Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2856:




Chương 2856:

Anh nghĩ, người phụ nữ này thực sự là tình kiệp của anh.

Hiện tại, cô rốt cuộc đã tới.

Lục Họa đi tới trước mặt Thượng Quan Mặc, trong khoảng thời gian này xa nhau, Thượng Quan Mặc gây đi rất nhiều rất nhiêu, nhưng khí chất anh vẫn sạch sẽ, hiện tại tóc mái lõa xõa che khuất mí mắt tuần mỹ, trên người anh mơ hồ bóng dáng chàng thiêu niên Lâm Mặc nhiêu năm trước kia.

Vì tình khốn khổ, vì yêu có chấp.

“Thượng Quan Mặc, nghe nói anh muôn gặp tôi, tôi đã tới, anh có lời gì thì nói mau đi!” Lục Họa giả ra một cái phó lạnh như băng mặt.

Thượng Quan Mặc nhìn dáng vẻ tuyệt tình của cô, trái tim đã lạnh phân nửa: “Họa Họa, có phải em không muốn gặp anh hay không?”

“Thượng Quan Mặc, anh nhìn dáng vẻ anh bây giờ đi, một chút ý chí chiến đấu cũng không có, cả ngày đắm chìm trong nhi nữ, tình trường, anh đã mắt đi mị lực đề tôi thích và chung tình rồi, anh mau tỉnh lại đi!

Anh bây giờ làm tôi rất chán ghét.”

Cô nói, cô chán ghét anh.

Ha.

Thượng Quan Mặc đều phải bật cười, trên thực tế anh cũng từ trong cỗ họng bật ra tiếng cười khàn khàn, nhưng nụ cười này càng giống như là tự giều, anh đi lên trước, cảm tay Lục Họa: “Họa Họa, em theo anh về nhà đi, đợi sau khi về nhà ta anh nỗ lực biến thành dáng vẻ em thích.”

Anh đang hèn mọn cầu xin, xin cô quay về, Lục Họa đã cảm thây trái tim mình bị một bả lưỡi dao nhọn đâm vào, rất đau rất đau, cô phải gồng hết sức mình mới có thê kiêm chê xung.

động muốn xông lên ôm anh, mới có thẻ làm cho chính mình tàn nhẫn đầy anh ra.

“Thượng Quan Mặc, thứ tôi đưa anh đã thây thưa”

Cô nói là giấy ly hôn.

Thượng Quan Mặc mím môi, phủ nhận: “Không có, anh không thấy gì cả, Họa. Họa, chúng ta về nhà, chúng ta có thể làm lại lân nữa.”

Lục Họa vô tình rút tay mình về: “Anh ngay cả mình có thể sống bao lâu cùng không thể cam đoan, nều như anh chết, anh muốn con trai không có bố, tôi sông thủ tiết sao, Thượng Quan Mặc, đây chính là tình yêu anh dành cho tôi sao, tình yêu của anh vì sao lại ích kỷ như vậy?”

Tay Thượng Quan Mặc cứng đò giữa không trung, cũng không vươn thêm được nửa tậc.

Anh há miệng, rất muốn nói cái gì, thế nhưng một chữ đều không nói được.

Từng hạt mưa lạnh băng, từng cơn gió rét run thổi vào trên mặt anh, rất đau rất đau, đau đến độ anh sắp chết lặng.

Lúc này Lục Họa lấy ra một hộp gắm nho nhỏ: “Thượng Quan Mặc, cái này cho anh.”

“Đây là cái gì?”

“Viên dược hoàn thứ ba, chỉ cần anh dùng nó, Đoạn Trường Thảo bên trong cơ thê anh sẽ trị sạch, về sau anh sẽ khỏe mạnh trở lại.”

Thượng ,Quan Mặc không nhận: “Anh không cần.”

Lục Họa cứng đờ: “Anh nói cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.