Cực Võ

Chương 179: Một khúc tiếu ngạo (5)




Hai kẻ đằng sau Ngô ứng Hùng đều có thực lực ngũ tuyệt đặc biệt là hắc y nhân, chưởng lực của hắn cực kỳ mạnh mẽ, nếu không phải nửa đường còn lưu lực thì Lưu Chính Phong đã sớm chết.
Một chưởng đánh bay Lưu Chính Phong đi, đánh cho Lưu Chính Phong ngã lăn trên mặt đất, một chưởng này cũng phế đi nửa cái mạng của Lưu Chính Phong.
Lưu Chính Phong ngã xuống đương nhiên Ngô Ứng Hùng không gặp nguy hiểm gì, trong mắt Ngô Ứng Hùng lúc này lóe lên sát khí, hắn quả thực bị dọa sợ không hề nhẹ.
“Nghịch đồ to gan, đã không biết tội còn dám ám sát bản vương gia, bay đâu mang nghịch đồ này bắt đi, phế tứ chi của hắn mang về đại lao thẩm tra, mang toàn bộ già trẻ lớn bé Lưu phủ cũng đưa vào địa lao, một tên cũng không bỏ qua “.
Ngô Ứng Hùng ra lệnh, đám binh sĩ lập tức hành động, lúc này ánh mắt Vô Song liền híp lại.
Thân phận của Vô Song cực kỳ đặc biệt, việc hắn là nam nhân của Hoàng Dung thì cũng chỉ có Thủy Sanh cùng Lưu Chính Phong biết, đến cả sự xuất hiện của Vô Song trong đại sảnh cũng không mấy ai để ý, hạ nhân Lưu phủ đến cả nhìn còn chưa nhìn qua Vô Song.
Vô Song biết lúc này cho dù hắn ra tay thì cũng chưa hẳn sẽ ảnh hưởng tới Hoàng Dung cùng Thủy Sanh bất quá Vô Song không thể không suy tính một chút, hắn cảm thấy sự việc hôm nay cũng tuyệt chẳng đơn giản như vậy, ngoài vấn đề này ra thì Vô Song cũng đang đợi.
Theo kế hoạch hắn bàn với Hoàng Dung thì tại Lưu phủ Vô Song sẽ không ra tay, người ra tay mang Lưu Chính Phong rời đi sẽ là Trường Thanh Tử nhưng mà hiện tại sự xuất hiện của Ngô Ứng Hùng lại tương đối nằm ngoài tính toán của mọi người, cả việc Khúc Dương chưa kịp làm gì đã bị bắt lại cũng vậy, Vô Song cũng không biết Trường Thanh Tử có thể y theo kế hoạch mà làm hay không.
Vô Song đang đắn đo thì hắn cảm nhận một ánh mắt đang nhìn mình, Vô Song cũng nhìn lại cái phương hướng kia liền phát hiện được Kiều Phong, Kiều Phong thấy Vô Song nhìn lại sắc mặt liền trở nên ngưng trọng rồi khẽ gật đầu với Vô Song.
Vô Song đương nhiên không hiểu Kiều Phong đang nghĩ gì, cho dù là chính Kiều Phong cũng không hiểu mình đang nghĩ gì, mình phải làm gì.
Ngoại trừ Vô Song ra có lẽ Kiều Phong là người tâm tình phức tạp nhất.
Kiều Phong trên danh nghĩa là bang chủ Cái Bang nhưng thực tế đã không kém đại quan Đại Thanh, nếu bảo người khác tố cáo Lưu Chính Phong thì Kiều Phong còn có 3 phần tin tưởng nhưng cha con Ngô Tam Quế thì không.
Dĩ nhiên Kiều Phong cũng hiểu đây là Hành Dương, nếu Ngô Ứng Hùng dám làm đến một bước này thì chắc chắn đã câu thông với triều đình, được triều đình cho phép, thân là bang chủ Cái Bang thì Kiều Phong không có cách nào đi ngược lại ý muốn của triều đình, không phải Kiều Phong do dự bất quyết cũng chẳng phải là hắn sợ nhưng ở vị trí càng cao trách nhiệm càng nặng, hành động của Kiều Phong liền đại diện cho hàng vạn bang chúng Cái Bang, thực sự rất rất khó để hắn bất chấp ra tay.
Việc trong giang hồ, Kiều Phong có thể một đường hát vang, nếu hôm nay Kiều Phong hợp mắt Lưu Chính Phong, ngứa mắt đám người Tung Sơn thì Kiều Phong cũng chẳng ngại đứng ra bảo vệ Lưu Chính Phong, cho dù ngũ đại chưởng môn Ngũ Nhạc Kiếm Phái hợp lực vây công Kiều Phong cũng dám đánh nhưng việc liên quan đến triều đình thì khác.
Ngoài điểm này ra thì Kiều Phong cũng biết Lưu Chính Phong chỉ sợ bị oan, ở đây ai không nhìn ra đám người Tung Sơn cùng với Ngô Ứng Hùng mập mờ?, hai bút cùng vẽ, hai bút cùng dồn Lưu Chính Phong vào tử địa, đây không phải là cái bẫy thì Kiều Phong căn bản không tin.
Nếu đây là cái bẫy thì Kiều Phong quả thật có chút bội phục Lưu Chính Phong, dù sao Lưu Chính Phong chân tâm kết giao Khúc Dương, vì Khúc Dương bất chấp định kiến xã hội, vì tình huynh đệ mà không quan tâm an nguy bản thân, người như vậy đáng để Kiều Phong nể phục.
Kiều Phong trong lòng không biết làm thế nào mới tốt, hắn ngứa mắt Ngô Ứng Hùng vô cùng nhưng lại không thể ra tay, muốn cứu Lưu Chính Phong thì lại không biết cứu từ đâu, lúc này bất giác mới nhìn Vô Song.
Kiều Phong tại sao lại nhìn Vô Song?, đơn giản vì Vô Song là đệ tử của Đông Tà, với một người như Đông Tà thì đệ tử cũng cuồng ngạo vô cùng, người như Vô Song quả thực hoàn toàn có thể vì Lưu Chính Phong ra tay.
Ở đây ai lại không nhìn ra sự việc có uẩn khúc?, đến cả Định Dật Sư Thái vốn ghét ác như cừu nhưng sau sự xuất hiện của Ngô Ứng Hùng cũng triệt để im lặng, căn bản không biết nói gì huống hồ người khác?.
Kiều Phong không hy vọng Lưu Chính Phong thực sự bị Ngô Ứng Hùng bắt đi nhưng mà Kiều Phong cũng hiểu hy vọng Vô Song ra tay là việc hão huyền, Kiều Phong không ra tay làm gì lại bắt Vô Song ra tay?.
Bản thân Kiều Phong không nhận ra rằng chính bằng một ánh mắt của hắn nhìn Vô Song lúc nãy lại làm Vô Song thay đổi ý nghĩ của bản thân mình.
Lưu Chính Phong là chết không được, cho dù bị Ngô Ứng Hùng bắt đi cũng sẽ không bị giết ngay, Vô Song vẫn có tự tin cứu Lưu Chính Phong nhưng mà hiện tại hắn có suy nghĩ khác.
Không cần đợi Trường Thanh Tử nữa, Vô Song liền muốn chủ động ra tay, việc này quả thật tương đối nguy hiểm bởi ai biết cái hố này còn bao nhiêu đại nhân vật chưa xuất hiện bất quá Vô Song lại muốn thử nhảy hố một lần.
Vô Song là người xuyên không, hắn hiểu Kiều Phong làm người ra sao, hiểu luôn tương lai của Kiều Phong thế nào.
Ngày hôm nay nếu Vô Song dám đứng ra bảo vệ Lưu Chính Phong bất chấp cái nhìn toàn thiên hạ thì tương lai Vô Song cùng Kiều Phong liền có thể có rất nhiều điểm chung.
Tại thế giới này nếu Kiều Phong lộ ra mình là người Khiết Đan thì căn bản sẽ không gây quá nhiều ảnh hưởng như nguyên tác, cho dù Tiêu Viễn Sơn có một mực đổ oan cho Kiều Phong thì cũng rất khó bởi Tiêu Viễn Sơn nhảy nhót thế nào thì nhảy nhót nhưng sao qua mắt được đế vị cao thủ?.
Tại thế giới này Tiêu Viễn Sơn chẳng là gì cả, có quá nhiều đế vị cao thủ, hắn muốn Kiều Phong bị toàn bộ võ lâm phản bội, hắn muốn mang Kiều Phong về giúp đỡ Đại Liêu là việc gần như không thể, không nói đâu xa cái âm mưu này của Tiêu Viễn Sơn hoàn toàn có thể liệt vào hàng ‘chống đối Đại Thanh’, khi đó tự khắc sẽ có nhân vật đến giải quyết hắn.
Nhân sinh của Kiều Phong tại thế giới này có lẽ sẽ khác với nguyên tác nhưng bản thân Vô Song lại luôn có cảm giác, bằng lý do này hay lý do khác thì Kiều Phong nhất định vẫn sẽ đi trên con đường kia, trở thành một đầu cô lang trên đại thảo nguyên, quay lưng với toàn bộ võ lâm.
Hôm nay Vô Song dám công khai ra tay vì Lưu Chính Phong, quay lưng với toàn bộ thiên hạ thì ngày sau hắn cùng Kiều Phong liền có thể cộng đồng hợp tác, cộng đồng quay lưng lại với võ lâm trung nguyên.
Vô Song muốn lập Chân Võ Thất Tiệt Trận, lúc trước trong trận Chân Võ bản thân Vô Song không muốn điền tên Kiều Phong nhưng hiện tại hắn không thể không thử đặt tên vị Thần Võ này vào trong chận Chân Võ.
Vô Song suy nghĩ rất nhanh, hắn rốt cuộc động.
“Đừng hành động gì, tỏ ra không quen biết với huynh là được “.
Vô Song trước khi hành động liền dùng truyền âm nhập mật nhắc nhở Hoàng Dung một câu, Hoàng Dung nghe vậy liền hơi run lên sau đó nàng rất nhanh dùng truyền âm nhập mật báo lại với Vô Song.
“Vô Song ca ca, cẩn thận một chút”.
Vô Song mỉm cười không đáp, thân hình nhẹ chuyển.
_ _ __ _ _ _
Lưu Chính Phong bị đánh cho trọng thương, tiếp theo liền có binh lính Đại Thanh chạy tới hòng khống chế hắn nhưng đám binh lính này còn chưa kịp động toàn thân đã run lên, hai đầu gối mềm nhũn rồi đồng loạt ngã xuống la liệt trên mặt đất.
Biến cố quá đột nhiên làm mọi người ở đây không ai hiểu gì bất quá sau lưng Ngô Ứng Hùng thì hai cận vệ kia cũng lập tức hành động, Gia Minh cùng hắc y nhân đều bước lên một bước che cho Ngô Ứng Hùng ở phía sau.
Ngay sau hành động này của bọn họ thì thân ảnh Vô Song xuất hiện bên cạnh Lưu Chính Phong, hắn một tay nâng Lưu Chính Phong lên, dùng nội lực truyền thẳng vào người Lưu Chính Phong rồi nhìn về phía Ngô Ứng Hùng mà đáp.
“Ai nói Lưu đại hiệp phản bội Đại Thanh thì ta còn có thể tin nhưng riêng con trai Ngô Tam Quế nói thú thật ta tin không được, hay là Ngô tiểu vương gia trở về phủ thành chủ trước, gọi thành chủ tới đây, đợi thành chủ tự mình công bố tội trạng Lưu đại hiệp thì ta còn thấy có khả năng tin tưởng hơn “.
Câu nói của Vô Song rất bình thường nhưng ngữ điệu lại tràn ngập coi thường đối với Ngô Ứng Hùng, điều này làm Ngô Ứng Hùng giận tím mặt, hắn lập tức nhìn chằm chằm vào Vô Song mà nói.
“Điêu dân to gan, dám kháng lệnh triều đình? “.
Vô Song cười cười, một tay sau lưng vẫn liên tục truyền nội lực cho Lưu Chính Phong, bản thân thản nhiên đáp.
“Năm xưa cũng làm gì có triều đình nào lệnh cho cha con họ Ngô mở cổng biên thùy đâu?, gan của tiểu dân so với họ Ngô các người thì còn nhỏ lắm “.
Tại Đại Thanh, trừ dư nghiệt Thiên Địa Hội hay Hồng Hoa Hội ra thực sự không ai dám nói mấy câu này, sống ở thời nhà Thanh lại đi nói tốt cho thời nhà Minh?, đây là muốn chết?.
Ngô Ứng Hùng còn chưa kịp lên tiếng đáp lại thì hắc ảnh ở bên cạnh hắn đã lướt về phía Vô Song, hắc ảnh này vừa xuất thủ đã làm hai mắt Vô Song không khỏi rụt lại.
Kẻ này mạnh hơn Gia Minh không ít, việc này Vô Song đã sớm đoán ra nhưng khi đối mặt với hắn Vô Song có cảm giác hắn còn mạnh hơn cả Kiều Phong, người này là ngũ tuyệt hậu kỳ.
Vô Song trong đầu lập tức tính toán, hắn không sợ ngũ tuyệt hậu kỳ nhưng mà ngũ tuyệt hậu kỳ xuất hiện nơi này thì rốt cuộc là ai?.
Gần như trong một sát na Vô Song đã mặc định luôn đối phương là người Thiên Trúc – Bà La Môn dù sao cách đây ít ngày Vô Song cũng vừa chém giết một ngũ tuyệt hậu kỳ của Bà La Môn xong, ấn tượng vẫn cực kỳ khó quên.
Đối phương đánh thẳng về phía Vô Song, hai chưởng của hắn mang theo hùng kình tương đối bình thường nhưng mà trong hai cánh tay lại xuất hiện hắc khí, bằng ánh mắt của Vô Song hắn có thể biết... thứ này là độc khí.
Thiên Trúc – Bà La Môn có ai dùng độc khí?.
Ca Lâu La thì Vô Song đã gặp thậm chí đã giết chết.
Khẩn Na La Vô Song đã gặp, dĩ nhiên trước mặt không phải Khẩn Na La.
Tại Bà La Môn nếu nói về độc cũng chỉ có Ma Hầu La Gia.
Vô Song sẽ không sợ đối phương nhưng mà hiện tại cũng không phải lúc đấu với Ma Hầu La Gia, Vô Song thản nhiên dùng tay nắm lấy sống lưng Lưu Chính Phong, trực tiếp lấy chân làm trụ thân hình xoay về phía sau, tiếp theo như quỷ mị dịch ngược lại, cứ như vậy lướt qua người Ma Hầu La Gia.
Ma Hầu La Gia chỉ cảm thấy gió thoảng qua người, kinh hãi gần chết, hắn vội đình chỉ thế công, cả người xoay ngược lại phía sau thì đã thấy Vô Song cũng quay người lại, đánh ra một chưởng.
Ma Hầu La Gia là kẻ lão luyện, hắn cũng đánh ra một chưởng, hai người chưởng đối chưởng Vô Song lập tức lộ ra hạ phong, tiếp theo Vô Song còn phun ra một ngụm máu nhưng lại mượn thế lùi lại càng nhanh hơn, tay phải ôm lấy Lưu Chính Phong tay trái hạ thấp tóm luôn khúc Dương, cứ thế lao ra ngoài.
Ma Hầu La Gia thấy Vô Song phun máu theo bản năng nhíu mày rốt cuộc khẽ lách người tránh máu của Vô Song, ánh mắt híp lại, cổ tay của hắn cũng khẽ run lên.
Ma Hầu La Gia cũng nhìn ra thực lực của Vô Song là ngũ tuyệt sơ kỳ vì vậy mới lập tức muốn lao lên chế ngự Vô Song nào ngờ thân pháp Vô Song cao vượt quá hắn tưởng tượng, đến cả chưởng pháp cũng uy lực vượt xa thực lực vốn có, điều này không thể không làm Ma Hầu La Gia lùi lại, hắn cảm thấy một tia nguy hiểm đến từ Vô Song.
Vô Song mang theo Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong lướt ra ngoài đương nhiên phải qua được một cửa của Gia Minh tức Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục đang chắn cho Ngô Ứng Hùng, thấy Vô Song lao đến vội vận Đấu Chuyển Tinh Di, hắn cũng nhìn ra Vô Song bị trọng thương, tiếp một chưởng của Ma Hầu La Gia tuyệt không dễ chịu, Mộ Dung Phục cảm thấy muốn ngăn Vô Song cũng chẳng khó.
Suy nghĩ của hắn rất tốt nào ngờ Vô Song há miệng, từ trong miệng một tiếng hú kinh thiên động địa vang lên.
Vô Song dùng âm luật ép nội lực bản thân lại sau đó theo miệng khuếch đại ra thành sóng âm công kích, cứ như một cái loa cực đại vậy, một tiếng hú liền làm cho Mộ Dung Phục đầu óc on gong, cước bộ lảo đảo.
Đến khi Mộ Dung Phục hoàn hồn dĩ nhiên Vô Song đã mang người cao chạy xa bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.