Sau khi bắt được thích khách, Huệ tần bắt đầu triển khai thẩm vấn. Thời điểm Thu Vãn đang ngủ, thích khách bị nhốt trong phòng thẩm vấn, dưới các loại thủ đoạn thẩm vấn, tất cả những lời không nên nói cũng phải nói.
Chỉ với một hành động này của thích khách, cho dù Thục phi có hàng vạn cái miệng cũng không có cách nào biện giải. Mặc kệ Thục phi có nguyện ý tiếp nhận hay không, sự tình đều đã thành kết cục đã định.
Thời điểm thích khách cung khai mọi chuyện, Thu Vãn cũng có mặt. Thích khách hoảng hốt kể lại toàn bộ kế hoạch của Thục phi. Dựa theo lời hắn nói, hắn ta là nhân sĩ giang hồ, võ công được xếp vào hàng cao thủ, Thục phi dùng số tiền lớn mời hắn vào cung, mục đích không phải ám sát Huệ tần mà là vì Thu quý nhân.
Khi nghe tới đây, Thu Vãn “Di” một tiếng thật dài, tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Bởi vì nàng đã sớm biết.
“Ngươi muốn ám sát Thu quý nhân?” Huệ tần nói, ánh mắt nhìn xoáy sâu vào Thục phi, khiến cả người Thục phi liên tục đổ mồ hôi lạnh, sau đó Huệ tần mới lại nói: “Thục phi nương nương và Thu quý nhân tình như tỷ muội, Thục phi nương nương luôn luôn thiện tâm, lúc trước trong bữa tiệc cung yến còn giải vây giúp Thu quý nhân, ngay cả một cái túi thơm cũng phải đích thân tới đưa cho Thu quý nhân, vì sao lại muốn hại Thu quý nhân?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lời thảo dân nói đều là sự thật!”
“Một khi đã như vậy, ngươi thử nói xem, trong điện người nào là Thu quý nhân?
Trong ánh mắt thích khách lộ ra một tia mờ mịt, hắn ta nhìn quanh một vòng, trong điện có không ít người, nhưng rốt cuộc người nào mới là Thu Vãn.
“Ngay cả Thu quý nhân là ai mà ngươi cũng không nhận ra, làm sao ngươi biết Thu quý nhân là ai mà đi ám sát?”
Thích khách hoảng loạn nói: “Thục phi nương nương nói cho thảo dân, thiên điện cung này chỉ có một vị nương nương, đó chính là người thảo dân muốn tìm. Thậm chí Thục phi nương nương còn vẽ cho thảo dân một tấm bản đồ, nói là chỉ cần đi theo bản đồ sẽ không sai.”
Huệ tần lại “Ồ” một tiếng, liếc mắt nhìn sang Kim Đào, Kim Đào nhanh chóng lục soát được từ trên người thích khách ra một tấm bản đồ.
Huệ tần lại nói: “Thục phi nương nương sai ngươi giết Thu quý nhân?”
“Không phải, Thục phi nương nương sai thảo dân…… sai thảo dân……” Thích khách do dự liếc mắt nhìn Thục phi một cái, đối diện với ánh mắt bất chợt trở nên hung ác của nàng ta, thích khách lập tức cúi đầu nói: “Sai thảo dân cùng Thu quý nhân ngủ…… Ngủ một giấc……”
Mọi người kinh ngạc.
Thời điểm thích khách bắt đầu cung khai, dưới sự ra hiệu của Huệ tần, những cung nữ thái giám không liên quan đều rút lui ra ngoài. Hiện tại chỉ còn dư lại Tiêu Vân Hoàn và Cao công công, Thu Vãn và Tình Hương, cùng với nhóm thủ hạ dưới trướng Huệ tần. Về phần Thục phi, tất cả những người nàng ta mang tới đều bị nhốt ở ngoài cửa, chỉ có một mình nàng ta ở chỗ này chịu sự bức cung.
Giọng nói thích khách vừa rơi xuống, trên mặt nàng ta liền lộ ra biểu tình tuyệt vọng.
“Lớn mật!”
“Rầm” mảnh sứ rơi vỡ đầy đất, nước trà nóng nóng bỏng bắn tới chân Thục phi, Thục phi bị bỏng theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Hai mắt Tiêu Vân Hoàn đỏ bừng, Cao công công vội vàng lại gần giúp hắn thuận khí.
Tiêu Vân Hoàn cắn răng nói: “Dâm loạn hậu cung, ngươi có biết đó là tội gì không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hoàng Thượng đừng nóng, chuyện còn chưa có xong đâu.” Huệ tần cong môi cười nói: “Ngài thử nghe xem tên thích khách này nói như thế nào?”
Đầu thích khách càng cúi càng thấp.
Dựa theo ý tứ của Thục phi, hắn không chỉ cởi hết xiêm y nằm bên người Thu Vãn, mà thật sự phải…… Phải làm chuyện đó với Thu Vãn. Gạo nấu thành cơm, cho dù sau đó Thu Vãn có phản ứng lại thì cũng không có cách nào biện giải.
Hắn ta vốn là nhân sĩ trên giang hồ, phóng đãng không kềm chế được, lấy tiền làm việc, chuyện gì cũng có thể làm. Khi tiếp nhận nhiệm vụ của Thục phi, dựa theo lời nói của nàng ta, xuất phát từ tự tin đối với công phu của mình, thậm chí hắn ta còn không để thị vệ trong cung vào mắt, nghĩ tới sắp được ngủ với nữ nhân của hoàng đế hắn ta còn cảm thấy vô cùng đắc ý.
Nếu không phải đúng lúc hắn ta gặp phải Ngự Miêu, nếu không phải hắn ta không thèm để sự xuất hiện của Ngự Miêu ở trong lòng, nếu không phải toàn bộ trên dưới Bích Nguyệt Cung đều vô cùng mẫn cảm với nhất cử nhất động của Ngự Miêu. Hắn ta võ công cao cường, di chuyển lặng yên không một tiếng động, nói không chừng hắn ta sẽ thật sự thành công.
Cho dù Thu Vãn đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng thời điểm nghe thấy lời này nàng vẫn hoảng sợ không thôi.
Kế hoạch quá mức âm độc, còn không bằng trực tiếp giết chết nàng cho xong chuyện, tuy nhiên Thục phi không tính toán giết nàng, còn muốn vũ nhục nàng, so với giết nàng còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Thu Vãn lạnh cả sống lưng, liên tục rùng mình vài cái.
Mặc dù Tiêu Vân Hoàn biết quá nhiều việc xấu xa trong hậu cung, nhưng khi nghe được lời này của thích khách hắn vẫn nhịn không được mà nhíu mày.
Sắc mặt Thục phi càng thêm đờ đẫn, trên mặt lộ ra vài phần tử khí.
Huệ tần nói: “Thục phi nương nương, ngài cảm thấy lời này của thích khách có chỗ nào không đúng không?”
Thục phi nâng mí mắt nhìn Huệ tần, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị Huệ tần nghẹn trở về.
“Mặc kệ Thục phi nương nương muốn nói gì, nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngài còn lời nào muốn giảo biện sao?” Huệ tần nói: “Đây chính là thích khách Ngự Miêu bắt được, không phải Thục phi nương nương muốn cảm ơn Ngự Miêu chứ? Thục phi nương nương không cần đa tạ, thần thiếp sẽ thay mặt Ngự Miêu tiếp nhận.”
Thục phi đờ đẫn nói: “Ngươi còn muốn bổn cung nói cái gì?”
Thu Vãn sửng sốt.
“Thục phi nương nương?” Nàng không dám tin tưởng nói: “Thục phi nương nương, ngài rốt cuộc vì sao ngài……”
Thục phi cứng đờ quay đầu sang, nhìn thẳng vào Thu Vãn : “Bổn cung vốn muốn ngươi bị Hoàng Thượng ghét bỏ, ai biết Hoàng Thượng lại càng ngày càng sủng ái ngươi, hơn nữa còn cho phép ngươi mang long chủng…… Bổn cung vào cung nhiều năm, vốn tưởng rằng mình đã hiểu rõ tâm ý Hoàng Thượng, bổn cung vẫn nghĩ Hoàng Thượng thật sự không muốn hài tử, ai ngờ…… Ai ngờ, Hoàng Thượng lại cho phép ngươi mang long chủng!”
Thu Vãn hoàn toàn sững sờ.
“Ngài, ngài nói cái gì?!”
Long, long chủng?!
Thu Vãn theo bản năng sờ lên bụng mình, những ngày này bởi vì nàng ăn nhiều, chẳng những mặt lớn ra một vòng mà ngay cả bụng cũng lồi ra. Vốn dĩ Thu Vãn còn cho rằng mình chỉ béo lên, nhưng hiện tại nghe ý tứ Thục phi nương nương, thế nhưng nàng …… mang thai?!
Hả?!
Đầu óc Thu Vãn trống rỗng, gần như mất đi năng lực phản ứng.
Nàng…… mang thai hài tử của Hoàng Thượng?!
Meo meo meo???
Sau đó Thục phi còn nói gì nữa nhưng Thu Vãn hoàn toàn nghe không rõ.
Nàng chỉ cảm thấy trong một cái chớp mắt, tất cả mọi thanh âm đều biến mất sạch sẽ, không còn dư lại chút nào. Trong đầu nàng chỉ có một câu nói không ngừng lặp lại, nói cho nàng, nàng đã mang thai hài tử của Hoàng Thượng!
Hoàng Thượng! Hài tử!
Thu Vãn sững sờ hồi lâu, đầu óc bị tin tức kinh sợ này làm cho trì độn, cuối cùng mới phản ứng lại.
Thu Vãn đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
“Chủ tử!”
“Thu quý nhân!”