Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 115:




Bích Trúc Cung và Bích Nguyệt Cung cách nhau rất gần, bởi vậy cho dù đã dọn ra ngoài nhưng Thu Vãn vẫn có thể thường xuyên gặp mặt Huệ tần.
Phần lớn đều là Huệ tần không kìm nén được, chạy tới tìm nàng nói chuyện phiếm, sau lại thấy Bích Trúc Cung thanh tĩnh nên càng tới chăm chỉ không thiếu ngày nào. Bích Trúc Cung được lấy theo tên một mảnh lục trúc bên trong hoa viên, sau này Huệ tần thấy được liền đột phát ý tưởng, nói là cảm thấy luyện võ bên dưới khóm trúc rất có ý cảnh, cho nên mỗi ngày đều chạy tới cung của Thu Vãn để luyện kiếm, ở lại mãi cho đến buổi tối mới rời đi, phảng phất như Bích Nguyệt Cung chỉ là một nơi nghỉ chân tạm thời mà thôi.
Số lần Huệ tần tới ngày càng nhiều, thậm chí còn tiện tay dắt theo mấy người nữa tiến vào, nói là mình dùng thuận tay, đồng thời cũng có thể bảo vệ cho Thu Vãn.
Từ ngày Thu Vãn có thai, tất cả mọi sự vụ trong Bích Trúc Cung đều không phải do nàng xử lý. Trong số những người Tiêu Vân Hoàn đưa tới đây có không ít người am hiểu cung vụ, xử lý gọn gàng ngăn nắp trên dưới Bích Trúc Cung, ngay cả đại cung nữ trên danh nghĩa là Tình Hương cũng bị tước bỏ quyền lực, mỗi ngày chỉ phụ trách việc tản bộ cùng Thu Vãn.
Thu Vãn không hiểu những thứ đó, nàng chỉ biết Hoàng Thượng sẽ không hại mình nên cũng để mặc đám thuộc hạ tùy ý hành động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại cung nữ am hiểu chuyện cung vụ kia gọi là Kim Châu, nghe nói được huấn luyện cùng nhóm với Kim Đào. Kim Châu cô nương cái gì cũng biết, chẳng những quản lý tốt cung vụ mà còn biết bố trí phòng vệ. Lần nọ thời điểm Thu Vãn đang đi ra ngoài tản bộ, liền thấy nàng chỉ huy thái giám cung nữ đứng yên vị trí, chờ Thu Vãn hỏi tới mới biết đây là để phòng ngừa bên ngoài có người muốn lẻn vào. Sau Bích Nguyệt Cung thì Bích Trúc Cung cũng trở thành một chiếc thùng sắt, không ai có thể xâm nhập.
Không chỉ thế, từ ngày Kim Châu cô nương tới, ngay cả Vương thái y cũng không cần chạy tới thường xuyên, mặc dù y thuật không cao minh như Vương thái y, nhưng thân thể có khỏe mạnh hay không Kim Châu vẫn có thể khám ra được. Ngoại trừ bắt mạch bình an thì tất cả những món ăn được đưa vào miệng Thu Vãn đều kiểm tra liên tục nhiều lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới có thể đặt tới trước mặt nàng.
Đối với những thứ này Thu Vãn hoàn toàn mờ mịt, chỉ có Tình Hương không ngừng quác quác bên tai nàng rằng Kim Châu cô nương có bao nhiêu lợi hại, lúc này nàng mới ngây thơ hiểu biết một chút.

Thu Vãn chỉ có thể thầm cảm thán, ám vệ trong truyền thuyết thật đúng là lợi hại.
Thế nhưng Hoàng Thượng lại nguyện ý đưa ám vệ cho nàng, Thu Vãn cảm động không thôi, cho dù Tiêu Vân Hoàn chưa từng tới nhưng nàng cũng thường xuyên biến thành mèo chạy vào trong ngực hắn kêu meo meo.
Tuy nhiên……
Không biết có phải do ảo giác của Thu Vãn hay không, nàng luôn cảm thấy dạo gần đây thái độ của Hoàng Thượng rất kỳ quái.
Từ sau khi dọn vào Bích Trúc Cung không bao lâu, Thu Vãn liền cảm giác được chỗ không thích hợp.
Nàng vẫn như thường lệ được thị vệ đưa tới tẩm cung Hoàng Thượng, bình thường khi nàng vừa bước vào trong điện Tiêu Vân Hoàn đã sớm nghe tiếng meo meo mà chạy tới ôm nàng vào ngực. Tuy nhiên dạo gần đây thời điểm nàng bước vào trong điện, Tiêu Vân Hoàn vẫn ngồi sau án thư, chỉ ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái sau đó lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương, bộ dáng giống như vô cùng bận rộn.
Hoàng Thượng không tới ôm mình, Thu Vãn đành phải tự mình lộc cộc chạy qua.
Khi nàng chạy đến bên chân Tiêu Vân Hoàn, cái đuôi cọ cọ lên cẳng chân của hắn, miệng kêu meo meo vài tiếng cuối cùng mới được Tiêu Vân Hoàn ôm lên, đặt lên đầu gối.
Thu Vãn tìm một tư thế thoải mái nằm bò trên đầu gối hắn, sau đó chờ hắn vuốt lông cho mình, tuy nhiên nàng chờ rồi lại chờ, cuối cùng vẫn không chờ được bàn tay quen thuộc. Thu Vãn ngầng đầu lên thấy Tiêu Vân Hoàn vẫn đang chuyên chú phê duyệt tấu chương, không hề liếc mắt nhìn nàng lấy một lần.

Làm một con mèo nhỏ được sủng ái, ngày thường mỗi lần Hoàng Thượng nhìn thấy Ngọc Cầu đã sớm ôm nàng lên vừa cọ vừa hôn rồi, không biết vì sao hôm nay thái độ của hắn lại lãnh đạm như thế, điều này thật sự khiến Thu Vãn có chút khó tin.
Nàng vươn móng vuốt bám vào lớp vải áo trước ngực Tiêu Vân Hoàn, đứng lên từ trên đầu gối hắn, đầu nhỏ kề sát vào cổ hắn, dùng sức cọ cọ, trong miệng không ngừng phát ra tiếng meo meo ngoan ngoãn mềm mại.
“Ngọc Cầu ngoan.” Tiêu Vân Hoàn tiện tay xoa xoa đầu nàng: “Chờ trẫm phê xong đống tấu chương này sẽ chơi với ngươi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Meo……”
Thu Vãn héo rũ bò trở về.
Nàng chán muốn chết ghé vào trên đầu gối Tiêu Vân Hoàn, cái đuôi rũ ở sau lưng quét tới quét lui, trong lòng ưu sầu suy nghĩ: Chẳng lẽ bởi vì dạo gần đây số lần nàng tới tìm Hoàng Thượng quá ít, cho nên đã bị thất sủng?
Chẳng lẽ Hoàng Thượng lại thích con mèo khác rồi?
Lông mày Thu Vãn run run, cái đuôi bỗng nhiên bị bắt lấy, lông trên người nàng tất cả đều dựng đứng hết lên.
Nàng “Meo” một tiếng đứng lên, từ đầu gối Tiêu Vân Hoàn nhảy xuống, nhe răng trợn mắt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sửu Cầu đang cách ghế dựa vẻ mặt vô tội nhìn mình. Thấy nàng quay đầu lại, Sửu Cầu vô cùng cao hứng, meo một tiếng sau đó lập tức chạy về phía nàng.
Thì ra là Sửu Cầu.
Thu Vãn thở phào một hơi, thả lỏng cơ thể nằm bò xuống dưới đất.
Tuy nhiên Sửu Cầu lại không muốn buông tha cho nàng, nó quay người trở lại ổ mèo của mình, ngậm ra một quả bóng lông xù chạy lộc cộc tới trước mặt nàng, đặt quả bóng nhỏ trước mặt nàng, vui sướng meo một tiếng.
Đây là muốn rủ nàng chơi cùng.
Đúng lúc Thu Vãn cũng cảm thấy nhàm chán nên nàng cúi đầu ngậm quả bóng nhỏ, nhờ Cao công công giúp nàng buộc lên người, sau đó cùng chơi với Sửu Cầu.
Thu Vãn vừa chuyển động quả bóng kia liền được nàng mang đi khắp mọi nơi, sau đó lực chú ý của Sửu Cầu cũng nhanh chóng bị hấp dẫn, nó theo bản năng đuổi theo quả cầu nhỏ trên lưng Thu Vãn. Hai con mèo đuổi nhau trong điện, tiếng leng keng leng keng vang lên không ngừng, mấy đồ vật nhỏ cũng bị đụng phải rơi đầy đất.
Vốn dĩ Thu Vãn còn lo lắng động tĩnh quá lớn sẽ ảnh hưởng đến Tiêu Vân Hoàn, trên đường bỏ chạy còn nhìn thoáng qua Tiêu Vân Hoàn, thấy hắn vẫn chuyên tâm phê duyệt tấu chương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thu Vãn không biết, thời điểm nàng chuyên tâm chơi đùa cùng Sửu Cầu, một vị hoàng đế nào đó cũng đang lén lút dùng khóe mắt liếc trộm nàng. Chỉ là hành động này được thực hiện vô cùng kín kẽ, trước khi Thu Vãn nhìn qua hắn sẽ nhanh chóng di dời tầm mắt, giả bộ như đang tập trung phê duyệt tấu chương.
Tới khi Thu Vãn chạy trốn thở hổn hển, đúng lúc Tiêu Vân Hoàn phê xong tấu chương, đi tới ôm nàng lên.

Hắn dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: “Gần đây Ngọc Cầu ít khi tới tìm trẫm, chẳng lẽ là có mèo hoang rồi không muốn ở cạnh trẫm?”
“Meo ~” Đương nhiên không phải nha.
Không có mèo hoang nào cả, chỉ có một mình bệ hạ ngài ~
Khóe miệng Tiêu Vân Hoàn cong lên, làm bộ lơ đãng nói: “Ngọc Cầu không tới tìm trẫm, trẫm một mình nhàn rỗi không có việc gì làm, lúc trước nghe nói Uyển tần thích xem tạp thư, bởi vậy trẫm cũng bảo Cao Bình Sơn tìm mấy quyển tới đây. Trong số những quyển tạp thư đó thế nhưng thật sự có vài quyển thú vị, Ngọc Cầu đoán xem, trẫm đã thấy gì ở bên trong?”
“Meo?”
“Trong đó nói tiền triều có nữ nhi nhà nông bị mèo tinh bám vào người, ban ngày là người, ban đêm liền biến thành mèo gây sóng gió khiến tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ. Mọi người liên tục tìm kiếm, nhưng làm thế nào cũng không tìm ra vấn đề, thẳng tới khi có một đạo sĩ trùng hợp đi qua nơi đây, xuyên qua chân thân của mèo tinh, đánh đuổi mèo tinh ra ngoài, cuối cùng mới giải quyết được nan đề này.” Tiêu Vân Hoàn nói: “Lần trước Uyển tần tìm thấy biện pháp trị bệnh cho mèo bên trong cuốn tạp thư, chứng minh mấy cuốn tạp thư này có thể tin được vài phần. Trẫm cảm thấy chuyện xưa ban ngày là người, buổi tối biến thành mèo này cũng có vài phần đáng tin.”
Thu Vãn: “……”
Cảm nhận được động tác vuốt ve thong thả ung dung trên lưng, Thu Vãn chỉ cảm thấy toàn bộ lông tơ trên người đang dựng thẳng hết lên.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.