Cùng Boss Trong Game Thần Quái Yêu Đương

Chương 37: Chương 37





Thương Lục không nói, chỉ là cặp mắt đen kia gắt gao nhìn chằm chằm cậu, lúc này hắn giống như dã thú ngủ đông ở trong đêm tối, tính xâm lược trong ánh mắt làm Xuyên Bách nhịn không được co rúm lại.
Thương Lục.....Cư nhiên là nam....!Nhưng hắn vì sao lại giả dạng thành nữ?
Mấy ngày nay nguyên lai cậu vẫn luôn cùng một nam nhân ve vãn yêu đương!
Xuyên Bách cảm giác mặt mình có chút xanh lè, cả người giống rơi vào hầm băng.
Thương Lục nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, ở mu bàn tay cậu đặt xuống một nụ hôn: “Thực xin lỗi....Tiểu Bách....Tôi không cố ý muốn lừa gạt anh.”
Xuyên Bách cảm giác toàn thân chính mình đều nổi da gà, cậu nhịn không được run rẩy, một phen rút tay mình về.
Cậu vẫn luôn cho rằng Thương Lục là nữ.....Không nghĩ tới.....Cậu thật sự không có cách nào tiếp thu, cậu là thẳng nam a!
Quan trọng nhất chính là, cậu thiếu chút nữa liền cùng một nam nhân phát sinh quan hệ!
“Đừng chạm vào tôi....! Còn có.....Mấy ngày này, anh trai trong miệng anh đến tột cùng là ai?”
Sắc mặt Xuyên Bách tái nhợt, ý đồ muốn đẩy Thương Lục đang đè trên người mình ra, nhưng hắn vẫn không chút sứt mẻ, thân thể lỏa lồ truyền đến độ ấm nóng cháy làm sắc mặt Xuyên Bách càng đỏ.
Thương Lục nghe vậy, mắt đen có chút mất mát, mái tóc đen dài che lại thần sắc hắn.
“Tiểu Bách nhất định phải biết sao.....? Cùng tôi ở bên nhau không được sao?”
Hắn tự giễu cười cười: “Xem ra.....Tôi còn là không bằng y.”
Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu, trong đôi mắt đen thâm thuý là bi thương Xuyên Bách chưa bao giờ thấy qua.
“Anh trai tôi, kỳ thật là Thương Lục, mà tôi....Bất quá là một kẻ đáng thương sống nhờ trong thân thể y thôi, là tôi.....Là tôi quá mức tham lam, thế nhưng vọng tưởng cùng anh ở bên nhau.”
“Tôi cũng không phải cố ý muốn ngụy trang thành nữ lừa an....Chỉ là....Chỉ có như vậy tôi mới có thể tiếp cận anh, anh trai sẽ không hoài nghi tôi.....”
“Thực xin lỗi.....Tiểu Bách.....Tôi lừa anh......Nhưng tôi thật sự rất yêu anh a.....!Có thể để tôi ở bên cạnh anh được không.....Một lần....Một lần là được rồi...”
Trong mắt Thương Lục tràn đầy tuyệt vọng, khóe mắt thậm chí ngậm nước mắt, lúc này hắn lỏa lồ cơ thể, mái tóc đen như thác nước rối tung Thương Lục như vậy.....Xuyên Bách không nỡ nhìn thẳng.
Xuyên Bách nhìn bộ dáng hắn, trong lòng căn bản không muốn nói ra mấy câu nặng lời, tức giận ở trong lòng cũng tiêu tán không còn.
Cậu nghe lời nói của Thương Lục, mơ mơ màng màng đại khái cũng hiểu được, Thương Lục hẳn là có hai nhân cách.....
Ban ngày Thương Lục thích làm nũng, giả bộ đáng thương.....Vậy hẳn là “Anh trai” trong miệng hắn, xem ra “Anh trau là chủ nhân cách khống chế thân thể này.
Mà hiện tại Thương Lục có mưu đồ quấy rối cậu, hẳn là nhân cách em trai....Nhân cách này hẳn đã lâu không xuất hiện, Thương Lục thế nhưng ngầm đồng ý hiểu rõ hắn giả nữ.....

Xuyên Bách giờ phút này hoàn toàn đơ ra, cậu cảm giác thế giới này cũng trở nên cực kỳ không chân thật.
Cậu yêu đương, đối phương là nam giả nữ, còn bị nhân cách phân liệt, hơn nữa đối phương có phải người hay không thì không biết...
Xuyên Bách nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Vấn đề cuối cùng, cậu đến tột cùng có phải người hay không, việc xảy ra trong biệt thự năm đó có phải do cậu và Thương Lục làm không?”
Hắn trở nên có chút ấp úng, thần sắc hoảng loạn: “Tôi.....Tôi...Năm đó là do bọn chúng tâm trí mông lung, nội tâm âm u bị bại lộ, cho nên mới gây tổn thương cho nhau.....Không thể coi là chúng tôi động tay.”
Rất tốt, hiện tại hết thảy chân tướng đều đã rõ ràng.
Xem ra cậu thật sự bị lệ quỷ quấn thân, hơn nữa đối phương còn là nam giả nữ, mẹ nó, so với tiểu thuyết còn xuất sắc hơn.
Nhưng hiện tại, cậu thật sự không thể tiếp thu những việc này là thật.
Đúng, cậu thích Thương Lục là thật, nhưng cậu không nghĩ tới Thương Lục cư nhiên cũng là nam! Thậm chí không phải nhân loại! Người quỷ hai cực, bọn họ sẽ có kết quả sao?
Xuyên Bách nắm chặt ga giường, mắt mâu nhìn Thương Lục đang nằm ở trên, đối diện với ánh mắt hắn.
“.....Nếu không chúng ta.....Tạm thời tách ra đi.”
Một câu ngắn ngủn, hoàn toàn làm Thương Lục hỏng mất, hắn bắt đầu trở nên hoảng loạn, cúi xuống gắt gao ôm chặt Xuyên Bách.
“Không.....Đừng làm như vậy....!Tiểu Bách không thích tôi, tôi bảo Thương Lục ra đây được không? Tôi chỉ ở trong thân thể y nhìn anh là được, về sau sẽ không ra đây nữa...”
“Cầu xin anh, đừng cách xa tôi....”
Thanh âm hắn trầm thấp, lại có chút hơi phát run, giờ phút này hắn vùi đầu vào hõm vai Xuyên Bách.
Chỗ cổ thực truyền đến một cỗ ấm áp ướt át, Xuyên Bách nhìn về phía cái đầu tóc màu đen của Thương Lục, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.
Thương Lục....Khóc rồi....?
“Cậu....Cậu đừng khóc....Tôi chỉ là muốn ngẫm lại thật kỹ....Lần đầu tiên tôi gặp cậu, cho rằng cậu là con gái, cho nên mới......Nhưng hiện tại...!Chúng ta đều là nam, tôi....”
Cậu cũng không biết nên an ủi Thương Lục thế nào, chỉ có thể nói sự thật ra cho hắn, cậu thật sự cần thời gian để tiêu hóa những việc này.....Tuy rằng cậu rất thích Thương Lục...!Nhưng mà....
Xuyên Bâch khả năng không tiếp thu được ngay việc người yêu là nam, hơn nữa hắn còn không phải người.
Thương Lục nằm ở cổ cậu cũng không có động tĩnh, thời điểm Xuyên Bách cho rằng hắn đã ngủ rồi, Thương Lục chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy tà tứ, hoàn toàn khác so với vừa rồi.
Trong lòng Xuyên Bách “Lộp bộp” một chút, có dự cảm không tốt.
“Thân ái.....Em muốn tách khỏi tôi sao...?”
Thương Lục trước đó là hèn mọn, nhưng bây giờ lại mang khí thế ngông cuồng, cố chấp trong mắt căn bản không che giấu được.
“Không thể đâu nha.....Không thể rời khỏi tôi.....”
Cả người Xuyên Bách đều không tốt, cậu muốn thoát khỏi cái ôm của Thương Lục, lại bị y kéo lại, đôi tay cũng bị ghì lên đỉnh đầu.
“Thương Lục....Đừng.....Tôi không có ý tứ này....”
“Thân ái.....Không ngoan ngoãn gì hết, rõ ràng có tôi là được rồi mà, vì sao lại nói nhiều với hàng giả như vậy?”
Thương Lục nhẹ nhàng cười, khuôn mặt đặc biệt tinh xảo như ngọc, chỉ là cặp con ngươi lại cất chứa đầy si mê.
“Bất quá cũng không sao.....Thân ái không đưa mình cho hàng giả kia....Là vì tôi sao? Thật cảm động....” (Không không không:))
Thương Lục căn bản không cho cậu cơ hội cãi lại, trực tiếp hôn lên, Xuyên Bách bị hôn đến thất điên bát đảo, tim đập gia tốc.
Cậu thật sự phải quan hệ với Thương Lục sao? Nhưng bọn họ đều là nam nhân...! Quan trọng nhất chính là...!Thương Lục là quỷ!
“Buông tôi ra! Thương Lục! Chúng ta đều là nam nhân, không làm được những việc đó!”
“Không làm được?” Thương Lục nghiêng nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu, đột nhiên y nghĩ tới cái gì đó, mặt liền trở nên đỏ bừng.
....Gia hỏa Thương Lục này, lại đang não bổ cái gì?
“.....Đừng lo lắng.....Tôi sẽ nhẹ nhàng, đừng sợ.”
Xuyên Bách hoàn toàn ngốc, xem ra Thương Lục đã quyết tâm muốn cùng cậu làm việc đó, nhưng cậu thật sự không tiếp thu được!
Nhìn Thương Lục giở trò với mình, sắc mặt Xuyên Bách tái nhợt, hô hấp mỏng manh, ngay cả đôi tay cũng ở phát run.
“Tránh ra....Thương Lục....Tôi không muốn!”
Cậu cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, đột nhiên rống một tiếng, ngay cả Thương Lục cũng kinh hách, tay cởi quần áo câuh cũng ngừng lại, Xuyên Bách tay mắt lanh lẹ, hung hăng đẩy Thương Lục ra, nhanh chóng nắm chặt quần áo chạy ra khỏi phòng ngủ.
Thương Lục không vững, bị cậu đẩy ngã trên mặt đất, tóc đen hỗn loạn, thần sắc bi thương, y hơi há miệng, cuối cùng vẫn không nói cái gì.
Y chậm rãi đứng lên, một lần nữa mặc lại quần áo, thần sắc trở nên có chút cô đơn.
Không quan trọng.....Liền tính thân ái không cho mình chạm vào.....Vậy cũng chẳng sao cả....
Chỉ cần mình luôn có thể nhìn thấy cậu là được rồi, y nguyện ý chờ....
Dù sao đã đợi nhiều năm như vậy, lại chờ mấy năm nữa.....Cũng không có vấn đề gì.
******
Sắc mặt Xuyên Bách tái nhợt, cắn chặt cánh môi, cậu chạy loạn trong rừng cây, hô hấp sắp không xong.
Chạy nhanh lên....Phải chạy nhanh, nếu không Thương Lục sẽ đuổi theo!
Hiện tại toàn đầu óc cậu đều hiện lên tình cảnh vừa rồi, thậm chí cảm thấy hai chân cũng có chút run.
Đêm nay tạm thời không rời khỏi đảo H.....Chỉ là không thể về biệt thự, trước ở đảo H xem có nên nhờ tá túc một đêm không.
Cậu hít sâu một hơi, nỗ lực làm mình bình tĩnh lại, qua đêm nay cậu liền trở về thành phố, còn Thương Lục....
Cậu cũng không biết hiện tại mình có tâm ý gì với hắn, khi hắn là nữ, cậu thật sự rất thích hắn, nhưng hiện tại hắn là nam nhân...
Nghĩ đến hai chữ “Chia tay”, tâm tình cậu cực kỳ trầm trọng.
Cậu cắn răng một cái: “Kệ đi.”
Xuyên Bách nỗ lực ném ý nghĩ “Chia tay” ra khỏi đầu, ánh mắt lại dừng ở ngoài bìa rừng cách đó không xa, nơi đó tựa hồ có ánh đèn nhấp nháy, cậu nện bước càng nhanh, đi tới phía nguồn sáng.
Trước mắt dần dần trở nên trống trải, cậu đã rời khỏi rừng cây, trước mặt chính là một căn nhà nho nhỏ.
Cũng không biết gia đình này có thể cho cậu ở tạm một đêm hay không....Trước hỏi xem.
Cậu hít sâu một hơi, tiến lên gõ gõ cửa: "Xin chào, có người ở đây không? Có thể cho tôi ở tạm một đêm không ạ? Tôi sẽ trả thù lao.”
Sau một lúc lâu, trong nhà không có bất luận động tĩnh gì, Xuyên Bách có vài phần tò mò, muốn xuyên qua cửa sổ nhìn tình huống bên trong.
“Xuyên Bách?!”
Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nam, ngữ khí đối phương tựa hồ rất kinh ngạc.
Xuyên Bách vội vàng quay đầu lại, thiếu niên trước mắt có một đầu tóc vàng, mắt xanh tràn đầy không thể tưởng tượng, trên tay gã xách theo một con thỏ, quần áo cũng dơ hề hề, khác biệt hẳn so với mấy ngày trước đây.
“Anh.....La Văn? Đây là nhà anh?”
“Đúng vậy, tôi vẫn luôn ở chỗ này, đã trễ rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì sao...!Đúng rồi! Có phải cậu đã phát hiện manh mối bức tranh kia không?”
La Văn hiển nhiên rất hưng phấn, gã một phen ném xuống con thỏ, đi nhanh tiến lên trước cửa, móc chìa khóa ra: “Tôi biết mà, cậu khẳng định sẽ phát hiện, hiện tại rốt cuộc cậu cũng biết!”
“Thiếu nữ trong tranh là quỷ! Hắn vẫn luôn ẩn giấu ở bên trong nhà cậu, hiện tại cậu cũng đã nhìn thấy hắn đúng không? Thảm án xảy ra vào vài thập niên trước ở đảo H cũng là do hắn động tay! Ngày đó tôi tới nhà cậu, thiếu chút nữa bị hắn bóp chết! Càng đáng sợ chính là, hắn cư nhiên vẫn luôn lấy bộ dạng nữ nhân!”
Xuyên Bách cái gì cũng không hỏi, La Văn lại chủ động tung ra một đám chân tướng, làm Xuyên Bách trợn tròn mắt.
Cậu biết Thương Lục là quỷ.....Việc xảy ra năm đó ở đảo H khả năng cũng có liên quan tới hắn.....Nhưng mà cậu không nghĩ tới Thương Lục cư nhiên có thể ở trong tranh?
Nghĩ như vậy, vào ngày đầu tiên cậu tới biệt thự, bức tranh ở gác mái.....!Nói không chừng đều là kế hoạch của Thương Lục.....
Mà chính mình cư nhiên giống tên ngốc mỗi ngày đều nói chuyện với bức tranh, còn thổ lộ nữa! Chẳng phải Thương Lục đều nghe được à?
Xuyên Bách đứng ở tại chỗ, nội tâm sinh ra thẹn thùng không thể hiểu được, sắc mặt đỏ lên, chỉ cần tưởng tượng đến mấy ngày hôm trước cậu nói chuyện với bức tranh.....Cậu liền càng thấy nóng.

“Sao cậu lại chạy tới đây? Chắc cũng sợ hãi tên Thương Lục kia, hiện tại đã quá muộn, ngày mai chúng ta lại thương lượng phương pháp đối phó hắn.”
La Văn nghiễm nhiên đã coi Xuyên Bách như đồng đội cùng doanh trận của mình, ngay cả pháo hôi cũng đứng bên cạnh gã, hai người liên thủ còn sợ Thương Lục sao?
Xuyên Bách có chút xấu hổ, gãi gãi đầu: “Nếu không, nếu không tôi còn....”
“Đừng ngại, vào đi.”
La Văn liền lôi kéo Xuyên Bách vào trong phòng, con ngươi đều là giảo hoạt, hệ thống, đây là do pháo hôi tự mình phát hiện, không phải do tôi tiết lộ cốt truyện!
Gã vì trí thông minh hạn hẹp của mình mà đắc chí, thần sắc có chút đắc ý.
Một màn này dừng ở trong mắt Thương Lục đang đứng ở trên cây cách đó không xa, tay y đỡ thân cây, ngón tay gắt gao nắm chặt thân cây, hận ý trong mắt không che giấu được.
Xuyên Bách lại không hề biết, cậu bị La Văn kéo vào phòng, La Văn thậm chí còn tốt bụng ôm chăn gối ra sô pha giúp cậu.
Cậu có chút ngượng ngùng, trước đó cậu còn mắng La Văn, không nghĩ tới người ta một chút cũng không để ý.
“Đêm nay cậu ngủ ở chỗ này đi, nhà tôi không lớn như biệt thự, chỉ có cái sô pha nhỏ này.”
“Không sao cả, cảm ơn anh, sáng mai tôi sẽ rời đi, không gây phiền toái cho anh.”
“Được được, ngủ đi, hiện tại đã muộn rồi.”
La Văn cùng cậu hàn huyên vài câu, xoay người liền tiến vào phòng ngủ, gã ngáp một cái, buồn ngủ thổi quét mà đến, mấy ngày này gã sợ Thương Lục tới báo thù, cả người không ngủ được, cũng không dám đi lại trên đảo, chỉ có thể dựa vào việc ăn động vật duy trì cuộc sống.
Đêm nay hẳn có thể ngủ một giấc ngon lành.
Xuyên Bách nhìn La Văn tiến vào phòng ngủ, cậu cũng nằm ở sô pha, nắm chặt cái chăn.
“Tách.....Tách....Tách...”
Vòi nước trong phòng bếp tựa hồ không có quan trọng, thanh âm giọt nước vào ban đêm phá lệ rõ ràng, thanh âm như vậy, Xuyên Bách bắt đầu có vài phần buồn ngủ.
Cậu rốt cuộc không chống đỡ được, nhắm mắt lại, hô hấp vững vàng.
Lúc này Xuyên Bách đã hoàn toàn đắm chìm vào bên trong cảnh mơ.
[ Thuật vẽ trong tranh, cần lấy linh hồn trao đổi, một mạng đổi một mạng...]
[ Một mạng đổi một mạng...]
Không biết là thanh âm của ai, luôn quanh quẩn ở bên trong đầu Xuyên Bách, mà mấy câu nói này rất không thể hiểu được, là mấy câu mà cậu nhìn thấy trong quyển sách ở gác mái trước đó.
“Có ý gì, cái gì mà một mạng đổi một mạng....”
Người nọ nở nụ cười, có vài phần hưng phấn: “Muốn biết không? Để tôi dẫn cậu đi xem?”
Nói xong, cũng mặc kệ Xuyên Bách có nguyện ý hay không, trực tiếp kéo cậu vào bên trong hồi ức..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.