Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 41:




Sau khi Liễu đáp ứng bị cấm túc, nàng ta được miễn thỉnh an. Ngày trước mỗi lần đi thỉnh an, Thu Vãn đều bị nàng ta châm chọc mỉa mai, bỗng nhiên một ngày không có giọng nói của nàng ta quanh quẩn bên tai, Thu Vãn cảm giác cả người trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mặc dù Liễu đáp ứng bị cấm túc, nhưng động tĩnh nàng ta tạo ra lại không hề nhỏ. Thu Vãn ở ngay bên cạnh nàng ta, mỗi lần đi ngang qua nàng đều có thể nghe thấy tiếng âm thanh đồ sứ vỡ vụn từ trong phòng truyền ra, mỗi lần như thế trong lòng nàng đều run sợ, âm thầm tặc lưỡi về gia cảnh của Liễu đáp ứng—— Mọi thứ trong cung đều có phân lệ, nếu làm vỡ làm hỏng thì phải chờ đến lần phát đồ tiếp theo, hoặc là xuất tiền túi ra mua bù vào. Đáp ứng là phân vị thấp nhất, đồ vật theo phân lệ cũng rất ít, Liễu đáp ứng đập phá mấy thứ này, hầu hết đều xuất phát từ tiền túi của nàng ta.
Tuy nhiên điều này cũng không liên quan gì tới Thu Vãn.
Sóng gió Ngự Miêu qua đi, nàng vẫn như thường lệ chạy tới tẩm cung của Hoàng Thượng vào mỗi tối, chỉ là thái độ của những người khác trong Bích Tú Cung đối với nàng trở nên thật cẩn thận. Thỉnh thoảng Thu Vãn còn nhìn thấy Lưu quý nhân Lý quý nhân nhìn nàng bằng ánh mắt rất kỳ quái, phảng phất như đang suy đoán độ nông sâu của nàng, ngay cả ánh mắt Thục phi nương nương khi nhìn nàng cũng đều mang theo chút hoài nghi.
Cao công công cùng đám thị vệ từng lục soát phòng ở của nàng, không biết tìm ra thứ gì, kết quả người kéo nàng xuống nước là Liễu đáp ứng lại ngã ngựa, còn bị cấm túc. Thậm chí Hoàng Thượng cũng không nhắc tới khi nào nàng ta mới được giải trừ cấm túc, thế nhưng cố tình Thu Vãn lại có thể toàn thân rút lui, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người bên cạnh Hoàng Thượng đều kín như bưng, không có ai dám để lộ một chút tiếng gió chuyện có liên quan tới Ngự Miêu, mà Thu Vãn đương nhiên cũng không nói, chính vì thế Thu Vãn đã trở thành đối tượng cho các nàng suy đoán.
Tuy nhiên bị ngờ vực không quá mấy ngày, Thu Vãn liền nhận được tin Cao công công tự mình tới đây truyền chỉ.
Nội dung là lệnh cho nàng chuyển nhà, chuyển đến Bích Nguyệt Cung.
Đợi Cao công công đi rồi, Thu Vãn vẫn đờ đẫn quỳ gối tại chỗ, không hiều vì sao Hoàng Thượng bỗng nhiên hạ ý chỉ này.
“Chủ tử?” Tình Hương lo lắng nói: “Đang êm đẹp, vì sao Hoàng Thượng lại đột nhiên hạ chỉ để chúng ta dọn đến Bích Nguyệt Cung?”
Thu Vãn mờ mịt lắc đầu. Nàng đã ở trong Bích Tú Cung năm sáu năm, đây là lần đầu tiên bị yêu cầu chuyển cung. Hoặc có thể nói, một cái hậu cung to như vậy, nàng là người đầu tiên bị Hoàng Thượng yêu cầu chuyển cung.
Bởi vì Hoàng Thượng đã hạ chỉ, nàng không đồng ý cũng không được.
Thu Vãn đành phải cùng Tình Hương thu dọn hành lý.
Cao công công đến đây đã thu hút rất nhiều sự chú ý, chờ Cao công công đi rồi, càng có vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng mang theo ý tìm tòi nghiên cứu nhìn về bên này, Thu Vãn đành phải xem nhẹ hết tất cả.

Nàng ở Bích Tú Cung nhiều năm như vậy, nếu thật sự phải thu dọn cũng có không ít đồ vật, hòm xiểng lớn lớn bé bé bày đầy đất, tất cả đều được thị vệ đưa đến Bích Nguyệt Cung.
Bích Nguyệt Cung là chỗ ở của Huệ tần, Thu Vãn không biết nhiều về Huệ tần, nàng chỉ từng nghe tin đồn trong cung nói Huệ tần yêu thích giơ đao múa kiếm, vì tình cách không hợp với các phi tần khác, nên cũng hiếm khi lui tới với người ngoài, thậm chí còn có tin đồn nói những người ở Bích Nguyệt Cung đều bị Huệ tần ép rời đi. Thu Vãn không biết những tin đồn đó đâu là thật đâu là giả, nhưng nàng cũng từng nghe nói, Huệ tần là nữ nhi đại tướng quân, mà Bích Nguyệt Cung cũng chỉ có duy nhất một vị phi tần là Huệ tần.
Mà hiện tại, nàng là người thứ hai.
Thu Vãn nơm nớp lo sợ dắt theo Tình Hương bước vào cửa điện Bích Nguyệt Cung.
Huệ tần đã sớm chờ ở bên trong, vừa thấy nàng tiến vào Huệ tần lập tức tiến lên đón, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần. Ánh mắt này khiến sau lưng Thu Vãn chảy mồ hôi lạnh, nàng im lặng cúi đầu, chỉ để lộ ra đỉnh đầu đen nhánh, một câu cũng không dám nói.
Nàng nghe thấy Huệ tần nhỏ giọng nói gì đó, nhưng lại không nghe rõ, tới khi nàng tò mò lắng nghe thì Huệ tần lại buồn chán phất phất tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu là ý tứ của Hoàng Thượng, vậy muội cứ dọn vào thiên điện đi thôi. Chỗ đó đã thu xếp xong rồi, muội trực tiếp dẫn người vào ở là được rồi.” Huệ tần nói: “Nếu có điều gì bất mãn cứ việc nói với ta, nếu Hoàng Thượng đã để muội sống ở nơi này, tới địa bàn của ta, ta đương nhiên sẽ che chở cho muội.”
Thu Vãn giật mình, nói khẽ với nàng ta một tiếng cảm tạ.
Huệ tần không muốn nói chuyện với nàng quá nhiều, không lâu sau liền đứng dậy rời đi.
Lúc này Thu Vãn mới mờ mịt lôi kéo Tình Hương bước vào thiên điện.
Huệ tần sắp xếp chỗ ở cho nàng, so với thiên điện của Bích Tú Cung thì nơi này còn rộng lớn hơn, gia cụ bài trí không có món nào mà không phải thượng phẩm, tất cả đều tốt hơn nhiều so với đồ đạc trong Bích Tú Cung.
“Không nghĩ tới ngoài mặt Huệ tần nương nương tùy ý như vậy, nhưng trên thực tế lại là người nhiệt tình.” Tình Hương nhịn không được tặc lưỡi: “Mấy thứ này tốn không ít bạc đi?”
Lúc trước khi các nàng vừa mới tiến cung, bên trong Bích Tú Cung hầu hết đều trống rỗng, đồ đạc sau này mới được thêm vào, nhưng lại phải tốn không ít bạc
Thu Vãn cũng khá kinh ngạc, trong lòng lại hơi cảm động. Mọi người đều nói Huệ tần lạnh lùng, hiện giờ xem ra, chỉ là mặt lạnh tâm nóng mà thôi.

Thu Vãn vui vẻ ở lại Bích Nguyệt Cung, trong lòng thầm cảm tạ Hoàng Thượng bảy tám trăm lần. Chờ đến buổi tối sau khi biến thành mèo, nàng chạy tới tẩm cung của Tiêu Vân Hoàn quấn lấy hắn hồi lâu.
“Xem ra ngươi cũng đi theo Thu thường tại đến Bích Nguyệt Cung?” Tiêu Vân Hoàn thấp giọng cười nói, động tác trên tay không ngừng, gãi gãi chỗ lông ở cổ nàng, Thu Vãn thoải mái hừ hừ thành tiếng.
“Meo ~”
“Ngày thường không thấy ngươi có bao nhiêu cần mẫn với chỗ này của trẫm, nhưng thật ra chạy đến chỗ Thu thường lại vô cùng vui vẻ, chẳng lẽ nơi này của trẫm còn thua kém thiên điện Bích Tú Cung?”
Thu Vãn vội vàng lắc đầu, dùng đầu cọ tới cọ lui vào lòng bàn tay hắn, mềm mại kêu meo meo.
“Bích Tú Cung có quá nhiều tai mắt, cũng quá mức tồi tàn, trẫm đặc biệt hạ chỉ để ngươi và Thu thường tại dọn đến Bích Nguyệt Cung, chỗ đó không có những người khác, chỉ có Huệ tần, ngươi cũng không cần lo lắng bị những người khác bắt gặp.” Ngón tay Tiêu Vân Hoàn xuyên qua sợi lông dài mềm mại của nàng, dịu dàng nói: “Huệ tần là người của trẫm, có nàng ở đó sẽ không có ai dám khi dễ lên đầu ngươi.”
Thu Vãn ngẩn ngơ, sau đó lại vội vàng cọ cọ vào tay hắn.
Thì ra Huệ tần nương nương là người của Hoàng Thượng! Chẳng lẽ đây chính là tai mắt Hoàng Thượng xếp vào hậu cung?
Tưởng tượng đến cảnh ngày thường các phi tần túm tụm cùng nhau nói chuyện, tất cả đều được Huệ tần nghe được và báo cáo với Hoàng Thượng, Thu Vãn liền nhịn không được vùi mặt mèo của nàng vào hai chân trước.
Huệ tần là người của Hoàng Thượng, có Huệ tần che chở, nàng đúng thật không cần lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm nữa. Lại nói tiếp, nàng nhờ vào ánh sáng của Ngọc Cầu nên mới có thể được Huệ tần che chở?
Tâm tình Thu Vãn có chút phức tạp.
Tiêu Vân Hoàn ôm nàng, đút thịt gà cho nàng, chơi cùng nàng một lát, sau đó mới đi xử lý chính vụ.
Thu Vãn nằm bò dưới chân hắn, thân thể cuộn thành một vòng tròn vo, bộ lông dài trên người cũng vô cùng mượt mà. Tiêu Vân Hoàn phê được vài quyển tấu chương, không nhịn được liền ôm nàng lên, đặt lên đầu gối, một tay vuốt ve mèo, một tay phê duyệt tấu chương.
Cả người Thu Vãn đều rơi vào trạng thái thoải mái, không lâu sau mí mắt nàng liền sụp xuống, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi Thu Vãn tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là liếc nhìn chung quanh.
Nàng sợ mình sẽ quay lại Bích Tú Cung.
Cũng may, sau khi nàng dọn tới Bích Nguyệt Cung, lần này từ tẩm cung Hoàng Thượng thân thể cũng tự giác trở về Bích Nguyệt Cung.
Thu Vãn ngáp một cái, vội vàng xốc chăn muốn xuống giường, nàng vừa gọi tên Tình Hương, vừa theo bản năng cởi xuống lục lạc trên cổ tay …… tuy nhiên lại sờ phải hư không. Thu Vãn sửng sốt, lúc này nàng mới nhớ tới, từ sau khi Cao công công tìm thấy chiếc lục lạc trong ngăn bí mật trong phòng nàng, Hoàng Thượng liền không đeo lục lạc cho nàng nữa.
Tình Hương đi vào thấy nàng ngồi trên giường phát ngốc.
“Chủ tử?”
“Không có gì.” Thu Vãn lắc đầu, vội vàng xuống giường để Tình Hương giúp mình rửa mặt chải đầu.
Chờ thu thập xong xuôi, thời điểm đi đến chủ điện, nàng nhìn thấy Huệ tần mới từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm một thanh kiếm, trên người cũng mặc một bộ y phục vừa người, rất dễ hành động, bộ dáng cực kỳ oai hùng.
Huệ tần nhìn thấy nàng, ngược lại cảm thấy sửng sốt.
“Muội tìm ta?”
Thu Vãn mờ mịt nói: “Tần thiếp tới thỉnh an nương nương.”
“Thỉnh an?” Huệ tần vẫy vẫy tay, không thèm để ý nói: “Được rồi, thỉnh xong rồi thì trở về đi.”
Thu Vãn:???
Có phải có gì đó sai sai không?
Thu Vãn lúng túng nói: “Trở, trở về?!”
“Muội còn có chuyện gì muốn nói với ta?”
“Cũng không có……”

“Vậy còn muốn ở đây làm gì?” Huệ tần nhìn nàng bằng ánh mắt cổ quái, giao binh khí trong tay cho thái giám, lại tiếp nhận khăn bông cung nữ đưa qua lau mồ hôi: “Chỗ này của ta không có nhiều quy củ như vậy. Nếu không có việc gì, sau này miễn sớm tối thưa hầu đi, muội cũng không cần mới sáng sớm đã chạy tới đây thỉnh an, nếu có chuyện gì trực tiếp cho cung nữ tới tìm ta là được.”
Thu Vãn lẩm bẩm, một câu cũng không nói nên lời.
Huệ tần quả thật là…… hành xử khác người.
Tuy nhiên không cần thỉnh an, thật ra rất hợp ý nàng.
Thu Vãn cong cong đôi mắt, vui vẻ hành lễ tạ ơn với Huệ tần.
Huệ tần vẫy tay, chẳng thèm để ý đi vào bên trong.
Còn chưa đi được hai bước, nàng lại lui trở về, nói với Thu Vãn nói: “Ta nghe nói, Ngự Miêu ở chỗ này của muội?”
“A?” Thu Vãn ngơ ngẩn, sau đó vội vàng nói: “Phải…… thỉnh thoảng Ngự Miêu sẽ đến nơi này của tần thiếp.”
Huệ tần chà xát ngón tay, hứng thú hừng hực nói: “Vậy có thể cho ta nhìn nó một lần hay không?”
“……”???
“Ta đã sớm nghe nói Ngự Miêu bên người Hoàng Thượng vô cùng đáng yêu, đặc biệt là con mèo lớn màu trắng, tuy nhiên nó là bảo bối của Hoàng Thượng, một lần ta cũng chưa được gặp.” Huệ tần đầy mặt tiếc nuối: “Hoàng Thượng là tên quỷ hẹp hòi, ngay cả xem cũng không cho xem, chỉ ban thưởng xuống mấy bức họa, mà tranh thì sao tốt bằng mèo thật, muội nói đúng không?”
“……”
“Hiện giờ muội đã tới nơi này của ta rồi, Ngự Miêu cũng sẽ thường xuyên chạy tới chỗ muội, vậy đại biểu cho việc sau này ta cũng có thể nhìn thấy Ngự Miêu đi?”
“……”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.