Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 131:




Thu phụ thi triển dáng người linh hoạt của mình ở trước mặt mọi người, thế cho nên tới bữa tối, khi mọi người nhìn thấy điệu bộ lười nhác của ông lại còn có chút không nhận ra.
Bữa tối do ngự trù làm, Tiêu Vân Hoàn tới nơi này, những người trên thuyền đương nhiên cũng đi theo, không chỉ Cao công công mà ngay cả thái y và ngự trù đều tiến vào Thu gia. Tất cả đồ ăn của Tiêu Vân Hoàn và Thu Vãn đều phải qua tay ngự trù, tuy nhiên Thu gia luôn có thói quen người một nhà tụ họp ăn uống cùng nhau, bởi vậy ngự trù vừa đến liền đoạt đi quyền khống chế phòng bếp của Thu gia, tất cả những người trong phòng bếp của Thu gia lại trở thành trợ thủ giúp đỡ cho ngự trù.
Tuy nhiên từ góc độ tài nghệ mà nói, những người đó thật sự cam tâm tình nguyện, thái độ ân cần, chính vì thế toàn bộ thức ăn trên dưới Thu gia đều tốt hơn không ít.
Tiêu Vân Hoàn tuy là hoàng đế nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời Thu Vãn, Thu Vãn nói muốn ăn cơm cùng người nhà, hắn cũng không ghét bỏ, ngồi xuống ghế chủ vị trên bàn ăn, ăn cơm cùng mọi người.
Ngoại trừ Thu phụ nhướng chân mày, có chút không cam lòng đối với người cướp đi vị trí của mình thì những người khác cũng không nhiều lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đến nay ta mới biết, thì ra đồ ăn của Hoàng Thượng không giống chúng ta.” Huệ tần ăn tới mức miệng bóng nhẫy, không dừng được nói: “Đều là thức ăn do Ngự Thiện Phòng làm, vì sao ta lại cảm thấy những món ngày thường ta ăn lại thua kém rất nhiều nha?”
Cao công công đứng bên cạnh giải thích: “Ngày thường Trương tổng quản chỉ làm đồ ăn cho Hoàng Thượng và Uyển tần nương nương mà thôi, đồ ăn của Huệ tần nương nương là những người khác làm.”
Huệ tần bóp cổ tay: “Ngày thường ta cũng đến Bích Trúc Cung không ít lần, vì sao ta chưa từng được nếm thử?”
Thu Vãn cong khóe miệng, nói: “Muội có mời Huệ tần nương nương nếm thử, nhưng lần nào Huệ tần nương nương cũng cự tuyệt.”
Huệ tần không thể tin được.
Nàng cẩn thận nhớ lại một phen, cuối cùng mới nhớ tới hình như thật sự có cảnh tượng như vậy. Chỉ là mỗi lần Thu Vãn mời nàng nếm thử đều là đồ ăn Ngự Thiện Phòng làm riêng cho thai phụ, Huệ tần không thể không biết biết xấu hổ đoạt thức ăn với thai phụ cho nên mới mở miệng cự tuyệt.
Huệ tần đáng tiếc thở dài một hơi, nói: “Đây nhất định là món ăn ngon nhất mà ta từng được ăn, sau này trở về quân doanh, tay nghề của đầu bếp trong quân doanh so sánh với Ngự Thiện Phòng thì chẳng khác nào cơm heo, bảo ta làm sao mà ăn được.”
“Quân doanh?” Thu mẫu kỳ lạ hỏi: “Không phải Huệ tần nương nương đang ở trong hậu cung sao?”
Huệ tần nghẹn họng.
Thu Vãn quay đầu nhìn Huệ tần, chỉ thấy Huệ tần lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn ra đỏ hồng từ cổ cho tới lỗ tai, miệng ấp úng, ánh mắt dao động, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.

Không phải không tiện mở miệng mà là thẹn thùng.
Thu Vãn cũng buồn bực không thôi, không rõ vì sao mỗi lần Huệ tần nương nương nhìn thấy mẫu thân nàng thì đều thẹn thùng.
Huệ tần không mở miệng được, Thu Vãn liền hỗ trợ giải thích: “Thân phận của Huệ tần nương nương rất đặc biệt, nương, có nhiều chuyện không tiện nói với người, người cũng đừng hỏi.”
Thu mẫu gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Thu phụ đang ngồi một bên yên lặng ăn cơm bỗng nhiên nói: “Ngài là nữ nhi của Dương tướng quân?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Huệ tần sửng sốt, nhiệt độ trên mặt chỉ một thoáng đã rút lui sạch sẽ, nàng đầy mặt hồ nghi nhìn qua Thu phụ: “Ngài biết cha ta sao?”
“Ta từng gặp Dương tướng quân vài lần.” Thu phụ nhàn nhạt nói: “Ngài xấp xỉ tuổi Vãn nhi, ông ấy còn hỏi ta mấy vấn đề nuôi dưỡng nữ nhi.”
“……” Huệ tần trầm mặc một lúc, sau đó mới lại hỏi: “Vậy ngài trả lời như thế nào?”
Thu Vãn lập tức lo lắng nhìn Huệ tần.
Nàng nghe Hoàng Thượng nói, quá khứ của phủ tướng quân rất phức tạp, đại tướng quân chỉ có một nữ nhi là Huệ tần, đương nhiên cũng coi Huệ tần nương nương như bảo bối. Tuy rằng ngày thường đại tướng quân hơi thô lỗ chất phác, nhưng cũng thật lòng yêu thương Huệ tần.
Chuyện giữa Huệ tần và đại tướng quân còn chưa được giải quyết đâu.
Chỉ nghe Thu phụ khí định thần nhàn nói: “Ta nói ta không biết.”
Huệ tần: “……”
“Nhà chúng ta, nữ nhi đều do phu nhân dạy dỗ.”

Huệ tần: “……”
Huệ tần yên lặng cúi đầu gắp một viên đầu sư tử.
Tướng quân phủ không có phu nhân, chỉ có lão ma ma.
Thu mẫu cũng nghĩ đến vấn đề này, sắc mặt lập tức biến đổi, ở dưới bàn duỗi chân qua nặng nề dẫm lên chân Thu phụ.
Sắc mặt Thu phụ nhăn nhó, đôi tay run rẩy, thiếu chút nữa ngay cả bát đũa cũng không cầm chắc. Tuy nhiên ông mau chóng hít sâu một hơi, nghĩ không thể xấu mặt trước mặt những người khác, cố gắng nuốt tiếng kinh hô sắp buột ra khỏi miệng trở về, bình tĩnh hạ bát đũa, cầm chiếc bát nhỏ bên cạnh múc cho mình một bát canh.
Thu mẫu rút chân trở lại, nhiệt tình gắp đồ ăn cho Huệ tần, trong khoảng thời gian ngắn thành công khiến cho gương mặt Huệ tần đỏ bừng, đây là bộ dáng mà Thu Vãn chưa bao giờ nhìn thấy ở Huệ tần.
Bên kia Thu phụ an tĩnh hồi lâu bỗng nhiên mở miệng: “Lão tướng quân sắp lui về sao?”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người lập tức hướng ánh mắt về phía ông.
Tiêu Vân Hoàn hơi nhăn mày, ánh mắt nhìn ông tràn ngập vẻ tìm tòi nghiên cứu, ngay cả trong mắt Huệ tần cũng đầy thâm ý.
Thu mẫu cúi đầu, ở phía dưới bàn nhờ khăn trải bàn che đậy bà lại duỗi chân về phía Thu phụ, tuy nhiên lần này bà không thành công bởi vì Thu phụ đã nhanh nhẹn trốn đi rồi. Rốt cuộc còn có những người khác, lại ở trước mặt Hoàng Thượng nên Thu mẫu không tiện làm ra mấy hành động khác người, đành phải nhịn xuống, dự định lát nữa sẽ đi tìm Thu phụ tính sổ.
Không có Thu mẫu gián đoạn, Thu phụ tiếp tục nói: “Lão tướng quân tuổi tác đã cao, tuy rằng hiện giờ còn trấn thủ biên quan, nhưng mà ngoại tộc bị lão tướng quân ngăn ở vùng ngoại thành nhiều năm như vậy, đã sớm không nhẫn nại được rồi.”
Huệ tần dựng lỗ tai lắng nghe, ngay cả Tiêu Vân Hoàn cũng trịnh trọng buông đũa xuống.
“Lời này của Thu khanh có ý gì?”
Thu phụ nâng mí mắt, lười biếng nhìn hắn một cái, dư quang thoáng nhìn thấy Thu Vãn cũng đang nghiêm túc nhìn lại đây, lúc này mới nói: “Không biết bệ hạ có chú ý hay không, năm nay thời tiết nóng bức, lượng mưa rất ít?”
Tiêu Vân Hoàn hơi gật đầu: “Có chút ấn tượng.”
“Ngoại tộc ở trên thảo nguyên, mấy năm trước lượng mưa đầy đủ, cỏ cây tươi tốt dê bò to mọng, cuộc sống mưu sinh không thành vấn đề. Tuy nhiên năm nay lượng mưa giảm mạnh, ở ngoài biên quan ngay cả cỏ cây cũng không được tràn đầy như trước, dê bò ăn không đủ no, người cũng ăn không đủ no, những người đó ăn không đủ no, đương nhiên sẽ theo dõi những người có thể ăn no ở bên này.”
Đương triều có không ít người tài ba, từ ngày Tiêu Vân Hoàn đăng cơ đến nay đã đề bạt không ít người có năng lực, các vị đại thần cũng đưa ra không ít vấn đề cải thiện tình trạng đời sống cho nhân dân. Hai năm trở lại đây sản lượng lương thực tăng lên đáng kể, giải quyết không ít vấn đề ấm no, hiện giờ cuộc sống của người dân đều khá hơn trước rất nhiều.
Cuộc sống bên này khấm khá rồi, tự nhiên sẽ theo chân những người buôn bán truyền ra quan ngoại.
Tất cả mọi người đều biết, trong vòng biên quan toàn bộ bá tánh của đất nước đều trải qua những ngày tháng tốt lành ăn no ngủ kỹ, không cần ẩn nhẫn chịu đói như trước đây, thậm chí lu gạo còn dư thừa lương thực.
Nếu như ngoại tộc no đủ đương nhiên sẽ không đánh chủ ý sang bên này, nhưng nếu cuộc sống khó khăn ngay cả bụng cũng không no, tất nhiên bọn họ sẽ phóng tầm mắt sang những nơi ngày thường bọn họ không được đặt chân tới.
Vì lương thực, nói không chừng những tên ngoại tộc đó đang mài đao soàn soạt bắt đầu chuẩn bị.
Thu phụ vừa nhắc tới, Tiêu Vân Hoàn cũng nghĩ đến trường hợp này.
Hắn nhíu mày nói: “Hiện giờ một chút tin tức trẫm cũng không nhận được.”
“Đương nhiên bệ hạ không nhận được rồi, không chỉ bệ hạ mà ngay cả đại tướng quân cũng không biết.”
“Vậy làm sao khanh biết được?” Tiêu Vân Hoàn hỏi: “Khoảng cách từ biên quan đến Giang Nam đường xá xa xôi, Thu khanh còn ở huyện Thanh Thành, chẳng lẽ khanh có thiên lý nhãn?”
“Thiên lý nhãn thì không có, nhưng vi thần có lỗ tai.” Thu phụ nhàn nhạt nói: “Thương nhân muốn đưa đồ từ Giang Nam ra ngoài quan ngoại buôn bán, đi qua huyện Thanh Thành, vi thần chỉ cần hàn huyên vài câu với những thương nhân đó là có thể nắm được thông tin.”
 Chỉ với một vài câu nói ông có thể suy đoán được kế hoạch của người ngoại tộc.
“Hiện giờ mới đầu mùa thu, trên thảo nguyên vẫn còn lương thực để ăn, chờ tới khi thời tiết lạnh xuống, thảo nguyên không còn gì cả. Đến lúc đó, dê bò sẽ bị giết hết, ăn sạch sẽ, khả năng những thứ có thể ăn không nhiều bằng năm vừa rồi, những người đó tất sẽ đói bụng.”
Tiêu Vân Hoàn bừng tỉnh.
Thu phụ lại múc cho mình một muỗng canh, chậm rãi uống hết, sau đó nói: “Nếu Huệ tần nương nương muốn rời cung, đừng bỏ lỡ cơ hội này.”
Huệ tần mở to hai mắt, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ông.
Thu phụ không đáp lại tầm mắt của nàng, vẫn chậm rì rì nói: “Lão tướng quân tuổi tác đã cao, ngoại tộc thế tới rào rạt, nếu không kịp phòng bị, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu. Vi thần nghe nói, bên kia có tân vương, chính trực tráng niên, hung mãnh dị thường, ngay cả cố vương cũng không lợi hại bằng hắn.”
“Bang!”

Huệ tần nặng nề vỗ bàn đứng dậy.
Hô hấp của nàng trở nên dồn dập, mở to hai mắt, khẩn trương nhìn Thu phụ, gương mặt đầy vẻ không thể tin được.
“Vì sao ngài biết những chuyện này?”
“Vi thần nói rồi, thương nhân đi qua huyện Thanh Thành không ít, trong đó có rất nhiều người tới từ quan ngoại.” Thu phụ múc một muỗng canh, đưa đến bên miệng thổi thổi, sau đó chậm rãi uống hết.
“Ta…… Ta không nhận được tin tức.” Huệ tần sững sờ nói.
“Hiện giờ quan ngoại đang rối loạn, vị tân vương kia mới thượng vị nửa tháng mà thôi.”
Nửa tháng……
Nửa tháng thậm chí không đủ để những thương nhân đó đi từ quan ngoại đi đến Giang Nam.
Huệ tần trầm mặc một lúc, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống.
“Tân vương thượng vị, nội bộ tất hỗn loạn, muốn chiến đấu còn cần thời gian chuẩn bị.” Thu phụ trực tiếp nói: “Tân vương chỉ nhắm tới thứ trước mắt, không giống cố vương cẩn thận kiêng kị lão tướng quân, chỉ sợ sẽ nhanh chóng theo dõi tình hình bên này.”
Tiêu Vân Hoàn nhìn ông thật sâu, mở miệng nói: “Theo ý Thu khanh, nhanh chóng là bao lâu?”
Thu phụ nói: “Tháng 11.”
“……”
Thu mẫu hít sâu một hơi, dùng lực lớn hơn trước nặng nề dẫm lên chân Thu phụ.
Bà gắp một viên đầu sư tử nhét vào trong miệng Thu phụ, gương mặt tươi cười nhìn về phía mọi người: “Tiếp tục ăn, đừng nghe ông ấy nói bậy, người này càng lón tuổi càng thích nói hươu nói vượn.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.