Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 58:




Đối với lời nói của Huệ tần, Thu Vãn cảm thấy vô cùng khó tin, thiếu chút nữa nàng còn tưởng rằng mình đang nằm mộng.
Sau khi nàng tỉnh lại và biến thành người, vừa mở cửa bước ra liền nhìn thấy cảnh tượng Tình Hương và mấy tiểu cung nữ mặt mày vui vẻ vây quanh sọt dưa hấu, trong lòng không muốn tin cũng khó.
Mặc dù Thu Vãn đã nghe được ý tứ từ trong miệng Huệ tần, thậm chí còn tận mắt nhìn thấy cảnh sọt dưa này được khiêng vào, thì trong lòng vẫn không thể tin được, đây là dưa hấu Hoàng Thượng mượn tay Huệ tần nương nương đưa cho mình.
Thu Vãn luôn tự hiểu lấy mình, trong hậu cung này nàng không có gì nổi bật, bằng không 5 năm trước cũng không bị Hoàng Thượng xem nhẹ. Nàng rất rõ ràng, cho dù hiện tại nàng lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng thì cũng là vì Ngự Miêu, nếu không có Ngự Miêu chỉ sợ hiện tại nàng vẫn còn ở lại thiên điện Bích Tú Cung đi trên băng mỏng.
Vì sao Hoàng Thượng phải đưa dưa hấu cho nàng?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hậu cung này lớn như vậy, nương nương nhiều như vậy, có rất nhiều người lợi hại hơn nàng, hơn nữa còn phù hợp với sở thích của Hoàng Thượng. Tình Hương thích nghe bát quái trong cung, mỗi lần nghe được chuyện mới mẻ nào đó đều trở lại nói cho nàng nghe, nhưng Thu Vãn chưa từng nghe nói Hoàng Thượng ban thưởng dưa hấu cho bất cứ vị nương nương nào.
Người duy nhất chính là Huệ tần nương nương, nhưng sự thật là thông qua Huệ tần nương nương để đưa cho nàng.
Thu Vãn suy nghĩ muốn vỡ đầu cũng nghĩ không ra dụng ý của Hoàng Thượng khi ban thưởng dưa hấu cho nàng.
Chẳng lẽ là vì thấy nàng nuôi dưỡng Ngự Miêu rất tốt?
“Chủ tử.” Tình Hương gọi nàng một tiếng, hỏi: “Chủ tử, Huệ tần nương nương đưa tới nhiều dưa hấu như vậy, nên xử trí thế nào?”
Thu Vãn lập tức hồi thần.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Đưa một nửa đến chỗ Huệ tần nương nương đi, nhớ chọn quả tốt nhất.”
Tình Hương vâng lệnh, cho tiểu cung nữ bên cạnh một ánh mắt, tiểu cung nữ kia mau chóng đi ra, khom lưng đang chuẩn bị chọn lựa dưa hấu lại bị Thu Vãn lên tiếng gọi lại: “Từ từ.”
Mọi người đều nhìn về phía nàng.
Thu Vãn nghĩ tới chuyện mình hại Huệ tần bị cấm túc, nàng lớn mật dựa theo dưa hấu suy đoán tâm tình của Hoàng Thượng, chần chờ trong chốc lát, lại sửa lời nói: “Không cần đưa một nửa, chọn mấy quả tốt nhất đưa qua đi.”

Mặc dù mấy người thắc mắc khó hiểu nhưng vẫn thoăn thoắt làm theo.
Mỗi một quả trong sọt dưa hấu đều rất ngon, tiểu cung nữ phải tốn rất nhiều công sức, sau khi so sánh cẩn thận mới chọn được mấy quả ngon nhất đưa tới chỗ Huệ tần nương nương.
“Chủ tử?” Tình Hương buồn bực: “Chủ tử, đây là dưa hấu Huệ tần nương nương đưa cho ngài, vì sao ngài lại muốn đưa trở về? Như vậy không phải sẽ khiến Huệ tần nương nương không vui sao?”
Thu Vãn không trả lời, trong lòng suy nghĩ: Chẳng những Huệ tần nương nương sẽ không tức giận, nói không chừng ngài ấy còn vô cùng cao hứng đấy.
Phải biết rằng, vừa rồi khi nàng ở chỗ Huệ tần nương nương, nàng đã tận mắt nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của Huệ tần nương nương khi nhìn sọt dưa hấu này. Chắc hẳn ngài ấy cũng rất muốn ăn, nhưng ngại với ý tứ của Hoàng Thượng nên không dám mở miệng. Nếu hiện tại nàng đưa dưa qua, lấy tính cách của Huệ tần đương nhiên sẽ vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên, khi tiểu cung nữ đi đưa dưa trở về, trên tay còn mang theo một đĩa điểm tâm, nói là Huệ tần nương nương đáp lễ.
Những món điểm tâm này không có trong phân lệ, phải dùng bạc mới có thể mua được, Thu Vãn đã từng nếm thử vài lần ở chỗ Huệ tần nương nương, mặc dù thích nhưng nàng lại luyến tiếc mua. Chỉ là nàng không nghĩ tới, thế nhưng Huệ tần nương nương lại ghi nhớ sở thích của nàng, còn đặc biệt tặng nàng món điểm tâm mà nàng thích làm quà đáp lễ.
Thu Vãn vui vẻ không thôi, ngay cả lý do vì sao Hoàng Thượng đưa dưa cho mình cũng ném ra sau đầu, trực tiếp gọi Tình Hương bổ một quả dưa, gấp không chờ nổi mà ăn nửa quả.
Buổi tối, nàng biến thành mèo đi tìm Hoàng Thượng, vừa tiến vào cửa điện đã được Hoàng Thượng ôm lên.
Mấy lần trước nàng đến, mỗi ngày Hoàng Thượng đều phát ngốc, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Hôm nay lại đứng sẵn ở cửa chờ nàng từ sớm, khiến Thu Vãn có chút bất ngờ.
“Meo?” Nàng vươn móng vuốt, lớp lót thịt mềm mại tiếp xúc với gương mặt Tiêu Vân Hoàn, vỗ lên mặt hắn vài cái.
Hôm nay vì sao Hoàng Thượng lại khác thường như vậy?
Tiêu Vân Hoàn giữ lấy móng vuốt của nàng, ôm chặt Thu Vãn, cúi đầu xuống hít một ngụm khí lớn, không hít được hương vị dưa hấu quen thuộc, hắn lập tức nhíu mày.
Hắn ôm Thu Vãn đi về phía ghế ngồi, vừa đi vừa hỏi: “Ngọc Cầu, chẳng lẽ hôm nay ngươi chưa được ăn dưa hấu?”

“Meo ~” Mới không phải đâu, bệ hạ, hôm nay ta ăn rất nhiều dưa hấu đấy!
Tiêu Vân Hoàn: “Vì sao trên người của ngươi một chút hương vị dưa hấu cũng không có? Không giống như Sửu Cầu, mỗi lần ăn dưa hấu cả người đều dính một thân dưa hấu, tắm cũng tắm không sạch, đi đến chỗ nào cũng kéo theo hương vị dưa hấu, trên người ngươi sạch sẽ như vậy, chẳng lẽ Thu thường tại không có cho ngươi ăn dưa hấu?”
“Meo?”
Thu Vãn sửng sốt, sau đó nàng lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là thế, sọt dưa hấu kia của Hoàng Thượng không phải cho nàng mà là cho Ngọc Cầu.
Khó trách, khó trách, Hoàng Thượng bỗng nhiên nhất thời hứng khởi cho nàng một sọt dưa hấu, thật sự khiến nàng khiếp sợ.
Nếu sọt dưa hấu kia là của Ngọc Cầu, như vậy mọi chuyện đều được lý giải, lấy trình độ sủng mèo của Hoàng Thượng, thưởng cho mèo một sọt dưa cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Về phần lựa chọn Huệ tần làm người chuyển giao, đoán chừng cũng là vì Hoàng Thượng lo lắng nàng sẽ bởi vậy mà bị các phi tần khác đố kỵ, cho nên mới ra hạ sách này đi?
Thu Vãn nghĩ rồi lại nghĩ, nàng cảm thấy lý do này không chê vào đâu được.
Sau đó nàng lại cảm động tới mức rối tinh rối mù, bởi vì Hoàng Thượng suy xét cho mình nhiều như vậy vì.
“Meo meo meo ~” Thu Vãn kêu vài tiếng mềm như bông, vươn móng vuốt vỗ vỗ mặt, lại vỗ vỗ bụng, tỏ vẻ mình chẳng những ăn, còn ăn rất no.
Tiêu Vân Hoàn liếc mắt một cái hiểu ý tứ của nàng, trong mắt lập tức lộ ra vài phần ý cười: “Ăn là tốt rồi, xem ra Huệ tần vẫn có vài phần tác dụng.”
“Meo ~” Huệ tần nương nương là người tốt!
Tiêu Vân Hoàn đặt nàng xuống bàn, còn mình thì ngồi trên long ỷ, lấy ra một cây gậy trêu mèo, vừa chơi đùa với Thu Vãn vừa nói: “Chắc hẳn Thu thường tại đã hiểu ý của trẫm rồi chứ?”
Thu Vãn vội vàng đóng làm Ngự Miêu, còn phải bớt thời gian trả lời hắn: “Meo!”
Thu Vãn hiểu rồi!
Ngài muốn thưởng dưa cho Ngự Miêu, tuy nhiên Ngự Miêu cũng chính là ta, cho nên ta đành phải vui lòng ra mặt nhận sọt dưa đó!
“Tốt nhất là đừng coi ý tốt của trẫm là dành cho ngươi.” Tiêu Vân Hoàn nhỏ giọng nói thầm: “Nếu nàng cho rằng số dưa hấu đó là trẫm tặng cho ngươi, như vậy một phen ý tốt này của trẫm chẳng phải sẽ bị uổng phí rồi sao?”
Bùm!
Lòng bàn chân Thu Vãn trượt một cái, nàng ngã trên bàn thành một cái bánh mèo.
Nàng gác cằm trên bàn, vẻ mặt dại ra nhìn về phía trước, lỗ tai trên đỉnh đầu run run, luôn cảm thấy mình đã nghe lầm.
Hoàng Thượng vừa nói gì?
Đưa cho…… Đưa cho ai?
Tiêu Vân Hoàn lại lo lắng: “Nàng ngốc như vậy, cũng không phải không làm được loại chuyện này.”
Hoàng Thượng!
Ta nghe thấy rồi!
Cha ta nói, nói bậy sau lưng người khác, hoặc là không nói, hoặc là không được để người đó nghe được!
Thu Vãn trở mình, lộ ra cái bụng mềm mại tuyết trắng: “Meo ~”
Tiêu Vân Hoàn theo bản năng duỗi tay xoa nhẹ, không biết nghĩ tới cái gì trước mắt hắn lập tức sáng ngời, vươn đôi tay ôm lấy Thu Vãn nâng nàng lên trước mặt mình, để đôi mắt màu xanh lam của nàng nhìn thẳng vào mình.
“Trẫm đã biết.” Tiêu Vân Hoàn nói: “Ngọc Cầu, ngươi thông minh như vậy, ngươi đi nhắc nhở nàng một chút, giúp nàng hiểu đó là dưa trẫm tặng cho nàng, không phải cho ngươi.”
“Meo ~” Thu Vãn vươn móng vuốt, cho mũi hắn một quyền mềm như bông.
Bệ hạ, ta biết rồi.
Hơn nữa, ta là một con mèo, mở miệng chỉ biết kêu meo meo, làm sao có thể khiến người khác nghe hiểu meo meo là có ý gì?
Tiêu Vân Hoàn nói: “Như vậy, trẫm viết cho ngươi một chữ, ngươi mang về, nàng nhìn thoáng qua, tự nhiên sẽ hiểu.”

Thu Vãn: “……”
“Không, không được.” Tiêu Vân Hoàn lại rối rắm thả mèo trắng về nguyên vị trí cũ, bàn tay vô thức vuốt ve lông trên lưng nàng: “Chữ trẫm viết, khẳng định nàng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, nếu để trẫm nhắc nhở nàng, chẳng phải trẫm có vẻ quá mức tha thiết hay sao?”
Thu Vãn: “……”
“Trẫm chỉ đáng thương nàng phân vị thấp, ngày thường ngay cả dưa hấu cũng không có mà ăn, cho nên mới ban thưởng cho nàng, trẫm không hề có ý khác. Nếu nàng hiểu lầm ý tứ của trẫm thì không ổn.”
“……”
“Trong cung nhiều người như vậy, trẫm chỉ tặng dưa cho mình nàng, hơn nữa còn dùng danh nghĩa Huệ tần, để Huệ tần chuyển giao cho nàng, chỉ cần nàng không ngốc chắc hẳn có thể hiểu được ý tứ của trẫm đi?”
“……”
Nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt Tiêu Vân Hoàn bỗng dưng hối hận nói: “Là trẫm quá lỗ mãng, làm như vậy ngược lại sẽ càng dễ dàng khiến nàng hiểu lầm hơn.”
“……”
Thu Vãn xoay mặt mèo đi, không đành lòng tiếp tục nhìn.
Tuy rằng trong lòng nàng biết, hiện tại người khiến Hoàng Thượng rối rắm như vậy không phải ai khác mà chính là mình, nhưng nghe thấy những lời này của Hoàng Thượng, trong lòng Thu Vãn chẳng những không sinh ra bất cứ cảm giác ngượng ngùng nào, ngược lại chỉ biết câm nín, không nói nên lới.
Nàng quay sang nhìn những người khác trong điện, đặc biệt là Cao công công cách gần nhất.
Cao công công từ nhỏ đã ở cạnh Hoàng Thượng, nói vậy đối với tính cách Hoàng Thượng, chắc hẳn hắn là người rõ như lòng bàn tay. Hiện giờ nghe thấy Hoàng Thượng có những lời nói mất đi phong độ uy nghiêm thường ngày như vậy, thật sự khiến Thu Vãn bội phục không thôi.
Thời gian biến thành mèo càng nhiều, Thu Vãn càng phát hiện, tính cách chân chính của Hoàng Thượng thật sự rất ấu trĩ, nàng nhỏ hơn Hoàng Thượng hai tuổi, nhưng có một số thời điểm vẫn không nhịn được mà đỡ trán. Ngoại trừ lúc làm người sẽ sợ hãi thì thời điểm biến thành mèo, biết được bản tính của Hoàng Thượng, nàng đối với Hoàng Thượng, một chút sợ hãi cũng không có.
Cao công công…… Thật sự rất vất vả!
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.