Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Yêu Đương Ngọt Ngào

Chương 30: Nhưng Thật Sự Rất Ngọt





Một tuần nhanh chóng trôi qua, buổi ghi hình thứ hai bắt đầu.
Người đại diện Trần Tiệp mang theo trợ lý Hiểu Tinh, lại lần nữa không yên tâm cùng nhau tới, cũng như người đại diện của Cố Thần Hi.
Bởi vì lần trước đã rút thăm, cho nên lần xếp đội này vẫn giống với kỳ một, vẫn là Lâm Lạc Lạc cùng Cố Thần Hi tổ đội với nhau, ngôi sao nhí Liêu Nhất Thống cùng diễn viên hài kịch Tưởng Chân Tâm, người chủ trì Vương Mộc Đức cùng nữ diễn viên Lương Mẫn Na.
So sánh với sự khách sáo thuần túy của tuần trước mà nói, thì lần này mọi người rõ ràng đã thân với nhau hơn, mấy khách mời cũng đều follow Weibo của nhau, mấy ngày nay cơ bản đều có tương tác.
Đương nhiên là ngoại trừ Cố Thần Hi và Lâm Lạc Lạc, hai người không follow lẫn nhau, cũng không tương tác với nhau.
Chuyện này ngày hôm qua còn lên hot search, hai người đều follow những người khác, duy độc không follow đối phương, trầ.n trụi tỏ rõ chuyện "quan hệ không tốt" của bọn họ.
Đối với việc này, nhóm quần chúng ăn dưa vui vẻ biết bao nhiêu, thì hai người đại diện vạn phần bất đắc dĩ bấy nhiêu, cả hai đều đã từ bỏ khuyên bảo.
Thấy hai người kẻ trước người sau xuất hiện, bốn khách mời khác đều mỉm cười có chút ý vị thâm trường, đều cúi đầu tỏ vẻ bội phục với bọn họ.
Tổ đạo diễn thì lại phi thường thích nghe ngóng, dù sao đối với tổ tiết mục mà nói, đều là việc tốt giúp gia tăng độ hot.
"Lần này chúng ta có ba vị khách mời*, bọn họ sẽ tách ra gia nhập vào tổ của mọi người, chúng ta hãy nhiệt liệt hoan nghênh họ."
*Gốc là khách mời phi hành (飞行嘉宾): là chỉ khách mời tổ tiết mục chỉ mời một hoặc một số tập, có tính chất tạm thời, không lâu dài.
Ra trước chính là hai nam diễn viên gần đây đang nổi, lớn lên cao lớn anh tuấn, còn hai đội khác thì đều ngao ngao kêu, ồn ào muốn bọn họ.
Lâm Lạc Lạc cùng Cố Thần Hi đều không lên tiếng, hai người đều rất rõ ràng, dựa theo biểu hiện nổi bật tuần trước, thì tổ tiết mục tuyệt đối sẽ không đưa trợ lực cho họ, hai người này cơ bản là của hai đội khác.
Trên thực tế đúng là như vậy, tổ tiết mục không chút che giấu sự "bất công" với bọn họ, trực tiếp phân người trước, mới hoan nghênh vị khách mời thứ ba.
Vị khách mời thứ ba là nữ minh tinh nũng nịu tuyến hai - Lữ Giai Giai, cùng công ty với Cố Thần Hi, từng nhiều lần công khai tỏ vẻ vô cùng thích Cố Thần Hi.
Hiện giờ mới vừa xuất hiện, liền đi đến giữa Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi, một đôi mắt đẹp dừng ở trên người Cố Thần Hi chưa từng dời đi, đối với bên Lâm Lạc Lạc thập phần có lệ.
Cố Thần Hi hơi hơi nhíu mày, làm bộ khát nước đi lấy nước uống, sau khi trở về liền đứng bên cạnh Lâm Lạc Lạc, còn một bộ có chuyện muốn cùng cô nói.
Kể từ sau lần "tạ lễ" tối hôm đó, mấy ngày nay hai người đều không liên hệ, trái tim Cố Thần Hi vẫn luôn nửa vời.
"Làm gì?" Lâm Lạc Lạc hỏi.
"Mấy ngày nay cô rất bận?" Anh làm bộ tùy ý hỏi.
Lâm Lạc Lạc không trả lời, chỉ cười cười với anh, mấy ngày nay cô tự nhiên không bận, sở dĩ không đi tìm anh, chỉ là vì muốn không để ý tới anh mà thôi.
Người sao, luôn là có điểm tiện, nếu cứ từng bước ép sát chủ động nơi chốn, có khả năng người khác còn sẽ cảm thấy phản cảm chán ghét, chỉ có co giãn vừa phải, mới có thể đem người treo ở giữa không trung.
Bởi vì Lữ Giai Giai mặc váy mang giày cao gót không tiện, cho nên đã đi thay quần áo trước, hai người đứng tại chỗ chờ cô ta.
"Về chuyện......" Cố Thần Hi cố ý khơi gợi hứng thú với Lâm Lạc Lạc.
"Thế nào?" Lúc trước Lâm Lạc Lạc nói mời anh viết nhạc, lúc ấy chỉ là vì đùa giỡn anh, cô vốn không để ý đến chuyện này, nhưng nếu anh chủ động nhắc tới, cô tự nhiên cũng sẽ giả bộ phi thường để ý, vì thế chờ mong nhìn anh.
Quả nhiên Cố Thần Hi cảm thấy thoải mái: "Cô muốn tôi giúp cô viết nhạc, vậy mà Weibo của cô lại không follow tôi?"
Trên mặt Lâm Lạc Lạc hiện lên một biểu tình ủy khuất, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Nếu là tôi follow trước, người khác nhất định sẽ cười nhạo tôi, tôi một cô gái sẽ mất mặt biết bao nhiêu!"

Giọng nói của cô tuy rằng nhẹ, lại duy trì ở mức độ Cố Thần Hi có thể nghe rõ, anh liếc xéo cô: "Nói đến nói đi là muốn tôi follow trước? Chẳng lẽ tôi sẽ không thật mất mặt sao?"
"Anh là tiền bối mà, anh follow tôi trước thuyết minh anh quan tâm hậu bối, người khác chỉ biết khen ngợi anh có phong phạm đại nhân." Lâm Lạc Lạc giơ ngón tay cái với anh, miệng đầy lời ngụy biện.
Cố Thần Hi hừ một tiếng, tâm nói cũng không thấy cô có chút tôn trọng nào với người tiền bối như tôi, ngược lại là --
Động tay động chân, còn nói chuyện cái gì.
Nghĩ đến nụ hôn thoáng qua buổi tối ngày hôm đó, lỗ tai Cố Thần Hi hơi hơi đỏ lên.
Quay đầu thấy cô còn đang nhìn chằm chằm mình, trong mắt tràn đầy chờ mong, anh cuối cùng vẫn rụt rè lấy di động ra, ở trên trang cá nhân của cô, nhẹ nhàng nhấn follow.
Giờ này khắc này, không biết có bao nhiêu người, ở mọi ngóc ngách, mang theo các loại tâm tình hoàn toàn khác nhau, hô lên câu nói kia: "Trời ạ Cố Thần Hi follow Lâm Lạc Lạc trước!"
Hiện trường có nhân viên công tác thiếu chút nữa đã hô lên, bị đồng nghiệp tay lanh mắt lẹ che miệng lại, sau đó một truyền mười, mười truyền trăm, thực mau tất cả đều đã biết, một đám cầm di động, nhìn cái nick mới follow kia, biểu tình kích động đủ kiểu.
Tổ đạo diễn nhìn hai người, trong lòng vô cùng kỳ quái, hai người này rốt cuộc đã nói gì? Sao Cố đại thiếu gia lại chủ động follow?
Cố Thần Hi liếc xéo Lâm Lạc Lạc, tuy rằng không nói gì, nhưng ý tứ thực rõ ràng: Tôi đã follow cô, cô còn không nhanh lên?
Cô tự nhiên không kéo dài, cũng lấy di động ra nhấn follow, còn chụp hình lưu lại: "Tôi muốn giữ lại cái này, lỡ đâu về sau unfollow, ít nhất có thể chứng minh chúng ta từng follow lẫn nhau."
"Cô còn muốn unfollow?" Anh nhướng mày, có chút bất mãn.
"Thế sự vô thường, hết thảy đều có khả năng." Lâm Lạc Lạc chớp chớp mắt.
Cố Thần Hi chán nản, lấy di động ra: "Tôi đây hiện tại liền unfollow."
"Đừng đừng đừng." Cô vội vàng ngăn anh lại, nghiêng người đưa lưng về phía camera cách đó không xa, nhẹ giọng nói với anh, "Anh trai tốt, đừng unfollow mà."
Ba chữ anh trai tốt vừa ra, trái tim Cố Thần Hi liền phanh phanh phanh nhảy loạn, anh nhìn gương mặt tươi cười vừa kiều vừa mị lại có chút xấu xa lúc này của cô, mị hoặc mười phần.
Cô như vậy, chỉ có một mình anh thấy.
Lữ Giai Giai cuối cùng cũng thay xong quần áo đi tới đây, Cố Thần Hi về phía trước một bước, ngăn trở tầm mắt cô ta, không cho cô ta thấy Lâm Lạc Lạc lúc này.
Anh không muốn cô ta thấy.
Không muốn bất luận kẻ nào thấy.
- ---
Lần ghi hình này là ở trên một ngọn núi, tất cả trạm kiểm soát đều được bố trí ở mọi ngóc ngách, cho nên lần này không chỉ yêu cầu trí lực và hợp tác lẫn nhau, và leo núi chính là nan đề đầu tiên.
Đội của Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi nhiều lần dẫn đầu ở kỳ một, lần này bởi vì Lữ Giai Giai mà rất nhiều lần tụt lại ở phía sau.
Lữ Giai Giai đi không bao lâu đã nói mệt, luôn muốn dừng lại nghỉ ngơi, còn muốn trang điểm lại linh tinh.
Tổ tiết mục yêu cầu không thể bỏ lại bất kì ai trong đội, Lâm Lạc Lạc cùng Cố Thần Hi chỉ có thể nhân nhượng Lữ Giai Giai, nhưng mà thời điểm nhìn đến Lữ Giai Giai, trong lòng hai người liền hiểu rõ, cho nên đều không vội không nóng.
Dù sao đây cũng là gameshow, lại không phải chân chính thi đấu, thắng thua không phải quan trọng nhất, quá trình có đoán có xem, có thể bày ra mị lực cá nhân cùng năng lực thích hợp, làm người xem nhớ kỹ và yêu thích mới là quan trọng nhất.
Hai người hưởng thụ phong cảnh ven đường, còn thường thường nói móc lẫn nhau, anh trào phúng tôi hai câu, tôi trêu chọc anh hai cái, cứ như đang cùng diễn tiểu phẩm, làm nhân viên công tác đi theo chịu không nổi, một đám cười ngã trước ngã sau, vẫn luôn ngầm nói thầm: "Hai người này sao lại khôi hài như vậy ha ha ha ha......"

Nhưng mà ở phân đoạn có thể giành chiến thắng, thì hai người vẫn toàn lực ứng phó, so với kỳ một còn muốn hung mãnh hơn, tranh thủ bù vào các phân đoạn khác.
Vì thế liền xuất hiện một hiện tượng kỳ quái, nếu yêu cầu ba người hợp tác, đội bọn họ sẽ bởi vì Lữ Giai Giai mà bị các đội khác vượt qua; nhưng chỉ cần là phân đoạn một người hoặc là hai người có thể hoàn thành, thì bọn họ tất nhiên sẽ là đội hoàn thành đầu tiên.
Tổ đạo diễn cùng mấy khách mời cố định khác đều hiểu rõ trong lòng, sau khi chương trình kỳ này được phát sóng, Lữ Giai Giai khẳng định sẽ bị mắng.
Thời điểm nghỉ ngơi trên đường, Lâm Lạc Lạc ngắt một chiếc lá thích hợp, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi bay, tiếng nhạc du dương ở trong núi vang lên.
Cố Thần Hi nghe xong trong chốc lát, cũng ngắt một chiếc lá khác, kết hợp với giai điệu ban đầu của cô, hai người thiên mã hành không* thổi bay tới, thế nhưng lại hết sức hài hòa.
*Thiên mã hành không (天马行空): ngựa thần lướt gió tung mây; ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc.
Những người khác sôi nổi bị khúc ca hấp dẫn lại đây, biểu tình cổ quái nhìn Lâm Lạc Lạc cùng Cố Thần Hi.
Chỉ thấy hai người ngồi trên hai tảng đá cách xa nhau hơn 1 mét, nhìn rất là mới lạ cũng xa lạ, nhưng trong miệng hai người lại cùng thổi ra một giai điệu, một cao một thấp, anh truy tôi đuổi, kết hợp với nhau rồi lại dễ nghe êm tai.
Bốn chữ mạo ly thần hợp* nổi lên trong lòng mọi người.
*Mạo ly thần hợp (貌离神合): ý chỉ mặt ngoài bất đồng nhưng thực chất lại nhất trí, kiểu giống như ngoài ghét trong thích ấy.
Quan hệ giữa hai người này, đến tột cùng là không tốt? Hay là tốt?
Chạng vạng khi mọi người xuống núi nghỉ ngơi, tổ tiết mục ở dưới chân núi bao một ngôi nhà vườn*, buổi tối còn tổ chức bữa tiệc lửa trại, mọi người ngồi cùng nhau chơi vài trò chơi, Lữ Giai Giai nhảy một vũ đạo nóng bỏng, hai tiểu thịt tươi cũng biểu diễn tài nghệ, trong vui vui sướng sướng kết thúc một ngày ghi hình.
*Gốc là Nông Gia Nhạc (农家乐): là hình thức du lịch nghỉ dưỡng mới xuất hiện, là một cách du lịch nghỉ dưỡng về với thiên nhiên từ đó thư giãn thể xác và tinh thần.
Tập đầu tiên sẽ được phát sóng vào tối mai, tổ tiết mục rõ ràng có chút hưng phấn.
Càng làm cho bọn họ hưng phấn chính là, chuyện Lâm Lạc Lạc cùng Cố Thần Hi follow nhau hôm nay cũng lên hot search; bọn họ đăng lên một ít trailer, đoạn ngắn giữa Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi cũng gây ra thảo luận sôi nổi, hot search hai ngày liên tục đều liên quan đến Lâm Lạc Lạc, ánh mắt đạo diễn nhìn cô đều tràn đầy hiền từ.
Lúc trước bọn họ chỉ là muốn kiếm một đợt mánh lới, cho nên mới mời Lâm Lạc Lạc, nhưng trải qua hai lần ghi hình, tổ tiết mục lại thật sự cảm thấy, Lâm Lạc Lạc thật đúng là báu vật!
Lần này còn muốn mệt hơn cả kỳ một, không bao lâu toàn bộ ngôi nhà vườn liền an tĩnh lại, chỉ có ít ỏi mấy phòng còn sáng đèn, đêm khuya tĩnh lặng hết sức, Lâm Lạc Lạc lại nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện.
Là Cố Thần Hi cùng Lữ Giai Giai.
Phòng cô và Cố Thần Hi ở cách vách, vì thế cô nhẹ nhàng mở cửa, ló đầu ra tò mò nhìn thoáng qua.
Lại thấy Lữ Giai Giai đứng ở cửa, đưa lưng về phía cô đang cùng Cố Thần Hi nói chuyện, tựa hồ là muốn đi vào phòng, lại bị Cố Thần Hi từ chối.
"Có chuyện gì ở chỗ này nói là được." Cố Thần Hi hơi hơi nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, "Tốt nhất ngày mai lại nói."
"Vậy, ở chỗ này nói đi." Lữ Giai Giai tự nhiên không muốn từ bỏ.
Trong mắt Lâm Lạc Lạc hiện lên ý cười, cô đi đến ban công, cô và Cố Thần Hi đều ở lầu 3, cho nên phòng hai người đều có một ban công nhỏ, giữa hai ban công chỉ cách xa nhau hơn 1 mét, cũng không phải rất xa.
Cô chống tay, nhảy lên ban công, một tay đỡ tường đứng lên, thả người nhảy, "bịch" một tiếng nhảy lên ban công phòng Cố Thần Hi.
Đang nói chuyện Cố Thần Hi đột nhiên quay đầu lại, thấy Lâm Lạc Lạc đứng sau cửa ban công, đối diện anh nở một nụ cười xinh đẹp, còn vẫy tay với anh, không coi ai ra gì nhẹ nhàng mở cửa ban công ra.
Cố Thần Hi: "......"
"Tiếng gì vậy?" Lữ Giai Giai kỳ quái hỏi.
"Đồ của tôi rớt." Cố Thần Hi thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói, "Cô có chuyện gì thì nhanh nói đi."
"Em, em, kỳ thật em......" Mặt Lữ Giai Giai đỏ bừng, mấy phen muốn nói lại thôi.
Lâm Lạc Lạc đã mở cửa ban công ra, tay chân nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa, ngón tay nhẹ nhàng nhéo mu bàn tay đang ấn cửa của Cố Thần Hi một cái.
Cảm giác ngưa ngứa trên mu bàn tay làm Cố Thần Hi khẽ run lên, nhẹ nhàng quay đầu trừng cô, cô không sợ chút nào, dùng khẩu hình hỏi anh: "Có cần giúp đỡ không?"
Cố Thần Hi có kinh nghiệm tống cổ người phong phú, anh có thể tống cổ Lữ Giai Giai chỉ trong năm câu, tự nhiên là không cần giúp đỡ.
Nhưng lúc này nhìn Lâm Lạc Lạc để mặt mộc, mặc quần áo bình thường ở nhà, lại vẫn quang thải chiếu nhân như cũ, anh lại như bị thần sai quỷ khiến mà gật đầu.
Anh chính là muốn nhìn một chút, cô có thể giúp đỡ như thế nào?
Nhưng mà rất mau anh đã hối hận.
- ---
Thời điểm Lữ Giai Giai cuối cùng cũng thu đủ dũng khí, đang định một hơi tỏ tình, thì lại đột nhiên thấy một bàn tay từ phía sau Cố Thần Hi vươn tới, nhẹ nhàng đặt trên vai Cố Thần Hi.
Tay kia tinh tế trắng nõn, năm ngón tay thon dài cân xứng, đến hình dạng móng tay cũng cực kỳ hoàn mỹ, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng chính là bàn tay này, không những đặt trên vai Cố Thần Hi, mà còn tác loạn trên đó, bên này gõ một chút, bên kia chọc một chút.
Cố Thần Hi đè tay Lâm Lạc Lạc lại, xúc cảm mềm mại không xương làm trong lòng anh tê rần, anh chế trụ tay phải của cô, hơi hơi quay đầu trừng cô: An phận chút.
Lâm Lạc Lạc tất nhiên sẽ không an phận, thân hình Cố Thần Hi cao lớn, có thể ngăn trở thân ảnh của cô một cách hoàn hảo.
Cô đứng sau anh, một cái tay khác vòng qua eo anh, đặt ở trên bụng, thoạt nhìn giống như là ôm anh từ đằng sau.
"Thân ái, còn chưa xong sao, người ta chờ sốt ruột muốn chết rồi." Cô cố ý dùng giọng nói nào đó nhu mị đến cực điểm nói, vừa nói tay trái còn chọc chọc trên cơ bụng anh.
Cố Thần Hi nhanh chóng đè lại tay trái đang tác loạn, dùng sức thậm chí có chút niết đau cô, nhưng cô lại dáng vẻ kệch cỡm tiếp tục nói: "Đáng ghét, thân ái, anh làm người ta đau."
"An, phận, chút!" Cố Thần Hi cắn răng hàm sau nói, quả nhiên anh không nên để cô giúp đỡ, cô nơi nào là giúp đỡ, căn bản không có lòng tốt, hoàn toàn chính là đang khiêu khích anh!
Cực kỳ khiêu khích!
Anh vừa mới thiếu chút nữa đã xấu mặt.
Khuôn mặt tươi cười của Lữ Giai Giai hoàn toàn biến mất, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, vừa khiếp sợ lại khó có thể tin nhìn hết thảy chuyện này, trong phòng Cố Thần Hi cất giấu một người phụ nữ? Là ai?
Lâm Lạc Lạc là cố ý thay đổi giọng nói, phương thức nói chuyện cũng không giống ngày thường, Lữ Giai Giai căn bản không nghe ra, cô ta hiện tại đầu óc đều loạn cào cào lên: "Cô, cô, cô là người nào?"
Tay trái bị Cố Thần Hi gắt gao đè lại, nhưng tay phải Lâm Lạc Lạc vẫn còn có thể cử động một chút, vì thế cô duỗi đến cổ Cố Thần Hi, cứ như khiêu khích mà sờ sờ hầu kết của anh, dùng một giọng nói càng thêm nhu mị: "Tôi là người như thế nào không quan trọng, quan trọng là cô quấy rầy đến chúng tôi, hiểu không?"
Lữ Giai Giai nhìn Cố Thần Hi, anh hoàn toàn không phản bác, đôi tay còn gắt gao nắm chặt tay người phụ nữ phía sau, thoạt nhìn thậm chí có vài phần không kiên nhẫn.
"Thực xin lỗi, em......" Lữ Giai Giai thẳng tắp nhìn anh, nước mắt từng giọt chảy xuống, thoạt nhìn rất là thê mỹ, "Em, không nghĩ tới, anh......"
"Biết quấy rầy thì nhanh chóng đi đi, tôi và thân ái nhà mình còn muốn ngủ." Hai chữ muốn ngủ bị Lâm Lạc Lạc nói ý vị thâm trường, sắc mặt Lữ Giai Giai càng trắng bệch, ánh mắt Cố Thần Hi lại gia tăng, tay nắm chặt tay cô càng thêm dùng sức, độ ấm trên người anh cũng càng ngày càng cao.
"Có chuyện gì về sau lại nói, tạm biệt." Cố Thần Hi lập tức đóng cửa lại, Lâm Lạc Lạc đang muốn chạy, lại bị anh ấn ở trên cửa.
"Hiện tại muốn chạy? Chậm." Cố Thần Hi cười lạnh, không phải hồi nãy trêu chọc anh rất hăng say sao?
"Tôi tuy giúp anh đuổi Lữ Giai Giai đi, nhưng tôi là người thi ân bất cầu báo*, anh không cần cảm ơn tôi." Cô ý đồ muốn bẻ tay anh ra, nhưng lại không nhúc nhích được chút nào, đôi tay anh đặt hai bên cô, vây cô vào trong, không cho cô có chút cơ hội chạy trốn nào.

*Thi ân bất cầu báo (施恩不图报): nghĩa là giúp đỡ người khác mà không cầu mong sự báo đáp, cho đi mà không cần nhận lại cái gì, đơn giản là cho đi.
"Cô giúp tôi việc lớn như vậy, sao có thể không cảm ơn?" Cố Thần Hi vén một sợi tóc trên mặt cô lên, làm cả khuôn mặt cô đều lộ ra, lúc này cô không chút phấn son, trên mặt lại oánh bạch như ngọc, ở dưới ánh đèn mảy may tất hiện*, hai tròng mắt có vẻ linh động càng thêm đen bóng, đúng thật là làm người khác không thể dời tầm mắt đi.
*Mảy may tất hiện (毫发毕现): có ý hình dung hoàn toàn hiển lộ ra hoặc lộ rõ.
Nhiều năm như vậy, sao trước kia anh không phát hiện cô đẹp như vậy?
Đúng là lãng phí thật nhiều năm.
"Không cần cảm ơn, thật sự không cần cảm ơn." Cô cười tủm tỉm nói, còn anh em tốt vỗ vỗ bả vai anh.
Vừa mới nãy không cho cô chạm vào, hiện tại lại không giống nhau, anh đặt tay cô lên ngực mình: "Nơi này."
Cô chớp chớp mắt không động, anh lại khống chế tay cô tiếp tục đi xuống, đặt trên cơ bụng: "Hoặc là nơi này."
Cô vẫn không cử động, anh lại tới gần cô, vốn là giọng nói từ tính, dưới sự cố tình khống chế, lại càng thêm trầm thấp từ tính, gợi cảm chọc người: "Lúc nãy không phải rất muốn sờ sao?"
Tự nhiên là không giống nhau, mới nãy là có người ngoài ở đây, nhìn bộ dáng anh cực lực khắc chế, cô càng thêm muốn trêu chọc anh, thật sự chơi quá vui.
Nhưng hiện tại trai đơn gái chiếc, nếu cô tiếp tục trêu chọc, phỏng chừng sẽ xảy ra chuyện.
"Tôi nhớ ra tôi còn có việc chưa làm, tôi đi trước." Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, từ dưới cánh tay anh chui ra.
Nhưng mới vừa đi được hai bước, một bàn tay to nóng rực từ đằng sau cô đã vươn lại đây, một phen câu lấy eo thon, hơi dùng một chút lực, đã nhẹ nhàng kéo cô trở về.
"Cạch" một tiếng, Cố Thần Hi tắt đèn trong phòng, căn phòng lâm vào một mảnh hắc ám, nhưng rất nhanh, ánh đèn bên ngoài cùng ánh trăng dần dần len lỏi tiến vào, trong phòng tuy rằng có chút tối tăm, nhưng hai người gần ngay trước mắt vẫn có thể thấy được lẫn nhau.
Hắc ám mang đến cảm giác đánh sâu vào cảm quan rất lớn, đặc biệt là loại thời điểm này, Lâm Lạc Lạc quay đầu nhìn Cố Thần Hi, lúc này anh tràn đầy cảm giác ái muội, ánh mắt nhìn cô một mảnh sâu thẳm.
Tối tăm khiến đôi mắt mất đi một phần tác dụng, nhìn không rõ mọi thứ xung quanh làm cảm giác khác bị kích phát ra tới, tỷ như bàn tay nóng rực ôm eo cô, tỷ như hơi thở thiêu đốt thổi tới mặt cô từng đợt, cùng với tiếng tim đập gần trong gang tấc, và tiếng th/ở dốc rõ ràng hơn ngày thường của anh.
Rõ ràng cái gì cũng không có làm, lại ái muội như là hết thảy đang tiến hành.
"Tôi buồn ngủ quá, phải đi về ngủ." Lâm Lạc Lạc đánh ngáp nói.
"Ngủ?" Cố Thần Hi ý vị thâm trường, làm người khác không khỏi nhớ tới, mới nãy Lâm Lạc Lạc nói ngủ với Lữ Giai Giai, chứa đầy thâm ý.
"Cố Thần Hi anh đừng có chơi lưu manh!"
Cố Thần Hi cười, rõ ràng là cô vẫn luôn chơi lưu manh, vừa ăn cướp vừa la làng.
"Nếu tôi muốn thì sao?" Anh dựa cằm vào hõm vai cô, hít thở hương thơm tràn ngập, làm người khác say mê trên người cô, anh vốn dĩ chỉ là muốn ôm một chút, hiện tại lại căn bản không muốn buông ra.
Trong mắt Lâm Lạc Lạc hiện lên ý cười: "Hậu quả chơi lưu manh rất nghiêm trọng."
"Ồ." Anh lười nhác đáp lại, một tay nhẹ nhàng nắm cằm cô, làm cô quay đầu, bờ môi của anh từng chút một tới gần cô.
Hơi thở của anh thổi lên trên mặt, cô có thể cảm nhận rõ ràng anh đang tiến lại gần, ở khoảng cách cực gần anh dừng lại, hai người thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, chỉ cần tiến về phía trước thêm một chút, là có thể tiếp xúc.
Cố Thần Hi lại tạm dừng hồi lâu, cho cô thời gian tránh đi.
Nhưng không có, cô chỉ lẳng lặng nhìn anh, trên mặt tràn đầy ý cười, thậm chí còn trở tay sờ sờ lỗ tai anh, nhẹ giọng nói: "Mặt anh đỏ hết rồi."
Tựa như đang muốn nói rằng, anh tắt đèn, chính là để che giấu việc anh đỏ mặt đi?
Cố Thần Hi cười lạnh một tiếng, cuối cùng không do dự phủ lên trên, một tay đè lại cái ót của cô, không cho cô lui về phía sau.
Anh thừa nhận, anh thua.
Nhưng, thật sự rất ngọt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.