Cực Võ

Chương 265: Thu Đệ Tử (3)




Nhắc đến thu đệ tử, cũng đang có một người khác muốn thu đệ tử.
Nếu Vô Song muốn đào tạo A Châu thành một Đoàn Dự phiên bản nữ, thì Đoàn Dự phiên bản chính gốc lúc này ra sao?.
Đoàn Dự tình hình hiện tại đúng là không quá tốt, bởi trái với suy đoán của Vô Song, Đoàn Dự vãn chưa trở về nội thành.
Đoàn Dự lúc này đang ở trong một hang động, hai chân bị xích lại, đúng là không có cách nào có thể thoát ra.
Đoàn Dự đã ở chỗ này hơn một ngày, bên cạnh có một lu nước nhỏ, đại khái Đoàn Dự cũng sẽ không có chết đói chết khát nhưng tình trạng Đoàn Dự lúc này thật sự không ổn.
Đoàn Dự là thế tử Đại Lý, cho dù Đại Lý là nước nhỏ, là một tiểu quốc trên bản đồ quyền lực nhưng mà lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Đoàn Dự vẫn được coi là lớn lên trong nhung lụa.
Đoàn Dự vì thế mà khuôn mặt tương đối trẻ, năm nay Đoàn Dự đã 22 tuổi nhưng dung mạo hắn chỉ như thiếu niên 16-17 lại thêm Đoàn Dự thân hình cũng không cao, chỉ khoảng 1m69– 1m70, tại cái thời đại này nhìn kiểu gì cũng không giống nam nhân trưởng thành.
May mắn cho Đoàn Dự, xã hội này còn chưa sinh ra giày cao gót nếu không Vương Ngữ Yên chắc chắn cao hơn Đoàn Dự cả một cái đầu.
Công tâm mà nói, Đoàn Dự đặt bên cạnh Mộ Dung Phục đúng là kém xa, bất kể là dung mạo, khí chất, vóc dáng, sự thành thục, sự hiểu biết, Đoàn Dự đều không so nổi với Mộ Dung Phục, bản thân Vương Ngữ Yên si mê biểu ca mình cũng không phải không có lý do.
Đừng nói là Vương Ngữ Yên, bất cứ nữ nhân nào khi vừa nhìn thấy Mộ Dung Phục sau đó lại nhìn Đoàn Dự, nhất định sẽ chọn Mộ Dung Phục.
Lại nói Đoàn Dự hiện nay, quần áo đã lấm lem bụi bẩm, mái tóc đen rủ xuống nhìn rối vô cùng, phần cổ chân cũng đã trở nên tím ngắt vì dùng lực quá mạnh, đáng tiếc có dùng lực mạnh thế nào kết quả cũng không thay đổi, vẫn cứ không thể thoát ra được khỏi sợi xích dưới chân.
Đừng nói là Đoàn Dự, cho dù Kiều Phong hay chính Vô Song, chỉ cần bị xích lại liền không đi ra được.
Tất nhiên là trừ trường hợp Vô Song tiến vào trạng thái ma hóa.
Cái hang động này cũng vô cùng kín, không rõ thiên nhiên sinh ra đã thế hay có tác động của bàn tay con người mà bản thân hang động gần như toàn bộ bị rừng cây che lấp, cho dù đi ngay gần đó cũng không thể phát hiện ra có hang động chưa kể hang động nằm sâu trong lòng đất, nó được xây dựng cứ như một cái tổ kiến vậy, một mê cung thật sự dưới lòng đất.
Bên dưới hang động công tâm mà nói...đây là cả một công trình kiến trúc.
Không biết là ai làm ra đại thủ bút như vậy, dám xây nguyên một công trình dưới lòng đất tại Ma Sơn này.
Nơi này nằm sâu dưới lòng đất, cho dù ma khí cũng rất khó xuyên vào hơn nữa tại nơi sâu nhất còn cực kỳ ẩm thấp, căn bản đến cả ánh sáng cũng không thể lọt.
Cũng may cho Đoàn Dự, hắn ở một nơi vẫn hướng về bên trên, theo các khe nứt gãy còn có ánh sáng chậm rãi chiếu vào, theo ánh sáng mờ mờ ảo ảo mà còn nhìn ra được đêm hay ngày.
Đã hơn một ngày, Đoàn Dự cho dù làm bất cứ thứ gì cũng không thể thoát ra hơn nữa hắn gào khản cổ cũng chẳng có động tĩnh gì vọng lại, cứ như toàn bộ hang động đều không có người vậy.
Đoàn Dự cũng chẳng biết mình bị nhốt bao lâu, nếu không phải vẫn có tia sáng để hắn cảm nhận thời gian, Đoàn Dự còn tưởng mình đã ở trong hang động này vài ngày.
Toàn bộ cơ thể đều đau nhức, mái tóc rủ xuống che kín khuôn mặt, đến cả ánh mắt cũng lờ đờ, đầu óc mông lung vô cùng.
Đoàn Dự chỉ nhớ ra, sau khi Vô Song mang Vương Ngữ Yên vòng ngược trở lại, hắn nghe lời Vô Song mà ở gần suối bắt đầu tĩnh tọa.
Đoàn Dự chỉ biết duy nhất một môn võ công đấy là thổ nạp pháp, môn võ công này chỉ có tác dụng duy nhất là bình ổn khí huyết, bình ổn hơi thở, là pháp môn tăng độ tập trung cho bản thân,là thứ mỗi lần thiền định các đại sư trong chùa Thiên Long đều sử dụng.
Đoàn dự dùng thổ nạp pháp, sau đó cứ như vậy tĩnh tâm mà xếp bằng, cho đến khi cảm thấy thân thể càng ngày càng tốt, mệt nhọc rút đi nhiề mới đứng lên.
Đoàn Dự lại nhìn thấy nước suối trong veo, nghĩ đến nơi này ‘thần tiên tỷ tỷ’ vừa đi tắm, sắc mặt liền đỏ lên.
Lại nhìn cơ thể mình bẩn thỉu, Đoàn Dự đúng là vẫn cởi quần áo, lội suối mà tắm.
Rất nhanh hắn lại lền bờ, mặc vào quần áo, cảm thấy chân mình đã tốt liền chủ động theo đường cũ trở về, tìm kiếm hai vị ‘thần tiên tỷ tỷ’.
Đoàn Dự nào ngờ trên đường quay về cánh rừng kia, Đoàn Dự liền bị một bàn tay thần bí tóm lấy, sau đó cái gì cũng không biết, khi hắn mở mắt ra thì đã thấy mình bị xích lại, vô phương thoát ra.
Nghĩ đến vận mệnh của mình, Đoàn Dự thực sự rất lo lắng, hắn dù sao va chạm xã hội rất ít, từ bé sống trong nhung lụa, từ bao giờ gặp phải chuyện này?.
Tại kiếp này đến cả Đoàn Diên Khánh còn chưa đụng vào Đoàn Dự, cuộc sống của Đoàn Dự tuyệt đối dùng từ vô lo vô nghĩ để hình dung.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Đoàn Dự bị người ta bắt cóc.
.....
Thời gian trôi qua, đột ngột có âm thanh vang lên làm Đoàn Dự từ trong mơ hồ tỉnh lại.
Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, Đoàn Dự liền nhìn thấy đối phương.
Đối phương cũng đang nhìn Đoàn Dự, rồi thong thả ngồi xuống, hai chân khoanh lại chăm chú quan sát tù nhân của mình.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Đoàn Dự thậm chí có thể tháy rõ dung mạo người này.
Một thân tử y, sắc tím phiêu dật.
Một mái tóc đen dài buông thõng.
Khuôn mặt có một nửa bị che đi chỉ để lộ ra đôi mắt sắc lạnh, đôi mắt như có thể cứa xuyên qua lòng người.
Thú thật đôi mắt của đối phương làm Đoàn Dự sợ.
Đoàn Dự có thể nhận ra đối phương tuổi tác không lớn hoặc ít nhất từ dung mạo xem ra là vậy.
Tuy tuổi tác không lớn nhưng ánh mắt lại bao hàm rất nhiều thứ, ánh mắt người này thoạt nhìn như bình thản nhưng lại ẩn chứa vô tận ma niệm.
Đoàn Dự am hiểu nhất không phải là võ công mà là phật học cùng kỳ đạo.
Bằng vào phật học, bản thân Đoàn Dự thật sự có nhiều khi có thể thật tâm nhận ra... ai là người tốt, ai là người xấu.
Cái này cũng không phải là giả, một con người tốt xấu liền phải nhìn vào ánh mắt.
Rất nhiều người trời sinh mẫn cảm ví dụ như Đoàn Dự, sau đó Đoàn Dự từ bé tiếp xúc với phật kinh, trên người đã tồn động phật khí, hắn đúng là có thể nhật biết nhân tâm.
Đoàn Dự vừa nhìn kẻ trước mặt kia, hắn không thể trong chốc lát nói rõ đây là người tốt hay kẻ xấu, cái mà Đoàn Dự có thể thấy... chỉ là một vùng hắc ám, vô biên vô tận hắc ám trong ánh mắt người này.
Hắc ám không phải là xấu nhưng cũng sẽ không phải là tốt.
Hắc ám có thể là tà ác, là sự hủy diệt, là dục vọng đen tối nhưng mà nó cũng có thể là vô tận cô độc, cũng có thể là hận ý tạo thành....
Hắc ám thủy chung là rất nhiều loại cảm xúc trái ngược tạo thành, đây là hắc ám mà Đoàn Dự cảm nhận được.
Nam tử rốt cuộc thôi quan sát Đoàn Dự, hai chân vẫn khoanh trên mặt đất, hắn mở miệng.
Giọng nói của người này tương đối thản nhiên cũng tương đối bình tĩnh thậm chí Đoàn Dự còn không bắt được một tia cảm xúc của đối phương.
Chỉ thấy hắn nói.
“Ta trên người có vài món nợ cần trả, một trong số đó liền là nợ nần với Đoàn Thị Đại Lý “.
“Ngươi là Đại Lý thế tử, vừa vặn phù hợp để ta trả nợ, không biết ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta?”.
Đoàn Dự hai mắt trừng lớn nhìn kẻ này.
Tổ chức bắt cóc, tổ chức giam giữ dĩ nhiên chỉ là vì nhận đệ tử?.
Đoàn Dự nuốt một ngụm nước bọt tránh cho cổ họng khô nóng, sau đó ngập ngừng mà lên tiếng.
“Tiền bối... người có thể thả ta ra trước được không... hơn nữa Dự cũng không có hứng thú với võ học... võ học đánh đánh giết giết làm trái với quy tắc Phật gia... hơn nữa Dự cũng không thích đánh đánh giết giết”.
“Học võ có thể cường thân kiện thể, có thể bảo vệ bản thân bất quá... Dự trên người có một môn thân pháp, bằng vào môn thân pháp này... Dự cảm thấy đủ rồi”.
Nam nhân tất nhiên đoán ra được Đoàn Dự sẽ từ chối ý kiến của mình, nam nhân không nói gì, lại đứng lên.
Đoàn Dự nhìn theo thân ảnh nam nhân này từ từ biến mất liền thở dài, sau đó không khỏi tự trách mình.
Người thường hoàn toàn có thể đáp ứng đối phương sau đó kể cả không thích học võ công cũng có thể lựa thế mà làm, lợi dụng Lăng Ba Vi Bộ mà rời đi, chỉ cần trốn thoát đối phương có thể làm gì Đoàn Dự hắn?.
Tất nhiên đây không phải cách Đoàn Dự chọn, hắn quá mức chân thật, cái này cũng không phải hắn ngốc mà là hắn cố chấp.
Lại thêm một lúc, nam tử kia lại đi vào, theo ánh sáng mờ mờ ảo ảo, Đoàn Dự nhìn thấy đối phương còn mang thêm một người trên vai.
Đối phương ném người này xuống trước mặt Đoàn Dự, sau đó như sợ Đoàn Dự nhìn không rõ, trong tay chẳng biết từ đâu lấy ra một cây nến, chậm rãi đốt nến lên.
Đoàn Dự lần này rốt cuộc rõ ràng, người bị ném đến đây là ai.
Đây là một nữ nhân, một nữ nhân toàn thân quần áo thuần một màu sắc xanh.
Vừa nhìn thấy nữ tử này, nội tâm Đoàn Dự liền rung động, căn bản không thể tin được mà bật thốt lên.
“Vương cô nương?”.
“Vương cô nương, người có sao không, Vương cô nương “.
Đáng tiếc cho dù Đoàn Dự kêu nát họng Vương Ngữ Yên cũng sẽ không tỉnh, nàng tạm thời đúng là không tỉnh lại được.
Nhìn vẻ lo lắng của Đoàn Dự, nam nhân này lại ngồi xuống.
“Thứ nhất bái ta vi sư, ta tha nàng một mạng”.
“Thứ hai ngươi rời đi, ta sau này không tiếp tục tới tìm ngươi, nhưng nàng liền thay thế ngươi, bị giam giữ cả đời ở đây”.
Đoàn Dự toàn thân run lên.
Tại thế giới này, hắn chưa gặp Mộc Uyển Thanh cũng chưa gặp Chung Linh.
Vương Ngữ Yên là nữ tử đầu tiên hắn gặp cũng là thần tiên tỷ tỷ của hắn, là tình đầu của hắn.
Đừng nghĩ lần trước nhìn thấy Vô Song, Đoàn Dự nói ra mấy chữ Thần Tiên Tỷ Tỷ nhưng mà nếu phải làm ra lựa chọn, hắn chắc chắn vẫn sẽ chọn Vương cô nương của hắn.
Vương Ngữ Yên thật sự cho Đoàn Dự một cái cảm xúc phi thường mãnh liệt, bắt đầu từ khi thấy nàng giống hệt bức tượng ngọc bích ở Lang Hoàn Động Thiên, hắn đã biết trong cõi u minh có người gắn kết hắn cùng Vương Ngữ Yên.
Đây là một loại cố chấp khác của Đoàn Dự, ngoại trừ việc Vương Ngữ Yên xinh đẹp tuyệt trần, ngoại trừ việc Vương Ngữ Yên thông minh tuyệt đỉnh... Đoàn Dự còn bất chấp theo đuổi Vương Ngữ Yên vì hai chữ duyên phận.
Nay thấy Vương Ngữ Yên ở đây, Đoàn Dự gần như không giữ nổi bình tĩnh.
“Ngươi... ngươi làm gì Vương cô nương, ngươi sao dám đụng vào Vương....”.
Chưa đợi Đoàn Dự nói hết, nam tử hướng một ngón tay chạm vào cổ họng của hắn, một ngón tay đụng tới như cây thép chọc vào vậy, làm Đoàn Dự trực tiếp ọe ra mà nôn khan.
Nam tử nhìn Đoàn Dự, ánh mắt thản nhiên.
“Ta đã nói, chỉ có hai lựa chọn, đừng nói lời thừa thãi”.
Đoàn Dự sau khi nôn khan xong, ánh mắt hết nhìn Vương Ngữ Yên lại nhìn nam tử thần bí, rốt cuộc cũng chịu thua.
“Được, vậy ta bái ngươi làm thầy có điều... mình Dự chịu khổ là được, xin ngươi... để Vương cô nương đi”.
Đoàn Dự nói xong, nam tử này lại gật đầu, căn bản không nói câu thứ hai, trực tiếp nắm lấy Vương Ngữ Yên mà rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của nam tử này, nội tâm Đoàn Dự tiến vào đáy cốc, hắn cảm thấy tương lai một mảnh mờ mịt.
Hắn cảm thấy Vương cô nương hẳn là sẽ an toàn bất quá hắn cũng nghĩ đến Vô Song, hắn cũng không biết Vô Song có bị làm sao không?, dù sao Vô Song cũng đi cùng Vương Ngữ Yên?.
Một việc quan trọng nữa, đối phương có thể bắt được Vương Ngữ Yên một lần liền có thể bắt được hai lần, ba lần... chỉ cần nắm được Vương Ngữ Yên... Đoàn Dự có thể chạy được sao?.
Cuối cùng, Đoàn Dự trong nội tâm chưa bao giờ thích học võ, nay lại bị ép không thể không học, trong nội tâm chỉ có một loại uất khí, đáng tiếc uất khí của hắn chẳng biết năm nào tháng nào mới có thể phát tiết ra.
........
Đoàn Dự cũng không biết, sau khi lên mặt đất, nam tử cứ như vậy thản nhiên ném Vương Ngữ Yên xuống.
Vương Ngữ Yên vốn đang bất tỉnh lại cử động, thân hình như xà chẳng mấy chốc ngồi dậy, ánh mắt chớp động nhìn nam tử.
Tại trong bóng tối, Đoàn Dự cũng không nhìn quá rõ được ‘Vương Ngữ Yên’, nếu điều kiện ánh sáng đủ tốt, hắn có thể phát hiện nốt ruồi nơi đuôi mắt của ‘Vương Ngữ Yên’ căn bản không tồn tại.
Nữ tử này vừa ngồi dậy, đầy khó hiểu nhìn nam tử trước mặt.
“Tiền bối, người nói có việc muốn ta giúp... đại khái là việc này?”.
Nam tử gật đầu, lại nhìn đối phương.
“Ta còn chưa đến mức đụng tới một tiểu cô nương, ngươi thay nàng liền tốt rồi “
“Thương thế của ngươi đã tốt, vậy rời đi thôi, ta độc lai độc vãng đã quen, không vì món nợ năm xưa căn bản sẽ không xuất thủ, ta sau này cùng Tiêu Dao Phái không còn nợ nần, ngươi đi đi”.
Nam tử nói xong, lại quay đầu rời đi, căn bản chưa từng quay đầu lại nhìn Vương Ngữ Yên...
À không, phải nói nàng là Lý Thu Thủy mới đúng.
......
(Bù chương thiếu tối qua)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.