Cực Võ

Chương 183: Đại Nhân Vật (3)




Nhật Nguyệt Thần Giáo có bao nhiêu giáo đồ?, theo nguyên tác giáo đồ của Nhật Nguyệt Thần Giáo chỉ sợ đã không thua Minh Giáo, trăm vạn giáo chúng là điều hoàn toàn có thể nhưng mà tại thế giới này số lượng còn kinh khủng hơn.
Thứ nhất Nhật Nguyệt Thần Giáo có đạo của mình, có hệ thống truyền đạo hoàn toàn được thừa hưởng của Bái Nguyệt Giáo cũng y như việc Minh Giáo sử dụng hệ thống truyền đạo của Mani giáo vậy.
Nhiều năm kinh doanh, là đại phái lớn nhất phương nam lại thêm có hệ thống truyên đạo hoàn toàn thành hình, Nhật Nguyệt Thần Giáo tuyệt đối có một lượng tín đồ phi thường kinh khủng.
Thứ hai là vấn đề địa lý, về mặt địa lý Hắc Mộc Lĩnh không lớn bằng Thiên Long Sơn Mạch nhưng mà Hắc Mộc Lĩnh cũng được coi như phòng tuyến chắn ngang giữa trung nguyên và tây vực lại thêm việc nó rất gần với Miêu Cương liền biến Hắc Mộc Lĩnh thành một địa điểm chiến lược, thành một trong những trọng điểm thông thương hàng đầu giữa người Tây Vực, người Miêu Cương cùng người Hán.
Nắm được con đường huyết mạch này, kinh tế của Nhật Nguyệt Thần Giáo cực cường, một khi nắm chắc được kinh tế, nắm được con đường kiếm tiền thì càng khiến việc mở rộng thế lực ảnh hưởng của Nhật Nguyệt Thần Giáo trở nên dễ dàng hơn.
Vấn đề cuối cùng là nhân khẩu, nhân khẩu tại thế giới này lớn hơn rất nhiều so với nguyên tác Kim Dung hay bất kỳ triều đại nào của Trung Quốc.
Tại sao Vô Song lại chắc chắn việc này?, Vô Song kiếp trước dĩ nhiên chưa có rảnh đến mức ngồi nhớ nhân khẩu các triều đại Trung Quốc nhưng mà hắn đại khái cũng nắm được, muốn xem nhân khẩu phải nhìn vào quân đội.
Tại thế giới này chỉ tính riêng khu vực thành Tương Dương cùng Bắc Địa đã tập hợp cả trăm vạn đại quân bất cứ lúc nào cũng có thể điều động sẵn sàng quyết đấu cùng quân Mông Cổ.
Trăm vạn đại quân là một số lượng kinh khủng vô cùng nhưng càng kinh khủng hơn ở chỗ Thanh triều chưa hề làm một hành động tổng động viên nào, còn chưa cần phải ép trai tráng đi lính, bất kể Bắc Địa đánh kinh khủng ra sao thì cuộc sống ở Đại Thanh vẫn cứ bình thản vô cùng, trăm vạn đại quân tập kết ở Bắc Địa đối với Đại Thanh... thực sự không phải vấn đề lớn, tuyệt đối không cho bọn họ áp lực.
Vô Song biết còn chưa có cái triều đại phong kiến nào trong lịch sử Trung Quốc có thể thoải mái lấy ra trăm vạn đại quân, đã thế còn chưa thèm điều động quân lính khắp các tỉnh trở về, chẳng nói đâu xa Vô Song biết ngay tại Hành Dương cũng có 5 vạn đại quân thường trú.
Vô Song chưa tiếp quản Nhật Nguyệt Thần Giáo nhưng chỉ từ phán đoán của hắn bản thân Nhật Nguyệt Thần Giáo chỉ sợ có vài triệu tín đồ, đấy còn là Vô Song khiêm tốn cho ra kết quả này.
Dĩ nhiên vài triệu tín đồ là một việc, bao nhiêu người sẵn sàng cầm vũ khí lên chiến đấu, bán mạng cho tín ngưỡng bất chấp tất cả thì lại là việc khác.
Tương lai rất nhiều năm sau, tòa thánh Vatican được cho là có hàng tỷ tín đồ trên khắp thế giới, bọn họ có địa vị vô cùng siêu nhiên nhưng liệu trong hàng tỷ tín đồ đó có bao nhiêu tín đồ sẽ nghe theo Vatican vùng lên chiến đấu?, đi chấp nhận chiến tranh?.
Cả triệu tín đồ của Nhật Nguyệt Thần Giáo có thể đảm bảo Nhật Nguyệt Thần Giáo vĩnh viễn không thiếu giáo chúng, đảm bảo Hắc Mộc Nhai vĩnh viễn có được địa vị siêu nhiên, có thể đảm bảo kinh tế Nhật Nguyệt Thần GIáo liên tục gia tăng nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Hơn triệu tín đồ nhưng con số quân đội mà Nhật Nguyệt Thần Giáo có thể tập hợp quả thật chỉ đạt tới 10 vạn.
10 vạn quân đội nếu đặt ở trong bất cứ triều đại nào tại lịch sử phong kiến Trung Quốc đều là con số không tầm thường nhưng tại thế giới này chắc chắn không đủ, đừng nói là lấy đầu Ngô Tam Quế cho dù hạ bất cứ một thành nào tại nam phương cũng là việc người si nói mộng.
Đương nhiên cũng có thể Phúc Kiến An muốn 10 vạn quân đội này xuất hiện với vai trò kỳ binh, có vai trò đột kích bất ngờ với thế lực của Ngô Tam Quế nhưng mà Vô Song không tin cho lắm.
Trong mắt Vô Song, đây là một hành động tương đối đi chịu chết, nhiệm vụ của Nhật Nguyệt Thần Giáo chỉ là pháo hôi, là câu giờ, là tranh thủ thời gian cho Thanh triều kịp làm ra phản ứng khi mà Ngô Tam Quế bắt đầu hành động.
Đương nhiên muốn có tư cách câu giờ cho Đại Thanh thì cũng phải có thực lực, Nhật Nguyệt Thần Giáo nếu bất chấp tất cả cũng sẽ có cái thực lực này, một tấm Chu Tước Lệnh kia tuyệt sẽ không đưa cho kẻ không có thực lực đi đảm nhiệm.
Đông Phương Bạch thân là truyền nhân chân chính của Quỳ Hoa Lão Tổ bảo hắn không biết việc này hoặc không mơ hồ đoán được sứ mạng của mình thì Đông Phương Bạch... chết đi được rồi.
Đông Phương Bạch đương nhiên đoán được về phần việc hắn đẩy Vô Song thế chỗ của mình thì lại là một vấn đề khác, đền tận bây giờ Vô Song cũng khó mà đoán được dụng ý của Đông Phương Bạch rốt cuộc muốn làm gì, là muốn Vô Song tiếp nhận nhiệm vụ này, tiếp nhận lần đánh cuộc này hay là chỉ muốn Vô Song tạm thời thay thế hắn?, đến khi Đông Phương Bạch rời khỏi Miêu Cương thì sẽ lại ngồi lên vị trí giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo?.
Vấn đề này thực sự rất đáng suy nghĩ nhưng mà bất kể thế nào Vô Song cũng muốn tiếp giao dịch này, cũng muốn tiếp nhiệm vụ này bởi thứ Vô Song cần là 10 vạn quân đội trên lý thuyết kia.
Ngô Tam Quế là bá chủ phương nam, ở phương nam có đại sự gì phát sinh thì rất khó qua được mắt hắn nhưng ở Tây Vực thì lại khác.
Hắc Mộc Lĩnh giáp Tây Vực, giáp Miêu Cương, đây là hai vùng mà Ngô Tam Quế rất khó có thể đưa tay vào được, vậy nếu đưa 10 vạn quân đội trên lý thuyết kia rời khỏi Hắc Mộc Lĩnh tiến vào Tây Vực thì sẽ có chuyện gì xảy ra?.
Bằng vào 10 vạn quân đội này Vô Song thậm chí có thể thử lập quốc, đương nhiên nói lập quốc cũng không phải dễ dàng như vậy nhưng ít ra Vô Song tự tin có thể thu hẹp lại con đường này, có thể đi tắt qua rất nhiều bước, đặc biệt quan trọng là Vô Song sẽ không sợ người ‘chú’ kia nhanh hơn mình, điểm xuất phát của hai người trong mục tiêu lập quốc liền được rút ngắn đi thậm chí san bằng.
_ _ _ _ _ _ _ __ _
Vô Song rốt cuộc đưa tay ra nhận lấy Chu Tước Lệnh mà Phúc Kiến An đưa, ánh mắt hắn nhìn Phúc Kiến An rồi đáp.
“Bằng vào một tấm lệnh này, giết Ngụy Trung Hiền sẽ không gặp phiền phức gì chứ? “.
Phúc Kiến An nghe vậy cười cười rồi nói.
“Ngụy Trung Hiền hiện tại còn chưa thể chết nhưng đợi Đông Phương giáo chủ hoàn thành việc lớn cũng đã là một khoảng thời gian tương đối, lúc đó không biết chừng kẻ này cũng hết giá trị lợi dụng “.
Vô Song lập tức hừ lạnh.
“Vậy bản nhân sau này hết giá trị lợi dụng cũng sẽ như Ngụy Trung Hiền? “.
Phúc Kiến An lần này bật cười, trực tiếp đáp.
“Nếu giáo chủ không phải là truyền nhân của Lão Tổ thì quả thật sẽ như vậy “.
Phúc Kiến An... người này khiến Vô Song rất khó nói ra cảm giác chính xác, lại càng khó nhìn thấu con người hắn, kẻ này bất kể như thế nào cũng như một cái hố đen vậy, khác với dung mạo tuyệt thế bên ngoài thì ẩn sâu bên trong kẻ này là một thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp, như một hố đen vô tận sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ vậy.
Phúc Kiến An rõ ràng một câu giáo chủ, hai câu giáo chủ nhưng bên trong căn bản không có kính ý, căn bản cũng không có bất cứ tôn trọng gì, đối với hắn xưng hô chỉ là xưng hô, Đông Phương Bất Bại cũng chỉ là một đế vị cao thủ như bao đế vị cao thủ khác bất quá hai chữ ‘Lão Tổ’ trong miệng kẻ này lại cực kỳ nặng, nặng đến mức Vô Song có thể cảm giác vì Lão Tổ bản thân Phúc Kiến An thực sự nguyện ý bình khởi bình tỏa với Đông Phương Bất Bại vậy.
Lần này cuộc đối thoại giữa hai người liền tiến vào một hồi im lặng, rốt cuộc lần này Phúc Kiến An chủ động lên tiến.
“Đông Phương giáo chủ cũng khổng phải thật sự bị bản vương dọa sợ chứ? “.
Vô Song hừ lạnh một cái, ánh mắt lại chuyển về phía sau lưng Phúc Kiến An, nhìn về tầng trên của tòa mật thất này, hắn phát hiện có khí tức thứ ba xuất hiện.
Khí tức này Vô Song có thể nhận rõ mồn một bởi người mới xuất hiện này căn bản không mạnh mẽ gì, còn không thể xếp vào hạng ngũ tuyệt.
Cảm nhận được khí tức người thứ ba kia, Vô Song rốt cuộc nói.
“Ngươi biết hiệnt ại ở Hành Dương, Ngô Tam Quế rốt cuộc phái ra bao nhiêu đế vị cao thủ không? “.
Phúc Kiến An nghe Vô Song hỏi lại nhìn về phía hai người Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong đang bất tỉnh nhân sự, Phúc Kiến An liền nói.
“Cái này bản vương không biết nhưng con số không quá hai “.
Trên đời đại khái cũng chỉ có kẻ như Phúc Kiến An có thể dùng giọng điệu thản nhiên đến mức này để nói về hai đế vị cao thủ, đương nhiên hắn có cái tư cách này.
Vô Song nghe vậy rốt cuộc đứng lên, phủi phủi quần áo trên cơ thể rồi nói.
“Trước muốn hợp tác làm đại sự thì làm tiểu sự trước “.
“Hai người này liền phiền ngươi bảo hộ, đưa bọn họ ra khỏi thành Hành Dương, về việc đưa đi đâu thì Kiếm Nô biết rõ “.
“Hai đế vị cao thủ, bên ngươi liền lo một “.
Phúc Kiến An tựa hồ cũng không cần suy nghĩ, trực tiếp gật đầu.
“Dễ bàn, bất quá bên người bản vương cũng không có ai có thể cứu được tính mạng Khúc Dương, kẻ này thương thế quá nặng, chết chỉ trong nay mai, cùng lắm chỉ có thể duy trì sinh mạng của hắn thêm vài ngày “.
Vô Song gật đầu, hắn cũng không yêu cầu Phúc Kiến An cứu Khúc Dương, chỉ cần duy trì tính mạng Khúc Dương vài ngày thì Vô Song cũng có tự tin cứu được lão nhân này.
Thấy Vô Song gật đầu, Phúc Kiến An cũng không nói gì, trong lòng Phúc Kiến An đương nhiên biết Đông Phương Bất Bại không am hiểu y thuật, cứu không được Khúc Dương nhưng đừng quên sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ vốn là giáo đồ Nhật Nguyệt Thần Giáo, Bình Nhất Chỉ y thuật đã rơi vào hàng tuyệt đỉnh, hoàn toàn cứu được Khúc Dương.
Đương nhiên chân tâm Phúc Kiến An nào thèm quan tâm Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong là sống hay là chết, tiểu nhân vật chỉ là tiểu nhân vật mà thôi.
_ _ _ __ _ _ _ _
Tiến vào mật thất với ba người nhưng khi đi ra chỉ một thân một mình bất quá lần này bên người Vô Song rốt cuộc không có áp lực.
Lấy thực lực của Vô Song muốn chạy ra khỏi thành Hành Dương cũng không có gì khó khăn, cho dù dưới tay Ngô Tam Quế hoàn toàn có thể có đế vị cao thủ.
Đương nhiên việc rời khỏi Hành Dương hiện tại cũng không phải là vấn đề quan trọng nhất, vấn đề quan trọng nhất là tiếp theo phải làm gì.
Trước đây có rất nhiều việc Vô Song không quá hiểu nhưng mà chỉ một cuộc nói chuyện với Phúc Kiến An thì rất nhiều điều Vô Song tự động ngộ ra.
Đầu tiên người thứ ba tiến vào kia là người quen của Vô Song, nàng gọi Ngọc Huyền.
Vô Song còn từng muốn hỏi Phúc Kiến An tại sao biết hắn sẽ tới đây nhưng nhận ra Ngọc Huyền thì hắn đã có đáp án, cái mật thất này là nàng nói với Trường Thanh Tử, tiếp theo là Trường Thanh Tử nói với Vô Song, căn bản khác gì để hắn tự đi vào?.
Ngọc Huyền rốt cuộc có dụng ý gì?, đương nhiên Vô Song cũng khó mà gán cho nàng tội danh phản bội hay gì đó, dù sao nàng có quan hệ cực kỳ thân thiết với Quỳnh Hương, nên nhớ hôm đó khi Long Đế tấn công thì Quỳnh Hương cũng chỉ để một mình Ngọc Huyền rời đi, về phần Khẩn Na La đóng giả Thanh Thanh kia nàng thậm chí lười quản sống chết.
Quan hệ của Quỳnh Hương với Phúc Kiến An cũng tuyệt không bình thường, nếu đã như vậy quan hệ của Ngọc Huyền với Phúc Kiến An không bình thường cũng chẳng có gì là lạ.
Vô Song đóng giả Đông Phương Bất Bại, hắn có rất nhiều việc cảm thấy khó hiểu nhưng không thể đi sâu vào tìm hiểu bởi chắc chắn sẽ lộ ra vết tích, hắn chỉ có thể âm thầm chấp nhận, sau này có cơ hội liền tìm hiểu một chút.
Vấn đề thứ hai Vô Song nhận ra là đại thủ bút của Phúc Kiến An, sự kiện ám sát Đông Phương Bất Bại do Ngụy Trung Hiền đứng đầu nhưng không có dấu tay của triều đình thì Vô Song cũng không tin.
Triều đình đã tiếp tay giúp Ngụy Trung Hiền ám sát Đông Phương Bất Bại thì hà cớ gì còn phải bắt tay với hắn?, đáp án rất đơn giản, Phúc Kiến An muốn Đông Phương Bất Bại mượn cơ hội này tắm máu Hắc Mộc Nhai, thanh tẩy hoàn toàn các phần tử mà Đông Phương Bất Bại không thể nắm chắc trong tay, những kẻ ‘có thể’ sẽ phản bội trong tương lai.
Cỡ như Ngụy Trung Hiền còn có thể làm người trên Hắc Mộc Nhai ‘phản bội’ thì Ngô Tam Quế càng có thể làm được thậm chí làm tốt hơn rất nhiều lần, chỉ khi Đông Phương Bất Bại có thể nắm chắc toàn bộ Nhật Nguyệt Thần Giáo, có thể thanh tẩy toàn bộ các vấn đề thì Phúc Kiến An mới yên tâm để Đông Phương Bất Bại tiếp nhận cuộc giao dịch kia.
Nhật Nguyệt Thần Giáo nếu không làm được trên dưới đồng lòng thì lấy tư cách gì bắt tay cùng Đại Thanh?.
Vấn đề cuối cùng, sau khi Vô Song rời khỏi Hành Dương thì gần như chắc chắn sẽ có đế vị dưới quyền Ngô Tam Quế xuất hiện, như vậy cuộc chiến này liền phải do Vô Song lo liệu.
Vấn đề lớn nhất là Vô Song vốn không phải Đông Phương Bất Bại, muốn lấy Quỳ Hoa Bảo Điển độc đấu đế vị cao thủ là việc không tưởng.
Lúc này Phúc Kiến An chắc chắn vẫn đang theo dõi Vô Song, hắn cũng không muốn lộ ra cái gì không đúng, không muốn làm Phúc Kiến An nghi ngờ vì vậy một trận chiến tiếp theo lại càng thêm khó khăn.
Dĩ nhiên một cửa ải này khó khăn hơn nữa... Vô Song cũng nhất định phải qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.