Cũng may hiện giờ Thu Vãn có thai không nhớ được chuyện gì quá lâu, chân trước còn lo lắng, chân sau đã quên sạch sẽ mọi chuyện.
Nàng ở trong cung không ra được, mà Thu phụ lại ở huyện Thanh Thành xa xôi, lấy trình độ lười biếng của Thu phụ nhất định là không muốn kiếm công trạng để được điều về kinh thành. Bằng không dựa vào năng lực Thu phụ, không thể có chuyện làm nhiều năm như vậy nhưng vẫn chỉ là một tri huyện nhỏ nhoi.
Thu Vãn không để chuyện này ở trong lòng tuy nhiên người khác lại nhớ kỹ.
Trong lúc vô tình Huệ tần nhắc tới chuyện chuẩn bị rời cung, Thu Vãn lắp bắp kinh hãi: “Hoàng Thượng đồng ý cho Huệ tần nương nương rời cung?”
“Không phải ta, là muội.” Huệ tần nói: “Là ta dính ánh sáng của muội.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Muội?” Thu Vãn buồn bực không thôi.
“Hoàng Thượng chuẩn bị Nam tuần, đi đường thủy xuống tới Giang Nam mới dừng lại, trong đó huyện Thanh Thành của muội chính là địa điểm nằm sẵn trong kế hoạch, muội nói xem, đây là vì ai?”
Thu Vãn ấp úng, hai má nhịn không được mà đỏ bừng: “Chuyện này…… muội……”
“Bệ hạ làm tất cả đều vì muội, ta cũng dính ánh sáng của muội mới có thể chen một chân vào chuyến vào Nam tuần này.” Huệ tần hài lòng nói: “Ta phải chuẩn bị cẩn thận, vạn nhất ta biểu hiện tốt, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ trực tiếp thả ta rời cung đấy.”
Thu Vãn mặt đỏ cúi đầu, không nói một lời.
Huệ tần lâm vào hồi ức: “Lần trước khi ta tới Giang Nam, ta còn nhớ rõ là trước lúc tiến cung, thủy khấu đột kích phía Nam, ta dẫn binh đến trấn áp, hiện tại nghĩ lại đã qua rất nhiều năm rồi.”
“Huệ tần nương nương từng đánh thủy khấu?”
Huệ tần gật đầu, nói: “Chỉ là lần đó đi vội vàng trở về cũng vội vàng, ta vẫn chưa ngắm nhìn rõ xem Giang Nam có bộ dáng gì. Hoàng Thượng Nam tuần nhất định là muốn đi du sơn ngoạn thủy, lần này ta lại không phải tướng sĩ, đến lúc đó Hoàng Thượng xử lý công sự, ta sẽ dẫn muội đi dạo chơi thành trấn.”
“Chuyện, chuyện này không tốt lắm đâu……” Thu Vãn do dự: “Vậy Hoàng Thượng phải làm sao ……”
“Muội quản Hoàng Thượng làm cái gì? Hoàng Thượng Nam tuần, bên người có rất nhiều quan viên đi theo, đến lúc đó làm gì có thời gian bận tâm tới chúng ta. Bên người ta cũng có không ít người, đủ để bảo đảm sự an toàn cho muội, muội cứ yên tâm đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không để ai động đến một sợi lông của muội.”
Thu Vãn nghe vậy thì tâm động không thôi.
Nhắc mới nhớ, đã rất lâu rồi nàng không được ra ngoài cung dạo chơi, không biết so sánh với trước khi nàng tiến cung thì bên ngoài có thay đổi nhiều không, có phát sinh thêm nhiều hoạt động chơi đùa mới mẻ thú vị hay không.
Thu Vãn còn nhớ, lúc trước khi nàng còn ở huyện Thanh Thành, mỗi lần Thu phụ đi giao du với đám hồ bằng cẩu hữu trở về, ông luôn mang cho nàng các loại đồ chơi hiếm lạ cổ quái. Chính vì thế mỗi lần Thu phụ ra ngoài, Thu Vãn đều chờ mong không thôi, sắc trời còn chưa ngả màu nàng đã bắt đầu suy đoán xem hôm nay mình sẽ nhận được đồ vật thú vị gì.
Thu Vãn âm thầm ghi nhớ chuyện Huệ tần vừa nói ở trong lòng, khi thấy Tiêu Vân Hoàn tới nàng trực tiếp mở miệng hỏi.
“Nam tuần?” Tiêu Vân Hoàn buồn bực: “Tại sao loại chuyện này Huệ tần cũng nói với nàng?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không thể nói cho thần thiếp sao?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là trẫm vốn định cho nàng một bất ngờ.” Tiêu Vân Hoàn thở dài: “Chuyện Nam tuần vừa mới được định ra, còn chưa có lịch trình cụ thể, nếu thật sự muốn xuất phát cũng phải mấy tháng sau. Vốn dĩ trong khoảng thời gian này trẫm sẽ chậm rãi nói cho nàng, ai ngờ lại bị Huệ tần nghe thấy.”
Lỗ tai Thu Vãn đỏ bừng, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Hoàng Thượng vì thần thiếp sao?”
“Trẫm nghe Kim Châu nói nàng nhớ nhà, người nhà nàng ở huyện Thanh Thành xa xôi không có cách nào triệu vào cung, vốn dĩ trẫm định thăng chức cho cha nàng……” Tiêu Vân Hoàn khựng lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Tuy nhiên trẫm kiểm tra một hồi, trong thời gian nhiệm kỳ của cha nàng không có bất cứ công trạng nào, thật sự ……”
Thật sự muốn đề bạt cũng không biết hạ tay ở đâu.
Tiêu Vân Hoàn làm hoàng đế nhiều năm như vậy, đây lần đầu tiên gặp phải kiểu thần tử này. Cho dù bất cứ người nào, không có công lao thì cũng phải có sai phạm, cố tình Thu Phỉ lại một thân thanh bạch. Thật ra những người bên cạnh ông đã có vài người được đề bạt, tuy nhiên bản thân ông lại ngồi xổm ở vị trí tri huyện này vài thập niên rồi, mặc cho Tiêu Vân Hoàn lật nát cuốn sổ cũng không tìm ra một công trạng, càng không tìm ra một lỗi sai nào.
Thu Vãn: “……”
Thu Vãn không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Nàng nghĩ thầm: Nàng biết ngay mà, ân sư của cha nàng là đại nho đương thời, môn hạ đệ tử ở trong triều đều có địa vị không thấp, đối với vị sư huynh \ đệ không có chí lớn như Thu phụ, mấy người đồng môn chỉ hận rèn sắt không thành thép. Khi nàng còn ở nhà, Thu phụ thường xuyên nhận được thư tín từ kinh thành gửi về, nói là muốn điều ông đến kinh thành làm việc.
Nhưng người đại lười như Thu phụ sao có thể khiến mọi người được như ý nguyện.
Chắc hẳn những công trạng đó bị chính Thu phụ xóa bỏ, hoặc là chuyển giao sang đầu người khác, không lưu lại cho mình bất cứ cơ hội thăng tiến nào.
Nghĩ đến chuyện này, Thu Vãn liền đỏ mặt nhẹ giọng nói: “Thần thiếp biết.”
Nếu thật sự muốn đề bạt cũng không phải là không thể, tuy nhiên Tiêu Vân Hoàn không phải hôn quân mê muội sắc đẹp, chỉ cần Thu Vãn không mở miệng, hắn sẽ coi như không biết chuyện gì. Dù sao Thu Vãn ở trong cung cũng có hắn che chở, không cần lo lắng nhà mẹ đẻ ở phía sau chống lưng, cho dù không có thì Huệ tần cũng là người thứ nhất xông lên bảo vệ nàng.
“Nếu nàng đã biết, vậy trẫm không cần phải giấu diếm, trẫm sẽ ấn định chuyện Nam tuần sớm một chút để nàng được gặp mặt người nhà trước khi bụng quá to.” Nói tới đây, Tiêu Vân Hoàn hơi nhíu mày: “Nhưng mà hiện tại nàng đang thai, rốt cuộc vẫn có chút nguy hiểm, khi đó nhất định phải đi theo bên người trẫm, không được đến địa phương khác, nếu trẫm không nhìn thấy nàng, trong lòng trẫm sẽ sốt ruột.”
Thu Vãn cúi đầu đồng ý, ngượng ngùng không dám nói cho hắn mình đã hẹn với Huệ tần nương nương, chờ đến lúc đó nàng sẽ bỏ hắn ở lại xử lý công vụ còn mình và Huệ tần nương nương sẽ lên phố dạo chơi.
Thu Vãn rụt rụt cổ, không tiếng động giấu nhẹm chuyện này vào trong bụng.
Đúng như lời Tiêu Vân Hoàn nói, mặc dù chuyện Nam tuần được ấn định rồi, nhưng trong đó còn quá nhiều chuyện phải xử lý, trong chốc lát không có cách nào lập tức rời đi được. Những việc này không liên quan gì tới Thu Vãn, nhưng thật ra nàng có nghe nói một vài chuyện, chẳng hạn như các phi tần trong hậu cung đang tranh giành cơ hội đi Nam tuần cùng Hoàng Thượng tới mức vỡ đầu chảy máu, rất nhiều phi tần đều dùng thủ đoạn cả người ra để giật được cơ hội tiếp cận với Hoàng Thượng.
Nàng đang có thai, mấy người đến nhờ cậy đều bị Kim Châu chặn trở về. Những chuyện này đều là khi Huệ tần tới đây nói cho Thu Vãn nghe.
“Mặc cho các nàng tranh tới tranh lui, chủ ý của Hoàng Thượng đều không có bất cứ sự thay đổi nào, ta nghe nói Hoàng Thượng chỉ tính toán dẫn theo ta và muội đi thôi.”
“Huệ tần nương nương, ngài lại nghe được?”
“Đúng vậy, nhắc đến chuyện này ta liền tức giận, Hoàng Thượng là tên quỷ hẹp hòi, vốn dĩ còn không tính cho ta đi cùng, cũng may Cao công công đứng về phía ta, lén lút nhắc nhở ta một câu. Ta tức giận đùng đùng lập tức đi tìm Hoàng Thượng, khuyên can mãi cuối cùng Hoàng Thượng mới đồng ý thêm tên ta vào danh sách.” Huệ tần vẫn còn tức giận nói: “Nếu không phải có Cao công công nhắc nhở, ta còn không biết chuyện này đâu. Muội đang mang thai, dù sao bên người cũng phải dẫn theo mấy người chứ?” Thu Vãn cúi đầu sờ bụng mình.
Mang thai đến nay đã là tháng thứ ba, bụng càng ngày càng lớn, Thu Vãn đã có thể sờ thấy hài tử trong bụng, cho dù khi biến thành mèo cũng có thể nhìn ra cái bụng phình to. Gần đây mỗi lần biến thành mèo, Hoàng Thượng đều ôm nàng vào trong ngực sờ sờ bụng nàng, qua một thời gian nữa chỉ sợ sẽ càng thêm rõ ràng.
Thu Vãn tính nhẩm ở trong lòng, chờ tới ngày Nam tuần bụng nàng đã tầm bốn năm tháng, đến lúc đó gặp mặt cha nương, nói không chừng sẽ dọa cho bọn họ nhảy dựng.
Tưởng tượng đến bộ dáng Thu phụ - người luôn bình tĩnh cà lơ phất phơ bị mình dọa sợ, Thu Vãn liền nhịn không được mà bắt đầu mong đợi.
Thu Vãn có thể cảm nhận được, mấy ngày gần đây trong ngoài cung đều bắt đầu trở nên bận rộn chuẩn bị cho chuyến Nam tuần. Cuộc tranh đấu của các phi tần trong hậu cung dường như cũng đã dừng lại, có lẽ bọn họ đều biết mình vô vọng với danh sách tùy giá Nam tuần, tất cả lại trở về trạng thái an phận.
Trên người Thu Vãn cũng xuất hiện bệnh trạng mới.
Khi mới có thai, nàng không hề có dấu hiệu thai nghén, chẳng những sức ăn khỏe hơn trước mà giấc ngủ cũng càng sâu hơn. Có lẽ mấy ngày gần đây thời tiết càng ngày càng nóng cho nên lượng cơm của Thu Vãn cũng giảm xuống không ít, mỗi lần ngửi thấy đồ tanh còn nhịn không được mà muốn nôn. Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt nàng trở nên khó coi, có chút tái nhợt, thậm chí ngay cả mặt cũng nhỏ hơn trước một vòng.
Điều này khiến Huệ tần và Tiêu Vân Hoàn gấp đến độ xoay vòng, một người vừa rảnh liền đến bên này dỗ dành, một người khác mỗi ngày đều tìm kiếm các món ăn trong sách, sau đó chui vào phòng bếp nhỏ cùng Kim Châu nghiên cứu làm ra những món ăn kích thích cơn thèm ăn của Thu Vãn. Ngay cả Sửu Cầu cũng chạy tới đây dùng móng vuốt vỗ vỗ chiếc bụng phồng lên của Thu Vãn, lo lắng kêu meo meo không ngừng.
Tiêu Vân Hoàn cực kỳ khẩn trương: “Nếu không trẫm lùi lại ngày đi Nam tuần, lúc trước là trẫm quá vội vàng, nàng đang có thai, vốn không thích hợp đi đường xa mệt nhọc. Không bằng chờ nàng hạ sinh hài tử trong bụng, trẫm sẽ đưa nàng đi Nam tuần gặp người nhà.”
Thu Vãn cả kinh, lập tức lắc đầu: “Thần thiếp không cần.”
Tiêu Vân Hoàn nhíu mày: “Nhưng mà nàng……”
“Bệ hạ yên tâm đi, thân thể thần thiếp sẽ nhanh chóng tốt lên thôi.” Thu Vãn bảo đảm nói: “Bệ hạ cứ y theo kế hoạch mà thực hiện, thần thiếp tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến bệ hạ.”
Tiêu Vân Hoàn đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Tuy nhiên Thu Vãn cũng không dám đảm bảo mình có thể khỏe lại hay không, mỗi ngày chỉ có thể cau mày ăn hết thức ăn, sau đó không ngừng cầu nguyện ở trong lòng.
Càng ngày bụng Thu Vãn càng phồng lên, không biết có phải do nàng cầu nguyện có tác dụng hay không, việc ăn uống của nàng cũng dần chuyển biến tốt đẹp, sau đó lại khôi phục bộ dáng ăn ngon ngủ kỹ trước kia.
Vào ngày bắt đầu Nam tuần, đoàn người mênh mông cuồn cuộn bước lên thuyền, xuôi theo dòng nước đi về phương Nam.