Cực Võ

Chương 273: Mộ Dung Thế Gia (1)




Vô Song đương nhiên sẽ không biết được những việc xảy ra xung quanh mình, Độc Cô cũng thế mà Từ Phúc cũng vậy.
Vô Song lúc này đang lựa chọn một địa điểm cách xa trận doanh nhân loại, có thể coi là rất gần khu vực trung tâm Ma Sơn, địa điểm này thường thường sẽ không có người tiến vào.
Tuy khoảng cách có chút xa so với trận doanh nhân loại nhưng dọc quãng đường đi đi về về bản thân Vô Song cũng đúng là không lo lắng, bằng tốc độ của hắn muốn trở lại cũng chỉ mất khoảng 2 tiếng đồng hồ mà thôi.
Vô Song không am hiểu trận pháp lại càng không hiểu về phong thủy, hắn không biết cái gì là phong thủy bảo địa vì vậy trực tiếp chọn chỗ nào hắn cho là kín nhất, khó bị phát hiện nhất.
Xung quanh nơi này là hàng loạt bụi cây lớn, từng tảng đá xếp trồng lên nhau, thậm chí độ cao cũng tương đối lý tưởng, tương đương một ngộn đồi nhỏ ở ngoài kia, lựa chọn được một vùng đất trống như vậy bản thân Vô Song là tương đương đắc ý.
Khoanh chân trên một tảng đá tương đối bằng phẳng, Vô Song lại tiến vào trạng thái tu luyện.
Trên lý thuyết hắn muốn mượn sức mạnh ma lực nhưng trên thực tế hắn hiện tại còn chưa biết làm thế nào.
Từ trước đến nay hắn chỉ biết trực tiếp tiến vào trạng thái ma hóa chứ chưa từng thử theo dạng ‘mượn’ ma lực này.
Nói đơn giản thì Vô Song đang hướng đến ma hóa không toàn diện.
Ma hóa trước đây coi như là 100% ma hóa thì hắn đang hướng đến con đường ma hóa theo từng %.
Đầu tiên Vô Song đương nhiên cũng phải bước vào trạng thái ma hóa đồng thời cố gắng tập trung ý niệm của bản thân điều khiển ma khí trong cơ thể.
Hắn vốn nghĩ chỉ cần khống chế tốt ma khí từng điểm từng điểm thoát ra liền có thể tạm thời thành công nhưng làm rồi mới biết độ khó của nó là như thế nào, chỉ cần hắn điều động ma khí cả cơ thể hắn trực tiếp tiến vào ma hóa toàn thân.
Trong trạng thái ma hóa, Vô Song thật sâu nhíu mày rồi chậm rãi lại trở về nguyên bản.
Vô Song nâng tay phải của mình lên, cả cánh tay của hắn đầy những văn tự màu đen chằng chịt, nhìn những văn tự này Vô Song càng ngày càng tập trung hơn.
Văn tự trên tay phải đương nhiên là ngăn cản ma khí toát ra từ trong người hắn, khiến người bên ngoài không cách nào nhận ra hắn có ma khí nhưng nó tuyệt đối không phải phong ấn ma khí, những văn tự này không có khả năng khắc chế ma khí của Vô Song.
Chỉ cần Vô Song muốn, hắn phi thường dễ dàng tiến vào ma hóa đặc biệt là từ khi đạt được đến cảnh giới Tam Long.
Trước đây ma hóa quả thật không dễ, ở trạng thái Nhất Long mà Vô Song muốn ma hóa liền phải tập trung toàn bộ cảm xúc trái chiều của bản thân.
Ở trạng thái Nhị Long thì hắn chưa thử, hắn cũng chưa biết quá trình ma hóa của mình thế nào.
Còn ở trạng thái Tam Long này thì không phải nói, chỉ cần ý niệm vừa động liền sẽ ma hóa thành công.
Dùng tay trái vuốt nhẹ lên tay phải của chính mình, Vô Song bắt đầu nhớ đến một số thứ.
Vết bớt này tính ra đã đi theo hắn 3 cái thế giới.
Từ trước khi hắn trọng sinh đã có nó, Vô Song cũng không bao giờ còn nghĩ đây chỉ là một hình xăm bình thường, một vết bớt bình thường.
Nếu vết bớt này đặc biệt như vậy thì nó có tác dụng gì?.
Trước đây rất lâu vết bớt đã sớm biến mất sau đó lần đến Vương Bản Sơn hay cụ thể là Hắc Địa thì nó lại hiện ra.
Tại lần đó Vô Song cũng chính thức biết được kiếp trước hắn nhất định sẽ không chết vào năm 30 tuổi, sau ngày sinh nhật tuổi 30 nhất định phải còn cái gì đó.
Tất nhiên mấy việc kia hắn đã sớm dẹp ra khỏi đầu dù sao nghĩ cũng là không nghĩ ra, hắn chỉ tập trung vào vết bớt.
Ở Hắc Địa cùng Ma Sơn có điểm chung là gì?, điểm chung của nó nơi này đều tụ tập những sinh vật không thuộc về thế giới loài người cùng những sức mạnh siêu nhiên không thể giải thích bằng lý thuyết thông thường.
Tuy rằng sinh vật ở Hắc Địa cùng sinh vật ở Ma Sơn khác nhau hoàn toàn về kiểu dáng, hình thái thậm chí là năng lực nhưng Vô Song vẫn có thể tìm được một điểm giống nhau, bọn chúng đều có ma khí.
Trước kia ở Vương Bản Sơn, ở Hắc Địa, Vô Song cái gì cũng không rõ, cái gì cũng không hiểu, đến cả ma khí là gì hắn cũng không biết vì vậy hắn không nhận ra.
Lúc này thì khác, thật ra từ giây phút đầu tiên tiếp xúc với ma khí trên người A Thanh thì Vô Song đã cảm nhận được sự giống nhau, ma khí phong ấn A Thanh căn bản không khác gì thứ chất lỏng màu đen nhày nhụa ở tế đàn nơi Hắc Địa.
Về bản chất theo Vô Song thì hai thứ là một, khác biệt duy nhất một cái ở trạng thái khí một cái ở trạng thái đặc mà thôi.
Kết hợp các dòng suy nghĩ của bản thân mình lại, Vô Song bắt đầu hoài nghi vết bớt của hắn liên quan mật thiết đến ma khí.
Kiếp trước vết bớt không có gì quá mức đặc biệt là bởi kiếp trước Vô Song không có khả năng chạm đến ma khí.
Ở kiếp này từ khi tiếp xúc với ma khí thì vết bớt một mực đi theo hắn, nếu đã như vậy Vô Song không ngại thử nghiệm tiếp.
Hắn dồn toàn bộ tinh thần vào cánh tay phải... sau đó trực tiếp ma hóa toàn thân, điều động toàn bộ ma khí trong người về tay phải của mình.
Ma khí của Vô Song khi vận toàn lực không khác gì nội lực của một đế vị cao thủ toàn bộ xuất ra vậy, cực kỳ kinh khủng.
Ma khí dồn hết về tay phải, lập tức tạo nên một vòng xoáy trên chính tay phải của Vô Song.
Vì cả cơ thể Vô Song đang ma hóa, hắn không nhìn ra được ma khí di chuyển nhưng hắn có thể cảm nhận được, khi ma khí di chuyển đến cánh tay phải bắt đầu dồn lại một điểm, như trăm sông đổ về một chỗ, sau đó ở trên cánh tay phải Vô Song sinh ra điểm xoáy.
Ma khí cứ tiếp tục chảy vào, vòng xoáy càng ngày càng lớn, tụ xoáy càng ngày càng mạnh, như một cái lỗ đen vậy.
Mãi đến 10 phút sau tụ xoáy mới dừng lại sau đó càng ngày càng nhỏ, dần dần hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung.
Vô Song đương nhiên phải cảm nhận được trên cơ thể mình xảy ra cái gì, hắn liền giải trừ ma hóa.
Trên cánh tay phải của Vô Song rốt cuộc cũng có biến chuyển, cả cánh tay vẫn là hoa văn màu đen nhưng ở phần cánh tay phải bắt đầu xuất hiện một hình tụ xoáy đặc dị.
Khẽ mỉm cười, ý niệm điều động, Vô Song bắt đầu để tụ xoáy biến hóa, tụ xoáy này không giống hoa văn trên cánh tay của hắn, tụ xoáy ngập tràn ma khí hơn nữa có thể bị chính Vô Song điều khiển.
Tụ xoáy dần dần thay đổi hình thù, trở thành một đóa quỳ hoa màu đen.
Vô Song có thể cảm giác được bên trong tụ xoáy có bao nhiêu ma khí, đây đương nhiên không phải toàn bộ ma khí trên người Vô Song đồng thời trữ lượng ma khí trong tụ xoáy cũng đã sớm đạt đến giới hạn nhưng chỉ cần Vô Song có thể điều động thứ này là đủ rồi, chí ít hắn nhìn ra một con đường.
Lại tiếp tục nếm thử điều động ma khí toàn thân, trở lại với trạng thái ma hóa, Vô Song lại nếm thử tạo ra đóa hoa thứ hai.
Lần thứ hai đương nhiên cũng không khác gì lần thứ nhất, trên tay Vô Song lại có một đóa hắc quỳ hoa bất quá Vô Song cũng có chút cảm giác không ổn.
Thứ nhất trên cơ thể hắn tựa hồ tương đối lệch, ma khí chỉ có thể tụ về bên tay phải còn lại bất cứ nơi nào trên cơ thể đều không tụ nổi ma khí.
Thứ hai Vô Song cũng cảm giác được ma khí trên người hắn quá nhiều, số lượng hắc quỳ hoa chỉ sợ hoàn toàn không đủ.
Hắc quỳ hoa chỉ có thể tạo ra trên tay phải của Vô Song, điều này đồng nghĩa với việc số lượng mỗi đóa hoa này có hạn, trữ lượng chứa ma khí của nó cũng tương đối hạn chế, muốn chứa đựng toàn bộ ma khí của Vô Song gần như là không thể.
Vô Song hiện nay chỉ có thể coi là tập khám phá cơ thể của chính mình, hắn còn rất nhiều việc phải làm.
.....
Khi trời bắt đầu tối, từ nơi tu luyện trở về lầu các của chính mình, tuy nhiên hắn vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Đây là ngày thứ hai Vô Song ở trong trận doanh nhân tộc, lúc này hắn chưa quên mình có hẹn cùng A Châu.
Trở về nhà của mình, ở bên ngoài đã thấy A Châu đợi sẵn.
Nàng vừa nhìn thấy Vô Song trở về khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng.
“Tiền bối, người về rồi”.
Nhìn thấy A Châu đợi mình, Vô Song cũng hướng về nàng mà cười.
“Đợi ta lâu chưa?”.
A Châu nhu thuận cúi đầu.
“Tiểu nữ vừa mới tới, tiền bối nhìn sắc mặt của người đầy mệt mỏi, có việc gì sao?”.
Vô Song nghe vậy bản thân Vô Song cũng thở dài một hơi.
Điều động ma khí chưa bao giờ là việc dễ dàng, thực sự rất mệt mỏi.
Nghĩ mà xem tập trung toàn bộ tinh thần điều khiển từng tia ma khí tụ tại một chỗ đồng thời không chỉ một lần mà còn là rất nhiều lần, sao có thể không mệt mỏi.
“Không sao, vào nhà đi”.
Vô Song thật ra còn không mang chìa khóa nhà, chìa khóa lầu này vẫn còn để A Châu cầm trong tay, dù sao cường giả như Vô Song cũng chẳng cần khóa cửa để tiến vào nhà.
A Châu ngoan ngoãn vì Vô Song mở cửa, trong mắt nàng mang theo sự tò mò rất lớn.
Nàng không hiểu tại sao tiền bối lại gọi mình đến đây đương nhiên A Châu cũng sẽ không hỏi trực tiếp.
Nàng vừa mở cửa liền chậm rãi ra bàn trung tâm, vì Vô Song rót một chén nước..
“Tiền bối người uống chén nước, A Châu vì người chuẩn bị nước tắm”.
Vô Song gật đầu, ngồi xuống nhìn theo A Châu xoay người rời đi, hắn càng nhìn càng thấy hợp mắt nàng.
Đương nhiên hợp mắt ở đây không phải là tình yêu cũng chẳng muốn chiếm giữ chỉ là A Châu cho Vô Song một cảm giác tương đối lạ.
Theo ngôn ngữ của hậu thế thì A Châu là một người giúp việc.
Nữ giúp việc xinh đẹp như A Châu cho dù là kiếp trước Vô Song cũng chưa thấy, cùng lắm chỉ có thể xuất hiện trên tiểu thuyết mạng, nữ nhân xinh đẹp ai đi làm cái nghề này?.
A Châu thực sự làm hết chức trách, cho dù Vô Song chưa hề mở miệng nàng vẫn ngoan ngoãn giúp hắn xử lý mọi việc, cho dù chính Vô Song cũng biết bình thường nàng cũng phải chăm sóc công tử ‘Mộ Dung Phục ‘ của mình.
Nghĩ đến Mộ Dung Phục lại nghĩ đến A Châu, Vô Song không khỏi có chút bực mình.
Từ bản chất mà xem hắn không ghét Mộ Dung Phục nhưng nghĩ đến A Châu vì Mộ Dung Phục mà hầu hạ, hắn bắt đầu thật tâm có chút ghét Mộ Dung Phục rồi.
.....
A Châu không rõ tại sao nàng bị Vô Song gọi đến đây, đợi Vô Song đi tắm nàng lại vì hắn quét qua sàn nhà, khuôn mặt chuyên tâm nhất nhất, mãi đến khi Vô Song đi ra phòng tắm thì nàng thậm chí còn đang chuẩn bị vì Vô Song mà xuống bếp, nếu không phải Vô Song đưa tay ngăn cản nàng thì chẳng biết nàng ôm đồm bao nhiêu việc vào trong người.
“Ngồi xuống đi, ta có việc nói với ngươi”.
A Châu nghe Vô Song nói đương nhiên không dám cãi lời, nàng cũng giống Mục Niệm Từ, chỉ cần là người mà các nàng tín phục thì cả hai sẽ không lựa chọn làm trái lời.
“A Châu, ngươi biết tại sao ta cứu ngươi chăng?”.
A Châu nghe vậy chậm rãi lắc đầu.
“A Châu không rõ”.
Hướng về A Châu khẽ cười, với tư cách là người xuyên không nắm giữ cốt truyện Kim Dung, Vô Song cũng không ngại biên chuyện xưa.
“ A Châu, ta biết ngươi từ nhỏ lớn lên ở Cô Tô, là người Mộ Dung gia, vậy ngươi có từng đến Mạn Đà Sơn Trang?”.
A Châu đương nhiên đã đến Mạn Đà Sơn Trang, đây chính là nhà của Vương Ngữ Yên, nàng cùng Ngữ Yên thân như chị em sao có thể không đến?.
“Vâng thưa tiền bối, A Châu đã đi qua Mạn Đà Sơn Trang “.
“Vậy ngươi gặp qua Vương phu nhân?”.
A Châu suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu.
“Vâng thưa tiền bối, A Châu đã gặp qua Vương phu nhân “.
Vương phu nhân tính tình rất ‘thối’, thậm chí nữ nhân nào của Đoàn Chính Thuần cũng có vấn đề về suy nghĩ, nếu Vô Song là Đoàn Chính Thuần có khi hắn cũng sẽ chạy, may cho A Châu là người đàn bà kia không biết nàng cũng là con gái Đoàn Chính Thuần nếu không A Châu cũng khó mà toàn mạng.
“A Châu, vậy ngươi có biết Vương phu nhân của Mạn Đà Sơn Trang tên thật là gì không?”.
Cái này A Châu đương nhiên không biết.
Nàng khẽ lắc đầu.
“Tiền bối, A Châu không rõ tên thật của Vương phu nhân có điều Ngữ Yên tiểu thư là con gái Vương phu nhân, nếu tiền bối cần thì A Châu liền đi hỏi cho tiền bối”.
Vô Song nhìn A Châu mà bật cười.
“Ta lạ gì Vương phu nhân, nàng gọi Lý Thanh La, nàng là con gái sư phụ của ta, sư phụ ta gọi Lý Thu Thủy”.
“Về một mặt nào đó Lý Thanh La có thể coi là sư tỷ ta có điều nàng chưa từng được sư phụ quan tâm, thậm chí sư phụ cũng muốn chối bỏ nàng vì vậy ta cùng nàng căn bản cũng chẳng có giao tình gì “.
“Nhắc đến Thanh La là để ngươi hiểu rõ một chút giao tình giữa hai chúng ta, ta là đệ tử của sư phụ, là cao thủ Tây Hạ Nhất Phẩm Đường... ân cái này ngươi cũng có thể chưa nghe thấy bất quá đám người Tứ Đại Ác Nhân có thể coi là thuộc hạ của ta, ở Nhất Phẩm Đường ta là lớn nhất”.
A Châu không hiểu Nhất Phẩm Đường là gì nhưng nàng sao có thể chưa nghe đến Tứ Đại Ác Nhân?, nàng dùng ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn Vô Song bất quá nàng là nữ nhân thông minh, nàng cũng biết Vô Song chưa nói hết.
“Thanh La nàng ta dù sao cũng là con gái sư phụ, cũng không thể nào không quan tâm đến nàng, con gái nàng Vương Ngữ Yên tư chất kinh người nhưng thể chất lại không quá tốt, ta đích thân kiểm tra, Ngữ Yên quả thật không thích hợp luyện võ”.
“Ngươi cùng Ngữ Yên thân như tỷ muội lại cũng coi như quen biết lâu năm với Thanh La, ta lại nhìn ngươi vô cùng hợp mắt, việc này không ai thích hợp hơn ngươi rồi”.
“Ngươi có muốn học võ không?, nhận ta làm sư phụ sau đó giúp ta bảo vệ hai mẹ con Thanh La – Ngữ Yên?”.
.......
(Nay 1 chương, nếu được thì sáng mai mình bù chương)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.