Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 23: Nhìn thấu (2)




Thấy rõ thế cục trước mắt, biết nguy hiểm rình rập quanh bản thân, Mạnh Tang Du không bao giờ có thể dùng tâm thế được ngày nào hay ngày ấy để tiếp tục sống như trước kia. Cô ôm A Bảo đi qua đi lại trong điện, sau một lúc lâu đăm chiêu liền đặt A Bảo vào trong cái giỏ liễu trên sạp, bảo Phùng ma ma chuẩn bị giấy bút, viết thư cho cha ở biên cương xa xôi.
Vừa viết được mấy chữ, một thái giám phụ trách tìm hiểu tin tức đã quỳ ở bên ngoài điện cầu kiến. Bích Thủy nhíu mày đi ra ngoài, một lát sau mặt trầm xuống bước vào, âm giọng như thể đã mất tiếng, “Nương nương, vừa rồi đã có tin tức, sau khi Hoàng thượng rời khỏi Bích tiêu cung liền trở về Kiền thanh điện, chưa đến một khắc đã chọn thẻ bài của Hiền phi nương nương, bây giờ đang trên đường đến Giáng tử cung.”
Bị một gã đàn ông không rõ lai lịch chiếm giữ thân thể, nếu ngày sau Hoàng thượng tỉnh lại, Hiền phi chắc chắn phải chết! Giả như chủ tử nhà mình không dùng thuốc để né tránh kiếp nạn này, lúc đó hẳn sẽ rơi vào kết cục giống như Hiền phi! Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh rịn đầy trên mặt trên đầu Bích Thủy, Ngân Thúy cùng Phùng ma ma cũng có phản ứng, vừa sợ, vừa hận Lương phi đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Gương mặt chó của Chu Vũ Đế đã vặn vẹo thành hình gì không rõ, cơn giận dữ bạo ngược cứ ăm ắp nơi lồng ngực, chỉ chực bùng nổ. Sáu năm quý trọng sáu năm che chở, kết quả đổi lấy là như thế này ư? Sai khiến một tên giả mạo dâm loạn hậu cung? Hắn còn có thể nói gì? Hắn đã không còn lời nào để nói.
Mạnh Tang Du nghe tin xong ngây ngẩn cả người, cầm bút đứng trước bàn bất động rất lâu.
“Nương nương, chúng ta có nên đi cứu Hiền phi hay không?” Phùng ma ma lưỡng lự hỏi.
“Cứu như thế nào? Nói cho cô ta biết Hoàng thượng là giả? Cô ta tin chắc? Đừng để đến lúc cô ta quay ngược chụp cho chúng ta cái mũ tà thuyết mê hoặc người khác! Đầu tiên là nương nhờ Hoàng hậu, lợi dụng sự che chở của Hoàng hậu thuận lợi sinh Hoàng tử, sau đó lại phản bội hại chết Hoàng hậu, Hiền phi cũng chẳng phải người hiền lành gì! Còn nữa, ngay cả người bên gối là ai cô ta cũng nhận không ra thì ta đánh thức cô ta bằng cách gì? Ma ma, chuyện này đã tới mức không thể vãn hồi, chúng ta phải nuốt xuống bụng, không thể nói cho bất luận kẻ nào, bằng không sẽ hại đến Hoàng thượng, cũng tự đưa đầu mình vào rọ!” Mạnh Tang Du để bút xuống, chầm chậm xoa xoa thái dương, dung nhan xinh đẹp lộ rõ vẻ mệt mỏi, không còn tươi sáng như lúc nãy.
Phùng ma ma vâng vâng tuân mệnh, không bao giờ đề cập tới việc cứu Hiền phi nữa.
Nghe nói về bộ mặt thật của Hiền phi, trái tim sắp nứt vỡ của Chu Vũ Đế đã hoàn toàn chết lặng. Như lời Tang Du nói, ngay cả người bên gối mình cũng nhận không ra, cho dù Hiền phi có bị vấy bẩn thân thể cũng chỉ có thể trách cô ta, không đổ lỗi cho bất cứ ai được, sao lại oán đến Tang Du chứ.
Ngân Thúy bước lên ấn ấn huyệt thái dương cho chủ tử mình. Bích Thủy thấy chủ tử gác bút, cũng thả thỏi mực trong tay xuống, chần chờ hỏi, “Nương nương, người còn viết thư không ạ?”
Mạnh Tang Du thở dài, thấp giọng nói, “Ta đang nghĩ, bị cái sừng to như vậy cắm lên đầu, nếu khi Hoàng thượng tỉnh lại biết chúng ta nắm được ẩn tình, hắn sẽ giết người diệt khẩu không? Nếu như bức thư này tới được tay cha, những ngày sau chẳng biết sẽ như thế nào, Hoàng thượng vừa thấy chúng ta sẽ nhớ tới nhục nhã ngày hôm nay, chắc sẽ hận không thể trừ khử cho thống khoái.”
Thân thể Phùng ma ma lảo đảo, run giọng nói, “Làm sao có thể chứ? Chúng ta làm thế cũng vì cứu Hoàng thượng!”
Khuôn mặt Mạnh Tang Du đầy nét châm chọc, “Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đừng coi thường lòng tự trọng của đàn ông.”
Chu Vũ Đế không còn tâm trạng nào so đo mấy cái sừng trên đầu, Mạnh Tang Du nghi ngờ đã khiến lòng hắn đắng chát. Trước mặt nàng, trẫm còn đáng để nói tự trọng nữa không? Để nàng xoay tới xoay lui để nàng đùa nghịch, cuối cùng còn tự hóa thành xấu xí giả vờ ngoan ngoãn chọc nàng vui vẻ, trẫm đã nỗ lực bù lại sai lầm trước kia, vì sao nàng cứ mãi nghĩ về trẫm một cách tiêu cực như vậy? Đây gọi là tạo nghiệp chướng không thể sống yên ổn ư? Cái mũi hắn nghèn nghẹt, không tự chủ được phát ra âm thanh ư ư rên rỉ nơi cổ họng.
Lực chú ý của Mạnh Tang Du lập tức dời sang người A Bảo, vội vàng đến bên cạnh sạp dịu dàng vuốt ve lưng chú, bốn chân A Bảo lập tức ngừng ngọ nguậy.
Ông tướng con càng lúc càng dính người! Kéo A Bảo đang viết ba chữ “Ôm ôm mà” trong mắt vào lòng mình, Mạnh Tang Du buồn cười nghĩ.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Giả vờ không biết?” Phùng ma ma cũng đi theo tới bên sạp, nhỏ giọng hỏi.
Làm như không biết là tốt nhất, chuyện nguy hiểm như vậy Tang Du không được dính vào. Trước tiên trẫm nhất định phải nhanh chóng tìm được Tuấn Vĩ, để gã bảo vệ Tang Du thật tốt. Nếu trẫm chưa thể tỉnh lại, phải để gã đem Tang Du ra cung, đưa tới bên cạnh Mạnh quốc công. Có Mạnh quốc công bảo vệ, cho dù Đại Chu dấy lên chiến tranh loạn lạc khắp nơi Tang Du cũng có thể yên ổn mà sống. Chu Vũ Đê âm thầm cân nhắc.
“Ngồi im một chỗ cũng chỉ có thể chờ chết! Thôi được rồi, bất cứ giá nào, cùng lắm thì chờ Hoàng thượng tỉnh lại cầu xin hắn nể tình cha cứu giá tha ta một mạng. Quá lắm thì Hoàng thượng cho ta một phần thưởng hậu hĩnh cùng địa vị cao hơn, sau đó tống ta ra sang một bên, nhắm mắt làm ngơ. Như vậy cũng tốt, vừa có quyền vừa nhàn rỗi, lại chẳng cần phải hầu hạ thằng đàn ông mạt rệp đó, ta thoải mái tự do.” Huống hồ Hoàng thượng có thể tỉnh hay không thì chưa biết. Câu nói cuối cùng bị Mạnh Tang Du nuốt xuống. Tay trái cô ôm A Bảo, tay phải cầm bút, lần thứ hai viết thư.
Làm sao trẫm có thể đẩy nàng đi xa được chứ? Thật oan cho trái tim trẫm! Tang Du, trẫm sai rồi! Sau này nhất định trẫm sẽ đối với nàng thật tốt! Chu Vũ Đế dựa vào khuỷu tay cô ư ử kêu, chỉ tiếc không ai hiểu mấy lời thổ lộ của hắn.
“Bây giờ thời tiết giá rét buốt lạnh, lá thư này cần ít nhất một tháng mới có thể đến được tay cha, chúng ta có khoảng thời gian phải nín nhịn! Việc mưu triều soán vị không phải làm trong một sớm một chiều mà thành công: Chí ít Thẩm Tuệ Như phải có một Hoàng tử, sau đó bước chân lên ngai Hậu, phong Hoàng tử làm Thái tử, khi đó Hoàng thượng chỉ là bù nhìn, và Thẩm thái sư nuôi trồng thế lực riêng. Tất cả những hành động này phải cần khoảng sáu năm ròng, không thể ít hơn được, chúng ta có thời gian ứng phó.” Mạnh Tang Du vừa viết thư vừa an ủi đám người Phùng ma ma đang hoảng sợ.
Viết vài câu cuối cùng, cô để bút xuống, cầm lên đọc, dường như không được hài lòng, lại nhấc bút viết thêm mấy đoạn nữa, nhỏ giọng nói, “Biên quan loạn lạc, ta phải nhắc nhở cha chú ý nhiều hơn một chút. Tộc Man gần như lâm vào thế tháo chạy bại trận, giờ phút này không nên lo lắng về kẻ thù bên ngoài mà là nội gián. Một khi Thẩm thái sư đã muốn cướp chính quyền y tất sẽ công kích hai đối thủ mạnh nhất, một người là Lý tướng đứng hàng văn thần, người còn lại là cha ta đứng đầu hàng võ tướng. Tuy rằng trong thời gian ngắn y không có khả năng vươn bàn tay vào quân đội, nhưng mua chuộc giám quân lương thảo, tình báo, tiếp viện để ngáng chân cha là việc hoàn toàn có thể xảy ra. Một khi hắn nhúng tay vào, cha sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ mong tâm phúc của Hoàng thượng, Hàn Xương Bình là người đáng tin, có thể trợ giúp cha.”
Phùng ma ma vội vàng an ủi, “Nương nương đừng quá lo lắng, cả đời Quốc công lão gia xông pha chiến trường, không dễ bị người khác mưu đồ hãm hại như vậy. Nghe nói Hàn Xương Bình kia cũng là người có bản lãnh.”
Mạnh Tang Du gật đầu trả lời, “Chỉ mong hết thảy đều như ma ma nói. Được rồi, chúng ta ở trong cung chờ tin tức đi, có ám vệ bên cạnh cùng cha ngoài biên cương, Hoàng thượng chắc chắn chuyển nguy thành an.” Không ai phát hiện được suy nghĩ trống đánh xuôi kèn thổi ngược trong lòng cô.
Chu Vũ Đế cảm động sủa lên một tiếng, quyến luyến liếm liếm cổ tay trắng ngần của cô gái trước mặt.
Phùng ma ma cầm lá thư lên sấy khô, vừa nhìn thấy đã giật mình, “Đây là…nương nương, đây là lá thư nhà rất bình thường! Chuyện người vừa nói sao không thấy viết vào ạ? Còn chuỗi dài ký tự ở mặt sau có ý gì?”
Mạnh Tang Du cười khẽ, “Đây là mật tín, chỉ cần trong tay cha có bản luật Đại Chu, đối chiếu với những ký hiểu ở đây ông sẽ hiểu được. Đây cũng để phòng ngừa việc thư bị người khác chặn lại. Ma ma, sáng sớm ngày mai bà hãy đưa phong thư này đến tay mẹ, bà sẽ thay ta gửi, đừng che giấu làm gì, càng quang minh chính đại thì người khác càng không có hứng thú tìm hiểu. Đúng rồi, tuyệt đối không được nói chuyện này với người, đừng để bà suy nghĩ nhiều.”
Phùng ma ma liên tục vâng mệnh, thấy chủ tử trấn định bình thản, chuyện đâu còn có đấy, những hoảng loạn trong lòng chợt bình ổn lúc nào chẳng hay. Bích Thủy cùng Ngân Thúy ổn định nhanh hơn, bấy giờ sắc mặt đã hồng hào, khóe miệng cũng vương nét cười.
Những gì nên làm đều đã làm xong, trái tim căng thẳng của Mạnh Tang Du cũng dịu xuống, cầm lấy bức thư pháp Hoàng đế giả để lại xem xét, hứng thú mở miệng, “Ngân Thúy, ngày mai cầm cái này đến chỗ nội vụ, để bọn họ dựa theo nó mà làm cho A Bảo một cái bảng tên. Bảng tên phải dùng gỗ tử đàn cao cấp nhất, hình trứng, khoảng bằng ngọc bội, thể chữ được khắc bằng vàng ròng, càng đẹp đẽ càng quý giá càng dễ thấy càng tốt.”
“Nhưng mà nương nương, chữ này là giả ạ.” Ngân Thúy lưỡng lự.
Mạnh Tang Du xoa xoa cái bụng nhỏ của A BẢo, “Ta không nói thì ai sẽ biết? Huống hồ khi ta muốn chữ lại không làm bảng tên, tên Hoàng đế giả mạo kia và Thẩm Tuệ Như sẽ nghi ngờ.”
Ngân Thúy gật đầu, nhận lấy tờ giấy gấp gọn lại, bỏ vào ống tay áo.
Mạnh Tang Du ôm lấy A Bảo, hôn hôn lên cái mõm nho nhỏ của chú, “Ngày mai ta sẽ làm cho A Bảo một bộ Hoàng mã quái (quan phục thời Thanh), trên người bận Hoàng mã quái, trên cổ đeo bảng tên ngự ban thưởng (ngự – những việc liên quan đến vua, ý chỉ vua ban thưởng), xem ai còn dám động vào A Bảo nhà ta.” Tưởng tượng A Bảo mặc bộ Hoàng mã quái, đeo bảng tên được vua ban rêu rao gây chú ý khắp nơi, cô phì cười.
Tuy đám người Phùng ma ma không rõ vì sao chủ tử cười, nhưng thấy cô vui vẻ cũng vui lây.
Rõ ràng mới lúc nãy u ám đến vậy, trong nháy mắt có thể nở nụ cười rực rỡ xinh đẹp như hoa, thật sự là một cô gái không tim không phổi mà! Chu Vũ Đế nheo mắt thầm nghĩ, chầm chậm liếm cánh môi mềm mại của nàng, cảm giác vừa thỏa mãn lại an tâm.
﹡﹡﹡﹡
Trong Càn Thanh Cung, Thẩm Tuệ Như vẫn còn chong đèn phê duyệt một xấp tấu chương. Sau khi phái tên giả mạo đi Giang tử cung, cô nhìn về phía Thường Hỉ quỳ ở dưới Ngự bàn, trầm giọng hỏi, “Lâm Y Chính nói thế nào?”
“Hồi nương nương, Lâm Y Chính nói quả thật Đức phi đã đến nguyệt tín. Trong ba năm qua mụ ta uống thuốc quá nhiều, thân thể có tổn thưởng, nguyệt tín hỗn loạn là tín hiệu cơ thể suy nhược rệu rã, có thể kéo dài liên tục mấy tháng không ngừng.” Trong giọng Thường Hỉ đầy sự hả hê khoái trá khi người khác gặp chuyện không may.
“Liên tục mấy tháng không ngừng?” Thẩm Tuệ Như nhíu mày, trầm ngâm nói, “Vậy bản cung không dùng được Đức phi nữa, cũng may bọn người Hiền phi, Lệ phi và Thần phi cũng không phải hiền lành, kết hợp lại cũng có thể ép Lý Thục Tĩnh. Mấy ngày nữa ngươi mang thế thân kia đi dạo trong cung với Hiền phi, Lệ phi, Thần phi đi.”
Thường Hỉ vâng mệnh, nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm, “Hồi nương nương, lúc nãy Đức phi muốn Hoàng thượng tứ hôn cho ca ca mụ, nhà gái là trưởng nữ của chính thê Lễ bộ thị lang Phó Quảng Đạt, người xem việc này…”
“Việc này cứ để đó, bản cung sẽ tìm cho Mạnh Viêm Châu một mối cực tốt!” Trên mặt Thẩm Tuệ Như mỉm cười, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
“Nương nương, nên uống thuốc.” Đại cung nữ Vãn Thanh bê một bát thuốc đi vào, quỳ gối bên chân cô.
Thẩm Tuệ Như cũng có chứng cung hàn, nhưng thuốc cô ta uống mới là thuốc trị bệnh thật sự, không giống thuốc của Mạnh Tang Du, tuy rằng sử dụng dược liệu như nhau, nhưng chỉ cần thay đổi cân lượng một chút sẽ có hiệu quả hoàn toàn khác. Bí mật này là Hoàng thượng nói ra vì để Thẩm Tuệ Như có thể yên lòng.
Nhìn bát thuốc nóng hổi, ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Tuệ Như mới có vài phần dịu hòa.
“Nương nương, người đã điều dưỡng ba năm, có thể dựng dục Hoàng tự.” Được Thái sư phó thác, có vài điều Vãn Thanh không thể không nói.
Ánh mắt Thẩm Tuệ Như giống hệt một con dao nhỏ cắt ngang người Vãn Thanh, Vãn Thanh hoảng sợ, lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
“Bản cung có tính toán riêng, đừng có nhiều lời.” Ngửa đầu uống cạn thuốc, Thẩm Tuệ Như phất tay cho Thường Hỉ cùng Vãn Thanh lui xuống, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
﹡﹡﹡﹡
Trong Phượng loan cung, Lý quý phi cũng nhận được tin tức, chỉ cau mày cân nhắc một hai.
“Ngươi không nghe nhầm chứ? Quả là Đức phi dùng thuốc quá nhiều, khó có Hoàng tự?” Cô ép hỏi một y nữ đang quỳ gối bên chân mình. Đây chính là y nữ được Lâm Y Chính để mắt đến nhất.
“Nô tì tuyệt đối không nghe nhầm. Nguyệt tín Đức phi hỗn loạn, kéo dài liên tục, mấy tháng nữa cũng không sạch sẽ.” Ngữ khí cô y nữ vô cùng chắc chắn.
“Ba năm long sủng, ba năm dùng thuốc, rơi vào kết cục không thể có con, Mạnh Tang Du cũng là một người đáng thương!…” Lý quý phi thở dài, hoàn toàn tin tưởng vào những lời Đức phi thuật lại dạo trước.
“Hoàng thượng còn muốn lợi dụng cô ta bảo vệ con tiện nhân Thẩm Tuệ Như kia, thấy thân thể hỏng rồi liền đổi sang Hiền phi, hừ, quả thực dụng tâm khổ sở quá! Bản cung muốn nhìn xem Hoàng thượng có thể vì con tiện nhân kia làm đến bước nào!” Trong mắt cô toát ra một tia oán độc, hít thở thật sâu ổn định sắc mặt méo mó, thưởng cho y nữ kia một số bạc lớn rồi cho lui.
﹡﹡﹡﹡
Trong cung, nơi mật đạo nào đó, Diêm Tuấn Vĩ phong trần mệt mỏi đang gặp thuộc hạ của mình.
“Hồi Đại thống lĩnh, quả nhiên gần đây vài người canh giữ ở những cứ điểm mà Cửu hào (số chín) biết đều bị người của Thẩm thái sư bao vây triệt hạ. Chúng tôi đã dứt khoát rút lui, không có tổn thất.” Một người quỳ xuống đất bẩm báo.
Cửu hào chính là danh hiệu của người ám vệ kia trước khi trở thành thế thân Hoàng thượng.
“Chẳng qua hắn chỉ là một tiểu tốt, có thể biết được cái gì? Thẩm thái sư cho rằng có thể dựa vào hắn mà rêu rao như vậy tuyệt đối sai lầm.” Diêm Tuấn Vĩ cười lạnh, ra hiệu cho thuộc hạ dẫn mình đến mật thất chỗ Chu Vũ Đế.
“Hai cha con nhà họ Thẩm đã phản quốc, đêm nay chúng ta cần đưa Hoàng thượng ra ngoài, để cung cấm này cho chúng điều khiển. Tốt nhất chúng nên cầu nguyện Hoàng thượng có thể tỉnh lại, sau này còn giữ toàn thây mà chết!” Diêm Tuấn Vĩ vừa nói vừa ra hiệu, những thuộc hạ ẩn nấp gần đó lập tức phân công nhau hành động, tiếng gió vun vút vang lên không ngừng.
“Tối nay thế thân kia đến chỗ Đức phi, nhưng lúc đó tín kỳ Đức phi đột ngột tới, hắn lại đến chỗ Hiền phi. Đại thống lĩnh, bên Hiền phi…” Một gã thuộc hạ chần chờ, phụ nữ của Hoàng thượng có nên để mắt đến hay không?
“Đức khi có vận khí tốt, không để thế thân lấm bẩn. Không cần chú ý đến Hiền phi, thế thân kia thích tìm người nào thì cứ để mặc hắn, đợi sau này Hoàng thượng tỉnh lại ngài sẽ xử lý bọn họ, chúng ta chỉ cần phụ trách sự an toàn của Hoàng thượng. Đi, không còn thời gian!” Diêm Tuấn Vĩ lạnh giọng hối thúc.
Người kia vâng mệnh, chém giết tất cả những cung nhân hầu hạ trong mật thất, cõng thân thể Chu Vũ Đế lên, trong sự bảo vệ của Diêm Tuấn Vĩ theo mất thất lặn khỏi Hoàng cung, biến mất trong đêm tối mịt mùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.