Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 62: Nhị Bảo




Trong Kiền thanh điện, tấu chương chất đống trên ngự bàn đăng có xu thế tăng dần. Giờ Mẹo Hoàng thượng phải vào triều xử lý chuyện triều chính, vừa hạ triều lại chạy tới Từ Ninh Cung thăm Thái hậu cùng Đức phi, mới ngồi được một canh giờ lại phải quay về Ngự thư phòng bận bận rộn rộn, mãi đến giờ Tý mới có thể nghỉ ngơi. Chỉ là mới qua ba bốn ngày mà quầng thâm quanh mắt càng lúc càng đậm, khuôn mặt đậm vẻ mệt mỏi.
Thường Hỉ vô cùng lo lắng cho thánh thể, tiến lên vài bước nhưng rồi muốn nói lại thôi. Mới đang cân nhắc từ ngữ lại nghe thấy tiếng cười lạnh vang lên, một cuốn tấu chương rơi bốp xuống mặt sàn.
Thường Hỉ nhặt cuốn tấu chương đặt ở một bên, cẩn thận hỏi, “Hoàng thượng, lại là tấu chương buộc tội Mạnh quốc công?”
“Ừ.” Chu Vũ Đế nhắm mắt, ấn ấn thái dương, nặng nề mở miệng, “Biên quan đại thắng, quân ta san bằng triều đình Nha luật. Nhẽ ra chuyện này nên ăn mừng, nhưng đám văn thần kia luôn muốn vạch lá tìm sâu, moi móc cho ra lỗi lầm của các tướng sĩ. Quả nhiên là sợ võ tướng người đông thế mạnh!” Tiên hoàng trọng văn khinh võ, hiển nhiên đám văn thần kia vẫn luôn hỉnh mũi nghĩ mình tài trí hơn người, luôn có vài ba câu phê bình kín đáo dâng lên Hòng thương. Ngoài mặt đường đường chính chính, bản chất thật cũng chỉ là cuộc đấu phá giữa đảng phái trong triều mà thôi.
Thường Hỉ mím môi, hoàn toàn phản đối đám văn thần cổ hủ kia. Nếu như để bọn họ biết chính Hoàng thượng là người trực tiếp gợi ý cho hành vi tội ác để “Mạnh quốc công chém giết mười vạn tù binh”, không biết họ cảm tưởng như thế nào. Buộc tội Mạnh quốc công bất nhân bất nghĩa, hung bao tàn ngược chẳng khác gì buộc tội Hoàng thượng!
Thường Hỉ lặng thầm làm một bài điếu văn bi ai thay cho đám văn thần khua môi múa mép kia.
“Hoàng thượng, người nên nghỉ ngơi một lát để tránh mệt nhọc. Chú chó con kia đã lành bệnh, bây giờ nô tài mang đến cho Đức phi nương nương được không ạ?” Thường Hỉ khom người đề nghị.
“Ồ? Đã khỏi? Đem tới đây, trẫm tự mang cho nàng.” Chu Vũ Đế không xoa xoa thái dương nữa, trên khuôn mặt đã có thần sắc vui vẻ.
Lúc nào nói đến Đức phi nương nương Hoàng thượng cũng trở nên thoải mái dễ chịu, chuyện to cũng hóa thành nhỏ, lo cho nương nương đầu tiên. Thường Hỉ âm thầm cảm thán, vung phất trần sai một thái giám khác tới phường nuôi chó mèo.
Chu Vũ Đế vòng qua Ngự bàn, cúi người nhìn con vật nhỏ xíu không ngừng rên ư ử đang co lại thành một cục trong góc lồng. Con chó con này giống A Bảo như đúc, từ màu lông cho đến hình thể, khó có thể nhận ra, chắc chăn Tang Du sẽ thích! Hắn âm thầm ngẫm nghĩ, cố gắng bỏ qua sự khó chịu đang trào lên, ra lệnh cho Thường Hỉ cầm theo chiếc lồng đến Từ Ninh Cung.
Trong Từ Ninh Cung, Lý chiêu nghi đang tụng kinh cùng Thái hậu nơi phật đường. Hai người đều trải qua những mất mát không gì đánh đổi được, trái tim hệt như đống tro tàn, rất hợp ý nhau. Lý chiêu nghi nghe lời Thái hậu dạy bảo, bây giờ cả ngày mặc áo tu hành, tự coi mình là người ngoài cuộc, khiến Chu Vũ Đế mỗi lần thấy là hết hồn. Nếu không tìm cô ta đến thế thân, không chừng người mặc đồ tăng một lòng xuất gia chính là Tang Du của hắn.
Bởi vì muốn tiếp nhận cung vụ trong thời gian nhanh nhất, Mạnh Tang Du không có thời gian bầu bạn cùng Thái hậu. Hiện thời cô vẫn đang xem xét sổ sách những năm vừa qua trong cung, chỗ nào không hiểu thì đánh dấu lại, đợi lúc Thái hậu có thời gian sẽ hỏi. Cũng may kiếp trước cô còn có nhiều kinh nghiệm quản lý, rất nhạy bén với mấy con số, không thấy khó giải quyết lắm.
“Nương nương, Hoàng thượng tới.” Phùng ma ma đang canh giữ ngoài cửa đại điện, vừa thấy người đàn ông từ xa đi tới đã vội vã chạy vào thông báo.
Mạnh Tang du gập hết đống sổ sách trong tay lại, nhét dưới một chồng khác, che dấu chữ viết rồng bay phượng múa, khí thế mạnh mẽ của mình. Ngân Thúy cùng Bích Thủy vô cùng ăn ý lấy khăn ẩm lau sạch mức nước dính trên tay cô.
Lần trước còn bày ra vẻ con gái nhà tướng lĩnh không biết nhiều chữ nghĩa, còn học thư pháp cùng Hoàng thượng, mới chưa được nhiêu ngày đã có đạt đến trình độ như thế này. Hoàng thượng không phải là thằng ngu, nói không chừng còn bị chụp cái mũ khi quân lên đầu.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Mạnh Tang Du nhanh chóng bước ra cửa đại điện nghênh giá, đầu gối chưa kịp khuỵu xuống đúng mực đã bị hắn kéo mạnh vào lòng. Mạnh Tang Du hoàn toàn lạnh nhạt ôm lấy thắt lưng mạnh mẽ của hắn, ổn định thân hình. Đối với hành động thân thiết âu yếm này cô đã từ từ thành quen.
“Hôm nay học như thế nào?” Âm giọng trầm trầm vang lên sát bên tai, dịu dàng đến chảy nước. Hắn kéo cô ngồi xuống ghế quý phi, tiện tay vén tóc mai ra sau thái dương nàng rồi ngừng lại, nắn nắn sờ sờ thùy tai nàng.
Mạnh Tang Du nghiêng đầu né, khẽ nhìn thoáng qua hắn, đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng như là ngượng ngùng, như là hờn dỗi khiến hắn cười khẽ. Tiếng cười trầm trầm đầy sức hút kia khiến trái tim Mạnh Tang Du nảy lên một phát. Phải nói thật lòng một điều rằng diện mạo người đàn ông này không tầm thường, hình dáng cao lớn, cả người toát ra sự quyến rũ khó kháng cự được. Cũng may Tang Du cô đã trải qua hai kiếp, trái tim đã cứng rắn như thiết, bằng không đã bại trận dưới chiến thuật dịu dàng yêu chiều kia của hắn.
“Hồi Hoàng thượng, thần thiếp vẫn tiếp tục học hỏi.” Mạnh Tang Du định thần, trả lời vừa đủ. Cuộc sống trong Từ Ninh Cung rất nhàn nhã, bữa cơm cũng ngon miệng, cô lưu luyến không muốn rời đi nhanh như vậy.
“Ừ, đã bốn ngày rồi, nàng đừng quên lời hứa lúc trước.” Chu Vũ Đế nắm lấy bàn tay nàng, bình thản nhắn nhở. Đột nhiên như mới nhớ đến chuyện gì đó, giọng hắn trầm hơn, “Thân thể điều dưỡng như thế nào rồi?”
Mi có thể để ý tới chỗ khác không hả? Mạnh Tang Du như thẹn thùng mà cúi đầu trợn mắt, giọng nói nhỏ đến mức khó nghe được, “Hồi Hoàng thượng, đã tốt lắm rồi ạ.” Cho nên việc lăn lộn trên giường là không thể trốn được.
“Vậy là tốt rồi.” Giọng hắn khàn đặc, bàn tay đang nắm lấy tay nàng không tự chủ mà siết chặt thêm.
“Xem trẫm mang cho nàng cái gì đây.” Cố gắng áp chế khát vọng trong lòng, hắn vẫy vẫy Thường Hỉ. Thường Hỉ đã đứng chờ sẵn ở ngoài cửa, gọi thái giám đang cầm chiếc lồng vàng bước vào.
“A Bảo?!” Vừa thấy chú chó nâu nâu nằm trong lòng, Mạnh Tang Du không kìm được mà bật dậy, bước vội về phía trước hai bước. Bởi vì quá kích động, cô không nhận thấy khi mình vừa mới gọi hai chữ “A Bảo”, người đàn ông bên cạnh giật thót, không tự giác đáp lời.
Thấy Tang Du cùng đám người Phùng ma ma đều chú mục vào con chó con trong lòng, không để ý tới việc mình hố to lúc nãy, Chu Vũ Đế nhẹ nhàng thở ra. Có trời mới biết, lúc Tang Du vừa hốt hoảng vừa hạnh phúc kêu tên mình, suýt chút xíu nữa thôi hắn đã không khống chế được mà nhào ngay trong lòng nàng, liếm hôn cánh môi mềm mại kia.
Dùng tách trà che đi biểu cảm cứng ngắc trên biểu cảm của mình, Chu Vũ Đế nhìn qua Tang Du bên cạnh, nghe nàng liên tục hối thúc thái giám mở lồng, ôm con chó con kia vào lòng, vừa vuốt ve vừa hôn hít. Đột nhiên một cơn ghen ghét bùng lên trong lòng mém nữa ép hắn bóp nát tách trà trong tay.
Đó là vòng ôm chỉ thuộc về hắn, há có thể nhường cho một con chó con, mà lại còn là đồ giả mạo thế kia? Hắn đặt tách trà xuống, hít thở thật sâu, cố gắng để nét mặt mình không trở nên dữ tợn quá mức.
“Hoàng thượng, người tìm được A Bảo ở đâu ạ?” Mạnh Tang Du ôm chú cún nhỏ ngồi xuống bên cạnh hắn, vui vẻ hỏi.
“Ở lãnh cung, lúc hạ nhân tìm được suýt nữa nó đã chết vì bệnh, không còn sức quay về.” Siết chặt tách trà trong tay, Chu Vũ Đế mỉm cười mở miệng. Thường Hỉ đứng phía sau hắn, tai giựt giựt, bí mật nhìn nhìn tách trà trong tay Hoàng thượng. Hắn thề, mới vừa rồi hắn nghe tiếng lách tách của đồ sứ vỡ.
Thì ra là thế, hèn gì không thể tìm được xương cốt của A Bảo, nhất định là tên thái giám kia đã nhìn nhầm! Mạnh Tang Du im lặng nghĩ, luồn tay xuống xốc chú bé con nhà mình lên, vừa gọi tên A Bảo, vừa hôn hôn lên chiếc mũi ươn ướt của chú. Trong ánh mắt trong suốt của chú cún tràn ngập hạnh phúc, vừa ư ử vừa vươn lưỡi đáp lại. Nó đã qua huấn luyện, biến A Bảo là tên mới của mình, ai kêu tên thì đó chính là chủ nhân.
“Không được!” Bàn tay Chu Vũ Đế đột nhiên vươn đến, ngăn cản nụ hôn giữa hai “người”, cánh môi mềm mềm chạm đến lòng bàn tay, cảm giác tê dại run rẩy dập tắt đố kị trong lòng hắn.
Mạnh Tang Du không hiểu nhìn qua gã đàn ông vô duyên vô cớ tỏa đầy hàn khí bên cạnh.
“Nó vừa khỏi bệnh, nàng đừng vội gần gũi.” Hắn nghiến răng, dốc sức ép giọng mình trở nên dịu dàng. Bây giờ hắn hối hận rồi, tốt nhất là quăng chướng ngại này đến tận chân trời đi!
“Vâng!” Mạnh Tang hiểu ra gật gật, cúi đầu nhìn “A Bảo” đang cọ cọ liên tục trong lòng mình, ngón tay chọt chọt cái đầu nhỏ của chú, mỉm cười thương yêu.
Ánh mắt Chu Vũ Đế trầm xuống, đưa tách trà cho Thường Hỉ đứng sau, giọng nói như thêm ngàn cân, “Đổi cho trẫm tách trà nóng.”
Thường Hỉ khom người tuân lệnh, cầm tách ra ra ngoài điện, vô cùng lạnh nhạt bình tĩnh quẳng cái tách đã vỡ thành hai nửa đi, đổi thành cái khác giống hệt.
Mặt Chu Vũ Đế không biểu cảm tiếp tục uống trà, Mạnh Tang Du đã hoàn toàn ném hắn ra sau đầu, đùa giỡn với “A Bảo” trong lòng không biết chán. “A Bảo” bị cô chọt đến mức muốn khóc, vừa né vừa rên, quả thực muốn thương cũng muốn yêu. Nụ cười trên mặt Mạnh Tang Du càng lúc càng nhạt, rồi tắt hẳn.
“Hoàng thượng, cảm ơn người, thần thiếp rất thích, nhưng người hãy đem nó trở về đi.” Mạnh Tang Du sờ thêm chú chó trong lòng một chút nữa, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Vì sao?” Rõ ràng trong lòng đang mừng rỡ, trên mặt lại phải tỏ ra kinh ngạc, biểu cảm của Chu Vũ Đế càng lúc càng cứng ngắc.
“Nó không phải là A Bảo của thần thiếp. Vì để thần thiếp vui vẻ mà Hoàng thượng cố ý tìm cho thần thiếp, thần thiếp rất cảm ơn Hoàng thượng.” Mạnh Tang Du trấn tĩnh, mỉm cười nhìn hắn. Cô rất cảm động, nhưng chỉ là cảm động mà thôi.
“Tại sao nàng nhận ra được?” Giọng nói hắn khàn đặc. Con chó này được huấn luyện rất tốt, chỉ cần nghe gọi A Bảo đã chạy tới lấy lòng, bề ngoài lại không khác gì A Bảo thật, không hiểu sao Tang Du có thể nhìn ra. Giờ phút này hắn lại cảm thấy vui vẻ, nhưng nỗi cay đắng vẫn nghẹn trong lòng. Hắn không thể không thừa nhận, hắn đang tự ghen tị với chính mình.
“Mỗi lúc thiếp chơi với A Bảo, A Bảo luôn thích ôm ngón tay thiếp mà liếm. A Bảo chui vào lòng thiếp cũng rất ngoan ngoãn im lặng, không cọ tới xoay lui như thế này. A Bảo cũng rất thích liếm cổ tay và môi thiếp…” Mạnh Tang Du đặt chú cún con trở lại lồng, che giấu giọng nói nghèn nghẹn cùng bi thương trong đáy mắt. “Nó không phải là A Bảo của thiếp, Hoàng thượng hãy mang nó đi đi.”
“Chỉ là một con thú cưng mà thôi, hà cớ gì phải nhớ nhung như vậy?” Sắc mặt Chu Vũ Đế trầm xuống, kéo nàng vào lòng siết chặt, nặng nề tiếp lời, “Nếu nàng không thích, trẫm bảo người đưa nó trở về. Nhưng một con chó chính là một con chó, chết rồi thì thôi, đừng vì nó mà tổn thương đến mình, được không?” Vừa dứt lời, hắn dịu dàng hôn lên má nàng!
Mạnh Tang Du miễn cưỡng mỉm cười, không trả lời.
Thường Hỉ thấy Hoàng thượng phất tay, vội vàng gọi thái giám mang cái lồng ra ngoài. Dường như cảm giác được mình lại sắp bị vứt bỏ, chú chó con nằm trong lòng gần như tru lên một tiếng thê lương, bàn chân cùng những móng vuốt yếu ớt cào thành lông, đôi mắt đong nặng chờ mong nhìn thẳng về phía Mạnh Tang Du.
Không ai có định lực chống lại ánh mắt cún con, ít nhất thì Mạnh Tang Du còn chưa tu luyện đến cảnh giới kia. Lòng nàng mềm nhũn, vừa nhìn thấy chú chó con sắp bị mang đi, đôi mắt đen tròn kia như sắp khóc, đáng thương không nói nên lời, Mạnh Tang Du níu lấy ống tay áo Chu Vũ Đế lên tiếng, “Khoan đã!”
“Sao vậy?” Chu Vũ Đế căng thẳng, cắn răng hỏi. Thái giám đáng chết, sao lại đi chậm như vậy!
“Hoàng thượng, giữ nó lại đi! Thiếp muốn nuôi nó.” Mạnh Tang Du kiên định trả lời.
“Nàng không sợ nuôi nó rồi nó sẽ chết à?” Chu Vũ Đế trầm giọng đe dọa.
“Vậy làm phiền Hoàng thượng viết cho nó một cái bảng tên.” Mạnh Tang Du kéo kéo cánh tay hắn, yêu kiều lắc lắc. Người đàn ông này đã nắm cả triều đình cùng hậu cung trong lòng bàn tay, thủ đoạn càng lúc càng tàn bạo, khiến người ta vừa nhìn đã sợ. Có được bảng tên do chính hắn ngự ban, nếu kẻ nào còn dám động đến bé con của cô, cô sẽ cho hắn chết không toàn thây!
Nhìn vào đôi mắt phượng khẩn cầu của nàng, mặc dù trong lòng đã hối hận đến xanh ruột, trong miệng đắng chát, Chu Vũ Đế cũng phải gật gật đầu. “Được rồi, nàng muốn viết cái gì?” Hắn nắn nắn mũi nàng, trong giọng nói trầm trầm đầy bất đắc dĩ.
“Ngài viết “Nhị Bảo của Bích tiêu cung” đi ạ.” Mạnh Tang Du ôm chú cún con vào lòng, cọ cọ cái đầu đầy lồng mềm mại kia.
“Nhị Bảo?” Khóe miệng Chu Vũ Đế giật giật, quay đầu nhìn Thường Hỉ, “Chuẩn bị mực!”
Thường Hỉ cúi đầu vâng mệnh, gọi người nhanh chóng lấy văn phòng tứ bảo, trong lòng vô cùng khó hiểu: Rõ ràng Hoàng thượng tự thân mang con cún này tới, nhưng sao ánh mắt nhìn nó lại độc ác như thế chớ? Như hận không thể ăn tươi nuốt sống nó vậy! Ài, thiệt sự là thánh tâm khó dò mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.