Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 110:




Khi Giang Diệu vội vàng chạy tới sương phòng, nhìn thấy Lục Lưu vừa mới bước ra ngoài, vội bước đến khẩn trương hỏi: “Tuyền tỷ tỷ thế nào?” Với tính tình của Vệ Bảo Linh, ngày ấy chính tự nàng cũng đãthỉnh giáo qua, là một người ngang ngược không nói lí lẽ. Nếu bình thường, có lẽ nàng không hề lo lắng, nhưng trước mắt Hoắc Tuyền có thai, nếu xảy ra bất cứ sai lầm nào, thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Vẻ mặt của Lục Lưu vẫn nhàn nhạt, mang nàng đi ra ngoài, nói: “Hoàng Hậu không sao. Chén trà đó đãđược Tử Hằng ngăn lại, Hoàng Hậu hoàn toàn không bị tổn hao gì.”
Giang Diệu lúc này mới yên tâm, thở một hơi dài, mới hỏi một câu: “Vậy thương thế của Hoàng Thượng như thế nào?” Cảnh Huệ Đế có thể ở thời điểm quan trọng cản lại giúp Hoắc Tuyền, thật ra nằm ngoài dự kiến của Giang Diệu. Có lẽ Vệ Bảo Linh đã lâm vào bước đường cùng mới quấy thành cục diện như thế này. Nhưng chuyện này cũng không làm lớn chuyện, rất ít người biết được chuyện này, hiển nhiên Cảnh Huệ Đế đã nghĩ đến tình cảm ngày xưa, không có ý định xử trí Vệ Bảo Linh. Bởi nếu thực sự tính toán thì tội này đáng bị rơi đầu.
Lục Lưu lạnh nhạt trả lời: “không có gì trở ngại.” hắn nhìn tiểu cô nương vẻ mặt lo lắng trước mặt, giơ tay sờ sờ đầu nàng, lại nhẹ nhàng vuốt phẳng ấn đường đang nhíu lại của nàng, nói, “Nàng không cần phải xen vào chuyện này, trở lại buổi tiệc đi.”
hiện nay Cảnh Huệ Đế bị thương, không nên ở lại tham dự hỉ yến, nghỉ ngơi tốt, tự nhiên sẽ hồi cung, Lục Lưu sẽ xử lý những chuyện còn lại. Hoắc Tuyền đã không sao, giờ phút này nhìn thấy Lục Lưu, lại nghe xong lời hắn nói, Giang Diệu đã an tâm hơn nhiều, liền ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vậy…… Ta đitrở về.”
Lục Lưu “Ừm” một tiếng, rồi như nghĩ tới chuyện gì, duỗi tay bắt lấy tay nàng. Bàn tay của tiểu cônương trơn mịn mềm mại trước sau như một, Lục Lưu nhẹ nhàng véo vài cái, nói: “Lát nữa ta sẽ ở cửa sau chờ nàng."
Chờ nàng làm cái gì? Trong lòng Giang Diệu vang lên tiếng chuông cảnh báo, ngước mắt nhìn hắn, thấy mặt hắn đầy vẻ nghiêm túc, hiểu là hắn có gì đó muốn nói với nàng.
Giang Diệu đắn đo một phen, rồi mới nói: “Vậy được rồi, ta đi về trước.”
Lục Lưu véo véo bàn tay nhỏ của nàng, muốn nghiêng người đến hôn nàng, nhưng nhớ đến thái độ hôm nay của nàng, cũng không dám lại được một tấc còn muốn tiến một thước, sảng khoái đem tay buông ra, “đi đi.”
Lục Lưu quá thoải mái không nhân cơ hội sàm sỡ nàng, ngược lại làm Giang Diệu cảm thấy có chút không quen. Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa nghi hoặc, Lục Lưu mới cười nhẹ nói: “Nếu còn không đi, bổn vương sẽ hôn nàng.”
Giang Diệu bị hắn nói đến đỏ cả mặt, lúc này mới bĩu môi tỏ vẻ ai cần hắn hôn, sau đó vội vàng đi ngay.

trên chiếc giường gỗ chạm khắc tinh xảo tiểu cô nương đang hôn mê, sắc mặt tái nhợt. Tô thị ngồi trênchiếc ghế gấm bên cạnh giường, thấy đau lòng không thôi. Bà ngước mắt nhìn Phùng Ngọc Tuyền đứng bên cạnh mẫu thân Hà thị nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại……”
Phùng Ngọc Tuyền cũng cảm thấy đen đủi. Hôm nay y chẳng qua chỉ đến đây để uống một chén rượu mừng, mới bước ra bên ngoài rửa tay một cái lại gặp phải loại chuyện này. Thấy bộ dạng của Vệ Bảo Linh cũng không tệ nhưng không ngờ lại làm ra loại chuyện không có đầu óc như thế này, cũng may nhờ Cảnh Huệ Đế che chở nàng ta, vừa gặp gã, liền nhanh chóng bảo gã mang nàng ta đi. Nào ngờ nàng ta chết sống không chịu, cuối cùng té xỉu ở trong ngực gã, mới bị y ôm tới sương phòng này, sau đó sai hạ nhân đến thông báo với mẫu thân gã và mẫu thân của Vệ Bảo Linh là Tô thị.
Phùng Ngọc Tuyền bĩu môi, giọng điệu lười nhác nói: “Sao con biết chứ? Mới vừa rồi nhìn thấy nàng té xỉu, lại chỉ có một mình, con lập tức mang nàng ấy đến đây.” Cảnh Huệ Đế không cho phép y nóichuyện vừa rồi ra ngoài, nếu nói ra, sợ sẽ bị rơi đầu, bảo y làm sao dám nói chứ?
Tô thị vốn bất mãn mối hôn nhân với Phùng gia, nhưng vì con gái của bà đã mang tai tiếng, hơn nữa Cảnh Huệ Đế tự mình tứ hôn, bà ta cũng chỉ có thể nhận mệnh. Tuy nói Phùng Ngọc Tuyền này thanh danh không tốt, nhưng dù sao cũng là đích trưởng tử của nhà phú quý, bộ dáng của tuấn tú. Nhưng hiện giờ, nhìn thấy bộ dạng ngông nghênh bất cần đời của y, càng thêm cảm thấy khuê nữ xem như huỷ hoại. Mà lúc này, khi đại phu đến khám bệnh lại xem ra là hỉ mạch.
Cái thai đó từ đâu mà tới, Tô thị hiểu rõ hơn ai hết, ánh mắt khi đưa sang Phùng Ngọc Tuyền đã chuyển thành trách cứ.
Hà thị cũng hiểu rõ tính tình của con trai bà ta, nhưng hiện tại hai đứa trẻ cũng đã đính thân, nàng dâu này sớm hay muộn cũng sẽ vào cửa nhà bà. Bà vốn muốn ôm cháu nội từ lâu, nên khi nghe tin mang thai, đương nhiên mừng rỡ không khép miệng được, chỉ mong thành thân sớm, sau này nói với bên ngoài là hài tử sinh non, đương nhiên sẽ không ai dám hoài nghi.
Nhưng Phùng Ngọc Tuyền lại nhìn thoáng qua Vệ Bảo Linh đang nằm trên giường, nhìn mẫu thân đangcười ngây ngô của mình nói: "Mẫu thân cao hứng cái gì? Đứa cháu này có phải của nhà mình hay không, cũng chưa chắc."
Tô thị nghe xong, quả thực muốn chửi ầm lên.
Nụ cười của Hà thị cứng lại, không khỏi nghĩ lệch sang hướng khác. Sao bà lại không biết, Vệ Bảo Linh từ nhỏ đã được chuẩn bị sẽ vào hoàng cung, cùng Cảnh Huệ Đế là thanh mai trúc mã biểu huynh muội, cảm tình của cả hai đương nhiên là tốt đến mức không còn lời gì để nói, mấy năm nay hoàng sủng của Cảnh Huệ Đế đối với Vệ phủ, toàn bộ Vọng Thành ai ai cũng rõ như ban ngày. Nghĩ đến cái thai trong bụng của Vệ Bảo Linh có khả năng là long chủng, Hà thị liền không bình tĩnh…… Nhất thời gân xanh trên trán thình thịch nhảy dồn dập.
Nhìn thái độ của hai mẹ con bọn họ, Tô thị lạnh lùng nói: “Ý của các người là sao? Cái thai này vì sao xuất hiện, sao bà không hỏi con trai của bà, chẳng phải sẽ rõ ràng hơn sao?”
Phùng Ngọc Tuyền cảm thấy mình thật sự là bị Vệ Bảo Linh này lừa gạt, lúc trước nhiều cô nương xinh đẹp như thế mà y lại không chịu cưới, để bây giờ phải lãnh hậu quả trước mắt đây. Cưới một nữ nhân trong lòng lại chỉ nhớ nhung người khác, vậy thì có khác gì mình đang nuôi thê tử giùm người ta?
Phùng Ngọc Tuyền không kiên nhẫn nói: “Được rồi, cái thai đó đích thật là của ta. Nếu ta đã cùng Vệ cônương đính hôn, vậy làm ơn thành thân sớm một chút, được chứ?"
Có những lời này của y, Tô thị mới yên tâm.
Phùng Ngọc Tuyền liếc mắt nhìn Vệ Bảo Linh vẫn còn nằm ở trên giường, nhớ đến cảnh tượng mới vừa rồi, cảm thấy nàng ta ngốc đến đáng thương. Chẳng qua, ngày ấy ở trên xe ngựa, nàng ta thật sự là lần đầu, lúc trước vẫn chưa từng lên giường cùng Hoàng Thượng. Bởi vì điểm này, Phùng Ngọc Tuyền mới miễn cưỡng tiếp thu người vợ thân mình trong sạch này.

Yến hội cũng đã đến lúc kết thúc, Giang Diệu tìm một cái cớ, mới từ bên cạnh Kiều thị chuồn ra ngoài. Nàng sợ bị người khác nhìn thấy, còn đặc biệt khoác một chiếc áo choàng màu xanh ngọc. Lúc lén điđến cửa sau của Tiết Phủ, quả thực thấy có một chiếc xe ngựa lẳng lặng đậu ở nơi đó.
Bên cạnh là Lục Hà với dáng đứng phong nhã thoải mái.
Lục Hà nhìn thấy Giang tiểu thư vừa ra đến, cười ôn hoà. Y hầu chủ nhân ở nơi này đợi hơn nửa canh giờ, nhìn sao lặn, thấy trăng mờ, cuối cùng cũng đã chờ được Giang tiểu thư đến. Lục Hà vội bước đến nói: “Giang tiểu thư, Vương gia ở trong xe ngựa.” Ngày thường đều là người khác chờ Vương gia, nhưng Vương gia nhà y thật lòng yêu mến vị Giang tiểu thư này, cứ ngóng rồi trông, chính y cũng không biết chờ đến bao giờ. Nhưng chủ nhân người ta thích, y cũng không có cách.
Giang Diệu ngượng ngùng nhìn Lục Hà gật gật đầu, thật cẩn thận bước lên xe ngựa. Nàng vén mành xe ngựa lên, bên trong vừa lập tức có một cánh tay vươn ra, kéo nàng vào trong, động tác vừa bá đạo lại vừa ngang ngược vô lý. Bên trong xe ngựa có chút tối, nàng ngồi trên đùi của nam nhân, hai người dựa sát vào nhau, ở bên trong không gian nhỏ hẹp này lập tức trở nên thân mật lạ thường.
Nàng ngồi không thoải mái, muốn nhổm dậy, lại nghe hắn nói “Đừng nhúc nhích.” Lập tức liền bất động, nhưng nghĩ bản thân mình sao lại nghe hắn như thế, liền tiếp tục giãy giụa muốn đứng lên.
Đến khi cảm nhận được chỗ mình đang ngồi có chút khác thường, Giang Diệu mới hiểu lí do, mặt đỏ bừng.
Lục Lưu bất đắc dĩ cười cười, nói: “nói đừng nhúc nhích, còn động đậy.” hắn dán lại gần hôn hôn lên mặt nàng.
Nàng nghiêng người sang một bên tránh né, không để hắn hôn được, lại còn nghiêm trang nói: “khôngđược động tay động chân, chàng có chuyện gì thì nói nhanh, mẫu thân của ta còn đang đợi ta đó.”
Hôm nay Lục Lưu thật sự có chuyện quan trọng, chỉ an phận ôm nàng, chậm rãi mở miệng nói: “Diệu Diệu, chúng ta thành thân sớm một chút, được không?”
Sao lại nhắc đến chuyện này? Sáng nay không phải vừa mới nói qua sao? Trong lúc Giang Diệu còn đang nghi hoặc, đã nghe Lục Lưu tiếp tục nói: “…… Ta sắp đến Dân Châu. Nếu chúng ta thành thân, nàng sẽ cùng ta đến đó, được không?”
Đây là……
Giang Diệu ngẩn ra, lúc này mới kịp hiểu lời của hắn nói là có ý gì.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, nói: “Ta…… Ta vẫn chưa nghĩ đến.” Nàng vừa mới cập kê, đích xác có chút luyến tiếc cha mẹ nàng.
Lục Lưu lại không ngờ nàng cự tuyệt trực tiếp như vậy, nhất thời sắc mặt cũng có chút không được tốt lắm, nói: “Ta đi lần này, có lẽ phải mất đến hai ba năm, nàng định ở nơi này chờ ta sao?”
Hai ba năm? Bàn tay trong ống tay áo rộng của Giang Diệu vô ý thức siết chặt lại.
Mấy năm nay có Lục Lưu nhiếp chính, Cảnh Huệ Đế mới có thể kê cao gối mà ngủ, hiện giờ nếu hắnphải rời khỏi hai ba năm, đó có nghĩa là giao lại quyền lực. Nàng biết hắn không phải là lòng muông dạ thú như lời đồn đại, nay Cảnh Huệ Đế trưởng thành, cũng là lúc hắn nên buông tay. Nhưng nếu hắn còn ở nơi này, Cảnh Huệ Đế khó tránh khỏi việc ỷ lại không thể triển khai thực lực, cho nên hắn mới quyết định đi ra bên ngoài bỏ mặc vài năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.