Cực Võ

Chương 79: Đại Náo Hành Dương – Long




Vô Song không cử động thì vị Khẩn Na La kia đúng là không có cách nào phát hiện ra hắn nhưng nội tâm Vô Song cũng trầm xuống không ít.
Tại sao nơi này không có bất cứ ai canh gác?, đến cả cái bóng Bảo Giáp Binh cũng không nhìn thấy?, đây chính là vì có sự tồn tại của Khẩn Na La.
Nữ nhân kia không thể phát hiện Vô Song nhưng tiền đề là Vô Song không di chuyển.
Vô Song nếu di chuyển cũng không tự tin có thể thoát khỏi sự quan sát của nàng, hai người dù gì đều là cùng cấp bậc cao thủ với nhau làm gì có chuyện Vô Song di chuyển mà Khẩn Na La không thể nào phát hiện được chút gì?.
Mà nếu Vô Song không di chuyển, hắn cũng sẽ không thực sự biết được tại lầu 2, tại nơi ở của Đông Phương cô nương có cái gì xảy ra.
Đương nhiên Vô Song cũng có thể lựa chọn một đường lao thẳng vào, phá hủy cửa sổ mà tới, với tốc độ của hắn Khẩn Na La cũng khó mà ngăn được bất quá bên trong còn có một cái đế vị cao thủ.
Đội hình ở tòa tiểu lâu này thực sự quá cường đại, một Khẩn Na La đứng ngoài canh gác, bên trong thì có một đế vị cao thủ, bỏ qua kẻ gọi là Long công tử có thể không tính thì vẫn còn một cái Gia Minh, kẻ này đương nhiên cũng là cấp bậc ngũ tuyệt.
Dạng đội hình này nói thật vị Long công tử kia muốn bắt trước Triệu Mẫn trong Ỷ Thiên, một mình lật tung võ lâm cũng không phải là không thể, chỉ cần không dở hơi đi gây chiến với siêu cấp đại thế lực trong võ lâm thì giới võ lâm gần như mặc hắn đi ngang.
Vô Song hiện tại thực sự cũng không biết làm sao, hắn cũng đành chỉ có thể án binh bất động.
Theo Vô Song suy nghĩ Đông Phương cô nương dù sao cũng rất mạnh, nàng cho dù không phải đối thủ của đế vị nhưng mà chẳng nhẽ chiến đấu không vang lên một chút âm thanh nào?, Vô Song cũng đã ở khoảng cách đủ gần, chỉ cần cảm nhận được ba động lực lượng hắn lập tức bất chấp mà lao vào.
Thực ra đế vị cao thủ quả thật có thể dễ dàng miểu sát ngũ tuyệt đỉnh phong cao thủ bất quá phải trong trường hợp ngũ tuyệt đỉnh phong không hề có đề phòng hoặc căn bản không phản ứng kịp lại thêm bị đánh vào mệnh môn thì mới mất khả năng chiến đấu.
Trường hợp này Vô Song chưa gặp bao giờ nhưng cũng có thể nhìn từ hai người Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn đối chiếu.
Hai người này cho dù một người toàn lực chiến đấu ít nhất cũng đủ sức qua tay vài chiêu với Vô Danh Tăng, tuyệt không thảm bại như vậy nhưng nếu bị cao thủ như Vô Danh Tăng xuất kỳ bất ý đánh thẳng vào sau gáy thì chết cũng không oan.
Đương nhiên trong mắt Vô Song hắn cảm thấy Mộ Dung Bác hay Tiêu Viễn Sơn còn chưa phải là ngũ tuyệt đỉnh phong, Vô Danh Tăng lại càng không phải đế vị cao thủ bình thường, nhất cử ra tay khống chế cả hai người với Vô Danh Tăng đúng là không khó.
_ _ _ __ _ _ __ _ _ _
Vô Song ở ngoài không rõ chuyện gì xảy ra còn ở bên trong thì sao?.
Bên trong lúc này không ngờ toàn bộ những người Vô Song quan tâm đều tại.
Có Đông Phương cô nương, có Ngọc Huyền, có Mạc Ly, có cả vị Thanh Thanh do Khẩn Na La đóng giả kia.
Phía đối diện đương nhiên là ba người Ngô Ứng Hùng.
Ngô Ứng Hùng một mặt kích động nhìn về phía Đông Phương cô nương bất quá ánh mắt như si như mê còn giọng nói thì vẫn có vài phần bá khí.
“Ngươi vẫn là ngoan ngoãn nghe lời bản công tử, bản công tử có thể suy nghĩ mà đối xử với ngươi tốt một chút, nếu không nhất định phải chịu nỗi đau da thịt”.
Ngô Ứng Hùng nói xong, ánh mắt từ vị trí của Đông Phương cô nương lại chuyển về nhìn Mạc Ly, Thanh Thanh cùng Ngọc Huyền, cả ba người lúc này vậy mà đều bị điểm huyệt, không ai có thể cử động.
Nhìn ba đại mỹ nhân đứng im một chỗ, dục hỏa của Ngô Ứng Hùng lại tăng mạnh.
“Về phần ba người các ngươi, cũng như nàng ngoan ngoãn làm người của bản công tử, nếu không hậu quả tự chịu”.
Ngô Ứng Hùng nói xong vậy mà còn dám tiến về phía Mạc Ly, trong ánh mắt như muốn giết người của Mạc Ly hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt của nàng.
“Hừ, không ngờ còn dám dùng ánh mắt này nhìn ta?, trọng phạm Thiên Long Giáo lọt vào tay ta còn muốn kháng cự? “.
Hắn vậy mà tiếp tục vận sức bóp lấy cái cằm Mạc Ly, ánh mắt đầy vẻ thống khoái.
“Thế nào, sao không hùng hổ nữa đi, không kháng cự đi?, yên tâm chỉ tẹo nữa thôi bản công tử liền khiến ngươi sống không bằng chết”.
Hắn đang nói bỗng thấy có một luồng nội lực kéo hắn lùi lại.
Ngô Ứng Hùng quay đầu nhìn về phía sau, kẻ xuất thủ chính là đế vị cao thủ kia.
Ngô Ứng Hùng cũng không dám lớn tiếng với người này, một mặt có chút cung kính.
“Tiền bối, có chuyện gì? “.
Người này nhìn Ngô Ứng Hùng sau đó khẽ nói.
“Thế tử, mấy người này đã bị ta khống chế như cá nằm trên thớt, căn bản không có gì đáng lo bất quá ngoại trừ nàng ta “.
Người này nói xong ánh mắt híp lại nhìn Đông Phương cô nương.
Với thực lực của hắn ra tay điểm huyệt ba người trước mặt vốn dễ như ăn cơm uống nước căn bản không có gì đáng lo tuy nhiên chỉ là ba người mà thôi.
Ngô Ứng Hùng nghe người này nói vậy cũng liền nhìn về Đông Phương cô nương, nói thật hắn lúc nãy sau khi bóp miệng Mạc Ly liền muốn tiến tới chỗ Đông Phương cô nương, tháo cái mặt nạ kia ra sau đó hung hăng chiếm đoạt dung nhan tuyệt mỹ sau lớp mặt nạ kia.
Hắn thậm chí ảo tưởng dùng tay của mình nghiền dung mạo của nàng ra, cho nàng cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn, kỹ nữ mà thôi không ngờ cũng dám cự tuyệt thế tử như hắn?.
Đương nhiên sau khi người kia lên tiếng thì hắn cảm thấy sống lưng lạnh lại, nếu hắn dám lại gần Đông Phương cô nương sau đó bị đối phương thuận thế không chế thì đại sự liền hỏng bét.
Đông Phương cô nương hiện tại ngồi trên trường kỷ, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt cũng nhìn ngược lại đế vị cao thủ trước mặt.
Hai tay nàng đặt trên giường, đôi chân buông thõng, mũi chân nhẹ chạm xuống nền đất, thực sự nhìn cũng không khác gì người bị điểm huyệt chút nào.
“Không biết cao nhân xưng hô ra sao? “.
Nàng lúc này rốt cuộc mở miệng.
Kẻ kia ánh mắt hơi híp lại sau đó thản nhiên nói.
“Gọi bản tọa Long tiền bối là được “.
Đông Phương cô nương ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn đối phương sau đó cổ chân nhẹ rung động, nàng vậy mà có thể đứng lên, chân đẹp nhẹ bước, chậm rãi bước qua ba người sau lưng, rồi lại chậm rãi ngồi xuống một cái ghế tựa cạnh đó.
Tay của nàng đưa ra nâng lên một ly trà nóng, cũng chẳng biết là pha từ bao giờ, bộ dạng thực sự có chút... không quan tâm đến trạng thái hung hiểm của mình.
Môi thơm nhẹ mở, nhấp lấy một ngụm trà sau đó nàng mới chịu lên tiếng.
“Bà La Môn chia bát bộ, có chút giống Thiên Long Giáo nhưng lại có chút khác”.
“Bát bộ hay còn gọi là bát đại hộ pháp lần lượt là Dạ Xoa, Kiền Thác Bà, Atula, Ca Lâu La, Khẩn Na La, Ma Hầu La Gia, Long cùng Thiên”.
“Trong bát bộ bản thân Long cùng Thiên rất đặc biệt bởi bọn họ là nhân tuyệt cho Tam Đại Thiên”.
“Các hạ gọi là Long vậy chắc hẳn xuất thân từ Long bộ đi bất quá Long bộ không mạnh được như thế này, vậy là Long bộ thế hệ trước?, không biết là vị nào trong Tam Đại Thiên ngự giá đến đây?”.
Long quả thật tương đối bất ngờ với kiến thức của nàng, hắn cũng không để ý tới Ngô Ứng Hùng mà thản nhiên tìm một cái ghế tựa đối diện nàng đặt mông ngồi xuống rồi lên tiếng.
“Thực sự không ngờ Trung Nguyên hiện tại còn có người am hiểu Ba La Môn chúng ta như vậy, cô nương có thể đoán ra ta là một trong Tam Đại Thiên kiến thức quả nhiên bất phàm “.
“Bản tọa là Visnu trong Tam Đại Thiên, còn cô nương không biết là cao thủ phương nào? “.
Long lần này không thể không có hứng thú, đầu tiên hắn sống đến cái trình độ này liền phải nhận ra nữ nhân trước mặt cực kỳ trẻ.
Tuổi trẻ như vậy nhưng thực lực cũng cực kinh người, Long thân là đế vị cao thủ sao lại không nhìn ra Đông Phương cô nương đã vào hàng ngũ tuyệt đỉnh phong đây?.
Trung Nguyên chui ra một cao thủ như vậy, Long không thể không hứng thú.
Nói thật nếu vị Đông Phương cô nương trước mặt nguyện ý trung thành với Ngô Tam Quế, nguyện ý đầu nhập Trấn Nam Vương Phủ cùng làm đại nghiệp, Long cực kỳ tin tưởng nàng một đời cũng không cần tháo mặt nạ ra, chỉ bằng võ công cũng được Ngô Tam Quê tôn xưng thượng khách.
Ngô Ứng Hùng là loại người sống bằng hai chân dưới, căn bản không có tư cách so sánh với Ngô Tam Quế.
Long lần này xuất thủ thật ra mang ý muốn thử vị Đông Phương cô nương kia hơn, sau đó liền lợi dụng mấy nữ tử kia khiến nàng đầu nhập vương phủ, đấy mới là thượng sách.
Đông Phương cô nương tiếp tục nhấp một ngụm trà, nàng bình thản nhìn Long rồi đáp.
“Võ Đang Đỉnh, Trường Sinh Cung “.
Nàng nói ra sáu chữ quả thật có trọng lượng.
Võ Đang Đỉnh – Trường Sinh Cung, đây không phải là nơi bế quan của Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong sao?.
Thiên Trúc Bà La Môn bá đạo hơn người, một môn tam đế bất quá ngay cả thế nghe đến tên Trường Sinh Chân Nhân vẫn như sấm bên tai.
Trương Tam Phong là một tồn tại kinh khủng, kinh khủng đến nỗi với người Bà La Môn mà nói chỉ sợ Tam Đại Thiên cùng lên mới có tư cách đứng ngang hàng với lão quái vật kia.
Long đương nhiên cũng không dễ dàng tin người như vậy bất quá hắn cũng không phải là không tin.
Tuổi tác này, trình độ này, tâm tình này thậm chí khí thế này có lẽ chỉ có lão bất tử Trương Tam Phong có thể đào tạo ra nổi.
“Nghe nói Trường Sinh Chân Nhân chỉ thu tổng cộng 3 cái đồ đệ, không ngờ lại thu thêm cô nương?, điều này ta thật sự không biết hơn nữa võ công cô nương hình như cũng không thuộc đạo gia?”.
Đông Phương cô nương nghe vậy khẽ cười.
Nàng một đời không cha không mẹ, nàng là cô nhi được nhặt về nuôi.
Người nhặt nàng về, người nuôi nàng chính là đại danh đỉnh đỉnh Trương Tam Phong.
Nàng ở Trường Sinh Điện đến năm 6 tuổi sau đó mới tới Hắc Mộc Nhai, ở đó nàng có thêm một anh trai, một người yêu thương nàng hết mực gọi là Đông Phương Bạch.
Nàng lúc trước chỉ có tên mà không có họ nhưng từ khi gặp Đông Phương Bạch nàng liền lấy họ của hắn, trên Hắc Mộc Nhai từ đó xuất hiện một vị Đông Phương cô nương.
Trương Tam Phong năm nay đã ngoài 200 tuổi ấy vậy vẫn có một đứa con gái nuôi, một đứa con gái nuôi tròn 18.
Nàng lúc này rốt cuộc đứng lên, sau đó khí chất toàn thân đều thay đổi, trên người xuất hiện một loại khí tức làm Long kinh hãi.
Chỉ thấy không khí xung quanh lập tức trở nên tươi mát như có một dòng suối sinh mệnh chảy qua, chỉ thấy trên người nàng xuất hiện hai loại khí trắng đen, trắng là sinh, đen là tử.
Sinh tử nhị khí quấn quanh cơ thể, hài hòa vô cùng.
Nắm được sinh tử liền trường sinh.
Nàng vậy mà thực sự vận lên Trường Sinh Quyết.
Trên đời này ngoại trừ Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong không ngờ lại có người thứ hai nắm được Trường Sinh Quyết.
Thân là một trong Tam Đại Thiên của Bà La Môn, thân là đế vị cao thủ, kể từ ngày tiến vào trung nguyên, Long lần đầu tiên cảm thấy khó giải quyết.
............
Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.