Cưng À, Lại Đây Thơm Một Chút

Chương 11: Hồi 9 Thật May Ta Đã Không Bỏ Lỡ Nhau 1






☆44
Mọi người ai cũng thường hâm mộ rằng tình cảm của tôi và Nam Thần thật tốt, thật êm đềm và bằng phẳng.
Chị em đồng nghiệp biên tập thường đùa là, tôi phải tu mấy kiếp mới kiếm được tấm chồng vạn người mê này.
Vừa lịch lãm, vừa hiền hòa, vào được nhà bếp ra được phòng khách.
Bé Hoa trợ lý của tôi cũng thường mơ mộng ca thán, yêu nhau gần hai chục năm, mà tình cảm của hai anh chị lại không chút sức mẻ, lại còn cứng rắn hệt kim cương.
Nghe xong tôi chỉ lắc đầu cười cười bảo sai rồi, tụi chị cũng đã từng chia tay.
☆ 45
Quay ngược khoảng thời gian 12 năm về trước, khi tôi vừa là sinh viên mới ra trường.
Thời điểm đó Nam Thần làm bác sĩ chính thức được một năm, công việc bận bịu ngập đầu khiến anh không liên lạc với tôi nhiều.
Có khi hai ba tháng Nam Thần mới gọi về được một cuộc.
Tôi cũng không kém cạnh, phận sinh viên ra trường, vừa phải tìm công việc vừa phải dựa vào quan hệ được vào công ty tốt.
Hội khuê mật của tôi ai cũng đều có nghề nghiệp ưng ý khi tốt nghiệp, riêng tôi chỉ là đứa rãnh rỗi.

Lúc đó tôi vừa thẹn vừa buồn, chỉ có thể nhân lúc trời nắng hầm hập, đèo con xe máy tàn tàn đi kiếm việc làm.
Do tôi học chuyên ngành mỹ thuật, nên kiếm được việc tốt là chuyện vô cùng khó khăn.
Sau nửa năm ròng rã lăn lộn, tôi cuối cùng cũng đăng ký được một việc ở tiệm bán tranh.
Nghề vẽ nhân công tuy chẳng kiếm được bao nhiêu, nhưng vẫn đủ nuôi nổi bản thân.
Bên cạnh đó, tôi cũng cân luôn việc rửa chén ở một nhà hàng lớn vào buổi tối.
Trung bình một ngày chỉ ngủ được 6 tiếng, tuy nhiên tiền dành dụm kiếm được vẫn khiến tôi cảm thấy mỹ mãn.
☆46
Mắt thấy còn ba tháng nữa là sinh nhật Nam Thần, tôi muốn mua chút gì đó đắt một tí để tặng anh.
Dù sao đó giờ tôi toàn nhận được quà từ anh, chứ chưa bao giờ có thể tặng lại Nam Thần.
Thế là tôi lại sung máu bò làm thêm một việc nữa, từ 2 việc tăng lên 3 việc một tuần.
Thời gian nghỉ ngơi càng ngày càng rút lại, tôi ốm đi thấy rõ, mắt cũng hiện lên mờ mờ quần thâm đen.
Vì để giữ bí mật, tôi không liên lạc với nam thần cả khoảng thời gian dài.
Cha mẹ tôi thấy đều sinh ra lo lắng, khuyên nhủ xót xa tôi đủ kiểu nhưng vẫn không lay chuyển được tâm
ý tôi.
Dù gì tôi vốn là đứa cố chấp nhất nhà, khi đã đặt ra mục tiêu gì, đều quyết phải làm cho bằng được!
☆47
Chỉ còn một tuần nữa là đến sinh nhật của Nam Thần, vừa lúc tôi cũng đã để dành đủ tiền để mua quà sinh nhật cho anh.
Cầm tiền dạo quanh khu mua sắm một hồi, tôi liền nhắm trúng một em đồng hồ màu đen mạ vàng của nhãn Michael Kors.
Bỏ ra số tiền dành dụm, tôi mỹ mãn đem thành quả của mình về.
Không may sắc trời khi đó nổi bão, tôi lại hờ hợt quên đem theo áo mưa.
Bỏ hộp quà vào cóp xe xong xuôi, tôi liền tăng ga đội mưa chạy về.
Về đến nhà tôi đã ướt như chuột lột, mẫu hậu đại nhân thấy vậy liền mắng tôi té tát.

Tuy miệng bà không ngừng cằng nhằng, nhưng động tác lại nhanh nhẹn đẩy tôi về phòng, còn bản thân thì tiến vào bếp nấu cho tôi bát canh gừng.
Tôi cười khúc khích làm theo, uống xong bát canh gừng tôi liền chạy về phòng gọi điện cho Nam Thần.
Đã ba tháng rồi chưa liên lạc với anh, tôi có chút chờ mong.
"Tôi nghe?" Đầu dây bên kia vừa nhận cuộc gọi tôi liền nhanh mở lời.
"Bạn gái đại nhân của anh đây, khi nào thì anh về nước?"
Hỏi được một lúc lâu nhưng lại không nghe được Nam Thần hồi đáp, chỉ toàn tạp âm ầm ĩ.
"Tôi có việc bận đột xuất, buổi tối nay sẽ gọi lại cho em sau." Anh qua loa nói, xong xuôi chẳng đợi tôi lên tiếng đã nhanh cúp máy.
Lâu rồi chưa được nghe giọng Nam Thần, giờ lại bị anh lạnh nhạt nên tôi có chút buồn bã.
Nhưng chẳng được bao lâu liền bình thường trở lại, dù sao Nam Thần chỉ mới trở thành bác sĩ chính thức, bận bịu là chuyện hiển nhiên.
Tôi là người yêu ảnh, cũng chẳng muốn gây thêm phiền toái gì cho Nam Thần.
Tối hôm đó đi ngủ, đến nửa đêm tôi đột nhiên sốt đến mị đầu.
Người nóng ran như tôm hấp, thân thể chảy mồ hôi đến khó chịu.
Tôi vốn đối với bệnh cảm rất qua loa, nghĩ rằng chỉ cần ngủ một giấc sáng mai sẽ khỏi.
Tuy nhiên, sáng hôm sau tôi chẳng những không hạ sốt, mà còn có chiều hướng tăng nhiệt.
Tôi vốn mệt mỏi chẳng cử động được, nhưng nhớ đến lời hôm qua của Nam Thần tôi chậm chạp nhấc tay, cố gắng gọi cho anh.

Bên kia vừa bắt máy, liền có một giọng nữ người Việt xa lạ phát ra.
"Ai đó?"
Tôi bất ngờ, từ ngày quen tôi đến giờ, Nam Thần đã không giao du với bất cứ người con gái nào.
Nói chuyện bình thường thì có, nhưng không hề quen thân.
Huống hồ chi điện thoại là vật quan trọng với anh, sao có thể để người khác đụng vào.
"Cho hỏi ai đó?" Không nghe hồi âm, giọng nữ thanh thúy kia kiên nhẫn vang lên lần nữa.
Nhưng lần này lại pha lẫn thêm một giọng nam trầm ổn.
Đầu óc tôi quay cuồng xáo trộn, không cẩn thận đánh rơi điện thoại.
Cơn sốt đột nhiên ập đến khiến tôi muốn nhũn người; lảo đảo đứng dậy vào nhà vệ sinh nôn khan, đến khi đi ra cơ thể tôi bỗng nhiên nhẹ hẫng, mi mắt nặng trịch đóng lại, sau đó trước mắt tôi hoàn toàn là màu đen.
Tuy đã ngất đi nhưng đọng lại trong đầu tôi vẫn là tiếng nói gợi cảm say rượu của Nam Thần hướng người nữ hỏi "Nói chuyện với ai thế" và âm thanh cười đùa bất đắc dĩ của cô ta khi bảo "Bridd à, đừng ngã vào lòng tôi như con nít vậy chứ".
..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.