Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 40: Hương vị




Diêm Tuấn Vĩ đứng cạnh nhìn mà ngứa tay. Gã vốn tự hào chuyện mình có thiên phú luyện võ cực cao, chưa từng gặp địch thủ chân chính, quả thực không ngờ Mạnh Viêm Châu so với mình chỉ có hơn không có kém. Mạnh quốc công đã dạy con như vậy, dạy thành lỗ mãng ngay thẳng, mặc dù giấu đi võ nghệ tuyệt thế nhưng ai lại chú ý tới điều này? Ít nhất là bản thân gã có quan hệ khá quen thân với Mạnh Viêm Châu nhiều năm cũng không để mắt tới, bởi vì tính tình lỗ mãng cùng nóng nảy của đối phương là thật. Như thế, tuy rằng Mạnh Viêm Châu không thể làm rạng rỡ phủ Quốc công, nhưng không đến mức chịu người đời chèn ép. Thủ đoạn này thực sự cao tay!
Ngại cho thân phận còn chưa rõ ràng, Diêm Tuấn Vĩ chỉ có thể đứng bên cạnh ngắm, trong lòng tính toán, chờ lúc mình công khai thân phận nhất định phải nghiêm túc so tài với Mạnh Viêm Châu một trận.
Đợi Mạnh Viêm Châu thu đao, Diêm Tuấn Vĩ không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen, đi lên cầm đao của hắn xem trái nhìn phải. Sau đó hai người lại lượn đến giá binh khí, xem mấy loại binh khí đủ kiểu đủ hình dáng thảo luận không ngớt.
Chu Vũ Đế nhếch môi, ra hiệu cho Diêm Tuấn Vĩ xong đi đến tiểu lâu của Tang Du. Nơi không có người ở vô cùng yên tĩnh, hai thị vệ canh giữ ở cửa viện thì đề phòng nhìn nhìn. Chu Vũ Đế dừng bước, xoay người vòng đến tường sau, mũi chân nhẹ nhàng nhấn lên vách tường, hai ba bước đã nhẹ nhàng không tiếng động lọt vào trong.
Hương mai thanh mát len vào trong cánh mũi, gần giống với mùi trong Bích tiêu cung. Hắn ngẩn ra, đột nhiên có cảm giác trái tim như bị kéo siết. Theo trực giác xuyên qua hành lang, vòng qua thư phòng, đi đến trước một khuê phòng (phòng thiếu nữ thời xưa), hắn đứng thẳng, tần ngần một hồi lâu mới khẽ đẩy cửa bước vào.
Bên trong gian phòng rất sạch sẽ, hẳn mỗi ngày đều có người quét dọn kỹ lưỡng. Trường kỷ đặt bên cạnh cửa sổ, cách bài trí giống hệt như Bích tiêu cung, giường lớn khắc hoa xếp đệm chăn mềm, màu sắc tươi tắn, mạn giường đỏ nhạt bằng sa mỏng thi thoảng bị gió lạnh thổi qua, nhẹ nhàng đong đưa, phảng phất như lời gọi mời trong thinh lặng. Hương hoa thơm dịu chủ nhân để lại còn vương vấn, thổi một luồng hơi ấm áp vào bầu không khí lành lạnh.
Chu Vũ Đế hít sâu vào một hơi, trái tim càng lúc càng đập vội vã. Chính là mùi hương này, là mùi hương không biết bao lần hắn đã nhớ nhung sau khi tỉnh lại. Khuôn mặt hắn bất giác căng thẳng, như thể nhẫn nhịn một điều gì đó, từng bước một hướng về chiếc giường khắc hoa lớn kia. Vén mạn giường lên, bên trong cũng không có người ngày đêm thương nhớ, đôi mắt sẫm tối chợt thanh tỉnh, lóe lên tia sáng mất mát nào đó không nói nên lời. Hắn ngã lên giường, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. Nghiêng đầu, mùi hương quen thuộc càng thêm nồng nàn. Hắn mở mắt ra, thấy bên cạnh gối đầu chủ nhân đã đặt một túi hương. Khẽ cười, hắn siết chặt túi hương vào lòng bàn tay, kề sát cánh mũi, yên tâm nhắm hai mắt lại.
Không có vòng ôm của Tang Du, không có hương thơm của Tang Du, không có hơi ấm của Tang Du, mấy ngày vừa qua hắn chưa có một giấc ngủ đủ đầy. Điều này khiến cho hắn nhớ tới khoảng thời gian vừa mới biến thành chó và chưa gặp được Tang Du. Mỗi một ngày trôi qua đều trong cơn hoảng loạn, mỗi một lần chợp mắt đều điên cuồng nguyện cầu có thể trở về thân thể chính mình, mỗi một lần mở mắt đều đối mặt tới thất vọng như vực sâu không đáy. Tiếng chó sủa, tiếng mèo kêu, mùi tanh tưởi khắp nơi, đồ ăn chó không thể nuốt xuống, đêm đêm hắn không thể chợp mắt, ngày ngày co mình sát lồng ngẩn ngơ. Nếu không gặp Tang Du, hắn nhất định sẽ phát điên, đừng nói đến chuyện đối mặt với hàng loạt đả kích cùng phản bội.
Lần đầu tiên ăn thức ăn của người, lần đầu tiên được tắm rửa sạch sẽ mọi bẩn thỉu, lần đầu tiên nghe được lời trấn an nhỏ nhẹ. Ở Bích tiêu cung, rốt cuộc hắn đã có giấc ngủ đầy đủ, một giấc ngủ ngon lành nhất trong đời. Cảm giác an toàn không gì so sánh nổi khắc sâu vào xương cốt, hắn khó có thể quên được.
Trong đầu ghi lại từng nét cười vẻ nhăn mày của Tang Du, Chu Vũ Đế nặng nề chìm vào giấc ngủ. Hai khắc sau, một tiếng ho khan đánh thức hắn dậy.
“Hoàng thượng, thần nghĩ ngài đã trở về rồi, thật không ngờ là đang ngủ. Sao, ngủ ngon không?” Diêm Tuấn Vĩ nhíu mày, nhìn nhìn cái túi hương hắn nắm trong tay, trong lòng nghiền ngẫm: Ngửi mùi của Đức phi nương nương mới có thể ngủ được à? Cái này không phải là di chứng sau khi thành chó chứ?
“Ngủ rất ngon, mấy giờ?” Chu Vũ Đế tự nhiên cất túi hương vào trong lòng, đôi mắt tối sẫm đầy tỉnh táo, không hề nhập nhèm ngái ngủ.
“Sắp đến giờ Thân, Quốc công phu nhân đi phủ Vĩnh An hầu, bây giờ đang trên đường về. Bà không thích thần gần gũi Mạnh Viêm Châu, cũng không thân thiện gì với chúng ta, vẫn nên cáo từ thì hơn.” Diêm Tuấn Vĩ đẩy cửa đi ra ngoài, quen đường quen nẻo vòng ra sau tường.
“Vậy thì đi, sau này trẫm mang Tang Du về thăm nhà.” Chu Vũ Đế vuốt nếp nhạt nơi vạt áo, thấy sau tường không người, mũi chân chạm nhẹ một chút đã nhảy lên.
Khóe miệng Diêm Tuấn Vĩ giật giật, theo sát phía sau. Hai người đi được nửa đường liền gặp Mạnh Viêm Châu đang tìm, lấy cớ lạc đường với anh ngốc kia cho có lệ xong vội vàng cáo từ.
Trở lại trạch viện, tiếng oanh oanh yến yến trong viện như ong vỡ tổ trào ra nghênh đón, bao quanh Diêm Tuấn Vĩ, trái kéo phải giật, đẩy Chu Vũ Đế sang một bên. Trong mũi ngập ngụa mùi son phấn ngai ngái khó chịu, hương thơm khó khăn lắm mới có được của Tang Du có nguy cơ bị át đi, sắt mặt Chu Vũ Đế hoàn toàn trầm xuống. Lắm đàn bà quả thật phiền phức! Trước kia chưa phát giác ra, kể từ khi có Tang Du rồi hắn mới biết được, sự thỏa mãn vô biên khi được một người khác chiếm hữu, trái tim cũng không thể cất chứa bất kỳ ai được nữa.
“Đám tiện nhân kia buông Đông Lỗi ra ngay!” Tiểu Hồng Đào hùng hùng hổ hổ lao đến, nhìn như thể xông đại vào bên trong nhưng thực ra rất có phương pháp kỹ xảo đẩy đám đàn bà con gái kia ra, cứu Thống lĩnh khỏi nước sôi lửa bỏng.
“Tiểu Hồng Đào!” Diêm Tuấn Vĩ nước mắt lưng tròng ôm cổ Tiểu Hồng Đào hôn mạnh một cái, dưới sự hộ tống của cô nàng an toàn cùng Chu Vũ Đế thoát khỏi vòng vây, về viện của mình.
“Người đâu, trẫm muốn tắm rửa thay quần áo.” Chu Vũ Đế phủi phủi vạt áo, chân mày nhíu chặt. Mùi Tang Du vương trên người đã bị ô nhiễm, khiến hắn cực kỳ, cực kỳ khó chịu. May mà túi hương trong ngực hắn vẫn bình yên vô sự. Hắn sờ sờ ngực, sắc mặt tối tăm mới giảm bớt chút ít.
Nhét túi hương vào trong đệm chăn, hắn tắm rửa sạch sẽ, tẩy mùi son phấn kia đi, mặc áo lót màu trắng, ‘đại mã kim đao’ (đại loại là khí thế to lớn =,,=) ngồi trên ghế. Tiểu Hồng Đào cầm khăn trắng muốn lau khô tóc cho hắn, nhưng vừa ngửi thấy mùi son phấn sực nức trên người Tiểu Hồng Đào, hắn nhíu mày, giọng trầm xuống, “Ngươi đi xuống, đổi người khác, là nam.”
Tiểu Hồng Đào khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đang chuẩn bị ra cửa gọi người liền va phải Diêm Tuấn Vĩ.
“Ta làm, ngươi xuống đi.” Diêm Tuấn Vĩ cầm khăn, vẫy tay cho cô nàng lui ra.
Thấy Diêm Tuấn Vĩ, sắc mặt Chu Vũ Đế có phần bất ngờ, giọng khó chịu, “Ngươi tắm chưa?”
“Tắm rồi, ngài có thể ngửi xem.” Diêm Tuấn Vĩ cười mỉm chi, duỗi cánh tay lên trước mặt hắn.
Không có vị gì lạ thường, Chu Vũ Đế nhắm mắt dựa vào ghế, để mặc gã lau khô tóc cho mình. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của ‘thượng cấp’ mình, tầm mắt lượn lờ quanh cái mũi cao cao của hắn một chút, Diêm Tuấn Vĩ chắc mẩm: Vừa nhạy cảm vừa chấp nhất với mùi như vậy, quả nhiên là biến chứng của việc hóa chó!
“Có tin tức gì của Mạnh quốc công chưa?” Giọng nói trầm trầm cắt ngang suy nghĩ như đã bay đến độ lướt gió tung mây của Diêm Tuấn Vĩ.
“Hôm nay ở vùng đầm lầy kia tìm được hai con chiến mã đã chết, vẫn chưa phát hiện tung tích của Mạnh quốc công cùng Hàn Xương Bình. Bên Man di cùng Tạ Chính Hào cũng chưa thu hoạch được gì.” Diêm Tuấn Vĩ thấp giọng hồi bẩm.
“Lại tăng thêm người, nhất định phải tìm cho được. Sống phải thấy người…” Hắn ngừng một chút, mở hai mắt, âm giọng khàn đặc hoàn chỉnh câu nói, “Chết phải thấy xác.”
Cho dù như thế nào hắn cũng phải cho Tang Du một câu trả lời thỏa đáng, chỉ mong mọi chuyện không phát triển đến chiều hướng tệ nhất. Vừa nghĩ đến chuyện Tang Du có thể hận mình, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi.
“Vâng.” Diêm Tuấn Vĩ thận trọng tuân lệnh.
“Thánh chỉ nhận ấn soái sắp đến biên cương rồi chứ? Chuẩn bị ở chỗ Tạ Chính Hào thế nào?” Lấy lại bình tĩnh, Chu Vũ Đế gõ mặt bàn, giọng trầm xuống.
“Sát thủ đã ẩn bên người y, trước khi đại chiến bắt đầu có thể ra tay.” Diêm Tuấn Vĩ hoàn toàn tin tưởng thuộc hạ của mình.
“Ừ.” Chu Vũ Đế gật đầu, “Việc dụ Thẩm Tuệ Như cùng thế thân kia ra cung sao rồi?”
“Người của ta đã thuyết phục được Triệu lão phong quân cùng Ngô thị, sáng sớm hôm nay đã dâng tấu. Cũng trong ngày này Quốc công phu nhân đi phủ Vĩnh An hầu, sau khi nghe tin cũng trở về viết tấu chương, gia tộc của vài phi tần khác cũng có ý, bao gồm họ Thẩm. Ngày mai hẳn có thể nhận được tin tức xác thực.” Diêm Tuấn Vĩ bỏ khăn xuống, rót một tách trà nhỏ cho Chu Vũ Đế.
“Tang Du cũng muốn về thăm nhà?!” Bàn tay giữ tách trà của Chu Vũ Đế thốt nhiên siết chặt, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Diêm Tuấn Vĩ.
Diêm Tuấn Vĩ vội vàng cam đoan, “Phủ Quốc công khá xa phủ Thái sư, nhất định sẽ không liên lụy đến Đức phi nương nương, thần sẽ tăng số người bảo vệ Đức phi nương nương.”
“Không được có sơ sót!” Mặt Chu Vũ Đế không biểu cảm buông tách trà xuống, sau một lúc lâu mới gằn từng tiếng dặn dò.
“Thần tuân chỉ.” Diêm Tuấn Vĩ cung kính tuân lệnh, không dám chậm trễ.
“Hôm nay nàng như thế nào?” Giọng nói sang sảng kia chợt trở nên khàn khàn, như thể đang đè nén điều gì đó.
“Vài ngày nay nương nương chưa từng chợp mắt.” Diêm Tuấn Vĩ nhẹ giọng trả lời.
“Sao ngươi biết mấy ngày nay nàng không ngủ? Người của người lén nhìn trộm chuyện nghỉ ngơi của nàng?” Chu Vũ Đế đột nhiên quay đầu chằm chặp nhìn Diêm Tuấn Vĩ, gió lốc trong đôi mắt đen sẫm khiến người ta hết hồn.
“Thần không dám!” Diêm Tuấn Vĩ vội vàng phủ nhận, “Chỉ là dung sắc Đức phi nương nương thật sự quá kém, quầng thâm dưới mắt gần như hơn cả Hoàng thượng ngài rồi.” Hắn có ý tứ nhìn thoáng qua quầng thâm dưới mắt Chu Vũ Đế. Vị chủ nhân này cũng hàng đêm mất ngủ đây.
“Mạnh quốc công bặt vô âm tín, bên cạnh lại không có A Bảo làm bạn, nhất định nàng không thể ngủ được.” Chu Vũ Đế than thở, trong lòng không biết nên khổ sơ hay cao hứng. Người con gái của mình nhớ mong mình, nhưng mong nhớ không phải chính mình.
“Nàng vẫn còn tìm kiếm A Bảo sao?” Xoa xoa quần thâm, hắn khàn khàn hỏi.
“Tìm ba ngày liên tiếp nương nương không cho phép cung nhân tìm nữa. Nương nương nói không có tin tức chính là tin tốt, không chừng A Bảo ham chơi chạy ra khỏi cung, hoặc có cung nhân nào đó nuôi trộm.”
“Thật ra nàng đoán được A Bảo đã chết, nhưng nàng lại muốn cho bản thân mình một cái gì đó nhung nhớ.” Chu Vũ Đế mỉm cười, trong mắt phủ một lớp sương mù, “Lúc nào cô ấy cũng như thế, luôn có cách để tốt hơn một chút.”
“Nương nương quả thực là một người rất kiên cường.” Diêm Tuấn Vĩ rất bội phục chuyện này. Trong hoàn cảnh khó khăn như vậy vẫn có thể giữ được tâm trạng tích cực lạc quan, nghị lực của Đức phi nương nương quả đáng kinh ngạc, không hổ là con gái Mạnh quốc công!
“Được rồi, đi xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi.” Chu Vũ Đế nhắm hai mắt lại, phất tay nói. Đợi Diêm Tuấn Vĩ khom người lui ra, đóng cửa phòng lại, hắn mới chậm rãi đi đến bên giường, kéo chăn đệm lên. Hương thơm nơi túi hương đã len lỏi trong chăn, khắp nơi là mùi hương rất riêng của Tang Du. Chu Vũ Đế nhếch miệng cười, nắm chặt túi hương trong tay, rốt cuộc có thể miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Càn Thanh Cung, Thẩm Tuệ Như cầm tấu chương phủ Vĩnh An hầu dâng lên, Vãn Thanh đứng bên cạnh vừa đấm vai cho vừa khinh miệt mở miệng, “Mụ Thần phi kia tự cho được sủng ái, hôm nay còn quấn lấy Hoàng thượng xin ngài tự mình đưa mụ về thăm nhà.”
“Hoàng thượng tự đi cùng? Chỉ bằng ả?” Thẩm Tuệ Như cười nhạo, ném tấu chướng xuống.
Vào cung hơn ba năm, những tần phi từ hàng ‘phi’ trở lên đã có tư cách trở về thăm nhà, nhưng được Hoàng thượng đích thân về cung là quang vinh chỉ thuộc về Hoàng hậu, suốt đời chỉ có lần này. Từ khi vào cung cô ta đã khao khát hình ảnh bản thân mình khoác áo phượng, cùng Hoàng thượng dắt tay về nhà không biết bao nhiêu lần. Thẩm Tuệ Như đây muốn cho toàn con dân Đại Chu biết một điều, mình mới là người yêu chân chính của Hoàng thượng, chỉ duy có mình mới có tư cách ngồi lên ngai Hậu kia. Nhưng giấc mộng này đã tan vỡ, trong ba năm, không còn một mảnh.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tuệ Như bỗng nhiên cười ha hả, cầm tấu chương viết nhanh hai chữ ‘ân chuẩn.’ Thăm nhà phải không? Vậy để toàn con dân Đại Chu nhìn xem, ai mới là Phượng hoàng vu phi (bay lên)!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.