Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 91:




Thẳng tới khi ngồi xuống Bích Nguyệt Cung, Tiêu Vân Hoàn vẫn có chút mông lung.
Mà bên kia, Huệ tần và Thu Vãn mang theo số hoa quế vừa mới hái xuống thân mật vào phòng bếp nhỏ nhìn Tình Hương dạy Kim Đào cách làm món điểm tâm này.
Tiêu Vân Hoàn ngồi trong phòng, xung quanh chỉ có đám cung nữ thái giám chờ hầu hạ, bởi vì thân phận cho nên hắn không thể theo các nàng vào phòng bếp nhỏ, hắn chỉ có thể ngồi bên ngoài nghe tiếng đối thoại mơ hồ từ phòng bếp nhỏ truyền ra. Loáng thoáng tiếng gì đấy, hắn nghe không rõ ràng, tuy nhiên những lời này phảng phất như mọc ra móng vuốt gãi nhẹ vào trái tim hắn, khiến hắn đứng ngồi không yên.
Cũng không biết hai người kia đang làm gì, Tiêu Vân Hoàn bưng ly trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt lộ ra vẻ không vui. Hắn ngồi ở nơi này, hai người kia một người là thủ hạ của hắn, một người là phi tử của hắn, thế nhưng lại trực tiếp bỏ hắn ở nơi này không thèm để ý tới hắn, cả hai đều chui vào phòng bếp nhỏ.
Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác làm lơ như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Tiêu Vân Hoàn căm giận, hắn bắt đầu hối hận về quyết định tới đây của mình. Buông chén trà xuống, đang định đứng dậy rời đi, bỗng nhiên lại nghe thấy phòng bếp nhỏ truyền ra một tràng tiếng cười như ẩn như hiện, khiến hắn không khỏi ngồi trở lại.
Chần chờ một lát, hắn lại cầm chén trà lên.
Thôi, hắn khoan hồng độ lượng bỏ qua cho hai người kia.
Cũng may, Thu Vãn và Huệ tần đều không biết cách làm điểm tâm, chỉ có Tình Hương là biết một chút, nhưng Kim Đào lại chủ động nói muốn học làm, cho nên cục diện biến thành Tình Hương dạy Kim Đào, Thu Vãn và Huệ tần đứng nhìn. Hai người chỉ xem trong chốc lát, sau đó liền nhanh chóng mất đi hứng thú cho nên cũng không ở trong phòng bếp nhỏ quá lâu.
“Thì ra hoa quế được nấu với mật ong và đường phèn sẽ tạo thành đường hoa quế, thần thiếp vừa nhìn liền cảm thấy ăn ngon, Thu quý nhân đề cử nhiệt tình như vậy, hương vị nhất định sẽ không kém.” Huệ tần nói: “Lát nữa điểm tâm được làm xong, Hoàng Thượng nhất định phải nếm thử.”
“Đường?” Tiêu Vân Hoàn nhíu mày: “Nhưng trẫm không thích ăn đồ ngọt.”
Nói xong lại bất động thanh sắc liếc mắt về phía Thu Vãn.

Chỉ là chưa kịp đợi được trên mặt Thu Vãn lộ ra vẻ thất vọng, Huệ tần đã vui vẻ nói: “Bệ hạ không thích ăn đồ ngọt? Thật đúng là quá tốt rồi, thần thiếp vừa nhìn thấy chiếc bánh kia liền cảm thấy ngon, tuy nhiên một lần lại không thể làm được quá nhiều, nếu ngài không ăn thần thiếp có thể ăn nhiều hơn một chút.”
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Tiêu Vân Hoàn quắc mắt quay đầu nhìn sang, lại thấy Thu Vãn gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Tiêu Vân Hoàn:???
Tiêu Vân Hoàn nâng chung trà lên nhấp một ngụm, cả ngực cảm thấy buồn bực.
Càng chung sống lâu với thỏ tinh Huệ tần càng thêm vụng về, chẳng lẽ sở trường của thỏ tinh không phải là yêu thuật mê hoặc người mà là yêu thuật có thể khiến người ta trở nên vụng về hơn?
Hắn làm bộ lơ đãng hỏi: “Nguyên liệu chính của điểm tâm này là gì?”
“Là củ sen.” Huệ tần nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi lông mày đang nhíu chặt của Tiêu Vân Hoàn giãn ra: “Trẫm không ghét ăn củ sen.”
Huệ tần chớp chớp mắt: “Nhưng đó không phải đồ ngọt sao?”
“……” Tiêu Vân Hoàn nén giận: “Nếu hai người các nàng đã thích như vậy,  trẫm hoàn toàn có thể nếm thử một miếng.”

Thu Vãn cúi đầu nghẹn cười, khụ một tiếng, bàn tay giật giật vạt áo Huệ tần.
Với kinh nghiệm làm Ngự Miêu sớm chiều ở chung với Hoàng Thượng, theo nàng thấy không phải Hoàng Thượng không muốn nếm thử, mà ngài ấy chỉ muốn có người dỗ dành mình vài câu thôi. Không nghĩ tới Huệ tần nương nương lại nghĩ sao nói vậy, chặn cho Hoàng Thượng nói không ra lời.
Thế nhưng Huệ tần lại thật sự thất vọng.
Nàng cảm thấy rất hứng thú với món điểm tâm kia, ai biết Hoàng Thượng lại thật sự đồng ý tới Bích Nguyệt Cung. Nàng biết ngay mà, Hoàng Thượng chính là tên quỷ hẹp hòi, nói không chừng sẽ ăn sạch số điểm tâm đó, cho dù mặt rồng vui vẻ cũng sẽ không ban thưởng cho các nàng, như vậy không phải các nàng sẽ thua thiệt lớn sao?
Sớm biết thế đã không mời Hoàng Thượng tới rồi.
Huệ tần thở dài ở trong lòng.
Bên kia, Tiêu Vân Hoàn cũng làm bộ lơ đãng quay đầu lại.
Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, dường như hắn có thể cảm nhận được ánh mắt thỏ tinh vẫn luôn dừng trên người mình. Mặc dù đã mơ thấy mình biến thành thỏ trắng suốt mấy ngày liền thế nhưng ấn tượng của hắn về thỏ tinh vẫn không tốt, hắn luôn có ảo giác chỉ trong nháy mắt tiếp theo mình đã bị thỏ tinh ăn sạch sẽ, khiến hắn không nhịn được mà dựng hết cả tóc gáy.
Tiêu Vân Hoàn quét mắt nhìn quanh một vòng, hỏi: “Ngọc Cầu đâu?”
“Hôm nay Ngự Miêu vẫn chưa xuất hiện.” Thu Vãn nói: “Có lẽ lại chạy tới nơi khác chơi rồi.”
“Phải nha, sáng sớm hôm nay ta đã đi tìm Ngọc Cầu, nhưng ngay cả một sợi lông mèo cũng không tìm thấy.” Huệ tần thở dài: “Thời tiết ngày một nóng lên, Ngọc Cầu càng ngày càng không thích ở trong điện, không biết lại chạy đi đâu rồi.”
Nàng vừa nói xong, mèo sữa nhỏ trong ngực Tiêu Vân Hoàn liền liên tục kêu meo meo meo meo, vừa kêu vừa vươn móng vuốt về phía Thu Vãn, giãy giụa muốn từ trong ngực Tiêu Vân Hoàn bò ra ngoài, dường như muốn bò đến chỗ Thu Vãn.
Thu Vãn ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, thấy hắn không phản đối, lúc này mới vươn tay nhận lấy Sửu Cầu.
Sửu Cầu vừa tiến vào vòng tay nàng liền lập tức trở nên thập phần ngoan ngoãn nghe lời, an phận không thôi. Nó tìm một tư thế dễ chịu cuộn người lại, phảng phất như đó không phải đầu gối Thu Vãn mà là ổ mèo của nó vậy.
Huệ tần ngồi bên cạnh ngo ngoe rục rịch, vươn tay muốn ôm lấy Sửu Cầu, lại bị mèo sữa nhỏ nhạy bén phát hiện được. Nếu không phải Huệ tần thu tay kịp, chỉ sợ hiện tại trên tay nàng đã để vài vết mèo cào rồi.
Huệ tần sờ sờ mu bàn tay, sợ hãi nói: “Sao nó hung dữ thế?”
Thu Vãn cúi đầu vuốt lông cho Sửu Cầu, khiến nó ngoan ngoãn trở lại.
Có lẽ do bóng ma tâm lý để lại khi còn nhỏ, bởi vậy đến nay Sửu Cầu vẫn không thích thân cận với người xa lạ, ngoại trừ những người quen thuộc như Hoàng Thượng, Cao công công và nàng ra thì không ai có thể dễ dàng tới gần Sửu Cầu. Nếu tới quá gần, nó sẽ lập tức không chút lưu tình vươn móng vuốt sắc bén ra chào hỏi. Chính vì vậy, cuộc sống hàng ngày của Sửu Cầu đều do một tay Cao công công chăm sóc.
“Thật kỳ quái, Ngọc Cầu thân cận muội, Sửu Cầu cũng thân cận muội, vì sao muội lại có duyên với mèo như vậy?” Huệ tần cực kỳ hâm mộ nói: “Mặc kệ là con mèo nào cũng đều nguyện ý thân cận với muội, không nói tới Ngọc Cầu thông tuệ dịu ngoan, bởi vì nó cũng rất thân với ta, nhưng ngay cả tiểu Ngự Miêu cũng nguyện ý thân cận với muội, chắc không phải muội là cỏ bạc hà thành tinh chứ?”
Thu Vãn cúi đầu cười.
Sửu Cầu thân cận nàng, bởi vì nàng chính là Ngọc Cầu.
Sửu Cầu là nàng cứu về, có thể không thân cận với nàng hay sao?
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Ánh mắt Tiêu Vân Hoàn như có điều suy tư.
Trong lòng hắn cười nhạo không thôi, thầm nghĩ: Cỏ bạc hà là thực vật, hắn đã hạ lệnh nhổ hết tất cả mọi cây cỏ bạc hà trong cung, hiện giờ bên trong hậu cung đã không còn bất cứ một gốc cây nào, đương nhiên cũng sẽ không có chuyện cá lọt lưới.

Nàng ấy là thỏ tinh mới đúng.
Đều là động vật, khó trách nàng có thể dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của Sửu Cầu như vậy.
Sửu Cầu chỉ là một con mèo sữa, tâm chí không đủ kiên định, ngày thường luôn làm mấy chuyện dại dột, nó dễ dàng bị thu hút bởi thỏ tinh về tình cảm có thể tha thứ. Nhưng hắn thì khác, hắn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu bản chất mê hoặc người của thỏ tinh.
Tiêu Vân Hoàn nghiêm mặt, không chớp mắt nhìn chằm chằm bàn tay đang đặt trên lưng Sửu Cầu. Thu Vãn dịu dàng vuốt lông cho Sửu Cầu, sau đó lại gãi gãi cằm nó, mèo sữa nhỏ lập tức nheo đôi mắt, trong cổ họng phát ra âm thanh thoải mái.
A!
Mèo sữa nhỏ tâm chí yếu ớt!
Lại dễ dàng bị thỏ tinh mê hoặc như vậy!
Trẫm thật sự cảm thấy đau lòng đến cực điểm!
Tác giả có lời muốn nói: 
Hoàng đế: Sửu Cầu! Ngươi chính là Thái Tử mèo mà trẫm ký thác rất nhiều kỳ vọng!
Hoàng đế: Ngươi tỉnh lại đi!
Hoàng đế: 【 Hận rèn sắt không thành thép 】
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.