Cực Võ

Chương 239: Mờ Mịt




Không nghe A Thanh kể về Phật Sơn thì thôi, vừa nghe bản thân Vô Song liền lạnh sống lưng.
Dẫu cho thật sự có nhân vật như A Thanh xuất hiện nhưng cũng không thể đảm bảo an toàn, đừng quên bên trong Phật Sơn còn có một thứ chính A Thanh cũng không thắng nổi.
Việc càng làm cho người ta đau đầu hơn liền ở chỗ Tây Thi.
A Thanh lần này mục tiêu chính là hủy diệt ma vật, biến Phật Sơn trở về bình thường đồng thời cứu lấy thiên đạo.
Vô Song chẳng rõ giữa việc thanh tẩy ma vật cùng cứu lấy Thiên Đạo có cái liên quan gì nhưng rõ ràng mục tiêu của A Thanh chính là như vậy đồng thời cũng rõ ràng nàng đi ngược lại với mục tiêu của Tây Thi.
Tây Thi càng mong Thiên Đạo sớm chết đi, sao có thể giúp đỡ A Thanh cứu Thiên Đạo? hơn nữa nếu Vô Song là Tây Thi hắn còn trực tiếp lựa chọn ngáng chân A Thanh, lập tức xuất thủ đánh gãy kế hoạch của A Thanh, không phải là vẹn toàn?.
Nghĩ nghĩ một chút, ngước mắt nhìn A Thanh, Vô Song cười khổ.
“A Thanh, lần này ngươi có bao nhiên khả năng thành công? “.
A Thanh vẫn thản nhiên ngồi bên cạnh Vô Song thậm chí không có bất cứ chút cử động nào, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.
“1 thành”.
Câu nói tương đương trực tiếp cũng tương đương làm người ta cảm thán.
Bằng vào thực lực của A Thanh cũng chỉ có thể nắm chắc 1 thành, vậy thiên hạ này có ai tiến vào Phật Sơn mà không chết?.
Như đọc được suy nghĩ của Vô Song, A Thanh lại ngước lên nhìn hắn.
“Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết hơn nữa ngươi là người nằm ngoài thiên đạo, là biến số trong một giới này, có ngươi tham gia mới có thể có chuyển cơ”.
“Ma Vật có thể tính toán cả thiên hạ, có thể ảnh hưởng đến cả thiên hạ nhưng có 3 người nằm ngoài khả năng tính toán của nó”.
“Một là ta, hai là Di Quang, người thứ ba chính là ngươi”.
“Ta cùng Di Quang đã sớm bị Ma Vật nhận biết, nó không xa lạ gì với hai người chúng ta nhưng ngươi thì khác, lại thêm khả năng hấp thu ma khí của ngươi, chưa chắc đã không thể làm nên đại sự”.
“Vài năm trước, ta dốc toàn bộ lực lượng mới phong ấn được Ma Vật, Ma Vật khi đó mới chỉ thức tỉnh mà thôi, còn chưa quá mức mạnh mẽ nhưng mà ta cũng không giết được nó, nó có lẽ giống như Di Quang, bất tử bất diệt”.
“Ta đã cố giết nó không biết bao nhiêu lần nhưng mà nó lại được ma khí tẩm bổ, lại được ma khí hồi phục, nếu không thể diệt hết ma khí bản thân nó sẽ trở thành sinh vật bất tử”.
“Thiên hạ này, có thể diệt đi Ma khí bao gồm không ít người, có Phật Môn, có cả Đạo Môn có điều bọn họ vừa tiêu hao ma khí, vừa tiêu hao chính bản thân mình, bọn họ chiến đấu với ma khí”.
“Thiên hạ chỉ có ngươi là có thể hấp thụ ma khí lại không hại đến bản thân, ngươi không chiến đấu với ma khí mà biến nó thành một phần của bản thân, vì thế ngươi đặc biệt”
Vô Song đương nhiên biết bản thân mình đặc biệt nhưng cũng không phải vì đặc biệt mà có thể tìm đến tự tin, có thể tìm đến sức mạnh.
Hắn lúc trước đúng là tương đối tự tin nhưng kể từ khi gặp phải Đế Thi đến thăm, Vô Song trong lòng dần dần trở nên ngưng trọng hơn bao giờ hết.
Hắn một lần nữa nhìn A Thanh, nghiêm túc mà nói.
“A Thanh, ta có việc muốn biết, lần đến Phật Sơn này, Tây Thi nàng ta có hành động gì?”.

A Thanh mỗi lần nghe người khác nói đến Tây Thi căn bản sẽ sinh khí bất quá lúc này vẻ mặt của nàng lại tương đối bình tĩnh, hướng ánh mắt lên mà đáp.
“Nàng?, nàng sẽ không tiến vào Phật Sơn bởi vì... ta giúp nàng kích hoạt vận mệnh của mình”.
Vô Song nghe vậy lập tức sững người sau đó ánh mắt trừng lớn.
Tây Thi kiếp này vận mệnh là gì?, vận mệnh là chết cùng Dương Thiết Tâm bởi Tây Thi đang đóng vai Bao Tích Nhược.
Tây Thi cường hãn là việc không cần phải bàn nhưng trên thực tế nàng đúng là có nhiệm vụ, có vai diễn của chính mình, vai diễn của nàng chính là cái chét, cùng Dương Thiết Tâm chết.
Vô Song lần này khó mà bình tĩnh nữa.
“Đừng nói là ngươi để cốt truyện Xạ Điêu quay về quỹ đạo của nó?”.
A Thanh cũng đứng lên, phủi phủi quần áo mà đáp.
“Có gì không được?, ngươi lo cho nàng? “.
“Nàng ta sẽ không chết nhưng ít nhất nàng ta phải đóng xong vai diễn của mình, sự tồn tại của Bao Tích Nhược chính là để mở ra cốt truyện thế giới này “.
“Khi Ma Sơn thức tỉnh cũng là lúc Tây Thi nàng phải diễn nốt vở kịch của mình, hoàn thành nghĩa vụ của mình, trong lúc đó nàng sẽ không có cơ hội ngăn cản công việc của ta, không phải sao?”.
Đây là lần đầu tiên, Vô Song thấy một mặt này của A Thanh.
Bất kể là A Thanh hay Tây Thi, hai nàng tuyệt đối không phải đơn giản như bên ngoài Vô Song được thấy.
Sống bao nhiêu năm, đấu đá bao nhiêu năm, có lẽ cũng chỉ hai người có thể hiểu được nhau.
Im lặng vài phút, Vô Song sau đó nhìn thật kỹ A Thanh, hắn thậm chí có cảm giác A Thanh lúc này quá mức xa lạ, quá mức xa lạ với A Thanh mà hắn biết.
“ Đưa ta về Yến Kinh đi”.
A Thanh lập tức nhíu mày, trong mắt xuất hiện cảm xúc khó chịu không dễ che dấu.
“Đưa ngươi về Yến Kinh?, ngươi muốn cứu nàng?, xin lỗi việc này ta sẽ không làm, nàng sinh ra với nghĩa vũ của mình liền phải hoàn thành nghĩa vụ của mình”.
“Chẳng nhẽ ngươi quên lời ngươi đã hứa?, chẳng nhẽ vì tiện nhân đó mà ngươi nuốt lời? “.
“Vô Song, cho dù không muốn ta vẫn phải nói với ngươi, nữ nhân đó đã trải qua bao nam nhân rồi?, có cần ta tính cho ngươi xem không?, thân thể tiện nhân đó đã bị vấy bẩn, linh hồn tiện nhân đó đã bị vấy bẩn, ngươi vì cái gì phải quan tâm đến tiện nhân đó?, quan trọng hơn tiện nhân đó sẽ không có chết, vì cái gì phải lo lắng?”.
Ánh mắt A Thanh càng ngày càng lạnh, nàng càng ngày càng kích động thậm chí ánh mắt nàng làm cho Vô Song có một loại cảm giác khó chịu không nói nên lời thậm chí cứ như đây không phải A Thanh mà hắn biết vậy.
“A Thanh, ta nói lại một lần nữa, đưa ta trở về hoặc ngươi tự mình đi Phật Sơn, một trong hai con đường, ngươi có thể chọn”.
A Thanh tuyệt không ngờ Vô Song sẽ nói thế, ánh mắt nàng toàn bộ đều chuyển sang màu đen đáng sợ.
“Ngươi không sợ ta giết ngươi?”.
Một câu nói này triệt để làm Vô Song ánh mắt càng ngày càng lạnh.
“Đúng, đây là con đường thứ 3, lúc nãy ta quên mất, vậy ngươi hiện nay có 3 con đường, tùy ngươi chọn con đường nào “.
Sau đó Vô Song triệt để không nói nữa, ánh mắt của hắn khóa chặt lấy A Thanh.
Trong phút chốc, hai đôi mắt lạnh lùng nhìn nhau, ai cũng không có bất kỳ ý nhường nào, ai cũng không muốn nhượng bộ.
Tất nhiên A Thanh cũng sẽ không dám giết Vô Song, nàng rốt cuộc lựa chọn thỏa hiệp chỉ là ánh mắt A Thanh càng ngày càng lạnh.
“Được, ta đưa ngươi đi đến Yến Kinh, bất quá đây là lần cuối cùng ta nhượng bộ, hy vọng ngươi cũng có thể biểu hiện xứng đáng với sự nhượng bộ của ta”.
A Thanh nói xong, một tay đưa ra, đạo lực xuất hiện bao phủ nàng cùng Vô Song, hai người lập tức thuấn di mà đi.
......
Lúc này chỉ có mình Vô Song biết, trong lòng của hắn đang xuất hiện ngập trời sóng gió.
Trong người A Thanh có một mùi mà Vô Song mãi mãi không bao giờ quên hay nói đúng hơn có một thứ làm cho Vô Song ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
A Thanh trên người đã không còn chút ‘mùi’ nào của ma khí.
A Thanh trên người lại càng nhiều ‘mùi’ của Thiên Đạo.
Tại Lôi Cổ Sơn, Vô Song đã từng mơ, cái giấc mơ kia làm cho Vô Song yên tĩnh nhìn vật sáng tròn trong khoảng thời gian rất lâu rất lâu.
Cái khí tức của vật tròn kia không ngờ lại xuất hiện trên người A Thanh.
Đến tận bây giờ Vô Song vẫn không dám trắc vật tròn đang nhanh chóng bị nuốt chửng trong giấc mơ là Thiên Đạo nhưng Vô Song lúc này lại chắc chắn có cái cảm giác, trong người A Thanh xuất hiện nồng đậm khí tức của vật tròn, của... Thiên Đạo.
Trên người nàng hiện nay thậm chí không còn chút mùi vị ma khí đọng lại.
Vô Sogn lại càng mẫn cảm với ma khí, càng quen thuộc ma khí.
Nếu bản thân A Thanh có thể làm ma khí bám trên người mình tự động biến mất, nàng còn phải nhờ Vô Song làm gì?.
Nếu A Thanh có tể tự thân loại bỏ ma khí, nàng để Vô Song đến giúp đỡ làm gì?.
Ma khí của A Thanh rất nhiều, dù sao nàng cũng phải chịu một cái kinh người phong ấn.
Vô Song bản thân từng trải qua hấp thụ ma khí trên người A Thanh làm tăng thực lực của bản thân mình, điều này hắn không thể không biết, A Thanh thực sự không có biện pháp diệt tuyệt Ma Khí.
Vậy lúc này là tình hống thế nào.
Vô Song trong nội tâm hiện tại cực ký khó yên tĩnh, bất kể là A Thanh đang ở bên cạnh hắn hay Phật Sơn còn đang đợi hắn... đều sẽ khiến trong lòng Vô Song không yên tĩnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.