Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 15: Đại nạn (2)




Lắc nước trên người đi, Chu Vũ Đế cố nén cơn đau trong bụng, lê bước về phía Bích tiêu cung. Bây giờ xem ra Thường Hỉ cũng không đáng tin cậy. Diêm Tuấn Vĩ là Thống lĩnh ám vệ của mình, nhiều thế hệ chỉ nguyện trung thành cho Hoàng tộc, lòng trung thành của gã là không thể nghi ngờ. Nhưng gã xuất quỷ nhập thần, vô ảnh vô tung, muốn tìm được gã còn khó hơn so với lên trời. Làm sao bây giờ? Có nên nói cho Tang Du biết thân phận thật của trẫm hay không?
Chu Vũ Đế cúi đầu nhìn thân thể ướt nhẹp của mình, chân trước dính đầy bùn đất, tạm thời đè ý tưởng này xuống. Hình ảnh bản thân mình trong lòng Tang Du vốn là không thể chịu nổi, bây giờ lại dùng bộ dáng này xuất hiện trước mặt nàng…Hắn lắc đầu, không dám nghĩ tiếp nữa. Hắn không nỡ xa rời khuôn mặt cười rực rỡ của nàng, luyến tiếc vòng ôm ấm áp, càng thương nhớ nụ hôn môi ngọt ngào kia. Nếu biết mình chính là A Bảo, nhất định nàng sẽ dựng lên bức tường phòng bị thật dày, rốt cuộc không thể tới gần được nữa.
Chu Vũ Đế thất hồn lạc phách bước, lúc ngơ ngẩn ở ngã ba, hắn quẹo vào nơi những Hoàng tử Công chúa học tập. Lúc này đã kết thúc giờ học, các Hoàng tử Công chúa mang theo thư đồng của mình, tốp năm tốp ba tự đi về tẩm điện của mình.
“Á, cái cục xấu xí kia là gì thế?” Thư đồng Nhị hoàng tử chỉa vào Chu Vũ Đế ở chỗ rẽ đường mòn, hỏi to.
Dáng dấp của giống chó ngoại tộc này vốn nhỏ, lớp lông trên người thấm nước bết vào nhau, trên đường đi lại dính rất nhiều bùn đất tro bụi, khiến mọi người nhìn không ra vẻ bề ngoài vốn có, quả thực xấu kinh dị.
“Đây là chó hay là con chuột lớn?” Tam công chúa kéo kéo vạt áo huynh trưởng ruột của mình tò mò lên tiếng.
“Nó là cái gì chẳng liên quan, đuổi nó đi ngay lập tức! Đỡ phải bẩn mắt bổn Hoàng tử!” Nhị hoàng tử nhíu mày, mệnh lệnh với mấy người hầu cùng thư đồng bên cạnh mình.
Bây giờ cậu chính là người có khả năng ngồi vào vị trí Thái tử nhất, xuất thân lại cao sang, có rất nhiều người muốn nịnh bợ cậu. Nghe Nhị hoàng tử vừa cất giọng, vài gã hầu liền đi lên xua đuổi cái con vật xấu xí không ra hình kia, một thư đồng biết ý, nhặt một cục đá trên con đường mòn trong hoa viên, ra sức ném vào thứ kinh dị kia.
Chu Vũ Đế vốn bị đá đến nội thương, không còn sức né, chưa kịp di chuyển đã bị cục đá đập vào lưng, lập tức ngã nhào trên mặt đất, rên rỉ không ngớt. Phỏng chừng tiếng rên rỉ của hắn khiến Nhị hoàng tử hứng thú, ánh mắt cậu sáng lên, cũng nhặt một cục đá, nói với đám người hầu đang vây quanh con vật ghê người, “Đừng đuổi nó đi, tránh ra hết, đừng cản mắt bổn Hoàng tử!”
Một cục đá được ném với sức lực cực lớn đập thẳng vào chân Chu Vũ Đế, khiến hắn tỉnh lại từ cơn đau rêm khắp người, chỉ nghe giọng nói lạnh ngắt của Nhị hoàng tử vang lên, “Đồ xấu xí kia chạy nhanh lên! Không chạy bổn Hoàng tử sẽ ném đá mi đến chết!” Vừa dứt lời, thư đồng Nhị hoàng tử đã nhặt một cục đá khác bỏ vào lòng bàn tay cậu, thay thế cục đá cậu vừa mới ném lúc nãy.
Không chạy cũng bị ném, chạy cũng bị ném, vẫn nên chạy thì hơn! Nếu may mắn còn có thể giữ được mạng! Chu Vũ Đế không còn hơi sức nghĩ được điều gì khác, lập tức vùng lên chạy về hướng ngược lại.
Vài cậu thư đồng khác đã nhanh chóng vây lại, cầm đá trong tay dí dí về phía hắn, ép hắn chạy hướng chỗ Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử muốn chơi, bọn họ phải đảm bảo Nhị hoàng tử chơi vui vẻ. Chu Vũ Đế không thể không quay đầu, chạy về phía Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử cười ha ha, không ngừng ném đá về phía hắn, rất nhiều đá sượt qua bên người, nhưng cũng có rất nhiều cục đá khác nện thẳng vào cơ thể hắn.
Tiếng đá rơi sắc nhọn vang lên không dứt bên tai, xen lẫn trong đó là tiếng Hoàng tử cùng mấy thư đồng cười vang, còn có Tam công chúa, Thất công chúa thờ ơ lạnh nhạt, vỗ tay khen lấy khen để. Chu Vũ Đế cảm giác khung xương trong cơ thể mình như gãy vụn, trái tim rơi vào vực sâu vạn trượng. Đây chính là những đứa con hắn vẫn hằng thương yêu đây sao? Không thể nhìn ra đâu là thông minh lanh lợi, hiếu thuận lễ phép, ánh mắt ác độc trên gương mặt non nớt kia khiến hắn vô cùng sợ hãi.
Chết không rõ ràng trên tay con trẻ, hắn vừa thảm thương vừa buồn cười bao nhiêu đây? Xuống suối vàng không có mặt mũi nào gặp lại liệt tổ liệt tông họ Cổ! Chu Vũ Đế cắn răng, cố gắng duy trì tỉnh táo, ra sức cử động bốn chân đã tê liệt từ sớm, di chuyển sang trái rồi chạy sang phải, rốt cuộc cũng suôn sẻ thoát khỏi vòng vây của Nhị hoàng tử.
Một thiếu niên khí chất lạnh lùng thanh khiết, dáng người cao lớn tuấn tú đi tới. Thấy người thiếu niên này, ánh mắt Chu Vũ Đế sáng lên, tốc độ nhanh hơn chạy về phía cậu. Đây chính là Đại hoàng tử, tính cách rất ôn hòa, nhất định sẽ không làm hại hắn. Đại Hoàng tử là con trai của Thục phi đã qua đời, mà Thục phi vốn là người phụ nữ đầu tiên của hắn, tất nhiên tình cảm cũng khá đặc biệt. Nhưng bởi vì lúc đó hắn còn trẻ không biết sự đời, cũng không hiểu được cách cầm chừng tình cảm cá nhân, để đám đàn bà trong hậu cung đố kị ghen ghét Thục phi, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn. Từ đó về sau, hắn đã chôn giấu tình cảm bản thân mình xuống nơi sâu nhất trong đáy lòng, không để bất cứ ai dễ dàng nhìn thấy nữa. Đối với Đại hoàng tử, dầu hắn yêu thương nhưng không biểu hiện ra mặt, cũng bởi vậy Đại hoàng tử mới có thể yên bình lớn lên trong cung cấm này khi không có mẫu phi che chở.
Thấy con vật chạy về phía mình, Đại hoàng tử ngẩn ra, lại thấy đám người Nhị hoàng tử đuổi theo phía sau, chàng mím môi, lập tức xoay người đi sang một hướng khác. Chu Vũ Đế tưởng đuổi kịp, lại bị thư đồng phía sau Đại hoàng tử đá ra. Cái đá này rất nhẹ, chỉ là xua đuổi mà thôi.
“Đi, vì một con chó mà chống lại Nhị hoàng đệ, không đáng giá.” Đại hoàng tử thấy thư đồng thương cảm, chân mày không khỏi nhíu chặt. Giọng nói chàng như giếng cạn không sóng, không hề có sức sống niên thiếu.
“Vâng!” Thư đồng tuân mệnh, lại dùng chân nhẹ nhàng đẩy đẩy Chu Vũ Đế một chút, như thể thúc giục hắn nhanh chóng chạy đi.
Lúc Chu Vũ Đế lấy lại tinh thần trước trái tim băng lạnh của Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử đã đuổi đến nơi, một đám người lại vây quanh hắn, những cục đá như mưa ào ào rơi xuống, đập mạnh vào người hắn, ‘đầu rơi máu chảy’, không một chỗ nào là lành lặn.
Lại bị một cục đá đập vào ót, Chu Vũ Đế tru lên một tiếng rồi ngã xuống, hổn hển hít thở từng hớp không khí, cũng mất sạch sức lực bò dậy. Nhị hoàng tử tiến lên, nhe răng cười, dùng mũi chân nghiền nát đuôi hắn, tiếng xương gãy răng rắc vang lên, bốn chân Chu Vũ Đế run rẩy, sắp chết ngất.
“Dừng tay!” Một giọng nói lạnh băng nhưng trong trẻo vang lên, ngăn hành vi tàn nhẫn của Nhị hoàng tử lại.
“Tứ hoàng muội, bọn tôi chơi là việc của bọn tôi, liên quan gì đến cô?” Nhị hoàng tử còn chưa mở miệng, Tam công chúa đã đi lên trước, cao giọng hỏi vặn.
Người vừa đến là một cô bé khoảng bảy tám tuổi, tuy còn bé nhưng vô cùng xinh đẹp, hơn nữa lại mặc trên người bộ cung trang xa hoa, tăng thêm vài phần sang trọng cùng uy nghi. Đây là Tứ công chúa được Hoàng hậu sinh ra, là con gái chính tông duy nhất của Chu Vũ Đế, thân phận cao hơn so với Nhị hoàng tử một bậc. Áy náy đối với Hoàng hậu, mà đây cũng là con gái ruột thịt, Chu Vũ Đế yêu chiều cô bé không thèm che giấu. Trong cung cấm này, rất ít người dám đắc tội cô.
“Chỉ là một con vật yếu ớt nhưng vẫn muốn giết hại, nhưng càng tàn nhẫn hơn là tụ tập, ỷ đông hành hạ nó đến chết, loại hành vi này không phải chỉ dành cho kẻ quá mức hèn hạ không có tài cán nào sao? Hành động này của Nhị hoàng huynh có bao nhiêu phong thái cùng tấm lòng của một Thái tử? Còn nữa, đây không phải là một con chó bình thường mà là thú cưng của Đức phi nương nương. Nếu như Đức phi nương nương truyền chuyện này đến tai phụ hoàng, nhất định sẽ có chuyện không hay với Nhị hoàng huynh, xin Nhị hoàng huynh cân nhắc.” Tứ công chúa cất bước tiến lên, chậm rãi nói.
Mặt Nhị hoàng tử hết trắng lại hồng, đỏ xong về trắng, cuối cùng nhấc chân lên, không muốn hành hạ A Bảo nữa, dẫn một đám người từ từ đi mất.
“Ôm lấy nó, chúng ta đi.” Tứ công chúa cụp mắt, chỉ vào con chó con đang hấp hối nói.
Chu Vũ Đế khó khăn mở mắt ra, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt bé nhỏ non nớt của Tứ hoàng nữ, tâm trạng lúc lên lúc xuống, phức tạp khôn kể. Đứa con gái này quả nhiên không phụ công sức hắn cẩn thận dạy dỗ, tuy còn bé nhưng đã có khí chất cùng trí tuệ như vậy, có vài phần giống với Tang Du. Mà Tam công chúa cùng Nhị hoàng tử…Nhớ tới trận đánh cực kỳ tàn ác lúc nãy, ác cảm trong lòng Chu Vũ Đế cuồn cuộn dâng lên. Cho dù đó là con cái của mình, nhưng sau khi bị đối xử như vậy, hắn không thể yêu thích được nữa. Lại thêm việc tuổi mụ Nhị hoàng tử đã mười hai, theo lý đã nên biết chuyện, lại lấy việc làm nhục động vật yếu ớt làm trò vui, có thể thấy tâm trí tư tưởng yếu ớt tầm thường thế nào, tính tình tàn bạo bao nhiêu, Đại Chu tuyệt đối không thể giao vào tay một người như vậy được. Chờ cho đến khi hắn về lại thân xác cũ, nhất định phải khiến họ Lý từ bỏ suy nghĩ này đến cùng.
Tứ công chúa chậm rãi bước đến Bích tiêu cung, thấy cửa cung cách đó không xa, chỉ vào bồn hoa ven đường nói, “Ném nó vào đây.”
“Công chúa, người không đưa chú cún này về sao? Nó bị thương như vậy rồi, nếu để trên đường sẽ chết mất.” Cô cung nữ lớn tuổi hơn với Tứ công chúa một chút do dự mở miệng.
“Bỏ!” Trên khuôn mặt bình tĩnh của Tứ công chúa bỗng nhiên xuất hiện một nét tàn nhẫn. Chu Vũ Đế mở to mắt, kinh ngạc trước thay đổi bất chợt của cô bé.
Cung nữ không dám do dự nữa, vừa vội vừa nhẹ nhàng đặt chú chó con xuống giữa bồn hoa. Phong lan um tùm chung quanh lập tức che kín thân thể nhỏ bé của chú, nếu người nào đi ngang qua, cho dù nhìn kỹ cũng khó phát hiện.
“Công chúa…” Đôi mắt cung nữ thương hại nhìn về phía bồn hoa.
“Đi thôi! Nó là chó Đức phi, Đức phi có thù giết hại mẫu thân với bản công chúa, bản công chúa không tự tay bóp chết nó đã coi như nhân từ! Đừng có nhiều lời!” Ngữ khí Tứ công chúa lạnh như băng, nhấc chân muốn đi.
Người hại chết mẫu hậu con là trẫm, không liên quan gì tới Tang Du! Ngọc Đồng, nếu con muốn hận, người con hận phải là trẫm mới đúng! Trái tim Chu Vũ Đế như bị kiếm sắc chém chặt, đau cái đau của đứa con gái mất mẹ, lại đau lòng Tang Du vô tội nhưng liên lụy. Tất cả đều là lỗi của trẫm! Hay là để trẫm bám vào cơ thể một con chó là sự trừng phạt của ông trời? (Lời tác giả: Là thật! Đúng chứ còn gì, là thần linh ta đây nghiêm phạt nhà ngươi!)
Lòng đau như cắt, hối tiếc không kịp, Chu Vũ Đế không thể kiềm chế phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Nghe thấy tiếng con chó con rên rỉ, bước chân Tứ công chúa đang rời đi ngừng một lát. Lại dợm thêm vài bước, cuối cùng cô bé khẽ cắn môi, lạnh giọng ra lệnh với cung nữ bên người, “Nhổ hết phong lan bên cạnh nó đi, đễ dễ thấy một chút. Nó sống hay chết phụ thuộc vào việc Đức phi có thể tìm được nó kịp thời hay không.”
“Thưa vâng!” Cung nữ vui vẻ vâng mệnh, tay chân lanh lẹ nhổ hết phong lan bên cạnh A Bảo không còn một cành. Như thế, chỉ cần cung nhân đi ngang qua đây chú ý một chút sẽ phát hiện được ngay.
Chu Vũ Đế nhẹ nhàng thở ra, nghe bước chân ngày càng xa của con gái, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Một giọt, hai giọt, vô số giọt mưa xối ướt cả người hắn, mang đến hơi lạnh xuyên thấm xương thịt, khiến tinh thần mơ hồ của hắn tỉnh táo được một lát. Hắn chịu đựng cơn đau nhức, co quắp thân mình di chuyển bốn chân, vừa run run, vừa phác họa khuôn mặt tươi cười minh diễm phi phàm của Mạnh Tang Du trong đầu. Nụ cười ấy rực rỡ như ánh mặt trời, chỉ cần nghĩ tới đã khiến trong lòng hắn được từng lớp hơi ấm phủ lấy, trái tim mệt mỏi lạnh giá cũng được hơi ấm bọc kín, bắt đầu nhảy lên thình thịch.
Tang du, Tang du…Trong lòng hắn thổn thức cái tên kia hết lần này đến lần khác. Ngoại trừ gương mặt cô gái ấy, cả nụ cười, cả nụ hôn cùng vòng ôm âm ấm, rốt cuộc Chu Vũ Đế không còn nhớ được gì khác nữa.
Thời điểm con người sắp chết thường nhớ tới người và những việc khắc cốt ghi tâm với mình. Chỉ tiếc, khi hiểu được điều này đã quá muộn! Chu Vũ Đế than thở, suy nghĩ dần dần đắm vào hỗn loạn. Trong thảng thốt, dường như hắn nghe thấy tiếng gọi liên hồi của một cô gái nào đó cứ quanh quẩn bên tai, nghe sốt ruột lắm. Chìm trong ảo giác, hắn thỏa mãn mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.