Cực Võ

Chương 216: Cửu Âm Chân Kinh (5)




Hoàng Dược Sư hiện nay phi thường mệt mỏi, nội lực toàn thân đã cạn đến đáy tất nhiên cũng không muốn đi tiếp khách.
Bản thân Hoàng Dược Sư làm người cao ngạo, đã là người cao ngạo thì càng chú trọng thể diện, Hoàng Dược Sư vẫn là không muốn ai biết tình trạng của mình hiện nay.
Ở trên Đạn Chỉ Phong, Hoàng Dược Sư rốt cuộc đứng lên.
“Vô Song, ngươi xuống dưới tiếp Lão Ăn Mày trước đi, nếu hắn hỏi thì nói lão phu đang bận việc trong người chưa thể rời đi, về phần tiểu tử Quách Tĩnh kia, nếu ngươi đã mở lời thì tùy ngươi thôi, muốn mang Quách Tĩnh đến chỗ Chu Bá Thông vậy thì nhờ Dung nhi dẫn đi, lão phu cũng không ngăn trở “.
Nghe Hoàng Dược Sư nói vậy, Vô Song rất nhanh liền gật đầu, hắn lập tức quay đầu rời khỏi Đạn Chỉ Phong.
Hắn biết hiện tại Hoàng Dược Sư cực kỳ muốn ở một mình, hắn liền để không gian này cho cha vợ.
.......
Rời khỏi Đạn Chỉ Phong, Vô Song không hề dừng lại, một đường xuyên qua Đào Hoa Trận hướng về Thanh Khiếu Các đón tiếp Bắc Cái cùng Quách Tĩnh.
Ở Thanh Khiếu Các lúc này không thiếu ách bộc (nô bộc câm điếc) đang quét tước xung quanh, khi thấy Vô Song đi qua đều nhẹ cúi đầu với hắn, những ách bộc này nói gì thì Vô Song căn bản không hiểu nhưng mà hắn có thể cảm nahnaj được trong mắt bọn họ tràn ngập cung kính.
Đối với mấy cái ách bộc kia, Vô Song khẽ mỉm cười gật đầu tỏ vẻ thiện ý rồi rất nhanh tiếp tục hướng về phía trước.
Lúc này đã tương đối khác với khi lên đảo, Vô Song cũng nắm được cách vượt qua Đào Hoa Trận, tất nhiên tốc độ phá trận của hắn không nhanh, muốn phá trận phi thường mất thời gian vì vậy tối ưu nhất vẫn sẽ phải để Hoàng Dung dẫn đường.
Không muốn tự mình phá Đào Hoa Trận, không thể giao tiếp cùng đám ách bộc cũng không có Hoàng Dung bên cạnh, Vô Song chỉ có thể đứng đợi trước cửa lớn Thanh Khiếu Các, đợi Bắc Cái cùng Quách Tĩnh đi đến.
.......
Bắc Cái một tiếng long ngâm kinh động đến Hoàng Dược Sư sau đó liền yên lặng mà đợi, ở bên cạnh hắn Quách Tĩnh cũng không dám lên tiếng, hai chân khoanh lại ngồi sau lưng.
Quách Tĩnh càng đợi nội tâm càng có chút không yên, bản thân Quách Tĩnh vẫn còn nhớ như in lần đầu gặp Hoàng Dược Sư, đến tận bây giờ Quách Tĩnh vẫn còn sợ hãi.
Quách Tĩnh thật ra không biết bất cứ thông tin gì về Hoàng Dược Sư, sẽ không có ai kể về Hoàng Dược Sư cho hắn nghe dù sao Hoàng Dược Sư cũng là một trong ngũ bá, người thường sẽ không dám bàn luận về ông, từ đó Quách Tĩnh cũng chỉ biết Hoàng Dược Sư là Đào Hoa Đảo Chủ, là một trong những người mạnh nhất thiên hạ mà thôi.
Đến khi rừng hoa đào nhẹ rung, Bắc Cái lập tức hướng mắt về phương hướng Đào Hoa Trận biến động sau đó đứng lên, Quách Tĩnh cũng liền bắt chước mà đứng lên theo.
Hắn nhìn thấy từng cánh đào rung động, sau đó một thân ảnh mờ mờ ảo ảo xuất hiện, khi nhìn thấy thân ảnh này ánh mắt Quách Tĩnh liền trở thành thật to, thật tròn.
Quách Tĩnh quá đỗi ngạc nhiên, hắn tuyệt không ngờ lại gặp Hoàng Dung.
Quác Tĩnh thật sự không biết, Hoàng Dung là con gái của Hoàng Dược Sư.
Tại cái thế giới này, vì sự xuất hiện của Vô Song dẫn đến Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung cũng không có quan hệ gì quá mức đặc biệt.
Quách Tĩnh nói thích đương nhiên thích Hoàng Dung nhưng chỉ dừng lại ở thưởng thức dung mạo của nàng, chỉ dừng ở mức thưởng thức cái đẹp đồng thời qua một thời gian đi cùng nhau, Quách Tĩnh coi Hoàng Dung như muội muội, coi Vô Song như huynh đệ vậy.
Nữ nhân của huynh đệ, Quách Tĩnh nhất định sẽ không có tơ tưởng gì.
Thật ra... tại thế giới này, cho dù không có Hoàng Dung, bản thân Quách Tĩnh chưa chắc đã kém đi chỗ nào.
Đầu tiên Song Thủ Hổ Bác, Không Minh Quyền, Hàng Long Thập Bát Chưởng hay cả Cửu Âm Chân Kinh thì Vô Song cũng đều có thể trả đủ cho Quách Tĩnh, về mặt sở học Quách Tĩnh cũng không kém bao nhiêu thậm chí rất có thể Quách Tĩnh được chọn làm truyền nhân Toàn Chân Giáo, hoàn toàn có khả năng kế thừa cả y bát của Vương Trùng Dương, đấy là còn chưa kể đời này Quách Tĩnh có một vị đại ca cực kỳ ghê ghớm – Bắc Kiều Phong.
Nếu không yêu Hoàng Dung, tương lai Quách Tĩnh tất nhiên trở về đại mạc, ở bên cạnh Hoa Tranh, với cái thân phận phò mã Mông Cổ, hắn sau này liền sẽ không phải tự sát tại Tương Dương Thành, đây là điều chắc chắn.
Sự xuất hiện của Vô Song, vô tình thay đổi luôn tương lai của Quách Tĩnh, ai mà biết được?, tương lai tại cái thế giới này Quách Tĩnh thậm chí có thể giúp Thiết Mộc Chân đánh vào Trung Nguyên, tất nhiên nếu như vậy Vô Song lại càng vui vẻ, hắn càng sẽ đi ủng hộ một hai.
.......

Quách Tĩnh đã rất lâu không thấy Hoàng Dung, hắn lúc này kinh ngạc đến không khép miệng được.
Hoàng Dung bước tới, nhìn thấy Quách Tĩnh cùng Bắc Cái, nàng nở nụ cười tươi như những đóa hoa đào nở rộ.
“Thất Công tốt “.
“Quách đại ca đã lâu không gặp, để Dung nhi dẫn Quách đại ca cùng Thất Công nhập đảo”.
Hồng Thất Công nhìn Hoàng Dung mỉm cười, ông cũng cười theo bất quá thân hình Hồng Thất Công rất nhanh tiến lên, bước về phía Hoàng Dung sau đó cúi thấp đầu xuống thì thầm vào tai nàng.
“Khụ khụ... cho lão phu hỏi một chút, tiểu tử kia có ở đây không?”.
Hoàng Dung đương nhiên biết Hồng Thất Công muốn nhắc đến ai, nghĩ đến Vô Song đánh bại Hòng Thất Công rồi lại đánh bại cả Âu Dương Phong, trong mắt nàng không che được sự tự hào.
Đây chính là nam nhân của nàng, nam nhân của nàng đã cường đại đến mức có thể sánh ngang cùng ngũ bá đương thời.
“Thất Công, Vô Song ca ca đương nhiên có mặt trên đảo, ca ca đang đợi Thất Công cùng cả Quách đại ca”.
Quách Tĩnh ở bên nghe thấy, liền cười lớn.
“Vô Song huynh đệ cũng ở đây?, tốt quá rồi, Dung nhi ngươi dẫn ta đến gặp Vô Song huynh đệ đi”.
Bắc Cái thì triệt để im lặng, hắn có cảm giác Quách Tĩnh quá ngốc, ngốc đến mức một ngày bị người khác bán chỉ sợ vẫn vui vẻ vì người ta đếm tiền.
Bắc Cái đối với việc Quách Tĩnh quen biết cả Hoàng Dung cùng Vô Song có chút bất ngờ nhưng cũng đã đoán từ trước, nếu Vô Song không quen Quách Tĩnh thì vì cái gì lại muốn Quách Tĩnh đặt chân lên Đào Hoa Đảo?.
Về phần Vô Song ư?, theo Bắc Cái nhìn bản thân Quách Tĩnh hoàn toàn coi Vô Song là huynh đệ nhưng mà Vô Song có coi Quách Tĩnh là huynh đệ không thì lại là một chuyện khác.
Bảo Vô Song là người tốt?, Bắc Cái chắc chắn sẽ không tin.
Không hiểu tại sao, mỗi lần nhớ về trận chiến với Vô Song, Bắc Cái luôn có dự cảm không tốt, thậm chí càng nghĩ về Vô Song, ông càng cảm nhận được một loại lực lượng tà ác, cái cảm giác này làm Bắc Cái thực sự rất đề phòng Vô Song.
Bắc Cái rốt cuộc thở dài một hơi, giờ phút này ông có nói gì cũng không ai tin, ông cũng không có gì chứng minh Vô Song là kẻ ác, ông mang Quách Tĩnh lên Đào Hoa Đảo âu cũng là do đánh cuộc thua người, điều Bắc Cái quan tâm nhất hiện nay chính là mang được Quách Tĩnh hoàn hảo rời khỏi Đào Hoa Đảo.
Hai người một đường cẩn thận đi theo Hoàng Dung, vượt qua Đào Hoa Trận, vượt qua Thí Kiếm Đình rồi lại vượt qua một Đào Hoa Trận khác, rốt cuộc dần dần đi tới nơi Vô Song đợi từ trước – Thanh Khiếu Các.
Vô Song vừa phát hiện ra Bắc Cái cùng Quách Tĩnh lập tức cười lớn.
“Quách Tĩnh”.
“Thất Công”.
Bắc Cái đang đi theo sau lưng Hoàng Dung, nghe hai tiếng ‘Thất Công’ của Vô Song mà lạnh hết cả người, lúc Vô Song ra tay đâu có dễ nói chuyện như vậy?.
Quách Tĩnh vừa thấy Vô Song, cũng không nghĩ gì nhiều vui mừng quá đỗi mà tiến đến.
Đã có gần 3 tháng, Quách Tĩnh không nhìn thấy Vô Song rồi, hắn còn tưởng lạc mất người huynh đệ này.
“Vô Song đệ “.
Quách Tĩnh lao tới, hai tay dang ra ôm lấy Vô Song, động tác này của hắn lập tức khiến Vô Song hắn nhíu mày.
Nếu là nữ nhân xinh đẹp muốn ôm hắn, hắn đương nhiên vui vẻ nhưng mà đây là Quách Tĩnh a?, một đại nam nhân mặt mày đầy kích động lao đến ôm mình, Vô Song thật sự có xúc động tặng Quách Tĩnh một chiêu Thiên Sơn Lục Dương Chưởng.
Cũng may Vô Song dù sao cũng không có ác cảm quá lớn với Quách Tĩnh, Quách Tĩnh cũng không phải Âu Dương Khắc, Vô Song miễn cưỡng nhếch miệng, dùng hai tay vỗ vỗ vào tấm lưng của Quách Tĩnh.
“Được rồi được rồi, cũng không có gì, không cần kích động như vậy”.
Quách Tĩnh sau một hồi mới buông Vô Song ra, dùng tay gãi đầu với nụ cười khờ khạo đặc trưng.
“Vô Song đệ, ta lần này thực sự rất vui gặp được ngươi, còn gặp cả Dung nhi nữa, ngươi không biết lúc ta lên Đào Hoa Đảo, ta là sợ như thế nào đâu”.
Vô Song đối với Quách Tĩnh cười cười, hắn đương nhiên hiểu Quách Tĩnh tại sao lại sợ, về phần Hoàng Dung cũng mỉm cười, nàng không hiểu Quách Tĩnh tại sao lại sợ nhưng mà 8 phần ‘hung danh’ của phụ thân dọa sợ Quách Tĩnh.
“Quách đại ca ngươi yên tâm đi, ngươi ở trên Đào Hoa Đảo tất nhiên là thượng khách, Đào Hoa Đảo là của phụ thân ta, có ta ở đây ta nhất định đảm bảo ngươi không có việc gì”.
Quách Tĩnh khuôn mặt tươi cười, gật mạnh đầu.
Theo hắn nghĩ, hắn đúng là rất sợ Hoàng Dược Sư bất quá có Hoàng Dung cùng Vô Song đều là người quen lại thêm Hồng Thất Công sau lưng, Quách Tĩnh chuyến này lên Đào Hoa Đảo cũng có thể coi là an toàn đi?.
.......
Quách Tĩnh cùng Hồng Thất Công lên đảo cũng giống với Âu Dương Phong cùng Âu Dương Khắc, thân phận đều là thượng khách.
Theo Ách Bộc dẫn đường tiến về phòng nghỉ ngơi sau đó Hoàng Dung lại cho người xuống trù phòng chuẩn bị món ăn, chuẩn bị nước tắm tẩy rửa cho hai người.
Nhìn Quách Tĩnh cùng Hồng Thất Công theo Ách Bộc rời đi, Hoàng Dung ánh mắt chớp động.
“Vô Song ca ca, ca đang nghĩ gì?”.
Ở bên cạnh Hoàng Dung, Vô Song mỉm cười.
“Đợi Quách Tĩnh cùng Bắc Cái hai người nghỉ ngơi một ngày tẩy rửa phong trần sau đó chúng ta liền hành động thôi”.
“Muội, ta cùng Quách Tĩnh đến gặp Lão Ngoan Đồng một chút”.
Nhắc đến Lão Ngoan Đồng, vẻ mặt Hoàng Dung mới bừng tỉnh.
“Vô Song ca ca, Dung nhi quên mất, ngày hôm đó Vương tiền bối không phải là muốn đưa Quách đại ca lên Đào Hoa Đảo gặp Lão Ngoan Đồng sao?”.
Vô Song cười cười, thản nhiên gật đầu chỉ là trong lòng hắn có chút gánh nặng.
Đối với Vô Song, võ công ở trong thế giới này đã đủ rồi.
Võ công trong thiên hạ có thể làm hắn hứng thú rốt cuộc cũng chỉ còn Cửu Âm Chân Kinh.
Hắn còn chưa quên, khi hắn lấy được Cửu Âm Chân Kinh, khi hắn có thể từ hai đan điền của bản thân, từ Đạo Thể của chính mình, từu ý niệm của Cửu Âm Chân Kinh mà đạt đến Cực cảnh, khi đó hắn liền theo Tây Thi tiến về Phật Sơn.
Chuyến đi Phật Sơn nguy hiểm thế nào hắn cũng không rõ, hắn chỉ biết... rất có thể sau khi hoàn thành chuyến đi này, hắn sẽ trở về, trở về nơi thuộc về hắn.
Nếu hắn trở về... Dung nhi phải làm thế nào đây?.
Hắn vẫn chưa thật sự nghĩ ra cách, để Dung nhi chấp nhận đi theo hắn, chấp nhận rời bỏ cái thế giới này.
Một việc quan trọng nữa... thế giới của Vô Song có một vị Hoàng Dung khác, người được gọi là Quách phu nhân.
Vậy nếu Hoàng Dung theo hắn về thế giới kia, nàng cùng Quách phu nhân rốt cuộc sẽ thế nào?.
Càng nghĩ, Vô Song càng thấy đau đầu, hắn không khỏi cười khổ, đưa tay di di vầng trán.
Lúc này hắn cũng chỉ biết đi đến đâu tính đến đó, tương lai trước mặt thật sự không cách nào dự tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.