Cực Võ

Chương 275: Mộ Dung Thế Gia (3)




Mộ Dung Phục nếu xét về võ công hay ngộ tĩnh tất nhiên không bằng Kiều Phong nhưng nếu không tính mặt võ thuật, Mộ Dung Phục thực sự có vài điểm vượt xa Kiều Phong, đặc biệt là hai chữ ‘thiên hạ’.
Bỏ qua võ công, kiến thức mà Mộ Dung Phục hiểu được cũng đúng là hơn xa Kiều Phong.
Mộ Dung Phục lấy phục quốc làm mục tiêu, hắn thậm chí được đào tạo như một vị khai quốc hoàng đế, cố gắng tự định hướng mình thành minh quân phục quốc, vì vậy có rất nhiều thứ hắn phải hiểu, hắn phải biết.
Mộ Dung Phục chỉ liếc một cái liền nhận ra mấy tấm lệnh bài của Vô Song đại diện cho cái gì.
Đầu tiên thập tinh lệnh bài có thể đại diện cho chiến lực, tuy nhiên tấm lệnh bài này so với những tấm còn lại thì thua xa.
Hoàn Nhan Vương Phủ, Tây Hạ Vương Thất, Tây Hạ Nhất Phẩm Đường.
Nhìn thấy ba cái thế lực này... Mộ Dung Phục liền cảm thấy kích động không thôi, căn bản khó lòng bình tĩnh.
Kiều Phong nếu ngồi tại đây có lẽ chưa hiểu hết được việc gì xảy ra nhưng Mộ Dung Phục thì khác.
Hắn lần này nhìn thật kỹ Vô Song, sau đó có chút khó khăn lên tiếng.
“Tiền bối, chỉ cần người giúp ta khôi phục hoàng thất Đại Yên, ta nhất định sẽ báo đáp tiền bối... thậm chí phong tiền bối là vương gia khác họ”.
Nghe đến đây Vô Song suýt nữa bật cười, có điều theo Vô Song nghĩ có lẽ đây đã là thứ lớn nhất Mộ Dung Phục có thể cho bản thân mình, hắn cũng không thể khôi phục Đại Yên sau đó tặng luôn cho Vô Song chứ?.
Đáng tiếc Vô Song sẽ không ở thế giới này lâu lại càng không quan tâm đến Đại Yên nho nhỏ.
Trong lịch sử bản thân Đại Yên chiến lực có lẽ mạnh hơn Đại Lý một chút nhưng thổ nhưỡng lại bé hơn nhiều, từ trên xuống dưới Đại Yên giỏi lắm cũng chỉ có 3-5 vạn quân, tuyệt đối điển hình của nước nhỏ không thể nhỏ hơn, lấy cái gì cho Vô Song hứng thú?.
“Đại Yên quá nhỏ, có cái gì để ta hứng thú?, có điều nói đi cũng phải nói lại, Mộ Dung gia có một thứ quả thật có thể gây nên hứng thú cho ta”.
Nói xong Vô Song cũng chậm rãi đẩy hắc lệnh về phía Mộ Dung Phục.
“Ta muốn nhận được Đấu Chuyển Tinh Di của Mộ Dung gia, đổi lại ta liền giao toàn bộ quyền hành điều động Nhất Phẩm Đường cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”.
Vô Song một tay chống cằm thản nhiên mà chờ câu trả lời của Mộ Dung Phục.
Đấu Chuyển Tinh Di với Vô Song vốn là có cũng được mà không có cũng được nhưng mà hắn không muốn buông tha cho môn tuyệt học này.
Vô Song sớm muộn gì cũng phải quay về thế giới cũ, nước ở đó rất sâu rất sâu, hắn cũng không biết sẽ có ai đang đợi mình, việc sưu tầm tuyệt học sẽ trở nên phi thường khó.
Ví dụ đơn giản nhất, Mộ Dung Gia tại thế giới cũ mạnh gấp trăm lần Mộ Dung Gia ở thế giới này, hai bên căn bản không cùng đẳng cấp.
Tại thế giới kia Mộ Dung Gia còn có Ngô Tam Quế đứng sau ủng hộ, chưa đến phiên Vô Song đứng ra giúp đỡ, hắn quả thật cũng không tin tưởng người ta sẽ hai tay dâng lên Đấu Chuyển Tinh Di cho mình.
Không chỉ Đấu Chuyển Tinh Di, tại thế giới này còn có vài môn tuyệt học khác hắn cũng muốn mang đi.
Đầu tiên phải kể đến Dịch Cân Kinh cùng Cửu Dương Thần Công.
Thứ hai là Long Tượng Bát Nhã Công cùng Thích Già Trịch Tượng Công.
Cuối cùng chính là Đấu Chuyển Tinh Di cùng với La Hán Phục Ma Thần Công.
Đây đều là tuyệt học hàng đầu thiên hạ, cho dù Vô Song không dùng được nhưng không có gì đảm bảo thế lực dưới tay hắn không dùng được.
Long Tượng Bàn Nhược Công cùng Thích Già Trịch Tượng Công bản thân Vô Song tạm thời chưa nghĩ đến, dù sao hắn cũng chưa biết động thủ ra sao.
Dịch Cân Kinh cùng Cửu Dương Thần Công thì dễ hơn nhiều, nếu không có gì thay đổi tại thế giới này Cửu Dương Thần Công vẫn còn ẩn mình chưa xuất thế, Vô Song hoàn toàn có thể tìm được còn Dịch Cân Kinh độ khó cũng không quá lớn, dù sao A Châu còn lấy được chẳng nhẽ Vô Song hắn không lấy được?.
La Hán Phục Ma Thần Công là tuyệt học xuất hiện trong Hiệp Khách Hành, Vô Song hắn không quá rõ ràng tình tiết của Hiệp Khách Hành chỉ biết môn tuyệt học này là trấn phái của Thiếu Lâm, nếu cơ duyên đến Vô Song cũng có thể thử tìm kiếm.
Cuối cùng là Đấu Chuyển Tinh Di, thứ này hiện nay ở ngay trước mặt, nhất định phải lấy đến tay.
.......
Mộ Dung Phục lần này cũng không có đáp ứng Vô Song, hắn bị Vô Song làm cho khó xử vô cùng.
Đấu Chuyển Tinh Di là gốc rễ của Mộ Dung gia, sao có thể ngoại truyền?, ít nhất từ trước đến nay Mộ Dung gia chưa từng để môn tuyệt học này lộ ra ngoài.
Tất nhiên Nhất Phẩm Đường cũng làm Mộ Dung Phục tim đập chân run.
Nhất Phẩm Đường nổi tiếng nhất chinh là Tứ Đại ÁC Nhân còn lại trong Kim Dung thì Nhất Phẩm Đường vẫn tương đối vô danh.
Tất nhiên Nhất Phẩm Đường tuyệt đối rất mạnh, là tổ chức do nhân vật như Lý Thu Thủy mất bao nhiêu công sức tập hợp lại, có thể yếu sao?, càng quan trọng hơn những năm Lý Thu Thủy còn giao đấu cùng Thiên Sơn Đồng Mỗ thì Nhất Phẩm Đường cũng chưa hẳn đã thua đám cao thủ Linh Thứu Cung.
Vô Song chưa từng thử điều động cao thủ Nhất phẩm Đường nhưng đám người này cũng sẽ không yếu, hơn nữa Nhất Phẩm Đường ngoại trừ võ công từng người còn am hiểu ám sát cùng hạ độc, có thể sai khiến một tổ chức mạnh nhất Tây Hạ thử hỏi sao Mộ Dung Phục không động tâm?.

Một bên là tổ huấn, một bên là cơ hội phục quốc trước mặt, Mộ Dung Phục sẽ chọn cái gì?.
“Tiền bối... có thể cho vãn bối suy nghĩ một chút được không?, việc này quá gấp”.
Vô Song cười cười, đưa tay ra thu lại từng tấm lệnh bài, chậm rãi đứng dậy.
“Ngươi giúp ta khuyên bảo nha đầu A Châu đó một chút, sau này nếu muốn tìm ta liền tìm qua A Châu là được, nghĩ kỹ việc trao đổi thì bảo A Châu nói với ta”.
“Còn nữa, ta không hy vọng ngươi coi A Châu còn là nha hoàn của mình, tốt nhất coi như nàng cùng Mộ Dung Gia từ nay về sau không còn quan hệ”.
Nói dứt lời, Vô Song thân hình như một cơn gió biến mất trong thư phòng, để lại Mộ Dung Phục trầm ngâm không thôi.
Mộ Dung Phục tất nhiên chẳng tiếc gì A Châu, đến cả Ngữ Yên hắn còn không tiếc huống hồ A Châu?, cái làm Mộ Dung Phục suy nghĩ là cuộc trao đổi với Vô Song.
Từ lý trí mà xem, Mộ Dung Phục bản thân thật sự rất muốn rất muốn trao đổi.
Hơn ai hết Mộ Dung Phục cũng hiểu giới hạn của bản thân mình, hắn làm người cao ngạo nhưng sâu trong nội tâm hắn thật ra vẫn tự biết lấy mình, chỉ bằng vào Đấu Chuyển Tinh Di hắn rất khó có thể bước vào hàng ngũ tuyệt đỉnh cao thủ nhân gian.
Nếu có Nhất Phẩm Đường trợ giúp, thanh thế của hắn nhất định tăng mạnh, có cao thủ Nhất Phẩm Đường theo sau cho dù là Hồng Thất Công cũng phải dùng ánh mắt cẩn thận nhìn hắn, đây là cái Mộ Dung Phục thật sự rất muốn.
Dĩ nhiên một điều, Mộ Dung Phục cũng sẽ không tự làm ra quyết định, hắn phải đi hỏi tiền bối trong nhà – cha của hắn – Mộ Dung Bác.
.......
Trời về khuya, trên bầu trời Ma Sơn hôm nay xuất hiện một vầng bán nguyệt soi rõ cả thiên không.
Trăng hôm nay rất sáng, đêm hôm nay cũng rất đẹp.
A Châu đứng ở bục cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, trong ánh mắt không che dấu được tâm sự.
A Bích lúc này cũng lại gần A Châu, vẻ mặt nồng đậm quan tâm.
“A Châu tỷ, có việc gì sao?”.
A Châu cười cười, nàng với A Bích chính là chị em, hai người vô cùng thân thiết, nàng đối mặt với A Bích khẽ nói.
“Bích, tiền bối muốn thu ta làm đệ tử”.
A Bích vừa nghe không hiểu ai là tiền bối có điều nàng cũng thông minh lập tức nghĩ ra gì đó.
“Là vị thần bí tiền bối cứu tỷ cùng công tử sao?, nếu tiền bối muốn thu đệ tử thì tốt quá rồi, A Châu tỷ nhất định phải nắm cơ hội này”.
A Bích tuy cảm thấy kỳ lạ vô cùng, với thân phận của hai nàng ở trong Mộ Dung Gia không phải là không thể học vxo công nhưng tư chất luyện võ của hai người cũng chẳng ra sao, A Bích không hiểu lắm tại sao vị tiền bối kia lại muốn thu A Châu làm đệ tử nhưng bất kể ra sao nàng từ trong nội tâm thật sâu vui mừng cho tỷ tỷ mình.
A Châu nghe A Bích nói, nàng cũng biết đây là cơ hội không thể bỏ qua có điều nàng vẫn không nỡ rời đi.
“Bích... tiền bối nói nếu ta làm đệ tử của người liền không thể ở lại Mộ Dung Gia, liền đi theo người, từ nay về sau không còn quan hệ với Mộ Dung Gia nữa”.
A Bích sắc mặt lập tức thay đổi, điều này tất nhiên không khó hiểu gì, ai muốn đệ tử của mình làm nha hoàn cho người khác nhưng chính A Bích cũng không nỡ xa A Châu.
“A Châu tỷ... tỷ vẫn nên đáp ứng tiền bối đi thôi, sau này công tử để muội cùng Ngữ Yên tiểu thư chăm sóc được không?”.
“ Tỷ đi theo tiền bối... tương lai mới có thể tìm được thân sinh phụ mẫu... người ở lại Cô Tô rất khó tìm được bọn họ “.
A Châu nghe đến thân sinh phụ mẫu lập tức run lên, trong lòng không khỏi mất mát nhưng cũng có thểm một loại quyết tâm, nàng nhất định phải đi tìm cha mẹ.
Thật ra còn có một việc mà A Bích không nói, nàng cho dù ngàn cái không muốn, vạn cái không muốn thì công tử nhà nàng nhất định vẫn sẽ đẩy A Châu đi.
A Châu trở thành đệ tử của một vị cao thủ võ lâm chẳng khác gì Mộ Dung gia móc nối quan hệ với người này, sau này Mộ Dung Gia gặp khó khăn hoặc Mộ Dung Phục có việc cần nhờ, bằng vào quan hệ với A Châu chẳng nhẽ tiền bối không xuất thủ?.
A Châu chỉ cần nói ra việc này với Mộ Dung Phục, nàng không đi cũng phải đi.
.......
Cũng trong đêm trăng này, nơi thâm sơn Nhất Đăng mở mắt.
Nhất Đăng thương thế vốn rất nặng nhưng ông lại tu luyện Tiên Thiên Công, bản thân Tiên Thiên Công ngoại trù là nội công chí dương chí cương trong thiên hạ thì còn mang theo hiệu ứng trị liệu rất mạnh.
Ở hậu thế, không ít người còn cho rằng Tử Hà Thần Công vốn là tàn quyển của Tiên Thiên Công mà ra, tất nhiên đây chỉ là giả thuyết nhưng cũng đủ để nói khả năng liệu thương của môn tuyệt học này.
Nhất Đăng tu luyện Tiên Thiên Công lại thêm bản thân Nhất Đăng cũng rất mạnh, cơ hồ trải qua một ngày kinh mạch liền bắt đầu ngưng tổn thương, thương thế dần dần chuyển tốt, Nhất Đăng rốt cuộc tỉnh lại.
Nhất Đăng tỉnh lại sau đó cảm thấy ngực đau xót vô cùng, không khỏi ho khan vài lần, toàn thân xương cốt như nát vụn.
Dùng ánh mắt quan sát xung quanh, Nhất Đăng vẻ mặt hiện ra nét nghi ngờ.
Lúc trước nơi ông ta ngất rõ ràng không phải tại nơi đây.
Cố muốn động thân thể đứng lên bất quá rất nhanh sắc mặt Nhất Đăng chuyển thành không tốt.
Nội lực của Nhất Đăng không điều động được chút nào, toàn thân không có một tia khí lực.
Nếu là người bình thường tất nhiên không nghĩ nhiều dù sao chính Nhất Đăng đang bị thương nặng nhưng mà Nhất Đăng lại không nằm trong phạm trù ‘bình thường’.
Y đạo của Nhất Đăng cực cường, cũng giống như Vô Song, Nhất Đăng là Y – Võ đồng tu.
Nhất Đăng cảm nhận được thân thể mình dính độc.
Ngay lúc Nhất Đăng đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì một âm thanh nữ nhân vang lên.
“Lừa trọc, không phải Âm Dương Hoan Hợp Tán nên ngươi không phải lo”.
Nhất Đăng sắc mặt co rụt lại, ông ta không ngờ ở ngay gần mình lại có người, người này thậm chí Nhất Đăng không thể phát hiện ra.
Kể cả khi nội lực không còn nhưng có thể làm Nhất Đăng không cảm nhận được thì nhất định cũng phải là nhân vật cấp bậc ngũ tuyệt đồng thời thân pháp siêu cường.
Trên cành cây lớn, một bóng hình yểu điệu theo gió mà lướt tới, nàng cho dù che kín nửa mặt dưới nhưng cũng không che hết được phong thái của nàng.
Nữ nhân này tất nhiên không ai khác chính là Lý Thu Thủy.
Lý Thu Thủy hiện thân, ánh mắt liếc qua Nhất Đăng, rốt cuộc lại lên tiếng.
“Ngươi trúng Bì Tô Thanh Phong Tán, tốt nhất không nên cử động”.
Nhất Đăng trước nhìn thấy nữ tử này đã có vài phần ngờ ngợ, nay lại nghe được Bì Tô Thanh Phong lập tức nhận ra đối phương.
“Hóa ra là Tây Hạ hoàng thái hậu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu nay mới có dịp gặp mặt”.
Bình thường Nhất Đăng chưa hẳn đã sợ Bì Tô Thanh Phong, nội lực Nhất Đăng đủ cường để chống lại thứ này nhưng mà hiện tại Nhất Đăng đúng là vô pháp chống cự.
Lý Thu Thủy nhìn Nhất Đăng, căn bản cũng lười dài dòng.
“Ngươi nên biết lúc đó ngươi bị thương rất nặng, nếu ta không xuất thủ mang ngươi ra ngoài ngươi rất có khả năng bị đám ma vật ngoài kia xé thành trăm mảnh, là ngươi nợ ta một cái ân tình”.
“Ta yêu cầu rất đơn giản, có vài chỗ trong võ công ta không hiểu, ngươi liền giải thích giúp ta, sau khi ta hiểu thông, ta liền để ngươi rời đi tuyệt không giữ lại”.
Lần này lại đến phiên Nhất Đăng tò mò, là loại võ công gì đến cả Lý Thu Thủy cũng không hiểu?, Lý Thu Thủy ngộ tĩnh võ học hàng đầu thiên hạ, võ công có thể làm khó được nàng cho dù Nhất Đăng cũng cảm thấy hứng thú thật lớn.
Lý Thu Thủy tư chất còn vượt qua cả Nhất Đăng, Tây Hạ trong tay nàng tuyệt đối đủ sức nuốt chửng Đại Lý, về mặt nào thì nàng cũng chỉ hơn chứ sẽ không kém Nhất Đăng bất quá hiện nay nàng cũng có nỗi khổ trong người.
Trong tay nàng có một thứ mà Vô Song không có, đây là 10 vạn chữ Phạn trong Cửu Âm Chân Kinh.
Lý Thu Thủy có nguyên vẹn Cửu Âm Chân Kinh.
Nàng lúc trước đã nghe danh Cửu Âm Chân Kinh nhưng giờ mới có dịp được đụng tới lập tức như tiến vào ma chướng, không thể tự thoát, kinh hãi không thôi.
Cửu Âm Chân Kinh có sức hấp dẫn quá lớn với nàng, đặc biệt là phần chữ Phạn có điều nàng lại không quá hiểu.
Nội dung trong chữ Phạn cực kỳ cao thâm khó dò, chữ Phạn thì Lý Thu Thủy đúng là biết nhưng biết cũng có hạn.
Lấy ví dụ đơn giản thì như tiếng Anh vậy, trình độ của Nam Đế có thể chấm 10 điểm thì Lý Thu Thủy giỏi lắm chỉ có 6, nàng đúng là có rất nhiều thứ muốn hỏi Nam Đế.
Lý Thu Thủy là lục tinh cao thủ.
Tư chất của nàng siêu cường nhưng thành tựu của nàng không thể tiến thêm bởi tạp học của nàng quá nhiều, quá loãng.
Lý Thu Thủy lúc này đã bước ra khỏi ma chướng trong nội tâm, bước ra khỏi ma chướng mà Vô Nhai Tử tạo ra cho nàng thậm chí thù hận của nàng cùng Đồng Mỗ cũng có thể dẹp xuống.
Tâm kết đã mở, sau khi thương thế bình phục, nàng một đường chiến lực bạo tăng, trở thành cửu tinh cao thủ.
Tâm kết đã không còn, vậy Cửu Âm Chân Kinh là thứ cuối cùng nàng thiếu.
Chỉ cần nàng hiểu rõ Cửu Âm Chân Kinh, bước ra được một bước cuối cùng, hiểu ra con đường võ học cho riêng mình, nàng đời này có hy vọng đột phá đế vị.
Cho dù không đột phá được đế vị, bằng Cửu Âm Chân Kinh nàng ít nhất sẽ không thua sư tỷ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.