Thu Vãn suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cũng viết xong bức thư nhà gửi cho Huệ tần vào buổi sáng ngày hôm sau.
“Làm phiền Huệ tần nương nương.” Thu Vãn có chút ngượng ngùng: “Muội nhiều năm không gặp cha nương huynh trưởng nên cũng tốn hơi nhiều thời gian.”
Chẳng những tốn thời gian mà ngay cả phong thư cũng rất dày, sau khi Huệ tần tiếp nhận thì nắn nắn, độ dày không nhỏ, hiển nhiên là đã viết rất nhiều.
“Hôm nay ta gửi thư ra ngoài, ra roi thúc ngựa, không quá 10 ngày là có thể đến tay cha nương muội. Khoảng cách tới Thanh Thành đường xá xa xôi, nếu muốn nhận được hồi âm phải chờ thêm 10 ngày.” Huệ tần nói.
Thu Vãn vui mừng nói: “Không sao, Huệ tần nương nương, muội chờ được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có thể nhận được tin tức từ người nhà cũng đủ khiến Thu Vãn cao hứng rồi, lúc đầu nàng tìm biện pháp gửi thư ra ngoài, sau đó thật sự không tìm được nên đành từ bỏ. Mấy năm nay nàng vẫn luôn không nhận được tin tức từ người nhà, hiện giờ Huệ tần nương nương đột nhiên nói có thể hỗ trợ nàng đưa thư ra ngoài, Thu Vãn cao hứng không thôi. Có cơ hội này, cho dù bảo nàng chờ bao nhiêu ngày nàng cũng nguyện ý.
Nhìn bộ dáng kích động của Thu Vãn, Huệ tần lập tức giao thư vào tay Kim Đào. Kim Đào tiếp nhận, nhanh chóng đi ra ngoài giúp Thu Vãn gửi thư.
“Nếu không vào cung, muội muốn trở về bất cứ lúc nào cũng được, rất thuận tiện.” Huệ tần nói: “Tuy nhiên sau khi vào cung thì không còn tự do, cho dù muốn đi đến đâu cũng không tiện, không chỉ muội mà ngay cả ta cũng lâu rồi chưa được xuất cung.”
Thu Vãn tò mò: “Huệ tần nương nương vào cung từ khi nào?”
Huệ tần nhớ lại: “Đoán chừng là năm Thiên Hà thứ hai, Hoàng Thượng triệu ta vào cung, bảo ta trà trộn vào trong đám tú nữ tuyển tú. Bắt đầu từ khi đó ta liền trở thành tai mắt của Hoàng Thượng tại hậu cung, cẩn thận nghĩ lại đến bây giờ cũng đã gần 5 năm rồi.”
“Năm Thiên Hà thứ hai, so với muội thì trễ hơn một năm.” Thu Vãn vào cung năm Thiên Hà thứ nhất.
Hiện giờ nghe Huệ tần nhắc tới, Thu Vãn nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng lúc trước khi nàng vào cung, cách nhiều năm như vậy nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ. Thu Vãn ngẫm nghĩ, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, biểu tình phức tạp nhìn sang Huệ tần: “Huệ tần nương nương, ngài…… ngài cũng tuyển tú vào cung?”
“Đúng vậy.”
Thu Vãn ấp a ấp úng nói: “Tú nữ khi vào cung đều khảo sát kỹ năng……”
Cầm kỳ thư họa, nữ hồng thêu thùa, tất cả đều là nội dung khảo sát. Thu Vãn coi như xếp từ dưới lên, nếu không phải Thái Hậu khâm điểm, nàng cũng không có cách nào được tuyển. Tuy rằng cầm kỳ thư họa không quá thuần thục, nhưng nữ hồng Thu Vãn lại đứng đầu trong đám tú nữ, còn Huệ tần……
Nếu là binh thư binh pháp thật ra Huệ tần vô cùng am hiểu, so sánh với kim thêu hoa thì Huệ tần nương nương càng am hiểu giơ đao múa kiếm hơn. Thu Vãn nghĩ rồi lại nghĩ, làm thế nào cũng không thể liên hệ những thứ đó với Huệ tần.
Huệ tần liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của nàng.
Huệ tần vươn hai tay quơ quơ trước mắt nàng, nói: “Muội nhìn xem, đôi tay này của ta có giống của muội hay không?”
Thu Vãn thành khẩn lắc đầu.
Lòng bàn tay của Huệ tần có một lớp chai thật dày do binh khí tạo thành, so sánh với đôi tay được bảo dưỡng tỉ mỉ của các cung phi, thì đôi tay của Huệ tần thập phần thô ráp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta đương nhiên sẽ không biết những thứ đó, muốn ta cầm kim thêu hoa, chi bằng giết ta cho rồi.” Huệ tần rút tay trở lại, nói: “Toàn bộ hậu cung này đều là của Hoàng Thượng, một kỳ tuyển tú mà thôi, cho dù ta biểu hiện kém tới đâu chỉ cần Hoàng Thượng gật đầu, còn ai dám không đồng ý?”
Thu Vãn không khỏi gật đầu tán thành.
Đúng rồi đúng rồi, sau khi Huệ tần vào cung, nghe đồn cũng rất được sủng ái, nếu không phải đã biết Huệ tần là tai mắt của Hoàng Thượng đặt trong hậu cung, thiếu chút nữa nàng cũng bị tin đồn lừa gạt.
“Mới đầu Hoàng Thượng triệu ta vào cung, nói là có nhiệm vụ trọng đại muốn giao cho ta, lúc đó ta khí thế hừng hực, nhưng ai ngờ sau khi vào cung lại toàn làm những chuyện lông gà vỏ tỏi xoay quanh một đám nữ nhân, nếu ta biết sớm một chút, nói gì ta cũng sẽ không đồng ý.” Huệ tần thở dài: “Nhưng mà không có cách nào, trong đám thủ hạ của Hoàng Thượng chỉ có mình ta là nữ nhân, cũng không thể để mấy đại lão gia đó vào cung làm nam phi đi?”
Thu Vãn: “……”
Thu Vãn khô khan nói lảng sang chuyện khác: “Trước khi vào cung, Huệ tần nương nương thường làm gì? Muội từng nghe Huệ tần nương nương nói qua, trước đó ngài lăn lộn bên trong quân doanh?”
“Đúng vậy, ta ở quân doanh đã nhiều năm, nếu không phải Hoàng Thượng bỗng nhiên triệu ta vào cung, nói không chừng hiện tại ta đã là nữ tướng quân rồi.”
“Huệ tần nương nương rất lợi hại.”
“Thật không dám dấu diếm, kỳ thực lúc trước nhận được tin tức tiến cung ta đã không muốn đi rồi, nhưng cha ta một hai bắt ta phải đáp ứng, nói nếu ta không đáp ứng sẽ đánh gãy chân ta.” Huệ tần thở ngắn than dài: “Ta thấy ông ấy chỉ còn bộ xương già, không thể khiến ông tức giận mà trúng gió nên đành phải đáp ứng.”
“……”
Thu Vãn suy nghĩ, nói: “Đại tướng quân cũng chỉ muốn tốt cho Huệ tần nương nương thôi, biên quan nguy hiểm, chắc hẳn đại tướng quân sốt ruột cho ái nữ, ở trong cung có Hoàng Thượng làm hậu thuẫn, Huệ tần nương nương sẽ vô cùng an toàn.”
Nghe vậy, Huệ tần lại càng ai oán: “Rõ ràng là ông ấy lo lắng ta quá lợi hại, đoạt mất chức vị tướng quân của ông ấy.”
Thu Vãn cảm thấy dường như hai người nói mãi không thông.
“Cái gì mà biên quan nguy hiểm, lúc trước ta cũng nghĩ như vậy, còn tưởng rằng chỉ cần vào cung một hai năm rồi sẽ được xuất cung. Ai biết sau khi Hoàng Thượng đăng cơ lại đột nhiên ra tay với ngoại tộc, đánh cho bọn chúng trở tay không kịp. Mà cha ta giống như sợ ta sẽ trốn khỏi cung, không biết ở đâu tìm được một quân sư lợi hại, trận chiến nào cũng chiến đấu vô cùng dũng mãnh, liên tục đánh lui địch nhân. Hiện tại thì tốt rồi, cả triều đều coi ông ấy là truyền thuyết, biên quan có ông ấy trấn thủ, địch nhân căn bản không dám đánh rục rịch.” Huệ tần khổ sở nói: “Trước đó không lâu ông ấy viết thư cho ta, dặn ta ngoan ngoãn ở trong cung làm việc cho Hoàng Thượng, không cần nghĩ tới chuyện xuất cung, ngay cả cơ hội làm tạp binh của ta cũng bị chặt đứt.”
Thu Vãn: “……”
Thu Vãn không biết nên nói gì mới tốt.
Huệ tần sinh ra là nữ nhi nhà tướng, chính bản thân nàng cũng là kỳ tài luyện võ, nếu vào trong quân, với tính cách của nàng sẽ mau chóng hoà mình cùng các tướng sĩ. Thu Vãn suy bụng ta ra bụng người, chỉ cho rằng đại tướng quân lo lắng cho an nguy của Huệ tần nương nương, ai biết được hai cha con đang ngầm tranh nhau chức vị tướng quân.
Nếu Huệ tần không vào cung, nói không chừng hiện giờ tướng quân phủ lại xuất hiện thêm một vị nữ tướng quân.
Thu Vãn cảm thấy người nhà này thật sự rất kỳ quái, trong đời nàng chưa bao giờ gặp phải gia đình nào cổ quái như vậy.
Hai người đều khát nước, uống hết ly trà này tới khi ly trà khác, thời điểm Kim Châu mang ấm trà mới lên, thuận miệng nói: “Hiện giờ Hoàng Thượng đang có ý định cho Huệ tần xuất cung.”
Hai người sửng sốt, hai mắt Huệ tần sáng ngời, lập tức nhìn sang Kim Châu: “Thật sự?!”
“Trước kia nô tỳ từng hầu hạ bên người Hoàng Thượng, có nghe Hoàng Thượng nói chuyện với Cao công công vài câu. Lúc trước sở dĩ Hoàng Thượng triệu Huệ tần nương nương vào cung là bởi vì hậu cung hỗn loạn, Hoàng Thượng lại chưa cắm được nhân thủ bên trong hậu cung cho nên mới đặc biệt tìm Huệ tần nương nương. Hiện giờ hậu cung trải đầy tai mắt của Hoàng Thượng, cho dù không có Huệ tần nương nương thì ngài ấy cũng không cần lo lắng quá nhiều.” Kim Châu nói: “Huệ tần nương nương tâm không ở bên trong hậu cung, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ không miễn cưỡng Huệ tần nương nương, ngài ấy đã suy xét tới việc thả nương nương xuất cung.”
Hai mắt Huệ tần bị bao phủ bởi sự phấn khích, cuối cùng nàng không thể ngồi yên nữa, đứng bật dậy muốn đi tìm Hoàng Thượng hỏi cho rõ ràng.
Tuy nhiên còn chưa bước chân ra ngoài, nghĩ tới chuyện gì Huệ tần lại lập tức quay trở về, hỏi: “Vậy Hoàng Thượng có nói khi nào cho ta xuất cung hay không?”
Kim Châu lắc đầu: “Tâm tư Hoàng Thượng, nô tỳ không thể biết được.”
Huệ tần đứng ngồi không yên.
Ngay cả chào cũng không kịp chào một tiếng, sốt ruột chạy ra ngoài, chớp mắt liền không thấy bóng dáng.
Thu Vãn nhìn chằm chằm về phía cửa, nửa ngày cũng không thấy Huệ tần trở về, cả người bỗng dưng có chút cô đơn.
“Nương nương đang lo lắng sau khi Huệ tần nương nương rời cung, trong cung sẽ không còn ai nói chuyện với ngài nữa hay sao?” Kim Châu rót cho Thu Vãn một ly trà, hỏi.
Thu Vãn lắc đầu: “Hoàn cảnh trong cung không thích hợp với Huệ tần nương nương, nếu ngài ấy muốn ra ngoài mà Hoàng Thượng lại nguyện ý, đó tất nhiên là chuyện không thể tốt hơn.”
Chuyện này đối với Huệ tần nương nương mà nói là chuyện tốt, Thu Vãn không có lý do gì vì tư lợi cá nhân của mình mà giữ Huệ tần ở trong cung.
Mặc dù nàng biết, chỉ cần nàng mở miệng, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ xóa bỏ ý niệm kia, tuy nhiên Thu Vãn không muốn ủy khuất Huệ tần.
Nói cách khác, nàng đã ở trong cung hơn 6 năm rồi, hơn nữa bên người nàng còn có Tình Hương, có Kim Châu, hiện giờ còn có Hoàng Thượng và hài tử trong bụng, cho nên cuộc sống sau này cũng sẽ không cảm thấy vô vị.
Huệ tần rời đi thật lâu, sau khi trở về thì ủ rũ cụp đuôi, uể oải không một chút tinh thần.
Thu Vãn lo lắng: “Chẳng lẽ Hoàng Thượng đổi ý rồi?”
“Không phải.”
Huệ tần uống một ngụm trà lớn, mất mát nói: “Thời điểm ta chạy vào bởi vì quá sốt ruột nên không kịp thông báo một tiếng, không cẩn thận bắt gặp cảnh Hoàng Thượng đang giả mặt quỷ trêu mèo, chưa kịp chạy ra ngoài đã bị Hoàng Thượng bắt được.”
Thu Vãn: “……”
“Hoàng Thượng là tên quỷ hẹp hòi, rõ ràng là chính hắn trêu mèo, nhìn thấy thì đã làm sao, thế nhưng còn đẩy hết việc này lên đầu ta, hiện tại lại đang oán trách ta.” Huệ tần căm giận nói: “Ta hỏi tới chuyện xuất cung, hắn còn nói phải đợi sau khi hoàng tử lớn lên. Phi! Chẳng phải là muốn ta chờ thêm mười mấy hai mươi năm sao!”
Thu Vãn sờ bụng, dở khóc dở cười, không biết có nên nói lời xin lỗi hay không.
“Hiện tại không hỏi được, chờ thêm một đoạn thời gian đợi Hoàng Thượng hết giận, ta sẽ hỏi lại, nói không chừng lúc đó có thể hỏi ra kết quả.” Huệ tần thở dài.
Thu Vãn nói: “Hoàng Thượng đã có ý niệm này, tất nhiên sẽ không cô phụ lòng chờ mong của Huệ tần nương nương.”
Huệ tần uể oải gật đầu.
Bất chợt nhìn sang Thu Vãn, không biết nghĩ tới chuyện gì, Huệ tần xoa tay cười hắc hắc nói: “Chuyện này, nếu không muội giúp ta thổi gió bên gối…… Chỉ cần muội mở miệng, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ đồng ý.”
Thu Vãn: “……”
Huệ tần nương nương!