Cực Võ

Chương 323: Rời Khỏi Âm Giới (2)




Sự việc thật sự có chút thú vị.
Trước đây là Giang Thụy mở đường sau đó Vô Song một đường đi theo hắn nhưng mà hiện tại Vô Song lại một đường dẫn đầu để Giang Thụy lẽo đẽo theo sau.
Giang Thụy hiện tại tâm trạng rất phức tạp, trong đầu hắn thậm chí loạn thành một đoàn bất quá cũng từ sự tò mò, hắn liền đi theo Vô Song.
Khác biệt giữa hai người chỉ là tâm trạng lúc sau.
Vô Song với Giang Thụy đơn thuần là tò mò, đơn thuần là muốn nhìn xem cường giả Âm Giới rốt cuộc có gì hơn người còn Giang Thụy hiện tại đã sớm triệt để kinh ngạc.
Vô Song lần đầu biểu hiện cho Giang Thụy chiến lực kinh khủng của mình, một đường thần cản giết thần, phật cản giết phật, hắn giết thẳng đến tầng 1.
Đến Dạ Đề bản thân Vô Song còn đánh thắng, ở cuộc thi này có ai có tư cách ngăn cản hắn?, một người cũng không.
Những thí sinh còn lại trong thí luyện thực sự yếu hơn Dạ Đề rất nhiều bởi không ai có thần thông.
Dạ Đề trên người chảy huyết mạch thần thú, hắn là nửa người nửa yêu, sau khi gọi ra ma thân thực lực rất mạnh, ít nhất nếu Vô Song muốn dùng Quỳ Hoa giết chết hắn gần như vô vọng, Quỳ Hoa không đủ sát thương giúp cho Vô Song giải quyết Dạ Đề.
Với những người khác thì sao?, kể cả gọi ra ma thân, cũng không thể nào theo kịp tốc độ của Quỳ Hoa hơn nữa phòng thủ không đủ cường hãn ngăn cản uy lực của Tịch Tà từ đó Vô Song giải quyết trận đấu phi thường nhanh.
Ban đầu hắn còn muốn trải nghiệm Ma Võ của bản thân nhưng càng ngày hứng thú của hắn lại càng giảm đi, dù sao võ học mà hắn biết không phải vô biên vô tận, thế là hắn triệt để mở ra Quỳ Hoa cùng Tịch Tà, chiến đấu phải nói là dùng từ thuấn sát để hình dung.
_____________
Lúc này Vô Song rốt cuộc thu tay lại, trên trời lại xuất hiện một viên lưu tinh.
Hắn đưa tay ra, nắm lấy viên hồng ngọc thứ 10.
Thu thập 10 viên hồng ngọc, trở thành chủ nhân tầng thứ 1 trong Sát Sinh Lộ, lúc này trong đầu Vô Song rốt cuộc nghĩ đến một chuyện.
Hắn trở về dương gian kiểu gì?, hắn cũng không muốn mãi mãi ở âm giới.
Âm giới này nước rất sâu, hắn còn chưa có tự tin đến mức đảm bảo được an toàn cho mình khi ở đây,đồng thời phương thức tiến vào nơi này của Vô Song cũng cực kỳ khó hiểu, căn bản không phải theo con đường bình thường, chỉ cần ai muốn tra cũng không khó.
Vô Song suy nghĩ rất đơn giản, nếu Độc Cô đưa hắn đến nơi này thì chỉ cần người mạnh hơn Độc Cô vậy liền có thể khám phá ra, có thể nhìn ra được thủ đoạn của Độc Cô, dù sao Độc Cô không phải vô địch.
Vô Song đã ở tầng cao nhất, đương nhiên dành ngôi vị đứng đầu thí luyện nhưng đứng đầu xong làm gì?.
Đứng đầu thí luyện sẽ khiến Vô Song trở thành chúng tinh phủng nguyệt, là một khỏa lưu tinh sáng nhất trên bầu trời nhưng cũng là người bị chú ý nhiều nhất, hắn không tin đại năng dưới âm giới không nhìn ra hắn có gì đặc biệt.
Độc Cô là Chuyển Luân Điện Chủ tức là ít nhất phải có 9 vị điện chủ khác có thực lực ngang ngửa với Độc Cô.
Nghĩ đến Độc Cô, nghĩ đến làm cách nào trở về dương gian, trong lòng Vô Song triệt để đen lại, trong lòng bất giác có một loại hoang mang.
Thở ra một hơi đầy nhọc khí, Vô Song rốt cuộc nhìn Giang Thụy.
“Hai lựa chọn, ngươi tự sát để lại hắc ngọc hoặc ta tự mình ra tay “.
Vô Song nói một câu làm Giang Thụy giật mình, sau đó rất nhanh cười khổ.
Lần này Giang Thụy muốn lấy thân mình xông phá 10 tầng nhưng mà không nghĩ lại gặp quái thai như Vô Song.
Trong thập đại thiên tài năm nay, trừ Dạ Đề ra ai Giang Thụy cũng có tự tin chiến thắng hơn nữa hắn còn át chủ bài, nếu vận dụng át chủ bài hắn với Dạ Đề phần thắng cũng chỉ là 5-5, hắn không phải không có cơ hội đạt được đệ nhất.
Đáng tiếc khi nhìn thấy Vô Song lúc này, hắn cũng biết mình đã không có cách nào chiến tiếp, cửa thắng căn bản bằng 0.
Nhìn Vô Song bắt đầu không kiên nhẫn thậm chí có ý định động thủ, Giang Thụy liền gãi đầu.
“Cô nương... ta muốn trao đổi Ma Võ với ngươi”.
Vô Song lần này nghe vậy liền nhíu mày.
“Trước không phải ngươi không đổi sao?, sao lại đổi ý?”.
Giang Thụy cũng chỉ có thể tiếp tục cười khổ mà cúi đầu.
“Ta... ta sợ sau này không còn cơ hội trao đổi Ma Võ “.
“Chiến lực của cô nương ta cũng thấy rõ mồn một, ngươi cũng trực tiếp nói ra Độc Cô tiền bối lại thẳng thắn mà bảo không phải để tử của người.... ta vẫn là lựa chọn tin tưởng ngươi”.
Vô Song đối mặt với Giang Thụy, khóe miệng khẽ nhếch.
“Trao đổi xong, ngươi nghĩ ta tha cho ngươi? “.

Giang Thụy nghe vậy hơi hơi ngửa đầu lên nhìn Vô Song, vừa thấy dung mạo của hắn lại cúi đầu xuống.
“Ta đi xuống tầng thứ 2 không được sao?, dù sao một viên hắc ngọc... căn bản không đủ đổi bất cứ vật gì giá trị”.
Nghe Giang Thụy nói, lại nhìn 10 viên hồng ngọc trên người mình, Vô Song suy nghĩ một chút, vẫn là gật đầu.
________________
Việc trao đổi Ma Võ thực sự diễn ra rất nhanh bởi Giang Thụy chỉ có 3 bộ Ma Võ.
Bộ Ma Võ thứ nhất gọi là Hiên Viên Đế Phượng Quyết.
Bộ Ma Võ này Vô Song cũng đã nghe qua lúc đi theo Giang Thụy bất quá khi nghe kẻ này nói về xuất xứ... Vô Song không thể không bị hấp dẫn.
Hiên Viên Đế Phượng Quyết là Ma Võ do Đế Thích Thiên sáng tạo, đặt tại Ác Nhân Cốc.
Đế Thích Thiên dựa vào thư tịch sưu tập được ở Tần Quốc năm xưa mà sáng tạo ra Hiên Viên Đế Phượng Quyết.
Bản thân Hiên Viên Đế Phượng Quyết vốn là một môn quyền pháp của Tần Vương Doanh Chính dùng để cường thân kiện thể, tác dụng cũng tương đương Thái Cực Quyền dưỡng sinh của hậu thế, sau đó được Đế Thích Thiên cải biên, rồi phát triển thành Ma Võ.
Hiên Viên là hoàng đế đầu tiên của nhân loại trong truyền thuyết Trung Hoa tuy nhiên danh xưng ‘hoàng đế’ của Hiên Viên theo tiếng Trung lại có nghĩa là ‘vua vàng’, đại diện cho hành thổ (Hoàng (黃))
Sau này khi Tần Thủy Hoáng thống nhất Trung Hoa, mượn tích xưa Tam Hoàng – Ngũ Đế, hiệu xưng Hoàng Đế (Hoàng (皇)).
Đây là ý nghĩa của hai chữ Hiên Viên đồng thời vì Hiên Viên đại diện cho hành thổ bản thân Hiên Viên Đế Phượng Quyết cũng mang theo ‘thổ’ thuộc tính, là một môn luyện thể công pháp cường hãn.
Về phần hai chữ Đế Phượng, đây là về mặt nội tu.
Tần Thủy Hoàng hiệu xưng thiên cổ nhất đế, chữ Đế chính là chỉ bản thân ông ta.
Đế là thiên tử, là chân long vậy phượng đương nhiên là đại diện cho nửa còn lại, là hình ảnh nữ nhân của hoàng đế, bản thân hai chữ ‘Đế Phượng’ lại đại diện cho một môn song tu công pháp của bậc đế vương.
Tất nhiên công pháp của Tần Thủy Hoàng vượt xa thường nhân bởi khi đó Tần Thủy Hoàng thực sự đáng với danh xưng ‘thiên cổ nhất đế’, hắn dựa vào khí vận cùng long mạch Đại Tần khi đó khiến cho Hiên Viên Đế Phượng Quyết đẳng cấp vượt rất rất xa Hoàng Đế Nội Kinh của hậu thế.
Hiên Viên Đế Phượng Quyết mạnh yếu ra sao Vô Song chưa có thời gian nghiên cứu nhưng xuất thân của môn võ học này không thể không làm cho Vô Song hứng thú.
Môn Ma Võ thứ hai của Giang Thụy cũng là quyền pháp, càng đặc biệt là bộ quyền pháp này phi thường nổi tiếng.
Nếu Hiên Viên Đế Phượng Quyết là Đế Thích Thiên dựa theo công pháp của Tần Thủy Hoàng mà để lại cho Ác Nhân Cốc thì bộ quyền pháp này cũng gần tương tự.
Bộ quyền pháp được gọi là Thái Tố Thiên Tượng.
Thái Tố Thiên Tượng bắt nguồn từ chính Thái Tố Trường Quyền tại dương gian.
Ban đầu Thái Tố Trường Quyền được gọi là Thái Tổ Trường Quyền nhưng nhiều năm qua đi, cách xưng hô bắt đầu sai lệch, từ ‘Tổ’ thành ‘Tố’.
Thái Tố Trường Quyền chính là do Tống Thái Tổ – Triệu Khuông Dận sáng tạo.
Khác với Hiên Viên Đế Phượng Quyết chỉ dành cho Tần Thủy Hoàng tu luyện trên con đường thành tiên thì Triệu Khuông Dẫn mang bộ quyền pháp này dạy cho toàn thiên hạ, mục đích đương nhiên giúp con người cường thân kiện thể.
Độc Cô Cầu Bại vì kính Tống Thái Tổ liền cải tiến Thái Tố Trường Quyền thành Thái Tố Thiên Tượng, đồng thời đưa nó vào hàng nhất phẩm Ma Võ.
Bộ Ma Võ cuối cùng của Giang Thụy có tên Thiên Vũ Kỳ Kiếm.
Thiên Vũ Kỳ Kiếm bản thân không phải võ công Trung Nguyên mà xuất thân từ Phù Tang.
Năm xưa khi Độc Cô du lịch Phù Tang có gặp qua cao thủ Thiên Vũ gia, Thiên Vũ tộc đương nhiên không phải đối thủ của Độc Cô nhưng mà kiếm pháp của Thiên Vũ gia cực kỳ không tệ vì vậy Độc Cô vẫn nhất mực ghi nhớ, sau này lại nâng cấp một chút, sáng tạo ra bộ Ma Võ gọi là Thiên Vũ Kỳ Kiếm.
Giang Thụy tất nhiên không chỉ có 3 bộ Ma Võ này nhưng để nói đỉnh cấp dùng cho trao đổi, hắn cũng chỉ có 3 bộ không hơn.
Để đổi Hiên Viên Đế Phượng Quyết – Thái Tố Thiên Tượng – Thiên Vũ Kỳ Kiếm bản thân Vô Song liền mang Đấu Chuyển Tinh Di – Thiên Sơn Lục Dương Chưởng cùng Hỏa Diễm Đao đổi với Giang Thụy.
Đương nhiên hai bên trao đổi vẫn tương đối thích ý, dù sao Giang Thụy cũng là đại gia về quyền pháp, hắn đối với cả ba bộ tuyệt học Vô Song đưa căn bản không có ý kiến gì, lại càng không dám có ý kiến.
Trao đổi xong đương nhiên phải nghiên cứu võ công, Vô Song ở lại tầng 1 còn Giang Thụy tiến xuống tầng thứ 2.
________________
Vô Song một mực nghiên cứu võ công hơn nữa cũng nhờ thế mà tâm tình hắn trở nên bình yên hơn một chút, hắn tạm thời có thể đẩy việc trở về dương gian ra khỏi đầu.
Hắn một mực chuyên tâm nghiên cứu võ học, tâm vô tạp niệm.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, đương nhiên với Vô Song mà nói hiện tại hắn không có khái niệm thời gian, chỉ khi nào tự mình bị truyề tống ra ngoài hoặc được đưa vào Hư Các hắn may ra mới mở mắt mà nhìn xung quanh.
Ở trạng thái này Vô Song có thể rất nhanh lĩnh ngộ võ học nhưng mà tưởng như hắn có thể một mực tọa hạ, một mực tham ngộ võ học thì đột nhiên ánh mắt Vô Song mở ra.
Ánh mắt tràn đầy hoang mang, tràn đầy lo lắng sau đó triệt để biến thành tức giận.
Vô Song không biết tại sao, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, đột nhiên không thể thanh tỉnh, không thể tiếp tục tiến vào tọa hạ.
Cũng đúng lúc này, trong nội tâm hắn nghe thấy một âm thanh.
Âm thanh như xuyên qua thời không, xuyên qua hai giời mà truyền đến tai hắn.
Hắn không rõ âm thanh này từ đâu phát ra nhưng nội tâm hắn rõ ràng nghe được, cũng vì nghe được mà sát khí của hắn càng ngày càng nồng, càng ngày càng đáng sợ.
“Vô Song ca ca... cứu muội “.
“Muội đau đầu quá... “
“Cứu muội... muội không muốn quên...”
“Cứu muội...”.
Sát khí lan ra toàn thân Vô Song, hắn không nghe thấy thanh âm này nhưng mà nội tâm hắn cảm nhận được.
Đây là giọng của Dung nhi, là Dung nhi đang cầu cứu hắn.
Vô Song đang khoanh chân liền đứng bật dậy, hai mắt huyết hồng.
Hắn muốn trở về, hắn nhất định phải lập tức trở về.
Dung nhi gặp nguy hiểm, nàng cần hắn.
Nội tâm Vô Song càng ngày càng điên cuồng, âm thanh kia càng ngày càng chân thật.
Hắn muốn lập tức quay lại nhưng mà hắn quay lại kiểu gì?, hắn làm sao có thể trở lại?.
Dung nhi rốt cuộc bị sao?.
Nộ hỏa thiêu đốt toàn bộ nội tâm hắn nhưng mà hắn không quan tâm, hắn lúc này trong đầu chỉ có một ý niệm, hắn nhất định phải về Đào Hoa Đảo, bất kể cái gì hắn cũng phải về Đào Hoa Đảo.
Nội tâm gầm thét, trong lòng hắn có một cỗ chấp niệm mãnh liệt nhưng mà chấp niệm thì làm được gì?, hắn sao có thể quay về?, lấy gì mà quay về?.
Hắn không biết cách, vì vậy hắn điên cuồng gào thét, điên cuồng gọi Độc Cô nhưng mà theo âm thanh hắn càng ngày càng lớn, theo sát khí hắn càng ngày càng nồng nặc... Độc Cô vẫn chưa từng liên lạc với hắn.
Theo nội tâm điên cuồng của Vô Song, tứ long cùng ra, tứ long xuất hiện sau lưng hắn.
Theo Vô Song gào thét, tứ long cũng gầm vang, tiếng gầm rung chuyển toàn bộ tầng cao nhất Sát Sinh Lộ.
Tiếp theo Vô Song có cảm giác như có cái gì đang nhất định muốn chui ra khỏi người mình.
Hắn không biết cái này là tốt hay là xấu nhưng mà hắn hiện tại cũng triệt để mặc kệ tốt xấu, cái gì cũng được, ma cũng được mà thần cũng được, chỉ cần đưa hắn về bên cạnh Dung nhi, cái gì chui ra hắn cũng chấp nhận.
Thế là trán Vô Song nhúc nhích, hai mắt hắn dần dần trở về màu sắc ban đầu, đồng thời một con mắt đỏ lừ mọc ra từ trán hắn.
Tứ Long chẳng biết từ bao giờ đã trở thành Ngũ Long.
Tam Long Ma Thân – Tứ Long Ma Vực – Ngũ Long Ma Nhãn.
Tam Long là nộ – Tứ Long là cuồng mà Ngũ Long là chấp.
___________________
Ngũ Long xuất, tam nhãn vừa lộ, toàn bộ Sát Sinh Lộ rung chuyển sau đó lập tức nổ tung.
Toàn bộ thí sinh ở trong Sát Sinh Lộ đều bị bắn ngược ra ngoài.
Về phần Vô Song?, trước mặt hắn tất cả mọi thứ để siêu siêu vẹo vẹo, hắn căn bản không thể nhìn thấy gì nhưng từ con mắt thứ ba có một sợi chỉ hồng phóng ra, cắm vào hư không.
Sau đó Vô Song cảm nhận thiên địa nổ vang, sấm chớp ầm ầm, không gian vặn vẹo, thân hình hắn triệt để bị bóp méo sau đó biến mất trong thiên địa.
Vô Song rời khỏi âm giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.