Cực Võ

Chương 213: Cửu Âm Chân Kinh (2)




Việc học trộm tuyệt kỹ của người khác là tối kỵ, về phần học trộm bất truyền tuyệt kỹ của người khác thì đây chính là đại thù.
Không phải ngẫu nhiên Sơn – Bác hai người lại phải lén lút trong tàng kinh các của Thiếu Lâm Tự bao nhiêu năm, căn bản không dám lộ ra mình đi học trộm công phu Thiếu Lâm.
Đả Cẩu Bổng là bí truyền của Cái Bang thậm chí đại diện cho bang chủ tương lai của Cái Bang sau này, đại diện cho tay nắm vài vạn Cái Bang môn nhân, so với bất cứ tuyệt học nào của Thiếu Lâm về mặt ý nghĩa đều phải cao hơn.
Học được Đả Cẩu Bổng Pháp sau đó chỉ cần nghĩ cách lấy được Đả Cẩu Bổng, tất nhiên là bang chủ đời tiếp theo của Cái Bang, việc Vô Song biết Đả Cẩu Bổng rồi lại trực tiếp mang đi dạy cho Hoàng Dung, chỉ cần người Cái Bang biết chắc chắn trở thành sinh tử đại thù.
Bình thường Hoàng Dung cũng sẽ không nói thông tin này với ai nhưng mà cha nàng thì lại khác.
Người bình thường nghe được việc Vô Song học trộm võ công người khác tất nhiên tức giận vô cùng nhưng Đông Tà làm người vừa chính vừa tà, khi nào quan tâm đến mấy cái đó?.
Theo ông xem ra, Vô Song học trộm đương nhiên là không đúng bất quá nếu Vô Song vừa đánh với Bắc Cái vừa học trộm lại là một khái niệm khác.
Học trộm võ công cũng có khác biệt, nếu Vô Song học trộm như cái cách Mai Siêu Phong cùng Trần Huyề Phong mang Cửu Âm Chân Kinh ra khỏi Đào Hoa Đảo, bản thân Hoàng Dược Sư chắc chắn sẽ khinh thường hắn.
Về phần học trộm võ công của đối phương ngay trong trận chiến... cái này Hoàng Dược Sư triệt để không có gì để nói, thiên phú phải kinh người đến mức nào mới làm được việc này?, đây đã không coi là học trộm võ công nữa, đây là nhìn thấy võ công để rồi thi triển ra, hai việc căn bản không cùng một cái cấp độ.
Đả Cẩu Bổng Pháp của Cái Bang chưa bao giờ dễ học, là côn pháp hàng đầu trong thiên hạ, cho dù Hoàng Dược Sư làm đối thủ của Bắc Cái bao nhiêu năm ông cũng chỉ hiểu nguyên lý của Đả Cẩu Bổng mà thôi chứ tuyệt không thể bắt chước, huống hồ còn là bắt chướng trong duy nhất một lần giao thủ.
Hoàng Dược Sư trong lòng quả thực trăm muốn ngàn muốn đứa con rể này bất quá bản tính của Hoàng Dược Sư vẫn là như vậy, muốn cưới được Hoàng Dung tất nhiên phải có thử thách.
Hoàng Dược Sư xem ra, với sự xuất hiện của Vô Song thiên hạ này chỉ sợ không còn bất cứ người trẻ tuổi nào phù hợp với Hoàng Dung hơn hắn, đứa con rể này Hoàng Dược Sư tất nhiên nhận nhưng mà nếu không có thử thách gì mà gả con cho hắn, liệu có phải quá mức hạ thấp Hoàng Dung không?.
Hoàng Dược Sư chí ít muốn cho Vô Song hiểu, muốn lấy được Hoàng Dung liền bỏ ra nỗ lực, bỏ ra cố gắng, để từ nay về sau hắn lại càng biết quý trọng Dung nhi.
Hoàng Dược Sư trong đầu cấp tốc nghĩ ra phương án thử thách Vô Song, sau đó lại nắm lấy sáo ngọc, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
“Lão phu một đời tạp học nói không hết, võ kỹ hay chiêu thức cũng là nói không hết, nay trong tay ta có một cây sáo ngọc này, vậy liền cho ngươi xem Lạc Anh Thần Kiếm đi”.
“Dung nhi nói ngươi chỉ cần cùng Lão Ăn Mày đánh một trận liền học xong Đả Cẩu Bổng Pháp, vậy lão phu muốn xem ngươi có thể học được Lạc Anh Thần Kiếm của lão phu không”.
Dứt lời, Hoàng Dược Sư cũng không để Vô Song kịp phản ứng, cây sáo quay dọc, được sử dụng như kiếm, một chiêu đâm tới.
Lạc Anh Thần Kiếm là một phần bên trong Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng hay còn gọi là Đào Hoa Lạc Anh Chưởng.
Lấy kiếm nhập chưởng, xác thực cực kỳ khó lường.
Vô Song chưa hình dung ra Lạc Anh Thần Kiếm sẽ là hình dạng gì thì đã thấy Hoàng Dược Sư đâm tới, hắn lập tức lùi một bước, cổ tay năm thành quyền, xuất quyền đánh vào sáo ngọc.
Sao ngọc lập tức bị Vô Song đánh cho rung lên có điều ánh mắt Vô Song lại hơi hơi híp lại, hộ thân cương khí của hắn vậy mà gặp phải tấn công?.
Cho dù va chạm là không lớn, cho dù đòn tấn công không đủ để phá hộ thân cương khí của Vô Song nhưng đúng là nó đánh lên người Vô Song.
Trước đây Vô Song không quan tâm lắm đến hộ thể cương khí.
Hộ thể cương khí bất cứ tông sư cao thủ nào cũng đã có huống gì Vô Song?, bất quá theo Vô Song xem ra hộ thể cương khí của hắn còn yếu hơn cả cơ thể của chính mình, cũng như rất nhiều cao thủ luyện thể khác, Vô Song không muốn sử dụng hộ thể cương khí, tiêu hao quá nhiều nội lực mà tác dụng chẳng ra sao.
Bằng vào thân thể của hắn, hắn đã rất lâu không cần hộ thể cương khí.
Mãi đến khi đột phá ngũ tuyệt cảnh giới, mãi đến khi hoàn thành quá trình thuế biến đầu tiên của đạo thể, Vô Song mới lại sử dụng hộ thể cương khí.
Theo A Thanh nói, hộ thể cương khí của ngũ tuyệt cao thủ đã được thăng cấp thành hộ thể chân khí, hộ thể chân khí mạnh yếu đều phụ thuộc vào chất lượng nội lực của bản thân chủ nhân nó;.
Vô Song là đạo thể, nội lực của Vô Song là Âm Dương Nhị Khí, hộ thể chân khí của hắn trực tiếp lột xác lên một cảnh giới mới, cực kỳ cường đại, sức phòng ngự còn vượt qua thân thể của chính hắn, từ đó hắn liền chấp nhận vận lên hộ thể chân khí bảo vệ bản thân.
Trong trận chiến với Tây Độc, nếu không có hộ thể chân khí, Vô Song chưa chắc đã nhẹ nhàng đến thế, thắng thì hắn vẫn sẽ thắng nhưng có lẽ trên người cũng xuất hiện ám thương không nhẹ.
Lần này hắn giao thủ với Hoàng Dược Sư, hắn không giống Quách Tĩnh, sẽ không cùng vị cha vợ này quyết sống chết cái gì, hắn đơn giản chỉ mang theo tâm tình luận bàn mà thôi, đối mặt với Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng hắn chỉ là hứng thú chứ chưa đến mức coi trọng.
Một chiêu đầu tiên kia đâm ra cực kỳ bình thường, bình thường đến chẳng thể bình thường hơn, vậy mà có thể đánh trúng Vô Song?.
Cũng không để cho Vô Song nghi hoặc quá lâu, Hoàng Dược Sư bất chợt xoay cổ tay, sáo ngọc một lần nữa đâm thẳng tới Vô Song nhưng mà khác với lần trước, lần này Vô Song đã nhìn ra huyền diệu của Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng.
Một chiêu đâm thẳng duy nhất, dĩ nhiên lại bao gồm cả hư chiêu cùng thực chiêu?.
Vô Song thấy vậy, cổ tay cũng hoa lên, biến ảo theo một chiêu của Hoàng Dược Sư, cũng là một chiêu đánh thẳng.
Mượn sự linh động bên trong Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, Vô Song trực tiếp dùng cổ tay đánh bật sáo ngọc của Hoàng Dược Sư ra sau đó tiện tay hóa giải hết toàn bộ hư chiêu, lần này quả thực hắn không có cảm giác hộ thể chân khí của mình bị ảnh hưởng.
Hoàng Dược Sư cười dài một tiếng, râu trắng tung bay.
“Khá lắm”.
Ông vừa dứt lời, thân hình xoay ngược lại, cả người nhảy lên không trung, dùng sáo ngọc đánh ra một chiêu.
“Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng”.
Bằng sự tinh nhạy của Vô Song, hắn rất nhanh phát hiện được điểm không đúng.
Lúc trước Hoàng Dược Sư chỉ nói Lạc Anh Thần Kiếm, một chữ ‘chưởng’ ông không có nói.
Nghĩ đến điểm này, Vô Song lại càng thêm đề phòng, quả nhiên một thức này đánh ra khác biệt hoàn toàn với chiêu đâm thẳng ban nãy.
Vô Song chỉ thấy phô thiên cái địa kiếm ảnh bao lấy bản thân mình, bên trong cả rừng kiếm ảnh chính là thực kiếm, là mũi sáo ngọc đang đâm tới.
Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng của Hoàng Dược Sư cách không đánh ra, Vô Song liền bị cả rừng kiếm ảnh bao phủ.
Vô Song híp mắt lại, hai tay nắm chặt, chuyển toàn bộ cơ thể về trạng thái cực dương, cực dương nội lực từ hắn bắt đầu lan tỏa ra xung quanh.
Trước khí nóng khủng khiếp của chính nội lực Vô Song, hư ảnh không đánh àm tự tan chỉ còn lại thực chiêu, vừa nhìn thấy thực chiêu hiện ra Vô Song tay nắm thành quyền, ba quyền oanh kích liền đánh tan Lạc Anh Thần Kiếm của Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dược Sư lần này tiếp tục cười dài, thân ảnh như phi mã mà hướng về phía Vô Song, sáo ngọc vẫn ở trong tay, lúc này không chỉ là một chiêu một thức mà là liên miên bất tuyệt chiêu thức, Hoàng Dược Sư chính là cầm sáo ngọc liên tục tấn công Vô Song.
Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, uy lực không mạnh, nó mạnh nhất ở hư cùng thực.
Mỗi một chiêu đánh tới đều bao gồm hư chiêu cùng thực chiêu, cực kỳ quỷ dị cũng cực kỳ khó phòng.
Vô Song thật ra hoàn toàn có thể bằng hộ thân cương khí mạnh mẽ ngăn lại hư chiêu của Hoàng Dược Sư nhưng mà hắn không muốn, chỉ thấy Vô Song cấp tốc mượn Lăng Ba Vi Bộ mà lùi lại, hai tay nắm thành quyền, biến quyền thành trảo.
“Thiên Sơn Chiết Mai Thủ”.
Vô Song đứng im một chỗ, trong chốc lát hắn như hóa thân thành phật bà ngàn mắt ngàn tay, vô số bàn tay như ẩn như hiện lại đẹp đẽ vô cùng, nhìn từ bên ngoài thậm chí có cảm giác vô biên vô tận những đóa hoa mai đang bao phủ Vô Song, đang bảo vệ Vô Song.
Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng đi đến đâu liền bị cản lại đến đó, căn bản không thể thoát ra khỏi tốc độ cùng sự biến ảo của Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, gần như không đánh mà phá.
Hoàng Dược Sư ánh mắt lóe lên, cổ tay một rung, sáo ngọc thu lại trong ống tay áo, cả người nhẹ xoay trên không, một chưởng đánh ra.
“Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng”.
Lúc trước là lấy sáo ngọc làm vũ khí, hiện nay mới chân chính là chưởng pháp.
Uy lực vừa ra liền đã khác xa lúc trước.
Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, lấy kiếm ý nhập chưởng pháp, hóa kiếm làm chưởng.
Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, xuất chưởng lăng lệ ác liệt như kiếm, chiêu số thật thật giả giả, hai tay huy động, bốn phương tám hướng đều là chưởng ảnh.
Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng đã không ra tay thì thôi, ra tay như cuồng phong bạo vũ, lấy hư làm thực, lấy thực hóa hư, như xuân phong chợt hiện trong rừng đào, vạn hoa tung bay.
Đối mặt với Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, lần này Vô Song triệt để ngưng trọng.
Muốn phá Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng thật ra không khó, chỉ cần dùng bất cứ một chiêu nào bên trong Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, lấy tuyệt đối lực lượng đánh tan hết hư ảnh, chiêu này tất phá bất quá đây là luận bàn giữa cha vợ và con rể, hắn còn chưa đến mức phải xuất ra Thiên Sơn Lục Dương Chưởng.
Vô Song vừa nhìn cũng biết cha vợ đang thử thách hắn, nghĩ nghĩ một chút Vô Song mũi chân khẽ ấn xuống mặt đất, toàn bộ dương cương nội lực liền triệt tiêu, thay vào đó là âm nhu nội lực.
Trên đầu hắn, một đóa Quỳ Hoa lại hiện.
Vô Song trên người không mang theo ngân châm nhưng mà hắn cũng không cần ngân châm.
Ngưng hàn băng nội lực làm ngân châm, hai tay Vô Song nhẹ múa, cả người xoay tròn.
“Quỳ Hoa Bảo Điển – Quỳ Hoa Loạn Vũ”.
Dùng đến Quỳ Hoa Bảo Điển để phá Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng quả thực không khác gì dùng dao mổ trâu đến giết gà, Quỳ Hoa vừa ra, Lạc Anh liền bị xuyên thủng, bất kể là hư chiêu hay thực chiêu đối mặt với Quỳ Hoa uy đều lập tức tan nát.
Cho dù là Hoàng Dược Sư cũng phải lập tức biến công thành thủ, ở trên không trung lộn một vòng, liên tục đánh ra ba chưởng mới phá được một chiêu này của Vô Song.
Sau đó thân ảnh Vô Song phiêu hốt mà tới, cổ tay nhẹ rung, trên người một luồng kiếm khí đáng sợ xuất hiện.
Bất kể là Tịch Tà hay là Quỳ Hoa, ý cảnh của nó vẫn lấy sát đạo làm chủ, đây là sát lục ý cảnh.
Tịch Tà Kiếm Pháp kiếm ý cũng là sát lục kiếm ý.
Lấy kiếm ý nhập chưởng pháp, lấy thực làm hư, hóa hư làm thực, cổ tay một xoay, vận lên âm nhu nội lực, Vô Song đánh ra một chưởng.
“Lạc Anh Hàn Băng Chưởng”.
Thấy một chiêu này, Hoàng Dược Sư trong mắt liền tràn ngập kinh ngạc cùng khiêp sợ, trúc ngọc lại ở trong tay, liên tục điểm ra 5 kiếm, Hoàng Dược Sư mới có thể đánh tan được Lạc Anh Hàn Băng Chưởng của Vô Song.
Lạc Anh Hàn Băng CHưởng của hắn còn mạnh hơn cả bản gốc của Hoàng Dược Sư.
Thứ nhất, hắn có Đạo Thể, Hoàng Dược Sư không có.
Thứ hai chất lượng nội lực của Vô Song dĩ nhiên cao hơn Hoàng Dược Sư.
Thứ ba, sát lục kiếm ý quá mức kinh hãi thế tục, kiếm ý ai tinh thông hơn có thể không nói nhưng về bản chất sát lục kiếm ý đã là một trong những kiếm ý mạnh nhất thiên hạ.
Hoàng Dược Sư lần này nhìn thật kỹ Vô Song, sau đó bật cười.
“Hảo tiểu tử, hảo tiểu tử”.
“Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng của lão phu coi như sau này cũng có người nối nghiệp, đã vậy xem ngươi đỡ thêm một thức”.
Hoàng Dược Sư nói xong thân hình phiêu hốt lui về phía sau, tốc độ rất nhanh đã lùi về thạch viện sau lưng.
Thạch viện này nói trắng ra chỉ là một đình viện nhỏ, một cái bàn đá cùng vài cái ghế đá mà thôi, đây vốn là nơi Hoàng Dược Sư dừng lại thưởng trà ngắm cảnh, lúc này Hoàng Dược Sư tay nắm lấy hai thanh bội kiếm bắn thẳng về hướng Vô Song.
“Tiếp kiếm”.
Không biết là trùng hợp hay không, thanh kiếm của Vô Song bên ngoài lại là màu đen, của Hoàng Dược Sư lại là màu trắng.
Vô Song thật sự tương đối thích màu sắc thanh bội kiếm này.
Hoàng Dược Sư cười dài, nội lực tỏa ra bốn phương tám hướng, mang tiếng cười vang vọng hư không, theo gió mà kéo dài vô tận.
“Tiếp kiếm – Ngọc Tiêu Kiếm Pháp”.
Vô Song lần này, rốt cuộc cũng có hứng thú.
Vô Song đúng là đang thiếu một bộ kiếm pháp thuận tay.
Hắn nắm giữ Nga Mi Kiếm Pháp nhưng đây chỉ là kiếm pháp trụ cột Nga Mi, căn bản không tính là kiếm pháp thuận tay, tương tự với Toàn Chân Kiếm Pháp, hai bộ kiếm pháp này không tính.
Hắn nắm giữ Tịch Tà Kiếm Pháp nhưng kiếm pháp này sát tính quá mạnh, làm người không thể lúc nào cũng như Lâm Bình Chi, rút kiếm ra liền thấy máu, hắn chưa đến mức cuồng sát như vậy.
Ngọc Tiêu Kiếm Pháp, quả thực là một bộ kiếm pháp Vô Song tương đối thích.
Không bàn về uy lực, uy lực thế nào còn cần Vô Song trải nghiệm nhưng mà... Ngọc Tiêu Kiếm Pháp có thể nói nó soái vô địch thiên hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.