Cực Võ

Chương 3: Thần Nông Dược Viên?.




Lam Đình trời sinh đã có cảm giác lực rất mạnh, nàng chỉ biết con Trùng Vương sắp sinh kia nằm sâu trong sơn mạch, cũng không biết vị trí cụ thể nhưng mà nàng tin vào cảm giác của mình, nàng liền đi theo cảm giác.
Rốt cuộc sau khoảng 2 giờ di chuyển trong rừng, Lam Đình rốt cuộc dừng lại, nhịp tim của nàng khẽ đập nhanh hơn, nàng biết nàng sắp đến, ít nhất là thứ hấp dẫn cảm giác của nàng đang ở gần đây.
Bước chân chậm lại, khẽ rón rén đi về phía trước, Lam Đình khẽ cúi thấp người, trước mặt nàng là một tán cây rậm rạp.
Dùng ngón tay nhè nhẹ điểm qua tán cây, thân hình chậm rãi xuyên qua sau đó đôi mắt đẹp của Lam Đình trừng lớn, căn bản không tin vào mắt mình.
Trước mặt nàng... có một xác nam nhân.
Xác chết thì Lam Đình đã thấy không ít, cũng không có gì lạ, điều lạ là nàng thấy có rất nhiều sinh vật đang vây quanh xác chết này, nhỏ thì có thỏ, có nhím, lớn thậm chí có cả cáo, cả sói... đáng sợ nhất trong đám này còn có 2 con gấu lớn cùng 3 đầu lão hổ.
Lam Đình thực sự run lên, nàng không hiểu sao đám thú này căn bản không đụng vào xác chết kia mà chỉ lằng lặng nằm bên cạnh, bình yên đến lạ, cứ như... đang muốn bảo vệ cái xác vậy.
Lam Đình lại bắt đầu hướng ánh mắt lên trên, nàng thấy rất nhiều dây leo đứt gãy, nàng lập tức hiểu xác chết này chỉ sợ từ trên cao ngã xuống.
Mắt đẹp khẽ cau lại, nàng biết từ trên cao ngã xuống nhưng lại có rất nhiều dây leo trống đỡ có lẽ sẽ không chết, lại nhìn từng tia nắng xuyên qua những tán lá cây chiếu xuống cái xác kia, Lam Đình khẽ cắn răng, bước nhẹ về phía trước.
Nàng thật ra cũng rất sợ đám muông thú kia tấn công mình, nàng ban đầu chỉ bước một bước, cho đến khi thấy những muông thú này thậm chí không phản ứng gì, nàng mới dám bước tiếp.
Mãi cho đến khi nàng lại gần xác chết, đám muông thú này căn bản vẫn không thèm động một chút nào, cứ như nàng là người vô hình vậy.
Lam Đình nhìn ba đầu lão hổ một chút, lại nhìn sang hai con hắc hùng, nàng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, bàn tay run run chạm vào xác chết.
Vừa chạm một cái, nàng liền giật bắn mình mà thu ngón tay lại, may mắn thế nào những sinh vật kia cũng không có ý định động, duy chỉ có mấy đầu lão hổ hơi hơi mở mắt ra nhìn nàng rồi lại khép mắt vào, căn bản không có thêm hành động nào.
Nhìn nhìn ngón tay của mình, Lam Đình thở ra một hơi.
“Trời ạ, thật ấm, da thật mềm... người này còn chưa có chết”.
Lam Đình hít vào một hơi không khí tươi mát như muốn cổ vũ cho chính mình, nàng cúi xuống, dùng hai tay xoay người này lại.
Tiếp theo một tay che miệng, ánh mắt trừng lớn đến phát ngốc.
“Trời ạ, đẹp trai quá”.
Chỉ thấy đây là một nam nhân mang mái tóc trắng yêu dị, khuôn mặt tuyệt đối được coi là mỹ nam tử, đẹp đến có chút vô lý, cứ như lấy dung mạo của một mỹ nam tử kết hợp với dung mạo của một mỹ nữ tử mà thành vậy, chỉ cần dùng cái dung mạo này thêm vào 3 tấc lưỡi, đời này liền không lo, nhất định không thiếu nữ nhân vì hắn chu cấp, nuôi hắn một đời, không thiếu trung niên mỹ phụ thậm chí có xúc động nuôi tiểu tình nhân.
Làn da trắng bóc hơn nữa mềm mại vô cùng, đàn hồi vô cùng, chỉ có quần áo rách rưới trên người cùng với hô hấp mỏng manh nơi chóp mũi mới khiến Lam Đình cảm nhận đây là một người trọng thương.
Lam Đình cực kỳ thiện lương, nàng muốn cứu mỹ nam tử này, thật sự mà nói dung mạo người này quá đẹp, đẹp đến nỗi làm trái tim thiếu nữ chưa tuổi trăng tròn rung động thật sâu.
Cái vẻ đẹp khác hẳn với người Miêu Cương, khác với bất cứ nam tử Miêu Cương nào mà nàng đã từng gặp trước đây, cái khí chất không người Miêu nào có được>
Lam Đình biết võ công, nàng đưa nam nhân này về cũng không hề khó nhưng mà nhìn những sinh vật xung quanh, nàng không khỏi sợ hãi.
Lam Đình lúc này liền chắp hai tay lại, thành kính mà nhắm mắt.
“Các đại thúc, các đại bá, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp a, tiểu nữ chỉ là muốn cứu ngươi, không muốn mạo phạm, các đại thúc, các đại bá đừng có cắn ta nha”.
Liên tục khấn vài lần, Lam Đình mới mở mắt ra, nàng phi thường cẩn thận muốn nâng nam nhân này lên, đột nhiên một lão hổ đang nằm liền đứng lên, nó đứng lên thân cao lập tức quá nửa người nàng.
Lam Đình sợ hãi xanh cả mặt lập tức lùi lại, nắm tay nhỏ đưa ra.
“Hổ đại thúc đừng đến gần nha, ta có võ đó, mau mau rời xa ta một chút”.
Nhìn vẻ mặt kinh hãi biến sắc của nàng quả thực làm người ta cười đau cả bụng.
Đầu lão hổ kia nhìn nhìn Lam Đình, sau đó cúi thấp đầu, cọ cọ đầu vào nam nhân bất tỉnh kia, cứ như con mèo nhỏ vậy.
Lam Đình mắt lớn lại mở rộng, sau đó nàng thấy lão hổ liên tục cọ đầu vào nam tử kia vài lần, Lam Đình mới đánh bạo mà lên tiếng.
“Hổ đại thúc, người... người muốn giúp tiểu Đình mang đại ca này về?”.
Cũng chẳng rõ con Hổ này có phải yêu quái không hay nó có thể hiểu tiếng người, chỉ thấy đại đầu dĩ nhiên nhẹ cúi xuống, cứ như gật đầu vậy.
Thật ra sinh vật này sẽ không gật đầu, nó chỉ là đang liếm chân mà thôi, nào ngờ Lam Đình lại hiểu sai, cực kỳ vui mùng mà vỗ tay.
“Tốt quá,tốt quá, Hổ thúc thúc ngươi tuyệt đối là con Hổ tốt”.
Nói xong nàng lại tiến lên, cẩn thận nâng nam tử này lên, sau đó đặt lên lưng lão hổ.
Lão hổ cũng vui vẻ, căn bản không có phản ứng gì, một người một thú cứ thế di chuyển, hướng về bên ngoài bìa rừng mà đi.
Ngày hôm nay Lam Đình rốt cuộc vẫn không thấy Trùng Vương, nàng cũng quên cả việc đi tìm Trùng Vương nhưng mà cô bé cũng không để ý lắm, ra ngoài mang một mỹ nam tử về... hình như so với Trùng Vương đáng giá hơn nhiều lắm.
Tỷ tỷ nàng là Lam Phượng Hoàng, muốn nhìn Trùng Vương... cũng chỉ cần nói với tỷ tỷ mà thôi, nàng mới không quan tâm thứ này.
Tự thôi miên mình một câu như vậy, Lam Đình trong lòng liền vui đến lạ, nàng liền tung tăng nhảy chân sáo mà hướng ra ngoài bìa rừng, với Lam Đình mà nói, ngày hôm nay thật đẹp.
_ _ _ _ _ _ _ __ _ _
P/S: Thật ra hơn 300 chương trước đáng lẽ phải tách ra làm 2 phần nhưng mà mình khi đó lười quá, quên tách:P.
Từ chương này lại tách tiếp vậy:P
............
Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.