Cực Võ

Chương 218: Con Đường Mới – Vũ Sư (3)




Vô Song ban đầu hỏi về Thất Đế Tử chỉ là hỏi cho vui nhưng khi nghe đủ tên đám Thất Đế Tử này trong lòng liền xuất hiện chiến ý, Vô Song thật sự rất muốn gặp thử một người trong số đó xem trình độ ra sao, đương nhiên người đầu tiên Vô Song nghĩ tới là Kim Luân Pháp Vương.
Kim Luân Pháp Vương thực sự rất nhiều lần tiến vào Trung Nguyên, bằng vào kiến thức kiếp trước Vô Song đương nhiên có thể gặp được Kim Luân bất quá phải dựa trên tiền đề là Kim Luân trong nguyên tác giống với Kim Luân tại thế giới này.
Hai người đương nhiên là một nhưng vận mệnh Kim Luân đã thay đổi, vận mệnh Kim Luân bị một kẻ không thuộc về thế giới này mạnh mẽ sửa đổi, thân là một trong Thất Đế Tử thì Kim Luân chỉ sợ sẽ không giống Kim Luân trong nguyên tác.
Điều này Vô Song có thể hiểu rất rõ bởi Vô Song cũng đang thay đổi vận mệnh một số người, đầu tiên là Cẩu Tạp Chủng cùng Vi Tiểu Bảo, sau đó là Dương Quá, dưới bàn tay của Vô Song số mệnh ba đứa bé này nhất định sẽ thay đổi.
Nghĩ được điểm này Vô Song cũng không còn gấp muốn gặp Kim Luân nữa, việc gì đến tất sẽ đến vì vậy Vô Song liền đi vào vấn đề chính với Tử La Lan.
"Tử La Lan, ta có chút thắc mắc, ngươi có sợ chết không? ".
Vô Song nói ra câu này sắc mặt liền lạnh lại, thậm chí dùng sát khí khóa chặt lấy Tử La Lan.
Tử La Lan cảm nhận được sát khí của Vô Song, nàng sao ngờ được nữ tử gọi là "Tây Thi" kia ít giây trước một mặt ôn hòa, ít giây sau lại biến thành hung thần ác sát?.
Tử La Lan ngước nhìn Vô Song, nàng thực sự không muốn chết nhưng mà nàng cũng không phải loại người hèn nhát, nàng không phải loại người thấy chết không sờn nhưng mà nàng là người có lý tưởng, có thứ phải đi làm.
"Ta sẽ phải chết sao? ".
Không né tránh, lần này nàng nhìn trực tiếp vào mắt Vô Song sau đó có chút thở dài rồi lại nói.
"Tội lỗi của ta quá nhiều, ta phải chết là việc đương nhiên, nếu có thể thì cho ta cái chết nhanh gọn một chút, đừng dằn vặt ta, dù sao ta cũng cho ngươi một chút tình báo".
"Nếu ngươi có lòng tốt, sau khi ta chết liền mang xác ta hỏa thiêu, có dịp đi tới Thiên Trúc thì thả tro của ta xuống sông Ấn, như vậy Tử La Lan ta có chết cũng nhắm mắt ".
Tử La Lan không sợ chết chỉ là nàng không muốn chết nhưng nàng cũng hiểu việc nàng làm đến cả thương thiên còn không chấp nhận, một ngày báo ứng đến thì cái chết tiến tới là việc đương nhiên bất quá nàng không ngờ báo ứng tới nhanh như vậy mà thôi.
Vô Song híp mắt lại nhìn Tử La Lan sau đó từ trong ngực lấy ra một quyển sách ném trước mặt nàng.
Tử La Lan vừa nhìn thấy quyển sách liền cảm thấy khó hiểu, quyển sách này đương nhiên là thứ mà Vô Song lấy được khi lục đồ của Tử La Lan.
"Ngươi muốn hỏi về quyển sách này? ".
Tử La Lan thật sự cảm thấy rất phiền não, nàng không rõ mình đang đối mặt với cái gì, Vô Song thực sự quá kỳ lạ, trạng thái thay đổi một cách không biết đâu mà lần.
Vô Song cũng không quản Tử La Lan nghĩ gì, cứ như vậy gật đầu.
"Đúng vậy, quyển sách này là gì?, công pháp Đế Thích truyền thụ cho ngươi? ".
Tử La Lan nghe vậy khẽ lắc đầu, Đế Thích Thiên thật sự không truyền thụ cho nàng cái gì, tất cả những thứ nàng được nhận là ma văn, thứ ma văn có thể giúp nàng chạm tới đế vị về phần những thứ khác nàng tuyệt không biết gì.
“Ta nào có được ân sư dạy cho cái gì, đây là Khấn Thiên Kinh của Thiên Trúc “.
Vô Song vốn cũng đoán ra đây không phải thứ thuộc về Đế Thích Thiên bởi Đế Thích Thiên khi nào lại còn chơi in sách?, nàng chẳng qua đang đi đường vòng để hỏi thăm thứ vũ kỹ kia mà Tử La Lan dùng mà thôi.
Nghe Tử La Lan trả lời, Vô Song lập tức phủ định mà đáp.
“Đây vốn không phải chữ Phạn, sao có thể là văn tự Thiên Trúc? “.
Tử La Lan trong lòng đột nhiên cảm thấy sầu khổ, sắc mặt của nàng chuyển thành buồn bã mà đáp lời Vô Song.
“Đây đương nhiên không phải chữ Phạn “.
Tử La Lan nói xong trong lòng càng cảm thấy đau khổ, lúc này nàng nhìn Vô Song bỗng dưng lại muốn nói vài thứ.
Tử La Lan biết mình sắp chết, lần này khó mà sống ra khỏi ngục giam, tuy có những việc nàng không dám nói cũng không thể nói nhưng có những việc dấu trong lòng cũng không tốt, vì vậy Tử La Lan rốt cuộc lại lên tiếng.
“Tây Thi, ngươi có biết Phạn văn được sử dụng chính thức khi nào không? “.
Cái này đương nhiên Vô Song không biết vì vậy chỉ có thể im lặng.
Tử La Lan cũng không cầu Vô Song đáp, nàng lại nói.
“Ngươi nghe đến chiến tranh tôn giáo chưa? “.
Vô Song lần này gật đầu, chiến tranh tôn giáo thực sự không xa lạ gì với Vô Song cả, ít nhất trong lịch sử có rất nhiều cuộc chiến tranh tôn giáo nổ ra, đến cả tại thời hiện đại chiến tranh tôn giáo vẫn chưa biến mất, đặc biệt là khu vực Trung Đông.
Tất nhiên lần này Tử La Lan cũng không cần Vô Song trả lời, nàng cứ như đang độc thoại nội tâm vậy.
“Hơn 300 năm trước tại Thiên Trúc cũng không phải như thế này, ngày đó Phạn văn vẫn không thể làm ngôn ngữ chính của Thiên Trúc, có rất nhiều ngôn ngữ tồn tại ở Thiên Trúc, Phạn văn chỉ là được nhiều người sử dụng nhất, độ phổ biến lớn nhất mà thôi “.
“Khoảng 250 năm trước, lúc đó tại Thiên Trúc là thời gian chiến tranh tôn giáo xảy ra, ta không phải người thời đại đó cũng căn bản không thể giải thích được lý do, không thể giải thích làm sao, chiến tranh tôn giáo kéo dài gần trăm năm mói kết thúc, để lại cho Thiên Trúc một mảnh tiêu điều”.
“Thiên Trúc trước đây phồn thịnh không kém gì Trung Nguyên các ngươi thậm chí còn hơn nhưng mà vì chiến tranh tôn giáo kéo dài gần trăm năm nên Thiên Trúc mới tự hủy trường thành, tự hủy đi địa vị của chính mình, lúc đó mới để Trung Nguyên các ngươi ngày càng phát triển “.
“Sau chiến tranh tôn giáo rất nhiều tín ngưỡng bị diệt, rất nhiều đạo thống bị xóa tên, Thiên Trúc từ đó lấy phật giáo làm chủ, lấy phạm văn là ngôn ngữ duy nhất, tại Thiên Trúc từ đó về sau phật giáo một nhà độc đại, thiên hạ công chủ”.
Tử La Lan nói đến đây liền im lặng như suy nghĩ cái gì đó, rồi nói tiếp.
“Ở Thiên Trúc hiện tại căn bản không có bất cứ một tông giáo nào có thể tồn tại, hoặc là đi theo Phật giáo hoặc là bị tiêu diệt, việc khai đàn lập tông giáo ở Thiên Trúc là việc không thể, bất cứ một tôn giáo nào mới xuất hiện ở Thiên Trúc nhất định sẽ bị diệt “.
“Quyển sách ngươi cầm gọi là Khấn Thiên Kinh chuyên dùng tế bái Thượng Đế, đáng tiếc đạo thống của chúng ta bị hủy, tôn giáo cũng không có cách nào tồn tại, tất cả chỉ còn là quá khứ, những người thờ phụng Thượng Đế như chúng ta hoặc là chỉ có thể cam chịu tiếp tục sống ở Thiên Trúc hoặc là đứng lên chống lại đám người đó bất quá kết quả đều sẽ bị tàn sát bằng sạch “.
“Ngươi đã cầm được Khấn Thiên Kinh vậy khi giết ta thì mang quyển kinh này cùng với ta đi đốt, chết cùng đạo thống của chính mình... có lẽ cũng không tệ “.
Vô Song nghe tới đây liền tìm được điểm sáng, ánh mắt lóe lên mà hỏi.
“Ngươi nói ở Thiên Trúc không chấp nhận dị giáo, không có chuyện tân giáo được thành lập, vậy ngươi đi theo Đế Thích phải chăng muốn xin hắn khôi phục lại đạo giáo của ngươi?, khôi phục lại tôn giáo của ngươi tại Thiên Trúc? “.
Tử La Lan nghe vậy cười khổ mà đáp.
“Nào có chuyện dễ như vậy, võ lâm Thiên Trúc lúc này không thể sánh bằng Trung Nguyên nhưng cũng rất mạnh rồi, ân sư sẽ không vì ta tự mình đắc tội với người Thiên Trúc dù sao mục tiêu chủ yếu của Bắc Cương chúng ta vẫn cứ là Trung Nguyên “.
“Đương nhiên ngươi nói cũng không sai, ta rất muốn truyền giáo, rất muốn có thể mang tôn giáo của ta lưu truyền trên thế giới này dù sao... cũng chẳng có bao nhiêu người nhớ nó, ta không thể để nó biến mất trên thế gian, ta trở thành Văn Thù Bồ Tát trong Thất Đế Tử, nguyện xuống địa ngục vì ân sư chỉ cầu ân sư cho phép ta truyền giáo ở Mông Cổ “.
Tử La Lan nói ra câu này Vô Song không thể không tin, nếu muốn nói truyền giáo ở đâu là dễ nhất thì chỉ có hai nơi, một là Tây Vực hai là Bắc Cương Mông Cổ.
Tây Vực Bách Quốc loạn vô cùng, ai quan tâm ngươi truyền giáo ở đâu, truyền giáo khỉ gì?, vấn đề là không biết ngày nào tháng nào chiến hỏa sẽ lan đến mà thôi, một khi chiến hỏa lan đến thì bất cứ một tôn giáo nào cũng chịu tai ương, tôn giáo duy nhất ở Tây Vực được nắm giữ quyền lực siêu nhiên chỉ có Ma Ni Giáo hay còn gọi là Bái Hỏa Giáo. Một tôn giáo sừng sững hơn ngàn năm ở Tây Vực.
Truyền giáo ở Thiên Trúc độ khả thi gần như bằng 0, việc này căn bản không cần nói nữa.
Truyền giáo ở Trung Nguyên thì dễ hơn nhưng mà tôn giáo ở Trung Nguyên chịu rất nhiều hạn chế của luật pháp Đại Thanh, hơn nữa Trung Nguyên cũng đã có quá nhiều tôn giáo, bọn họ luôn cố gắng mở rộng ảnh hưởng của mình thì một tôn giáo mới rất khó xuất hiện, cho dù xuất hiện chỉ sợ cũng sớm bị diệt.
Cuối cùng là Bắc Cương, người Mông Cổ đương nhiên có tôn giáo của chính mình nhưng mà tôn giáo của Mông Cổ lại bắt nguồn từ ngàn xưa, tức là bắt nguồn từ những người dân Mông Cổ ban đầu, khi mà đế quốc Mông Cổ càng ngày càng rộng lớn, lãnh thổ càng ngày càng mở rộng thì đây chính là thời điểm thích hợp nhất cho việc lập giáo, cho việc truyền bá tôn giáo bất quá để đạt được tư cách này nhất định phải có Đế Thích Thiên gật đầu.
Tử La Lan nguyện vào sinh ra tử vì Đế Thích Thiên cũng chính là cầu một cái gật đầu này, nàng không cầu tôn giáo của mình có thể độc bá một phương, nàng chỉ cầu nó có thể tiếp tục kéo dài xuống dưới, tiếp tục tồn tại trên thế gian.
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? “.
Tử La Lan vốn đang sống trong thế giới của mình, nàng lại bị Vô Song mạnh mẽ kéo ra sau đó hỏi một vấn đề mà nàng không ngờ tới, Tử La Lan dùng đôi mắt của mình đánh giá Vô Song từ trên xuống dưới, cuối cùng đáp.
“Ta cũng không còn trẻ nữa, năm nay đã 40 tuổi”.
Tử La Lan nói xong câu này liền thở dài, nàng đã không trẻ, cũng không còn bao nhiêu cơ hội thực hiện mộng tưởng của chính mình, thế giới này có rất rất nhiều thiên tài nhưng mà Tử La Lan chắc chắn không nằm trong số đó, vì không nằm trong số đó nên nàng càng phải cố gắng, con đường của nữ tử này lại càng khó đi.
Dung mạo của Tử La Lan chắc chắn phải gọi là mỹ nhân, căn bản không thua kém những mỹ nhân Ấn Độ ở hậu thế là bao, Vô Song đúng là không ngờ nàng đã 40, thoạt nhìn còn tưởng nàng mới chỉ 23-25 tuổi, việc này làm Vô Song cảm thấy tương đối bất ngờ.
Hỏi xong tuổi của nữ nhân này, Vô Song lại hỏi.
“Tôn giáo của ngươi gọi là gì?, thứ ngươi sử dụng để đấu với ta khi đó cho ta cảm giác giống như một điệu múa vậy, cũng không giống võ công bình thường, quyển sách ngươi nói gọi là Tế Thiên Kinh, chẳng nhẽ ngươi là tế tự? “.
Hai từ "vũ sư" thực sự Vô Song không nghĩ ra mà gọi, trong đầu nàng liền nghĩ đến hai từ khác gọi là "tế tự " hoặc "thầy đồng" dù sao trong mắt Vô Song mấy người này mới hay nhảy múa để tế bài thiên địa.
Tử La Lan nhìn Vô Song cười cười rồi nói.
“Tế tự?, cái cách ngươi gọi thật kỳ lạ nhưng mà theo một số văn hóa thì cũng không sai”.
“Tôn giáo của ta đã sớm biến mất tại Thiên Trúc, hiện tại có rất ít người còn nhớ nó, tôn giáo của chúng ta gọi là Sikh, những người như ta gọi là Guru, nói theo ngôn ngữ Trung Nguyên của các ngươi thì có thể gọi ta là vũ sư”.
Vô Song từ xưa đến nay chưa nghe tới "vũ sư", "vũ" ở đây được hiểu là nhảy múa chứ không phải "vũ" trong vũ giả hoặc "vũ" để chỉ mưa.
Vì Vô Song chưa từng nghe đến vũ sư nên nàng trước đây cũng chưa từng nghĩ tới nhưng sau khi nghe thấy rồi thì trong lòng Vô Song lập tức cảm thấy khó mà tin được.
“Vũ sư?, có phải cũng giống cầm sư nhưng chuyên sử dụng vũ đạo hay không? “.
Tử La Lan nghe vậy gật đầu, bản thân vũ sư cùng cầm sư đều là một loại nghề nghiệp, Vô Song so sánh vũ sư với cầm sư cũng không phải là không thể.
Vô Song thấy nàng gật đầu thì mừng lắm, nếu vũ sư cũng như cầm sư thì chắc chắn có hệ thống tu luyện riêng biệt, như vậy mới là một "nghề" chân chính, nếu có hệ thống tu luyện riêng biệt tức là nó phải mang tính đại chúng, đồng nghĩa với việc Vô Song có thể dễ dàng đi trên con đường này, tất nhiên đi được bao xa thì là vấn đề khác, vấn đề Vô Song chưa muốn nghĩ tới.
“Ngươi còn mộng tưởng cần thực hiện, ta cũng có đường ta phải đi, đã như vậy chúng ta làm một giao dịch đi”.
Tử La Lan gần như đã quen với lối suy nghĩ của Vô Song, dù sao từ đầu đến giờ Vô Song toàn hỏi những câu không đâu vào đâu, thấy Vô Song lại quay ngoắt 180 độ nói một câu không liên quan gì tới câu trước, nàng cũng đã sớm quen.
“Giao dịch?, ngươi muốn giao dịch thế nào? “.
Vô Song thấy nàng hỏi liền đáp.
“Ta có thể tha mạng cho ngươi, dùng mạng của ngươi để giao dịch, ta muốn trở thành Guru giống như ngươi, đương nhiên không phải vì phát triển tôn giáo gì gì kia, đơn thuần ta chỉ cảm thấy việc này có ích cho ta, ta sẽ không giúp ngươi bất cứ thứ gì, nếu ngươi chấp nhận giao dịch, ta liền nói với Giác Viễn đại sư rồi mang người ra ngoài “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.