Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 128:




Động tác vuốt lông của Thu phụ phải dừng lại khi Tiêu Vân Hoàn bất ngờ xuất hiện.
Ngay khi bóng dáng màu vàng xuất hiện trong phòng, đôi mắt Thu phụ liền ánh lên vài phần tuyệt vọng, ông chậm rì rì đứng dậy hành lễ. Khi Tiêu Vân Hoàn vừa cho ông bình thân, ông lập tức lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nằm trở lại đệm mềm.
Tiêu Vân Hoàn: “……”
“Meo ~” Thu Vãn kêu một tiếng mềm như bông, đôi mắt màu xanh lam đối diện với tầm mắt Tiêu Vân Hoàn, ở trong đó Thu Vãn thấy được vài phần bất đắc dĩ.
Cha nàng chính là người như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bệ hạ, ngài nhẫn nại một chút.
Thu Vãn vung vẩy cái đuôi, vỗ nhẹ vào bàn tay Thu phụ đang muốn duỗi tới lần nữa, sau đó nhẹ nhàng nhảy vào trong ngực Tiêu Vân Hoàn. Nàng thân mật cọ cọ lên người Tiêu Vân Hoàn, dùng móng vuốt nắm lấy xiêm y, tùy ý để Tiêu Vân Hoàn ôm nàng vào trong ngực vuốt ve.
Thu phụ nhìn thấy cảnh này, trong mắt ánh lên vài phần hâm mộ.
Ông sờ đầu ngón tay một chút, vừa rồi xúc cảm khi chạm vào mèo trắng dường như vẫn còn lưu tại nơi đầu ngón tay.
“Đây là mèo của Hoàng Thượng?” Thu phụ lên tiếng hỏi.
Tiêu Vân Hoàn dừng một chút, thẳng đến khi mèo trắng trong ngực meo một tiếng, cuối cùng hắn mới phản ứng lại, gật đầu nói: “Là mèo của ta.”
“Con mèo này của Hoàng Thượng …… Gọi là Ngọc Cầu sao? Bộ dáng thật đẹp.”
“…… Đúng vậy, rất đẹp.”
Thu Vãn meo một tiếng, có chút ngượng ngùng trốn đầu trong vạt áo hắn.
Bệ hạ và cha nàng đều thừa nhận nàng lớn lên đẹp, cho dù đang khen Ngọc Cầu nhưng Ngọc Cầu còn không phải là nàng sao?
Thu Vãn hài lòng dùng móng vuốt lay vạt áo Tiêu Vân Hoàn, chui đầu vào bên trong, trong chốc lát chỉ còn lại thân thể tròn vo lộ ra bên ngoài.
Tiêu Vân Hoàn vuốt ve phía sau lưng nàng, kéo nàng ra khỏi vạt áo mình, bất đắc dĩ ôm nàng vào trong ngực.
Thu phụ nhìn mà thèm, thật ra ông rất muốn sờ một cái ôm một cái, tuy nhiên mèo bị Hoàng Thượng ôm vào trong ngực, nào có đạo lý thần tử đoạt đồ với Hoàng Thượng. Bởi vậy mặc dù Thu phụ đỏ mắt nhưng lại không dám mở miệng.
Ông đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, ánh mắt dừng trên người Sửu Cầu đang chơi đùa cùng chuột vải. Tầm mắt Thu phụ chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết đoán quay đầu đi.
Con mèo tam thể này thật xấu, vẫn là mèo trắng dễ nhìn hơn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu phụ xoa ngón tay, bỗng nhiên hỏi: “Hoàng Thượng có thấy Vãn nhi đâu không?”
Tiêu Vân Hoàn sửng sốt, theo bản năng giơ mèo trắng trong lòng lên, cũng may Thu Vãn đúng lúc meo một tiếng khiến hắn lập tức hồi thần.
“Vừa rồi nàng còn ở cùng trẫm, sau đó lại đi rồi, trẫm tới đây ăn sáng cùng nàng.” Tiêu Vân Hoàn nhìn thoáng qua mặt bàn, thấy bát ngọc trống không, biết nàng đã ăn rồi, hắn nói: “Nếu Uyển tần không ở đây, lát nữa trẫm quay lại sau.”
Hắn không ở lại lâu mà ôm mèo trắng đi ra ngoài.
Thu phụ trơ mắt nhìn hắn ôm mèo rời đi, ông hơi hé miệng, rốt cuộc vẫn không nói được lời nào giữ mèo ở lại.
Không biết có phải do ảo giác của Tình Hương hay không, cả người Thu phụ giống như đều bị héo rũ vậy.
“Tình Hương.” Thu phụ nói: “Nương nương nhà ngươi đâu?”
“Có lẽ nương nương sắp trở lại rồi.” Tình Hương nói.
Nàng hiểu chủ tử nhà mình rất rõ, quả nhiên không lâu sau Thu Vãn liền từ bên ngoài bước vào.
Thu phụ duỗi đầu nhìn vào vòng tay nàng, nhìn trong lòng nàng trống rỗng, ông vô cùng thất vọng.
“Cha?”
“Con mèo kia đâu?” Thu phụ hừ hừ: “Không phải nói mèo của Hoàng Thượng thường xuyên ở nơi này của con hay sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy mèo đâu?”
Thu Vãn chớp chớp mắt, thuận miệng nói: “Bị Hoàng Thượng ôm đi rồi.”
“Ngày hôm qua…… Ngày hôm qua ta tới, vì sao không nhìn thấy nó?”
“Chắc hẳn hôm qua Ngọc Cầu cũng ở chỗ Hoàng Thượng.” Thu Vãn nói: “Ngọc Cầu rất thân với Sửu Cầu, bình thường cũng hay tới tìm Sửu Cầu chơi đùa, Sửu Cầu thích chạy loạn quanh thuyền, thường xuyên không thấy bóng dáng, Ngọc Cầu cũng vậy.”
Trên mặt Thu phụ khó nén khỏi thất vọng.
“Cha, người thích mèo từ khi nào vậy?” Thu Vãn buồn bực: “Từ trước đến nay con chưa từng nghe nói cha thích mèo, trước kia nương ôm về một con mèo hoa, nó không cẩn thận đánh rơi nghiên mực của người, không phải cha đã phát tính tình thật lớn hay sao, khiến nương sợ tới mức nương vội vàng đưa con mèo đó đi.”

Thu phụ cũng không biết tại sao.
Khi vừa nhìn thấy mèo trắng ông liền cảm thấy rất hợp mắt, theo bản năng muốn thân cận với con mèo kia một chút. Cố tình đó lại là mèo của Hoàng Thượng, cho dù ông muốn thân cận cũng không được, Thu phụ buồn bực không thôi.
Ông nói: “Ta không thích mèo, ta cảm thấy con mèo tam thể kia rất xấu.”
Sửu Cầu nằm không cũng trúng đạn vô tội meo một tiếng, ôm con chuột vải của mình trợn tròn đôi mắt.
Thu Vãn bất đắc dĩ.
Nàng phất phất tay để Tình Hương thu dọn đồ ăn trên bàn, còn mình thì ngồi xuống, nói: “Hoàng thượng mới nói với con hiện tại có thể lập tức xuất phát đi huyện Thanh Thành, một lát nữa Huệ tần nương nương sẽ phái người tới nói với chúng ta.”
Thu phụ đáp một tiếng.
Ông lại nói: “Mèo đâu?”
“Mèo…… Mèo sẽ có người phụ trách trông giữ.” Thu Vãn dừng một chút, nói: “Có lẽ Ngọc Cầu sẽ ở cạnh Hoàng Thượng.”
Ánh mắt Thu phụ sáng lên, gật gật đầu.
Khi thị vệ tới gọi, Thu Vãn cùng Huệ tần, Tình Hương cùng các cung nữ ngồi chung một chiếc xe ngựa. Thu phụ đứng tại chỗ trầm tư một lát, tận mắt nhìn thấy Cao công công bế con mèo tam thể lên chiếc xe ngựa màu vàng, ông liền chủ động hỏi: “Vi thần không ngồi cùng xe với Hoàng Thượng sao?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn lại đây.
Đặc biệt là Thu Vãn, nàng nhìn chiếc xe ngựa Thu phụ mang đến ở bên trái, lại nhìn chiếc xe ngựa Hoàng Thượng ở bên phải, nhất thời trợn mắt, thiếu chút nữa nàng đã cho rằng cha mình đã bị người nào đánh tráo.
Ngay cả trong lòng Tiêu Vân Hoàn cũng vô cùng khiếp sợ.
Nhớ tới người trước mắt là phụ thân của Thu Vãn, hắn ngẫm nghĩ một lát liền nói: “Đúng lúc trẫm cũng có lời muốn nói với Thu khanh.”
Đây là đồng ý rồi.
Thu phụ hiếm khi tay chân lanh lẹ bò lên xe ngựa, tận mắt nhìn thấy Cao công công bận rộn chạy lên chạy xuống thu dọn đồ đạc. Thẳng đến khi xe ngựa bắt đầu lăn bánh nhìn thấy con mèo duy nhất trong xe ngựa, cuối cùng ông mới nhận ra có điều không ổn.
“Bệ hạ, Ngự Miêu đâu?”
“Hả?” Tiêu Vân Hoàn nghi hoặc giơ Sửu Cầu trong tay lên: “Thu khanh đang nói nó sao?”
Sửu Cầu mở đôi mắt tròn vo, mềm như bông “Meo” một tiếng.
Thu phụ lắc đầu: “Thần nói con mèo khác.”
“Thu khanh nói Ngọc Cầu sao.” Tiêu Vân Hoàn bừng tỉnh đại ngộ: “Ngọc Cầu ở trên xe Uyển tần.”
Thu phụ: “……”
Không phải nói sẽ ở chỗ Hoàng Thượng sao!
Thế nhưng nữ nhi lại lừa ông!
Thu phụ cảm thấy lồng ngực có chút đau.
Ông hít sâu một hơi, duỗi tay chân lấy một tư thế vô cùng thoải mái hơn nữa cũng thập phần chướng tai gai mắt mà nằm xuống, rút một quyển sách Cao công công vừa đưa tới ra, lười biếng lật mở vài trang.
Tiêu Vân Hoàn: “……”
“Thu khanh?” Hắn nghi hoặc gọi.
Thu phụ nâng mí mắt, sắc mặt nhàn nhạt nhưng ngữ khí lại cung kính nói: “Hoàng Thượng có gì muốn phân phó?”
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Hắn câm nín nhìn tư thế kỳ quái của người trước mắt, rõ ràng chỉ là một viên quan nhỏ như hạt mè đậu xanh nhưng ở trước mặt hắn lại không một chút nghiêm chỉnh nào. Ngoại  trừ Ngọc Cầu, đây là lần đầu tiên Tiêu Vân Hoàn nhìn thấy có người dám nằm một cách không hình tượng như vậy trước mặt hắn, phảng phất như ông không hề sợ hãi hắn sẽ tức giận.
Tiêu Vân Hoàn hít sâu một hơi, nói: “Thu khanh, ngươi lên xe ngựa của trẫm là có chuyện gì muốn nói với trẫm sao?”
Thu phụ lật sang trang khác, không ngẩng đầu lên chỉ cung kính nói: “Không có.”
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Vậy rốt cuộc vì sao ngươi lại tới đây!
Đáng thương cho Tiêu Vân Hoàn không biết, người có thể khiến Thu phụ lười nhác hiếm khi hoạt động tay chân lại chỉ là một con mèo mà thôi.
Huyện Thanh Thành cách Giang Châu không xa, xe ngựa chạy vừa nhanh vừa ổn định, xuất phát từ Giang Châu, chạy nửa ngày liền đến huyện Thanh Thành.
Trương công tử đã sớm thông báo tin tức Thu Vãn trở về cho người nhà Thu phụ, còn chưa chính thức bước vào huyện Thanh Thành đã có thể nhìn thấy gia đinh Thu gia đứng ở giao lộ quan sát. Vừa xác định được đoàn xe của Hoàng Thượng, gia đinh liền vội vã chạy trở về thông báo.
Thu phụ nâng mí mắt nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó lại lười biếng thu hồi tầm mắt.
Hoàng Thượng giá lâm huyện Thanh Thành!!
Toàn bộ người trong huyện Thanh Thành đều sợ ngây người, tất cả bá tánh đều sôi nổi chạy ra xem, đứng đầy hai bên đường phố, không ai dám tới gần.

Mọi người nhìn thấy chiếc xe ngựa màu vàng chạy tới cửa huyện nha rồi dừng lại, bộ khoái và sư gia bên trong hoang mang rối loạn chạy ra ngoài, quỳ thành một hàng, tuy nhiên nhìn thế nào cũng không thấy bóng dáng Thu đại nhân tri huyện Thanh Thành của bọn họ đâu cả.
Các bá tánh hiểu biết tính cách Thu đại nhân lập tức đổ mồ hôi thay ông.
Phải biết rằng, Thu đại nhân của bọn họ chính là người lười nhất trên đời này, ngày thường tất cả sự tình đều phải xử lý xong trong vòng một canh giờ, qua một canh giờ sẽ không thể tìm thấy bóng người, cho dù tìm được rồi, nếu không phải xảy ra chuyện cực lớn thì cũng không có cách nào di chuyển được vị Thu đại nhân này.
Toàn bộ huyện Thanh Thành đều hiểu rõ Thu đại nhân, tất cả mọi người đều biết Thu đại nhân lười nhác, tuy nhiên mọi người vẫn vô cùng kính trọng ông. Bởi vì Thu đại nhân tuy rằng lười nhác nhưng lại chính trực thông minh, mặc kệ là án tử phiền toái cỡ nào ông luôn có thể giải quyết vừa nhanh vừa chuẩn, khiến tất cả mọi người cực kỳ cảm phục. Dưới sự quản lý của ông, huyện Thanh Thành lúc nào cũng giữ được cảnh tượng bình an vui vẻ.
Chỉ là……
Ngày thường huyện Thanh Thành không có những người khác, Thu đại nhân là quan viên lớn nhất, không hề sợ một ai.
Nhưng lúc này người tới chính là Hoàng Thượng đó nha!
Hoàng Thượng đã tới trước mặt rồi, chắc không phải Thu đại nhân của bọn họ sẽ không nằm ở chỗ nào ngủ nướng chứ?!
Sư gia đẩy đẩy bộ đầu, hạ giọng nói: “Thu đại nhân đâu?”
Bộ đầu cũng đau khổ trả lời hắn: “Chuyện này…… Ta cũng không biết, hôm qua sau khi Thu đại nhân xử lý xong công vụ liền trở về đi Giang Châu, sau đó ta chưa từng gặp lại.”
“Vậy ông ấy đã từ Giang Châu trở lại chưa?”
“Lấy tính tình của Thu đại nhân, khẳng định sẽ không ở Giang Châu vượt quá một ngày, nhưng mà……”
Vấn đề ở đây chính là sang ngày hôm sau rồi nhưng Thu đại nhân vẫn chưa xuất hiện.
Bộ đầu và sư gia đều nhăn mặt.
Thu phụ từ trong xe ngựa nhô đầu ra, thấy tất cả mọi người đều cau mày, bộ dáng lo lắng thảm hại.
Ông buồn bực nhảy từ trên xe ngựa xuống, đi tới trước mặt sư gia, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Sư gia ngẩng đầu, nhất thời hoảng sợ ngồi phệt xuống mặt đất.
Mọi người ồ lên.
Thu đại nhân! Xuống từ xe ngựa của Hoàng Thượng!
Tác giả có lời muốn nói: 
Thu phụ: A, một đám ngu xuẩn
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.