Cực Võ

Chương 287: Khi Sư Diệt Tổ




Vô Song nhìn thật kỹ Ngu Cơ, quả thật khi nghe nàng nhắc tới Độc Cô Cầu Bại khiến Vô Song giật mình không thôi.
Độc Cô Cầu Bại người này có thể chân chính làm Vô Song bội phục, từ chân tâm mà yêu thích.
Như đã nói, hai cái danh hiệu tượng nhất trong Kim Dung đối với Vô Song chính là Độc Cô Cầu Bại cùng Đông Phương Bất Bại.
Khác với Vô Danh Tăng hay Trương Tam Phong, bản thân Độc Cô Cầu Bại còn chưa tình xuất hiện, vì chưa từng xuất hiện nên Vô Song càng hứng thú, càng muốn nhìn một nhân vật cả đời bất bại, cả đời chỉ cầu một lần thua trận này.
Ngay lúc này hắn quả thực cũng muốn đến cái gọi là Thần Điện.
Hắn chưa từng thấy La Sinh Môn, chưa từng thấy thế giới bên kia cũng không rõ ma là cái gì.
Hắn có thể đoán ra kẻ gọi là Hạng Vũ là tồn tại cuối cùng nơi Ma Sơn, hắn không biết Hạng Vũ sẽ đối với bản thân mình làm cái gì, có lựa chọn như thiên đạo hay không bất quá thời điểm hiện tại hắn vẫn tương đối tin tưởng Ngu Cơ.
Khác với nữ quỷ, Ngu Cơ cùng Vô Song đủ quen biết, Vô Song cũng nguyện tin tưởng nàng.
Ngu Cơ thấy Vô Song chỉ nhìn mình, nàng cũng có chút thở dài.
“Ta biết ngươi lo nghĩ cái gì, ta biết ngươi không muốn gặp sự việc như A Thanh nhưng mà ta có thể đảm bảo với ngươi, việc đó sẽ không xảy ra”.
“Cho dù hắn có muốn làm như Thiên Đạo thì hắn cũng làm không nổi, dù sao Thiên Đạo trên ý nghĩa vẫn là chưởng khống giả của thế giới này, nó có thể làm được rất nhiều việc vượt qua năng lực của nó hiện nay, kẻ kia chung quy vẫn khó mà so bì được”.
Ngu Cơ dứt lời, Vô Song cũng đứng lên phủi phủi quần áo của mình, hắn đối với Ngu Cơ gật đầu.
“Được, đang đợi câu nói này của ngươi, ta theo ngươi đến cái gọi là Thần Điện đi”.
“Tuy nhiên ta còn phải sắp xếp vài việc”.
Vô Song hướng ánh mắt về phía dưới chân núi, Ngu Cơ cũng là hiểu ý mỉm cười gật đầu.
Vô Song cũng không nói thêm gì nữa, tung người từ trên đỉnh núi xuống, tất nhiên cho dù không ở trong trạng thái Ma Hóa bản thân Vô Song vẫn có khinh công cực cao, nhảy núi cũng không có nguy hiểm gì.
Trở lại mặt đất liền nhìn thấy sắc mặt Lý Thu Thủy đầy lo lắng nhìn mình, Vô Song đối với nàng xuất hiện một nụ cười an lòng.
Lý Thu Thủy ngón tay chỉ lên bên trên, nhíu mà mà hỏi Vô Song.
“Việc gì xảy ra trên đó?”.
Vô Song đương nhiên không muốn nói nhiều về mấy chuyện này, đôi vai hơi nâng lên.
“Bằng hữu phương xa mà thôi, là người giống với A Thanh tiền bối”.
Nhắc đến A Thanh tiền bối đương nhiên Lý Thu Thủy cũng phải biết đồng thời nếu là bằng hữu cảu A Thanh thì trong mắt Lý Thu Thủy liền đại diện cho sự cường đại.
Tất nhiên càng cường đại thì nàng lại càng muốn hỏi về sư phụ năm xưa.
Nàng nhận ra Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí nhưng mà chính nàng cũng không chắc chắn đây là võ công chỉ thuộc về sư phụ.
Cái này cũng rất đơn giản, thường thường võ công mà Tiêu Dao Tử sử dụng luôn là võ công mà ông sáng tạo ra bất quá đấy là thường thường chứ không phải tất cả, bản thân Tiêu Dao Tử luôn có sở thích sưu tầm toàn bộ võ học nhân gian, đến chính Lý Thu Thủy cũng không rõ Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí là của sư phụ hay là loại võ công trên nhân thế.
Theo thời gian, nàng càng ngày càng có thực lực, càng ngày càng có uy vọng nơi võ lâm, nàng cũng đôi lần muốn tới tìm loại võ công này có điều cho dù dốc toàn lực Tây Hạ Quốc bản thân nàng cũng tìm không nổi, sau đó nàng bắt đầu nghĩ tới đây là võ công của Tiêu Dao Tử sáng tạo từ đó cũng bắt đâu quên thứ này đi.
Giờ phút này, lại được thấy Phá Thể Vô Hình Kiếm, nàng sao có thể không tò mò?.
Nàng muốn một cái đáp án, nàng muốn biết thật sự là võ công do sư phụ nàng sáng tạo cho người khác hay là võ công mà sư phụ nàng sưu tập đến.
Bất kể đáp án là như thế nào, người có thể biết Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí rất có khả năng liên quan đến sư phụ, liên quan đến sự thay đổi của Tiêu Dao Tử.
Lý Thu Thủy muốn mở miệng, nàng rất muốn hỏi Vô Song bất quá Lý Thu Thủy giỏi nhất cũng là hiểu ý nam nhân, nàng biết chính Vô Song cũng có việc không muốn nói, nàng rốt cuộc vẫn lựa chọn yên lặng.

Vô Song không phát hiện ra Lý Thu Thủy có gì không đúng, hắn đối với nàng nhẹ nhàng mỉm cười, từ trong ngực áo lấy tới một tấm hắc lệnh.
“Thu Thủy, lần này ta chỉ sợ có chút việc quấn thân, tạm thời khó mà trở về được, nàng... giúp ta vài việc được không?”.
Vô Song đến cả ‘nàng’ cũng dùng rồi, từ này vốn không thích hợp với thân phận của chính Lý Thu Thủy tuy nhiên Lý Thu Thủy chỉ thản nhiên gật đầu.
Nàng nhìn hắn, đầy tự nhiên.
“Giữa ta và ngươi còn cần phải nhờ vả nữa sao?, có điều ngươi có thể nói ngươi đi đâu được không?, bao giờ sẽ trở về?”.
Cái này Vô Song chỉ cười, hắn lại nhìn Nhất Đăng còn chưa tỉnh, một tay đưa ra đỡ lấy eo Lý Thu Thủy, cùng nàng xoay người lại, đi ra khỏi chỗ này.
Lý Thu Thủy bị Vô Song lấy tay ôm eo mình, bản thân có chút không tự nhiên, vòng eo tinh mỹ khẽ chuyển động một chút nhưng mà nàng cũng không có ý đẩy tay hắn ra.
Một đời này nàng phóng túng quen rồi, phóng túng thêm một lần cuối nữa thì sao?.
Một đời này nàng điên cuồng đủ rồi, điên cuồng thêm một lần cũng không ai có thể nói nàng.
Một đời này nàng cũng mạnh mẽ đủ rồi, nàng cũng muốn yếu đuối một lần.
“Này, Nhất Đăng thì sao, cứ để ông ta nằm đó? “.
Đầu có chút tựa vào vai Vô Song, Lý Thu Thủy khẽ hỏi.
Lý Thu Thủy còn cao hơn cả Vô Song một chút, nhìn nàng tựa đầu vào vai hắn còn có chút không tự nhiên bất quá Vô Song cũng không quan tâm mấy cái tiểu tiết này.
“yên tâm, ở đây có người bảo về hắn, hắn chết không được”.
Nói xong Vô Song cười cười, dùng hai tay bế Lý Thu Thủy lên.
Lý Thu Thủy bị động tác cảu Vô Song làm cho bất ngờ, nàng lúc này cũng cực hiểu ý hắn, triệt để đóng lấy vai một nữ nhân bình thường không chút võ công, thậm chí còn cố tình đưa hai tay ra nắm lấy vạt áo Vô Song.
“Ngươi làm gì nha? “.
“Nàng không phải bị thương sao?, ta liền bế nàng”.
Sau đó hai người trở về liên minh nhân tộc trong tiếng cười như chuông bạc của Lý Thu Thủy, người được vô số cao thủ nhân tộc tránh như tránh tà, mệnh danh hồ ly.
___________________
Với thực lực của Lý Thu Thủy, nàng rất dễ dàng ra nhập liên minh tán tu hơn nữa nàng gần như không cần phải khai ra thân phận như Vô Song, cho dù đám người Đàm Công – Đàm Bà gặp Lý Thu Thủy cũng lập tức nhận ra thậm chí kinh sợ không thôi.
Dĩ nhiên việc của Lý Thu Thủy thì Vô Song cũng không quan tâm cho lắm, nàng ra nhập liên minh căn bản không có độ khó nào thậm chí nàng còn không cần phải trắc thí thực lực, tự mình lĩnh đến một tấm ‘ngũ tinh lệnh bài’.
Cái này cũng không thể trách Hồng Thất Công làm việc không theo phép tắc, trên giang hồ ai không biết môn hạ Tiêu Dao từ trước đến nay không thích làm theo phép tắc?.
Bản thân Lý Thu Thủy giảo hoạt như hồ ly, võ công cũng cực kinh người, chưa kể nàng còn nắm giữ cả Tây Hạ, là đại diện cho Tây Hạ trợ chiến giúp đỡ Trung Nguyên.
Tây Hạ tuy không phải siêu cường quốc gì nhưng nàng là dùng thân phận quân chủ một nước mà đến, Hồng Thất Công dám không khách khí với nàng sao?, thân phận của nàng làm lớn ra thì tuyệt không đùa được, ai biết Lý Thu Thủy có tự nhiên phát điên sau đó phái đại quân Tây Hạ đánh xuống Tống hay không?.
Tây Hạ đánh Tống tất nhiên chưa tính là gì nhưng chỉ cần Tây Hạ phát binh nhà Kim không thể không lên theo, về phần Ma Sơn gì gì đó, đối với người Kim cùng người Tây Hạ vốn không quan trọng, đây vốn là việc riêng của người Hán, vì cái gì bọn ho phải lo lắng?.
Chí ít khi người Tây Hạ cùng người Kim chưa nhìn thây sự khủng bố của Ma Sơn, sẽ không ai quan tâm nơi này.
Hiện tại có một vị quân chủ Tây Hạ tự mình đến đây, tuyệt đối là một việc trọng đại chí ít nếu Lý Thu Thủy cảm nhận được sự đáng sợ của Ma Sơn, đây sẽ không chỉ là cuộc chiến của nước Tống mà sẽ có thêm Tây Hạ.
Lý Thu Thủy cũng đúng là không quan tâm đến Ma Sơn, nàng hiện tại đang nằm trên giường, thân hình vẫn còn chút ướt, cơ thể chỉ quấn một tấm khăn trắng muốt, hai tay chống cằm mà nhìn Vô Song.
“Ngươi nha, kiếm đâu ra được nữ nha hoàn như vậy?”.
Vô Song cũng cười cười, hắn khi trở về dùng hình ảnh của Vô Hà Tử, lúc này thì lại dùng mặt thật.
Hắn hiện tại một lòng chỉ suy nghĩ về lời nói của Ngu Cơ, một lòng chỉ nghĩ đến Thần Điện, đến cái gọi là La Sinh Môn.
Ngu Cơ nói, nàng cho hắn ba ngày, ba ngày sau nữ quỷ gọi là Lãnh sẽ đến đón hắn.
Thời gian ba ngày đối với Vô Song thật ra cũng tính là đủ, hắn tuyệt chẳng có việc gì để làm hiện nay.
Thở ra một hơi, bước lên giường, nâng cằm Lý Thu Thủy lên.
“Nàng hả?, vốn là người hầu của con gái nàng nha”.
Lý Thu Thủy nghe vậy sắc mặt liền hiện vẻ nghi ngờ sau đó liền hỏi.
“Ý ngươi là Thanh La?”.
Vô Song cũng thật không biết nói gì, trên đời này không ngờ có người mẹ cực phẩm như Lý Thu Thủy, thảo nào Vương phu nhân tính cách chẳng ra làm sao.
“Con gái của nàng có một đứa con gái, cô bé này cũng đang ở Ma Sơn, có muốn đi nhìn một chút không?”.
Lý Thu Thủy bĩu môi biểu thị lắc đầu.
“Không có hứng thú, dù sao nhìn thấy bọn họ ta liền không vui”.
“Đúng rồi, ngươi muốn ta làm gì?”.
Vô Song thay đổi tư thế, một tay vòng qua người Lý Thu Thủy, vuốt ve từng sợi tóc dài của nàng.
“Cũng không có gì, chỉ là muốn ngươi chăm sóc cô bé A Châu trong thời gian ta đi vắng thôi, nàng là đệ tử đầu tiên của ta, có gì ngươi chiếu cố nàng một chút”.
Lý Thu Thủy cũng xoay người lại, dùng một tay đấm vào bụng Vô Song.
“Nói mau, ngươi mà cũng thu nhận đệ tử?, khai ra đi nàng có phải tiểu tình nhân mới của ngươi hay không?”.
Vô Song bật cười.
“Đương nhiên không phải, đây là thuần túy thu đệ tử”.
Lý Thu Thủy vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vô Song bất quá nàng đúng là vẫn gật đầu sau đó nhoài người ra, đưa cái lưỡi đinh hương nhẹ liếm lỗ tai hắn.
Nàng thở vào gáy hắn một hơi ngọc khí.
“Yên tâm, ngươi là đệ tử của ta, nàng là đệ tử của ngươi, ta liền là tổ sư của nàng, chiếu cố nàng cũng là đương nhiên”.
Vô Song lần này xoay người lại, thân đè lên người Lý Thu Thủy, chăm chú nhìn nàng mà nói.
“Thu Thủy, biết bây giờ ta muốn làm gì nhất không?”.
Lý Thu Thủy ánh mắt nhìn thẳng vào Vô Song, khẽ liếm môi mà nói.
“Không biết nha”.
Vô Song cũng cúi đầu, cắn nhẹ vào cái cằm của nàng, sau đó chếch đầu một chút, thở vào phần gáy nàng.
“Ta muốn khi sư diệt tổ”.
___________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.