh cao, hoành hành vô kỵ.
Bởi vì xuất thân của Chu thị cùng muội muội cà lăm, trong lòng nàng vẫn vô cùng oán hận hai vị chí thân này, chưa bao giờ cùng các nàng thân cận.
Trong đó đương nhiên không thể thiếu bà ta mờ ám khiêu khích ly gián và châm ngòi thổi gió.Không nghĩ tới hôm nay nàng không đến chỗ Cố thị vấn an tranh thủ tình cảm, ngược lại lại đến Yến Nhiên cư.Bà ta bụng dạ cực sâu, ngoài mặt bất động thanh sắc, mang theo Thẩm Khê cùng Thẩm Nguyên Bích quỳ xuống với Chu thị.
Thẩm Nguyên Ngọc lắp bắp kinh hãi, nàng không nghĩ tới Bạch di nương là vua không ngai ở tiểu đại phòng này, sẽ hành đại lễ như vậy cho mẫu thân.
Cho dù là người bình thường, chủ mẫu nhất ngôn cửu đỉnh, bình thường thiếp thất vấn an cũng không cần hành lễ như vậy.Thẩm Nguyên Ngọc trong lòng thầm nghĩ, nhưng vẫn kéo Thẩm Nguyên Thư tránh sang một bên.
Mẫu thân nhận đại lễ của Bạch di nương là chuyện nên làm, đổi lại là hai vị tiểu thư, liền có vẻ có chút ngông cuồng.
Bạch di nương dù sao cũng là trưởng bối, lại sinh con cho phụ thân, đối với tiểu đại phòng mà nói, bà ta là người có công."Thái thái vạn an! Không biết thân thể thái thái có thoải mái hơn chút nào hay không, ta mỗi ngày đều ở tiểu phật đường trong phủ vì thái thái đọc Dược Vương Kinh nửa canh giờ, hy vọng thái thái có thể sớm ngày khôi phục, đó chính là phúc khí của tiểu đại phòng chúng ta." Bạch di nương không có nói sai, mặc kệ thật lòng cũng tốt, mua lòng người cũng được, bà ta thật mỗi ngày đều làm như vậy.Biểu tình Bạch di nương vô cùng thành kính, tuy nhiên Thẩm Nguyên Bích Và Thẩm Khê cũng có chút không tình nguyện.
Nhất là Thẩm Khê, sắc mặt thối, giống như là mẹ ruột vừa mới chết vậy.
Trong năm vị thái thái, Chu thị có xuất thân thấp nhất, cũng là người không có địa vị nhất, Thẩm Khê hắn ta chính là nhi tử duy nhất của tiểu đại phòng, chờ tương lai phụ thân hắn ta làm tông tử, hắn ta chính là tông chủ Thẩm thị tương lai, hắn ta dựa vào cái gì phải quỳ dập đầu cho nữ nhân hèn mọn này?Chu thị ho khan một tiếng nói: "Bạch di nương có tâm rồi.

Ngươi mau đứng lên, cũng đỡ bọn nhỏ lên đi.
Ta không phải đã sớm nói với ngươi, lúc vấn an không cần hành đại lễ như vậy nữa, sao ngươi cũng không nghe?"Bạch di nương vô cùng khiêm tốn nói: "Thái thái miễn lễ nghĩa, đó là thái thái khoan dung từ bi, nhưng tỳ thiếp lại không dám quên thân phận của mình.
Bất cứ lúc nào, thái thái đều là chủ mẫu của tỳ thiếp, càng là mẹ cả của hai hài tử, không có quy củ sao thành được vuông tròn, lễ này, tỳ thiếp tuyệt đối không dám bỏ.""Ngươi nha, luôn luôn như vậy, khiến người ta không biết nói ngươi cái gì cho tốt!” Chu thị biết rõ như vậy không ổn, lại hết lần này tới lần khác nói không lại bà ta.Bạch di nương rảnh rỗi, lúc này mới chào hỏi Thẩm Nguyên Ngọc: "Tối hôm qua đã nghe nói Tam tiểu thư từ thôn trang trở về, vốn định hôm nay rảnh rỗi đi Trường Nhạc đường bái kiến, không nghĩ tới đã gặp được ở chỗ này.
Nhiều ngày không gặp, Tam tiểu thư trổ mã càng ngày càng xinh đẹp."Bà ta nói chuyện dịu dàng, hết sức êm tai dễ nghe, cho dù biết rõ tâm tư bà ta âm ngoan ác độc, giờ khắc này Thẩm Nguyên Ngọc đều bị bà ta nịnh nọt đến toàn thân thư thái, nàng không khỏi âm thầm giật mình.
Bạch di nương này, thật sự là quá lợi hại, so với Cố thị, quả thực hoàn toàn không ở cùng một cấp độ.Trầm Nguyên Ngọc trả bán lễ, thản nhiên nói qua loa: "Nhờ phúc của di nương!" Nàng vừa chuyển đề tài, lại nói: "Nhưng lại nói tiếp, di nương thật đúng là tin tức linh thông! Hôm qua ta vừa mới hồi phủ, ngài liền gọi Thất muội muội đến nhị môn đón ta, mà nương ta, cũng là thẳng đến sáng nay ta tới vấn an, bà mới biết được tin tức ta trở về.
So với nương ta, ngài mới giống đương gia chủ mẫu một phòng này của chúng ta đó!"Những lời này của nàng cười tủm tỉm nói ra, Bạch di nương nghe xong lại giống như đứng ngồi không yên.
"Tam tiểu thư nói quá rồi, chủ mẫu tiểu đại phòng chỉ có một, chính là thái thái.
Bởi vì do thái thái vẫn luôn bệnh, lão thái thái cất nhắc tỳ thiếp, kêu tỳ thiếp thay thái thái chủ trì sự vụ trong phòng, tin tức mới linh thông một chút mà thôi.""Ồ, thật sự là như vậy sao?" Trên mặt Nguyên Ngọc lạnh băng: "Nhìn ngài thỉnh an mẫu thân ta, thành kính kính cẩn như vậy, người khác nhìn còn tưởng rằng ngài đối với mẫu thân ta cung kính như thế nào.
Nhưng con gái ruột của mẫu thân từ thôn trang trở về, một chuyện lớn như vậy, ngài cũng không chịu phái người đến Yến Nhiên cư thông báo một tiếng, rốt cuộc là ngài quý nhân quá nhiều việc nên đã quên, hay là trong lòng ngài căn bản không có xem mẫu thân ta làm chủ mẫu, căn bản cũng không có để bà vào mắt?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.