Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 60:




Hết thời gian bảy ngày, Huệ tần được giải trừ lệnh cấm túc.
Nàng thân là tai mắt của Tiêu Vân Hoàn, tuy rằng ngày thường cũng không có chuyện gì để làm, nhưng là một thuộc hạ ưu tú, nàng vẫn cẩn trọng quan sát nhất cử nhất động trong hậu cung. Tất cả trên dưới Bích Nguyệt Cung đều do một tay nàng đào tạo, mỗi người đều có kỹ năng hỏi thăm tin tức, chỉ cần hậu cung phát sinh bất cứ tin tức nào đều không thể gạt được đôi mắt cùng lỗ tai của nàng. Tương tự như vậy, nàng cũng sẽ đúng giờ báo cáo tất cả những chuyện phát sinh bên trong hậu cung cho Tiêu Vân Hoàn nghe.
Ngày giải trừ cấm túc, Huệ tần đúng lịch đi báo cáo với Tiêu Vân Hoàn.
Cao công công truyền chỉ, nói Hoàng Thượng tuyên nàng vào điện. Khi nàng vừa tiến vào cửa điện, nhóm tiểu thái giám trong điện đồng loạt lui ra ngoài. Bên trong Ngự Thư Phòng cũng chỉ còn dư lại Tiêu Vân Hoàn và Cao công công, ngoại trừ ba người Huệ tần, còn có Sửu Cầu đang chơi đùa bên cạnh.
Như thường lệ, Huệ tần nhất nhất báo cáo những chuyện phát sinh gần đây bên trong hậu cung cho Hoàng Thượng. Mấy ngày gần đây các vị nương nương vẫn tranh đấu vô cùng vui vẻ, tuy nhiên cũng không xảy ra chuyện gì quá lớn. Bởi vậy Huệ tần cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhanh chóng hoàn thành phần báo cáo của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm đang chuẩn bị rời đi, không biết nghĩ tới chuyện gì, Huệ tần lại xoay người lại nói với Tiêu Vân Hoàn.
“Đúng rồi, Hoàng Thượng.” Huệ tần nói: “Thu thường tại có một vấn đề muốn hỏi ngài.”
Tiêu Vân Hoàn dừng một chút, nhìn về phía nàng: “Vấn đề?”
“Đúng vậy.” Huệ tần: “Thu thường tại hỏi thần thiếp Hoàng Thượng có thích người nào trong hậu cung hay không.”

Đáy mắt Tiêu Vân Hoàn lóe qua vài phần châm chọc, nói: “Sau đó nàng trả lời như thế nào?”
Huệ tần: “Đương nhiên là nói tình hình thực tế rồi, bên trong hậu cung này nhiều phi tần như vậy, thần thiếp làm tai mắt của Hoàng Thượng lâu như thế cũng chưa thấy Hoàng Thượng thích người nào, cho nên thần thiếp cũng nói với nàng, Hoàng Thượng chưa từng thích bất cứ người nào.”
Tiêu Vân Hoàn gật đầu, cảm thấy không có gì phải bàn cãi, bởi vì hắn thật sự như thế mà.
“Thế nhưng Hoàng Thượng, ngài đoán xem Thu thường tại lại nói gì?”
Tiêu Vân Hoàn nhàn nhạt nâng mí mắt, nhìn bộ dáng hứng thú bừng bừng của nàng, hắn bỗng dưng sinh ra vài phần tò mò, hỏi: “Nói gì?”
“Thu thường tại nói với thần thiếp nàng bởi vì thích Hoàng Thượng, cho nên mới tiến cung.” Huệ tần chà xát tay, vẻ mặt kích động nói: “Nàng nói với thần thiếp, năm đó khi tuyển tú, nàng đã thích bệ hạ ngay từ ánh mắt đầu tiên cho nên mới đặc biệt tiến cung. Bằng không lúc này, nói không chừng bệ hạ ngài không có cơ hội nhìn thấy nàng ở trong cung đâu, có lẽ nàng đã sớm gả cho người nào đó ở Thanh Thành làm thê tử, tính thời gian, chắc hẳn đứa nhỏ của nàng có thể đi mua nước tương luôn được rồi.”
Tiêu Vân Hoàn lạnh lùng nói: “Tú nữ được lựa chọn sao có thể gả cho người khác?”
“Tại sao lại không được, đừng nói nữa, khẳng định bệ hạ ngài không thể tưởng tượng được đâu, phụ thân Thu thường tại rất thông minh đấy.”
Tiêu Vân Hoàn suy nghĩ, Thu phụ là huyện lệnh huyện Thanh Thành, Thanh Thành là một huyện nhỏ ở Giang Nam, không quá giàu có đông đúc, nhưng bao nhiêu năm nay cũng không tạo ra được thành tích gì đáng nói. Thu phụ làm tri huyện đã hai mươi mấy năm, chưa từng thay đổi. Hắn thật sự không nghĩ ra được, người như vậy thì có thể thông minh tới mức nào.
Huệ tần giải thích biện pháp mà Thu Vãn nói cho nàng.

“Bệ hạ ngài xem, biện pháp giả chết thoát thân này, thần thiếp nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ mãi cũng không tìm ra một chút sơ hở.” Huệ tần ngạc nhiên nói: “Nhiễm bệnh nặng trên đường vào kinh cũng không phải không có khả năng. Thiên Hà năm thứ nhất, đúng thời điểm gặp bệ mới hạ đăng cơ, trong lúc bệ hạ bị vô số phiền toái quấn thân, Thu thường tại thân phận thấp kém, Thanh Thành đường xá xa xôi, cho dù trên đường vào kinh bỗng dưng chết bệnh cũng sẽ không khiến người ta chú ý. Thanh Thành tuy nhỏ, nhưng thắng ở khoảng cách xa, dễ khống chế, ở đó Thu Phỉ nói một không có hai. Theo cách nói của Thu thường tại, trước nay nàng không thích ra cửa, số người từng gặp qua nàng cũng rất ít. Lúc đó ông ấy sẽ thông báo với bên ngoài là nữ nhi chết bệnh, còn mình thì ra cổ miếu ngoài thành nghỉ ngơi một tháng, nói là cầu phúc cho nữ nhi, sau đó lại nhận nuôi một nữ tử trở về, định cho nàng một cuộc hôn nhân, chắc chắn sẽ không ai hoài nghi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong lời cuối cùng, Huệ tần có vẻ vô cùng tấm tắc, giống như đang tiếc nuối vì sao kế hoạch này lại không được thực thi.
Sắc mặt Tiêu Vân Hoàn trầm xuống, không hiểu sao, vừa rồi tâm tình hắn vốn không tệ tới lúc này bỗng dưng trở nên bực bội. Hắn trầm giọng nói: “Đây là tội khi quân, theo lý nên xử trảm.”
“Hoàng Thượng, kế hoạch này vẫn chưa được thực thi đâu, Thu thường tại nói, nàng liếc mắt một cái liền thích ngài, kế hoạch tốt như thế cũng cự tuyệt, sau khi thu thập xong tay nải lập tức tiến cung. Ngài xem, Thu thường tại này vào cung nhiều năm như vậy, Hoàng Thượng ngài cũng không sủng hạnh nàng được mấy lần, nếu không phải vì Ngọc Cầu, nói không chừng hiện tại ngài còn không biết nàng là ai đâu.” Huệ tần làm bộ làm tịch lau nước mắt: “Đáng thương Thu thường tại vào cung nhiều năm, kết quả Hoàng Thượng ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, hơn nữa còn muốn chém đầu nàng, thật sự quá đáng thương.”
Tiêu Vân Hoàn không nhịn được nữa, nặng nề vỗ mạnh lên bàn.
Huệ tần nhất thời bị doa khiếp sợ, nhận ra mình nói quá nhiều nàng vội vàng im miệng, ngoan ngoãn cúi đầu chờ đợi chỉ thị của hắn.
Nàng chờ rồi lại chờ, vốn tưởng rằng sẽ bị Tiêu Vân Hoàn răn dạy, cuối cùng sau một hồi trầm mặc, hắn hỏi: “Nàng ấy thật sự nói như vậy?”
Huệ tần kinh ngạc ngẩng đầu lên, không biết nghĩ tới chuyện gì, đáy mắt chợt lóe lên một tia bừng tỉnh.
Huệ tần kiên định gật đầu: “Bệ hạ, ngài yên tâm đi, cho dù Thu thường tại muốn gạt người cũng tuyệt đối không có khả năng lừa được đôi mắt của thần thiếp, mà thần thiếp là ai? Thần thiếp là thủ hạ đắc lực nhất của Hoàng Thượng, bên trong hậu cung này không có chuyện gì có thể giấu được đôi mắt của thần thiếp. Hơn nữa Thu thường tại một chút phòng bị đối với thần thiếp cũng không có, bằng không cũng sẽ không nói loại chuyện này cho thần thiếp. Nếu nàng thật sự là người mưu mô, chắc chắn Hoàng Thượng ngài sẽ không đưa đến Bích Nguyệt Cung của thần thiếp.”
Lúc trước Hoàng Thượng không màng tới sự phản đối của nàng, thời điểm nhét một người một mèo vào trong cung của nàng đã nói như thế nào?
Bảo nàng nhìn chằm chằm đừng để cho Ngự Miêu xảy ra chuyện, thuận tiện quan sát Thu thường tại có nhị tâm đối với Ngự Miêu hay không.
Nhưng nàng nhìn tới nhìn lui, nhìn đến hiện tại cũng chỉ có thể nhìn ra Thu thường tại không giống các nương nương khác bên trong hậu cung.
Nếu nàng và Hoàng Thượng thật sự nhìn lầm, vậy cũng chỉ có thể nói Thu thường tại rất giỏi bày mưu tính kế, nhưng người chân chính có khả năng bày mưu tính kế như vậy vì sao lại cam tâm tình nguyện làm một phi tần nhỏ bé không một chút tiếng tăm bên trong hậu cung. Tình cảnh lúc trước của Thu thường tại không tốt lắm, chẳng những bị những phi tần khác xa lánh, thậm chí ngay cả phân lệ cũng bị cắt xén, vô cùng đáng thương. Nếu không phải nhờ có nàng giúp một phen, nói không chừng hiện tại ngay cả phân lệ nên có cũng không lấy được.
Tiêu Vân Hoàn cúi đầu trầm tư một lát, sau đó vẫy tay cho nàng lui xuống.
Chờ Huệ tần đi rồi, trong điện trống rỗng, chỉ còn lại hai người hắn và Cao Bình Sơn.
Tiêu Vân Hoàn xuất thần suy nghĩ, ngay cả Cao Bình Sơn tiến lên thêm trà hắn cũng không phát hiện, thẳng đến khi Cao Bình Sơn nhẹ giọng gọi hắn một tiếng, hắn mới hồi phục tinh thần.
“Bệ hạ?” Cao công công cẩn thận nói: “Theo nô tài thấy, dường như Thu thường tại cũng không phải người có tâm kế.”
Tiêu Vân Hoàn liếc xéo hắn một cái: “Nàng đã làm gì, thế nhưng ngay cả ngươi cũng nói chuyện giúp nàng?”
“Không phải nô tài nói chuyện giúp Thu thường tại.” Cao công công nói: “Là Ngự Miêu nói chuyện giúp Thu thường tại. Nhóm Ngự Miêu thân cận với Thu thường tại như vậy, nếu Thu thường xảy ra chuyện, e rằng hai Ngự Miêu là hai đối tượng đầu tiên chạy ra cầu tình cho Thu thường tại.”
Tiêu Vân Hoàn liếc mắt nhìn Sửu Cầu đang chuyên chú gặm chuột vải bên kia một cái, không bày tỏ ý kiến.

Trên thực tế, trong lòng hắn chưa từng hoài nghi lời nói của Huệ tần.
Thu Vãn từng chính miệng nói với hắn, nàng sống trong hậu cung một cách vô dục vô cầu, không muốn thăng phân vị, cũng không muốn có quyền thế. Tiêu Vân Hoàn nghĩ rồi lại nghĩ, cũng không có nghĩ ra mục đích nàng vào cung để làm gì. Hiện tại xem ra, dựa theo lời nói của Huệ tần, đó là bởi vì trong kỳ tuyển tú nàng thích hắn từ ánh mắt đầu tiên, cho nên mới vào cung đi?
Sau khi khiếp sợ qua đi, trong lòng Tiêu Vân Hoàn lại tràn đầy cảm giác không dám tin tưởng.
Từ ngày ra đời, hắn vẫn luôn sinh sống và lớn lên bên trong hoàng cung, mặc kệ là tiền triều hay hậu cung, hắn đều đã quá quen với cảnh ngươi lừa ta gạt. Thời điểm nghe thấy lời nói chân thành như vậy, Tiêu Vân Hoàn lại khó mà tin tưởng.
Đổi thành một người lớn lên từ trong phố phường, hắn đương nhiên sẽ không hoài nghi phần tình cảm này.
Nhưng đây là ở hoàng cung, hắn là chủ nhận của cả thiên hạ, đối với quyền thế trên tay hắn, vinh hoa phú quý mà hắn mang đến, tiểu thường tại kia thật sự không có một chút dị tâm? Sau khi tiến cung nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nàng vẫn không hề thay đổi?
Không hiểu sao trong lòng Tiêu Vân Hoàn bỗng dưng sinh ra vài phần nhút nhát, không dám đi xác nhận.
Vạn nhất chuyện này là giả thì sao?
Vạn nhất…… là sự thật thì sao?
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.