Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 39:




Trong ngự thư phòng.
Thu Vãn quỳ trên mặt đất, cho tới bây giờ nàng vẫn không hiểu vì sao mình lại phải tới nơi này.
Rõ ràng nàng là người vô tội đứng bên ngoài câu chuyện đang cùng các phi tần khác nghe ngóng tình hình. Vì sao Liễu thường tại chỉ cố ý nhằm vào một mình nàng, hơn nữa còn trực tiếp kéo nàng xuống nước, thời điểm những thị vệ đó đưa Liễu thường tại đi cũng thuận tiện dẫn nàng đi theo.
Tình Hương bị ngăn cản ở bên ngoài, bên trong Ngự Thư Phòng trống rỗng, ngoại trừ thị vệ và thái giám thì cũng chỉ còn lại hai người nàng và Liễu thường tại đang quỳ gối giữa đại điện.
Đây gần như là nơi đặt chân của nàng trong mỗi buổi tối, không ngờ cảm giác dưới hình dáng mèo và người lại khác biệt nhiều như vậy. Trong lòng Thu Vãn cười khổ: Thời điểm nàng làm nũng ăn vạ trong ngực Hoàng Thượng, làm sao biết được sẽ có một ngày như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại thì tốt rồi, cùng ở trước mặt Hoàng Thượng, nhưng nàng lại không thể làm nũng, chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ phải rơi đầu xuống đất, hơn nữa còn phải gánh chịu tội danh thương tổn Ngự Miêu.
Nhưng nàng vô tội! Trong cung này, không có ai vô tội hơn nàng!
Rõ ràng nàng là người bị hại!

Nghĩ như vậy, Thu Vãn liền nhịn không được nhìn về phía Liễu thường tại.
Nếu không phải Liễu thường tại bỗng nhiên mở miệng kéo nàng xuống nước, nàng sẽ không bị bắt tới nơi này. Điều duy nhất khiến nàng lưu tâm chính là lời nói của Liễu thường tại.
Liễu thường tại nói nàng ta năm lần bảy lượt thấy Ngự Miêu xuất hiện trong phòng nàng, rốt cuộc nàng ta thật sự thấy được, hay vì kéo nàng xuống nước nên mới cố ý nói như vậy? Nếu thật sự thấy được, với tính cách của Liễu thường tại, chắc chắn nàng ta đã sớm nhằm vào nàng rồi. Còn nếu không đúng, vậy Liễu thường tại phải chán ghét nàng đến mức nào mới có thể dưới tình huống này vẫn không quên hãm hại nàng?
Trong lòng Thu Vãn có muôn vàn suy nghĩ, tuy nhiên trên mặt lại không thể hiện ra ngoài, vẫn cứ trầm mặc cúi đầu chờ đợi Hoàng Thượng tới đây.
Không biết đã quỳ gối bao lâu, nàng chỉ cảm thấy đầu gối dần dần bắt đầu đau đớn, lại dần dần tê dại, thẳng tới khi mất hết cảm giác, cuối cùng mới nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài.
Thu Vãn thở phào nhẹ nhõm một hơi, thoáng giật mình điều chỉnh tư thế.
Nàng cúi đầu, nhìn thân ảnh màu vàng lướt qua bên cạnh mình, ngồi xuống phía sau bàn. Thu Vãn vội vàng cúi đầu hành lễ.
“Hoàng Thượng!” Liễu thường tại gấp gáp mở miệng, khóc lóc kể lể nói: “Hoàng Thượng, tần thiếp oan uổng, tần thiếp tuyệt đối không dám làm gì Ngự Miêu. Tần thiếp cũng không biết vì sao Cao công công lại một mực nói tần thiếp hãm hại Ngự Miêu, Hoàng Thượng, tần thiếp oan uổng.”
Thu Vãn nghĩ thầm trong lòng: Hoàng Thượng sẽ không tin lời ngươi nói.

Đêm qua nàng tự mình tìm ra hung thủ, ở trong lòng Hoàng Thượng, vị trí của Ngọc Cầu so với Liễu thường tại thì quan trọng hơn rất nhiều.
Thời điểm Thu Vãn còn đang nghĩ ngợi, bên tai lại truyền tới tiếng khóc ròng của Liễu thường tại: “Nói tới người hại Ngự Miêu, theo tần thiếp thấy nhất định là Thu thường tại làm.”
Thu Vãn cả kinh, vội vàng cúi đầu: “Bệ hạ, tần thiếp tuyệt đối không dám làm ra loại chuyện này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Vân Hoàn ngồi trên cao “Nha” một tiếng, âm cuối kéo dài giương cao, dường như đang tỏ vẻ nghi hoặc.
Liễu thường tại vội vàng nói: “Bệ hạ, tần thiếp không chỉ một lần nhìn thấy Ngự Miêu xuất hiện trong phòng Thu thường tại, nếu Ngự Miêu xảy ra chuyện gì, Thu thường tại sao có thể không biết? Mấy ngày trước đây khi bệ hạ đang sốt ruột tìm kiếm Ngự Miêu, Thu thường tại biết rõ Ngự Miêu ở đâu nhưng lại giấu giếm không báo. Theo tần thiếp thấy, Thu thường tại nhất định đã làm gì đó với Ngự Miêu nên nàng ta mới không dám nói cho Hoàng Thượng.”
Thu Vãn cúi đầu thật sâu, nàng cảm giác có một ánh mắt rơi xuống người mình, lập tức khiến lông tơ cả người nàng dựng đứng lên.
Nàng vội vàng biện giải: “Bệ hạ, tần thiếp oan uổng, trước nay tần thiếp chưa từng gặp qua Ngự Miêu, ngược lại là…… Ngược lại là……”
“Ngược lại cái gì?”
“Ngược lại là Liễu thường tại, nàng ta, nàng ta muốn bắt lấy Ngự Miêu, bắt Ngự Miêu, bắt Ngự Miêu……”
“Bắt Ngự Miêu làm gì?”
Thu Vãn hít sâu một hơi, hoảng sợ nói: “Nàng ta muốn bắt Ngự Miêu phối ngẫu với mèo của nàng ta, muốn để Ngự Miêu mang thai!”
Lời này nói rất có khí phách, giống như một đạo sấm sét, chẳng những làm Tiêu Vân Hoàn sửng sốt, mà ngay cả Liễu thường tại cũng giật nảy mình.
“Ngươi nói bậy!” Liễu thường tại đột nhiên cất cao giọng, sau đó vội vàng giải thích với người trên cao: “Bệ hạ, tần thiếp tuyệt không dám làm ra loại chuyện này với Ngự Miêu!”
Tiêu Vân Hoàn cũng bị tin tức dọa nhảy dựng, sau khi phản ứng lại, hắn lập tức cầm chung trà trên bàn ném văng ra ngoài.
Mảnh sứ vỡ cùng nước trà nóng bắn tung tóe, dừng lại bên chân Liễu thường tại, nàng ta hét lên một tiếng, sau đó lại vội vàng khom người run bần bật, quỳ rạp trên mặt đất một câu cũng không dám nói.
Trong lòng Liễu thường tại không ngừng đặt câu hỏi: Vì sao Thu thường tại lại biết kế hoạch của mình? Chẳng lẽ Thu thường tại lén lút cài tai mắt trong viện của mình? Là ai? Từ khi nào Thu thường tại lại có tâm kế như vậy?
Vô số ý niệm nhanh chóng hiện ra trong đầu Liễu thường tại, nàng ta liên tục suy nghĩ chiều hướng thay đổi tình hình, cuối cùng nàng ta phủ phục người xuống đất: “Bệ hạ, tần thiếp oan uổng.”
“Có phải oan uổng hay không, trẫm tự có phán đoán.” Tiêu Vân Hoàn lạnh lùng nói: “Cao Bình Sơn.”

Cao công công bước vào, một cung nữ cúi đầu đi theo sau, trong lúc vô tình nhìn thấy Liễu thường tại đang quỳ trên mặt đất, cung nữ nhanh chóng rời tầm mắt, không dám đối diện với nàng ta. Liễu thường tại không dám tin tưởng trợn to mắt nhìn người trước mắt, đó là cung nữ trong viện nàng ta, trăm triệu không nghĩ tới, bên người mình lại có kẻ phản bội như thế.
Ngày thường Liễu thường tại luôn đối xử vô cùng khắc nghiệt với đám cung nữ thái giám, chỉ cần không thuận mắt liền vừa đánh vừa mắng, người hầu hạ nàng ta đều giận mà không dám nói gì. Hiện giờ Liễu thường tại rơi vào tình huống nguy hiểm, bọn họ cũng sợ bị liên lụy, bởi vậy khi Cao công công dẫn theo người tới ép hỏi, đám cung nữ đó lập tức nói hết tất cả mọi chuyện.
Liễu thường tại suy sụp ngã trên mặt đất lạnh lẽo trong Ngự Thư Phòng, cuối cùng bị thị vệ tiến lên kéo xuống.
“Bệ hạ! Bệ hạ! Tần thiếp không phục!” Nàng ta bỗng nhiên giãy giụa lên, dùng sức vươn tay về phía Tiêu Vân Hoàn: “Thu thường tại có một tay yêu thuật dụ dỗ Ngự Miêu, khiến cả hai Ngự Miêu đều bị lừa đến bên người nàng, bệ hạ, Thu thường tại mới là người muốn lợi dụng Ngự Miêu, ý đồ hãm hại bệ hạ!”
Tiêu Vân Hoàn chán ghét nhìn nàng ta: “Kéo xuống đi.”
“Liễu thị bị hạ xuống hàng đáp ứng, phạt bổng lộc ba năm, không có lệnh không được phép bước chân ra khỏi Bích Tú Cung nửa bước!”
Giọng nói của Liễu thường tại nhỏ dần, Thu Vãn cúi đầu quỳ trên mặt đất, một câu cũng không dám nói.
“Về phần nàng……” Tiêu Vân Hoàn kéo dài âm cuối, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Trẫm muốn nghe một chút, yêu thuật dụ dỗ Ngự Miêu trong miệng Liễu thị là thứ gì.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.