Cực Võ

Chương 6: Thân Thế (1)




Sự việc lần này ảnh hưởng lớn nhất đương nhiên là với Vô Song có điều dù sao hắn cũng là linh hồn của người trưởng thành, đầu óc của hắn vẫn có thể rất nhanh tiếp nhận cùng phân tích tình huống.
Vô Song từ đầu đến cuối vốn là người thừa trong trận chiến này, hắn chỉ có thể dùng mắt quan sát tất cả sau đó nhớ kỹ tất cả mà thôi.
Có hai thứ khiến Vô Song nghĩ nhiều nhất, đầu tiên chắc chắn là về cha mẹ của hắn, rốt cuộc hắn là ai, rốt cuộc cái gọi là Thiên Long Giáo cùng hắn có quan hệ gì?.
Cái thứ hai là việc Vô Song nghe thấy ‘Lăng Ba Vi Bộ’.
Nói đến Lăng Ba Vi Bộ chỉ sợ không fan Kim Dung nào không biết, Vô Song thời thơ ấu phần lớn làm bạn cùng sách vở nhưng những thứ này cũng không phải là không biết thậm chí trong lòng hắn Lăng Ba Vi Bộ còn là đệ nhất thân pháp trong thiên hạ cộng thêm với cái tên ‘Tiêu Dai Cốc’ cũng làm Vô Song có thêm vài phần vui vẻ.
Xuyên việt thì đã xuyên việt rồi bất quá đến thế giới nào thì lại không giống nhau, nếu đây là một thế giới hắn hoàn toàn chưa nghe đến cũng như chưa biết đến thì không khác gì hắn phải lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Trái lại nếu đây thật sự là Kim Dung thế giới, thật sự là thế giới hắn có ấn tượng thì mọi việc liền dễ dàng hơn một chút, ít nhất điểm xuất phát của hắn ở thế giới này liền cao hơn.
Tâm thần Vô Song liền bị thứ suy nghĩ miên man kia kéo lên chín tầng trời, cho đến khi hắn nhìn thấy Vô Hà Tử cử động.
Vô Hà Tử sau khi giải huyệt cho Tiên Âm liền trực tiếp dùng giải dược lên người Thần Y.
Giữa lão nhân này và Thần Y nói gì bản thân Vô Song liền không biết, hắn lúc này đang miên man suy nghĩ có điều khi nhìn thấy Vô Hà Tử tiến về phía Dạ Xoa ở cách đó không xa thì Vô Song trực tiếp định thần lại.
Thấy Vô Hà Tử chuẩn bị chạm vào người Dạ Xoa, Vô Song có chút cuống lên.
Hắn không phải là người của thế giới này, hắn vẫn không quen cái gọi là sát phạt quyết đoán thiết huyết vô tình gì gì đó, mấy thứ này cùng với hắn xa lạ vô cùng.
Ở tiền kiếp người lừa ta gạt, bản thân Vô Song hắn cũng chẳng mấy tốt lành bất quá giết người... việc này hắn liền chưa có làm bao giờ, hắn còn chưa muốn bị công an sờ gáy, pháp luật ở tiền kiếp thật sự vẫn là một loại ước thúc phi thường có hiệu lực.
Lúc này nhìn thấy Vô Hà Tử lại gần Dạ Xoa, suy nghĩ đầu tiên của Vô Song không ngờ lại là ‘trảm thảo trừ căn’.
Cũng không thể trách Vô Song, dù sao trong phim đại khái không thiếu mấy cái tình huống này, trong thời đại võ hiệp này giết người thường thường vẫn là vô tội...
“Uê uê lão già, ngươi tính làm gì vậy?”.
Đôi chân nhỏ nhắn chẳng biết lấy đâu ra sức chạy thẳng về phía Dạ Xoa, dù sao Dạ Xoa cũng chỉ cách Vô Song khoảng 3m mà thôi, từ chỗ hắn đến chỗ Dạ Xoa gần hơn Vô Hà Tử nhiều.
Vô Hà Tử chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn vậy mà lại đứng ra chắn cho Dạ Xoa, hai tay bé nhỏ dang rộng ra thoạt nhìn có chút buồn cười.
“Tiểu tử chết tiệt này, ngươi tính làm gì vậy?, không mau tránh đường”.
Có thể người khác sợ lão nhân này, có điều Vô Song hắn liền không sợ nói đúng hơn là không cách nào sợ, hai năm qua cho dù Vô Song không thừa nhận hắn cùng Vô Hà Tử không ngờ đã tạo thành một cái kỳ diệu quan hệ.
Hắn một đứa bé 6 tuổi mang theo linh hồn người trưởng thành 30 tuổi, về phần Vô Hà Tử không biết đã bao nhiêu tuổi nhưng tính cách lại phi thường trẻ con, cả hai thật sự có phần giống bạn bè thân thiết hơn là tiền bối cùng vãn bối.
“Lão già, ngươi không phải muốn giết nàng chứ”.
Vô Hà Tử nghe vậy sững người sau đó bật cười.
“Bé con, lão phu thật sự muốn giết nàng nha, ngươi liền ngăn cản?”.
Vô Song vậy mà vô ý thức gật đầu.
Hành động này làm Vô Hà Tử cười phá lên.
“Nha, nàng là kẻ thù của ngươi, vậy mà cũng muốn cứu, cho lão phu một cái lý do?”.
Vô Song lúc này căn bản cũng không cần nghĩ, chỉ cần nhìn thân hình đang nhè nhẹ run lên kia, hắn liền có chút quyết tâm.
“Vì nàng xinh đẹp nha”.
Câu trả lời của Vô Song liền đổi lại một cái cốc đầu thật mạnh có điều người ra tay không phải là Vô Hà Tử mà là Tiên Âm.
Tiên Âm khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, vẻ mặt mang theo 3 phần tức giận 7 phần không biết làm sao Vô Song.
“Tiểu tử này nói nhảm cái gì hả, mới có hai năm không gặp ngươi đã học cái xấu ở đâu rồi?”.
Bị cô cô đánh Vô Song tất nhiên không dám phản kháng, dù sao cô cô đánh cũng không đau bằng lão đầu kia.
Vô Song liền trực tiếp ôm lấy cô cô, đầu của hắn áp vào bộ ngực mềm mại của nàng, phải nói là xúc cảm phi thường phi thường tốt, trên người tiên âm còn có nhàn nhạt hương thơm khiến Vô Song cảm thấy thoải mái vô cùng.
Khuôn mặt có chút vô tội, ngón tay chỉ chỉ về phái Vô Hà Tử.
“Cô cô, là lão đầu kia dạy hư ta, lão... lão còn trực tiếp bắt ta uống rượu nha, bắt ta bổ củi, bắt ta đun nước, bắt ta...”.
Càng nói Vô Song lại càng có xúc động muốn khóc, hắn càng nói khuôn mặt Tiên Âm lại càng đen lại, nàng nhìn chằm chằm về phía Vô Hà Tử, trong mắt có một tia nộ hỏa.
“Tiền bối, người... người thật sự dạy tiểu Song mấy cái đó?”.
Vô Hà Tử lúc này đánh chết cũng sẽ không nhận, lão đầu này còn tương đối vô sỉ trực tiếp quay đầu đi, mắt không nhìn tâm không loạn.
Chỉ thấy Vô Hà Tử nhanh như một cơn gió đỡ lấy thân thể của Dạ Xoa sau đó biến mất, tiến về phía nhà trúc bên trong.
Tiên Âm nhìn Vô Hà Tử bỏ chạy liền chỉ có thể dở khóc dở cười.
“Tiểu Song ngoan, hôm nay cô cô liền nấu món ăn ngươi thích nhất, hai năm qua cô cô thật sự là ủy khuất ngươi”.
Dưới lớp che mặt của Tiên Âm bản thân Vô Song cũng khó thấy hết khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng có điều sự thân mật này làm Vô Song cảm thấy vô cùng thân thiết, ở thế giới này người thân nhất với hắn cũng chỉ còn cô cô.
Tiên Âm nắm lấy tay Vô Song muốn đưa hắn về phía nhà trúc đột nhiên bước chân khẽ dừng lại, nàng có chút kinh ngạc nhìn đứa cháu yêu này.
Chỉ thấy Vô Song không bước đi, một tay đang bám lấy vạt áo của Tiên Âm, vẻ mặt thút thít lúc nãy căn bản đã biến mất không còn gì.
“Cô Cô, ngươi muốn giấu ta đến bao giờ, ta cũng không phải cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, cô cô... rốt cuộc phụ mẫu ta là ai?”.
Thân thể mềm mại của Tiên Âm run lên, bàn tay cố gắng hết sức xoa đầu Vô Song, giọng nói có chút run rẩy.
“Gì chứ... đứa bé này hỏi gì lạ vậy, cha mẹ ngươi liền là...”.
Tiên Âm chưa nói xong thì Vô Song đã lên tiếng, giọng nói của hán rất chậm nhưng lại như tiếng sét giữa trời quang đối với Tiên Âm.
“Thiên Long Giáo đúng không?, cha mẹ ta là người Thiên Long Giáo đúng không?, Cô Cô, Song nhi không ngốc, người... người thật sự không thể kể cho Song nhi nghe sao?”.
Nhìn đôi mắt trong vắt của Vô Song, nhìn mái tóc màu trắng của hắn khẽ tung bay trong gió, ánh mắt của Tiên Âm xuất hiện hai hàng lệ.
Nàng từng yêu một nam nhân, yêu đến chết đi sống lại, nàng vì hắn đến cả Băng Cơ Ngọc Cốt Thần Công cũng không cần, một thân công lực sắp thành lại hủy.
Nàng thân là Tiên Âm Động đại sư tỷ, năm đó nàng liền có hy vọng phá tan cánh công Tông Sư cảnh giới có điều vì hắn nàng nguyện bỏ tất cả, chỉ là nàng đánh đổi nhiều như vậy rốt cuộc cũng không giữ được tâm nam nhân, không giữ được kẻ đó.
Nước mắt của Tiên Âm lã chã rơi, đôi môi xinh đẹp run rẩy, ở trên người Vô Song nàng nhìn thấy hình bóng kẻ kia.
“Được... cô cô cũng không dấu ngươi, ngươi muốn nghe... cô cô liền kể cho ngươi”.
..........
Trời về đêm, lúc này bên trong nhà trúc có một đốm lửa phập phùng.
Ngoài sân lúc này có ba người, Vô Hà Tử, Tiên Âm cùng Vô Song
Không khí lúc này có chút nặng nề, Vạn lão đầu không biết lại chạy đi đâu, về phần Dạ Xoa cũng không như Vô Song nghĩ, không có bị Vô Hà Tử ‘xử’, nàng lúc này ở đông phòng, cho dù bị thương rất nặng bất quá tính mạng vẫn là không lo.
Dưới ánh lửa, ánh mắt của Vô Song hết nhìn Vô Hà Tử rồi lại nhìn Tiên Âm khiến cả hai người đều không biết làm thế nào mới tốt, tất nhiên Vô Song sẽ không dục hai người, hắn biết có những việc làm quá chưa hẳn đã tốt, quá khứ của hắn sớm muộn cũng sẽ biết mà thôi.
Đối mặt với ánh mắt của Vô Song, rốt cuộc Vô Hà Tử cùng Tiên Âm liền chịu thua, hai người nhìn nhau rồi thở dài.
Vô Hà Tử rốt cuộc lên tiếng.
“Rốt cuộc cũng có một ngày này, lão đầu ta cũng không có dấu ngươi, quá khứ của ngươi bản thân ngươi rốt cuộc cũng nên biết, con đường ngươi rốt cuộc cũng phải chọn”.
“Đầu tiên lão phu gọi là Vô Hà Tử, là Tiêu Dao Cốc chủ nhân, về phần Vạn lão cũng không phải cái gì nô bộc có điều sau lưng Vạn lão là chuyện xưa khó nói, ngươi cứ mặc kệ Vạn lão đầu là được, bên ngoài Tiêu Dao Cốc chúng ta là Vong Ưu Thôn, bên ngoài là 6 người đệ tử của lão phu, cũng coi như Tiêu Dao Cốc một thành viên”.
“Lôi Chấn giỏi cờ, Thư Sinh giỏi họa, Thần Y tinh thông y thuật cùng đan thuật, Tửu Điên thích nấu rượu, Phán Quan chữ tốt, Hoa Si người cũng như tên, sau này ngươi thích cũng có thể rời khỏi Tiêu Dao Cốc tiền về Vong Ưu Thôn”.
“Lại nói lão phu là một trong Ngũ Đế, thần tượng của ngươi Độc Cô Cầu Bại cũng là một trong ngũ đế, cùng lão phu ngang hàng”.
“Ngũ Đế năm đó bao gồm lão phu, Độc Cô Cầu Bại, Trường Sinh Chân Nhân, Cầm Đế cùng Hoàng đạo sư”.
“Ngũ Đế cấp bậc cao thủ liền có thể coi là vô địch thiên hạ bất quá cũng không phải không có người có thể cùng ngũ đế chống lại, ít nhất lão phu biết có vài lão quái vật ở ẩn không hiện thế, đến cả danh hào ngũ đế của lão phu cũng là sư huynh nhường lại, căn bản cũng không có cái gì đáng tự hào”.
“Lại nói về ngũ đế, thông thường ngũ đế đều là tiền bối cao thủ, như ngươi hay gọi là ‘lão bất tử’ cũng đúng nhưng năm đó có một kinh người nhân vật hiện thế, mới hơn 30 tuổi đã xếp vào ngũ đế hàng ngũ, kẻ này vậy mà được đích thân Trường Sinh Chân Nhân xếp vào hàng ngũ đế”.
“Lão phu lúc đầu cũng không tin bất quá... nói ra xấu hổ vô cùng, lao phu cùng kẻ này đấu ngàn chiêu dĩ nhiên chỉ thế hòa, lão phu còn bị dọa thật lâu, người này ngươi có thể tự hào, hắn là phụ thân của ngươi Thiên Vương – Lệ Thương Thiên”.
Nói đến đây Vô Hà Tử khẽ liếc nhìn Vô Song, thấy hắn không có dị dạng gì mới yên tâm thở dài kể tiếp.
“Lão phu thật sự có một loại suy nghĩ, chỉ cần cho phụ thân của ngươi thêm 10 năm chỉ sợ vô địch thiên hạ, lão phu còn chưa thấy kẻ nào có thiên phú tu luyện như thế”.
“Phụ thân của ngươi sau đó đến Tây Vực, hắn vậy mà trong ngắn ngủi 1 năm không biết dùng thủ pháp gì thành lập Thiên Long Giáo, Thiên Long Giáo bên trong cao thủ như mây, trực tiếp uy hiếp đến võ lâm trung nguyên, thậm chí được gọi là ma đạo đệ nhất tông môn”.
“Việc của Thiên Long Giáo có lẽ đợi Dạ Xoa tỉnh lại ngươi hỏi nàng thì rõ hơn lão phu, dù sao lão phu cả ngày trong Tiêu Dao Cốc cũng không biết quá nhiều, có điều Thiên Long Giáo lúc này đã không còn tồn tại, phụ thân ngươi năm đó... năm đó hắn bị vây công đến chết”.
Vô Song ánh mắt nhè nhẹ nhắm lại, hắn cùng vị Lệ Thương Thiên kia cũng không có quá nhiều cảm xúc có điều từ bé đến giờ, từ kiếp trước đến kiếp này hắn vốn khát khao có một cái phụ thân, hắn muốn gọi một tiếng cha thậm chí chỉ cần biết cha mình là ai liền tốt, đáng tiếc kiếp trước hắn không làm được, thứ ân huệ nhỏ nhoi này hắn không có được.
Kiếp này rốt cuộc hắn cũng có cha, cho dù cha hắn đã chết nhưng hắn vẫn có cha.
Giọng nói của Vô Song có chút lạnh, mắt của hắn không mở ra, thân hình nhỏ nhắn run rẩy.
“C... h... cha... cha ta rốt cuộc bị vây công như thế nào... là thế lực nào tham dự”.
Thân thể của Vô Song lúc này run lên dữ dội, đến mức TIên Âm phải ôm thật chặt hắn, Vô Song có thể cảm nhận đôi mắt của Tiên Âm cũng nhòa đi.
“Hắn... haizz. Năm đó vây công Thiên Long Sơn có Thiếu Lâm, Ngũ Nhạc, Nga Mi, Võ Đang, Cái Bang có điều đáng nói nhất liền là triều đình”.
“Bằng thực lực của phụ thân ngươi lão phu nói thật, năm đó hắn muốn đi không khó, đã đến đẳng cấp như Ngũ Đế chúng ta chỉ cần khôn muốn xin chết liền căn bản rất khó chết bất quá hắn bị ba cái cấp bậc Ngũ Đế cao thủ vây công”.
“Một người là Hoàng đạo sư, người thứ hai là Quỳ lão, người thứ ba... người thứ ba nói thật lão phu cũng là tra không ra bất quá kẻ này chín phần xuất thân từ Thiếu Lâm”.
“Vô Song, lão phu nói thẳng ngươi báo thù lão phu cũng không cấm, Tiêu Dao Cốc chúng ta vốn là tự do tự tại, ma đạo cũng được chính đạo cũng được quan trọng chỉ là bản tâm, quan trọng chỉ là tâm không hối bất quá lão phu nói thẳng, cho dù phụ thân ngươi sống lại cũng không trả thù nổi”.
“Sự việc này liền rất khó tiếp nhận với ngươi, một đứa bé 6 tuổi, chỉ là lão phu vẫn hy vọng ngươi bước ra được một bước, bước ra được khỏi con đường báo thù này”.
“Hoàng đạo sư người này tên là Hoàng Thường, là một vị kỳ nhân, Cửu Âm Chân Kinh, là tiền triều thái sư”.
“Quỳ lão kẻ này là tiền triểu đông xương thủ lĩnh, thống lĩnh toàn bộ đông xương, cho dù không phãi Ngũ Đế nhưng cũng không thua ai trong Ngũ Đế”.
“Về phần kẻ thứ ba, người này lão phu không nhận ra bất quá nội công cao dọa người, chỉ tính riêng nội công đã đủ xếp vào hàng Ngũ Đế, kẻ này chỉ sợ còn mạnh hơn lão phu”.
(Chưa xong còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.