Cực Võ

Chương 61: Cô Cô




Dương Quá không biết Cổ Mộ là cái gì, càng không hiểu tại sao Cổ Mộ lại ở trong Cấm Địa Toàn Chân nhưng mà Dương Quá trong lòng có một dự cảm mãnh liệt, dự cảm rằng bên trong cánh cửa đá kia... chính là nhà mà hắn tìm kiếm.
Dương Quá đi lại gần cửa thạch thất, toàn thân liền run lên, không phải là sợ hãi mà là vì kích động cùng mong chờ.
Đáng tiếc đến khi tới thạch thất, Dương Quá... chỉ thấy một cánh cửa đá khổng lồ mà im lìm.
Cửa đá chẳng có bất cứ thứ gì để báo cho người bên trong cả, Dương Quá càng không phải Kim Luân Pháp Vương để mà hô thẳng vào bên trong.
Dương Quá đứng trước cửa Cổ Mộ lặng người một chút, sau đó hai đầu gối quỳ xuống, tay làm động tác vái thật dài.
Nhìn thấy động tác của Dương Quá, Khưu Xử Cơ ở đằng xa nhíu mày nhưng mà cũng không nói gì, nhiệm vụ của Khưu Xử Cơ tới đây chỉ là quan sát mà thôi.
Dương Quá cứ như vậy quỳ ở trước cửa thạch thất, quỳ suốt một giờ vẫn chưa hề cử động.
..........
Dương Quá quỳ ở bên ngoài, Vô Song căn bản không biết bởi hiện tại nàng đang phi thường thoải mái, nào biết bên ngoài xảy ra cái gì?.
Tại sao Vô Song lại thoải mái, là bởi Long nhi ở sau lưng ôn nhu vì nàng đấm lưng, thỉnh thoảng lại giúp nàng di di hai vầng thái dương.
"Sư phụ, người cảm thấy thân thể tốt hơn chưa?".
Tiểu Long Nữ quan tâm mà hỏi Vô Song, ánh mắt đầy quan tâm, nàng thực sự rất thương sư phụ, tự mình hành hạ mình thành cái dạng này.
Thân thể Vô Song không thể từ đấm bóp hay điều dưỡng mà hồi phục được bởi Vô Song gần như là dính phản phệ vậy, phải đợi một khoảng thời gian đi qua bản thân Vô Song mới có thể trở lại trạng thái đỉnh phong nhưng nói thế Vô Song tin chắc Tiểu Long Nữ càng thêm lo lắng, thế là Vô Song cười nhẹ mà đáp.
"Thân thể vẫn uể oải không muốn động nhưng có Long nhi liền tốt hơn nhiều rồi, chỉ vài ngày nữa thân thể lập tức sẽ khỏi hẳn ".
Vô Song đêm qua ngủ phi thường say, nàng ngủ từ đêm qua tới đầu giờ chiều nay thì mới tỉnh, điều này còn làm Tiểu Long Nữ hoảng sợ một hồi.
Tiểu Long Nữ nghe Vô Song nói, trong lòng cảm thấy vui vẻ không thôi, rồi vội rời khỏi giường hàn ngọc.
"Sư phụ, bà bà vì người nấu một bát cháo tổ yến, để Long nhi mang cho người bồi bổ, người đợi Long nhi một chút ".
Nhìn Tiểu Long Nữ quay đầu rời đi, Vô Song trong ánh mắt hiện ra một tia nhu hòa, trong ánh mắt tràn ngập ý cười.
Trù nghệ của Tôn bà không sánh bằng Vô Song nhưng đã rất tốt rồi, đương nhiên vấn đề mà Vô Song vui vẻ không phải cái này, vấn đề là Tiểu Long Nữ thực sự càng ngày càng ngoan rồi, càng ngày càng có mối liên kết chặt chẽ với Vô Song.
Thân là sư phụ, cảm nhận được sự quan tâm của đệ tử thì sao Vô Song không vui đây?, Tiểu Long Nữ cũng vậy mà Dương Quá cũng vậy.
Tiểu Long Nữ rất nhanh trở về, nàng lại ngồi lên giường hàn ngọc, ngón tay thon dài cầm lấy thía ngọc, nhè nhẹ vẽ một đường bán nguyệt trên mặt bát cháo, sau đó nâng lên hướng về miệng Vô Song.
"Sư phụ, để Long nhi giúp người ".
Nàng vừa nói còn không quên khẽ thổi vào thìa cháo, nhìn động tác của nàng muốn bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu ôn nhu.
_ _ _ _ __ _ _
Tiểu Long Nữ mang cháo ra cho Vô Song thì cũng có nghĩa là Tôn bà bà xong việc, Tôn bà bà chậm rãi rời khỏi trù phòng.
Rời khỏi trù phòng thì Tôn bà bà đi đâu?, đáp án là đi chăm đàn ong sau đó lại đi quét tước phòng sách của Cổ Mộ, làm xong mọi việc bản thân Tôn bà bà mới đi ra ngoài cửa chính.
Vô Song bị ốm, thân thể phi thường suy yếu đương nhiên phải cần rất nhiều đồ bổ bồi dưỡng, những đồ bổ này trừ mật ong ra thì Cổ Mộ cũng chẳng có bao nhiêu, Tôn bà bà lúc này muốn ra ngoài, muốn ở Chung Nam Sơn đi tìm vài vị thảo dược mọc xung quanh.
Lúc Tôn bà bà ra ngoài đã là xế chiều... tức là Dương Quá sinh sinh quỳ ở bên ngoài ba giờ đồng hồ, thân thể vãn chưa hề lay động, chưa hề đổi vị trí.
Nhìn Dương Quá ngay cả Khưu Xử Cơ cũng không thể không khen.
"Đứa trẻ này ý chí thật sự kiên cường, bằng tuổi này đã có tố chất như vậy sau này nhất định là một khối mỹ ngọc, thảo nào sư phụ lão nhân gia lại chọn nó ".
Khưu Xử Cơ từ trước đến nay nhìn Dương Quá thật ra đã mang theo chút yêu thương cùng che chở bởi Dương Quá chính là con của Dương Khang, là cốt nhục duy nhất.
Hiện tại Khưu Xử Cơ nhìn sự kiên định cùng ý chí của Dương Quá, trong lòng càng thêm yêu mến đứa trẻ này.
Dương Quá quỳ ba giờ đồng hồ ở trước cửa thạch thất thì Khưu Xử Cơ đứng nguyên ba giờ đồng hồ ở khoảng cách 100m bên ngoài.
Lúc này tưởng như quãng thời gian chờ đợi sẽ kéo dài vô hạn thì cửa thạch thất từ từ mở ra, thân ảnh Tôn bà bà xuất hiện.
Tôn bà bà không cần mở cửa cũng đã thấy Dương Quá quỳ ở đó, Dương Quá chỉ là một đứa bé 13 tuổi lại quỳ trước cửa thạch thất, Tôn bà bà trong nội tâm nảy sinh yêu mến.
Tôn bà bà xuất hiện, nhìn Dương Quá đang quỳ mà nói.
"Hài tử, phái Cổ Mộ không chào đón người ngoài bất quá một hài tử như ngươi vì cái gì lại quỳ ở đây? ".
Tôn bà bà thậm chí nhìn thấy cả đôi chân Dương Quá đang run rẩy, Dương Quá tuyệt đối đã quỳ rất lâu.
Tôn bà bà nói xong, ánh mắt nhìn về phía Khưu Xử Cơ xa xa, ánh mắt càng hiện ra vẻ quái lại.
"Chẳng nhẽ đạo sĩ mũi trâu kia ép đứa nhỏ này quỳ ở đây? ".
Giọng Tôn bà bà rất ấm áp, khác hẳn với vẻ ngoài xấu xí của mình, giọng nói khiến Dương Quá cảm thấy thoải mái vô cùng.
Dương Quá ngẩng đầu lên nhìn Tôn bà bà, lễ phép thưa.
"Bà bà... cháu gọi là Dương Quá, xin người mang vật này vào trong đưa tới tay cho Cơ tỷ tỷ...".
Dương Quá dùng hai tay dâng lên nhẫn ngọc, Tôn bà bà cầm lấy nhẫn ngọc này nhìn một chút, cũng không phát giác ra cái gì đặc biệt đồng thời trong lòng ký quái.
"Cơ tỷ tỷ?, chẳng nhẽ là Cơ chủ? ".
Tôn bà bà lại nhìn Dương Quá thật kỹ, thấy Dương Quá nhỏ tuổi hơn nữa ánh mắt đầy kiên định cùng chấp nhất, bà rốt cuộc lên tiếng.
"Cháu ở ngoài này đợi bà quay lại là được, hơn nữa cũng không cần quỳ nữa, nhìn đôi chân của cháu kia, thật là ai bắt cháu chịu khổ như vậy ".
Tôn bà bà nói xong lại đi vào Cổ Mộ, của thạch thất rộng lớn lại đóng im ỉm, để lại cho Dương Quá ở ngoài chờ đợi, Dương Quá lúc này cảm thấy một giây một phút đều như một năm vậy.
Tôn bà bà cũng không để Dương Quá đợi lâu, rất nhanh cửa thạch thất mở ra, ánh mắt lại nhìn Dương Quá thêm một lần nữa sau đó nói.
"Theo bà bà vào trong, Cơ chủ đồng ý gặp cháu ".
Dương Quá lúc này vẫn đang quỳ, nghe được lời của Tôn bà bà liền không kìm được vui sướng mà đứng lên nhưng mà vừa đứng lên đôi chân đã lảo đảo muốn ngã, cũng m,ay có Tôn bà bà đến đỡ Dương Quá.
Tôn bà bà một tay đỡ Dương Quá, một tay nhẹ xoa đầu mà nói.
"Cũng thật là, vì cái gì phải hành hạ mình vậy chứ, đi thôi, theo bà bà vào bên trong ".
Tôn bà bà dù sao cũng là cường giả ngũ tuyệt, mang thêm một Dương Quá cũng chẳng mất bao lâu đã đến được phòng ngủ của Vô Song cùng Tiểu Long Nữ.
Mang Dương Quá đến, Tôn bà bà mới lễ phép cúi đầu với Vô Song rồi tự mình lùi ra ngoài.
Dương Quá chân vẫn tê vô cùng nhưng sự tê buốt này chẳng là gì với cảm xúc trong lòng Dương Quá hiện nay, nhìn thấy Vô Song cùng Tiểu Long Nữ trên giường hàn ngọc, Dương Quá không nén được cảm xúc mà lại quỳ xuống.
"Dương Quá gặp qua sư phụ.. ".
Dương Quá cũng chẳng biết mình nói đúng hay không nữa nhưng dù sao việc Cơ tỷ tỷ tiếp nhận nhẫn ngọc cũng là thật, Dương Quá cảm thấy... hẳn là phải xưng hô như vậy mới đúng.
Vô Song dựa vào người Tiểu Long Nữ thì mới có thể ngồi vững, ánh mắt nhìn Dương Quá khẽ cười nói.
"Thật ra tỷ đã sớm biết đệ là do người đó gửi tới, người đó muốn tỷ thu đệ làm đệ tử chỉ là đệ đã nghĩ kỹ chưa? ".
"Tỷ sớm nên thu đệ làm đệ tử nhưng mà đi theo tỷ sẽ rất cực khổ, rất khó khăn thậm chí là con đường không có đầu ra vì vậy tỷ mới bày cách cho đệ bịa ra câu chuyện kia, có cái bóng Vương Trùng Dương thì cuộc sống của đệ liền thoải mái hơn nhiều, an toàn hơn nhiều ".
Dương Quá nghe Vô Song nói, lập tức liên tục lắc đầu.
"Dương Quá không cần, Dương Quá không muốn, Dương Quá chỉ cần đi theo Cơ tỷ tỷ, về phần cái gì Toàn Chân Giáo?, Dương Quá một chút cũng không cần ".
"Dương Quá từ nhỏ chịu đủ khổ sở, đi theo tỷ tỷ khổ nữa Dương Quá cũng chịu được, tỷ tỷ dẫn Dương Quá xuống địa ngục... Dương Quá cũng vẫn một mực đi theo tỷ tỷ ".
Nhìn Dương Quá, Vô Song hài lòng.
Nàng cũng đợi một ngày này lâu rồi.
"Vậy sau này gọi ta là sư phụ, không được dùng tỷ tỷ mà xưng hô nữa, còn đây là sư tỷ của con, sau này con cứ gọi Long tỷ tỷ như cũ là được ".
Vô Song đã thu Dương Quá thì cách xưng hô nhất định phải thay đổi.
Dương Quá nghe Vô Song nói ánh mắt hiện lên một tia kỳ quái, xưng hô này Dương Quá tuyệt không quen nhưng mà cũng không dám cãi lời Vô Song vì vậy chỉ có thể nói.
"Đệ tử... đệ tử có thể không gọi người là sư phụ không? ".
Vô Song nào ngờ Dương Quá nói vậy, lập tức hỏi.
"Nếu con đổi ý thì có thê rời đi, nơi đây tuyệt không níu kéo ".
Dương Quá nào có ý rời đi, vội nói.
"Không phải, không phải như vậy, Dương Quá trăm nguyện ngàn nguyện ở đây chỉ là từ sư phụ Dương Quá vốn dùng cho Triệu Chi Kính, vừa hô trong nội tâm liền mặc niệm đây là câu chửi, nay... nay Dương Quá không dám dùng câu đó với Cơ tỷ tỷ ".
"Hay là... hay là Dương Quá gọi Cơ tỷ tỷ là Cô Cô được không? ".
Vô Song tuyệt đối không ngờ... mình lại trở thành Cô Cô của Dương Quá, việc đời đúng là không thể lường được... bất quá chính Vô Song cũng cảm thấy... việc này có chút thú vị, rốt cuộc thì xưng hô giữa Dương Quá cùng Vô Song cũng được xác định.
Về phần Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ?, Vô Song có thể cảm giác được Tiểu Long Nữ không quá thích Dương Quá nhưng mà ngay cả trong nguyên tác thì cũng vậy, ban đầu Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ đâu có gần gũi quá mức đâu?, chỉ có sau này sống với nhau giao tình càng ngày càng dày, tiếp xúc càng ngày càng nhiều thì mới dần dần cải thiện.
Cảm tình là thứ không ép buộc được, vấn đề này nên để thời gian tới giải quyết.
.........
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.