Cực Võ

Chương 174: Bão nổi (5)




Vô Song quả thật không ngờ được đám người Tung Sơn thật sự đến đây, đến xong rồi làm gì?, cũng không thể đường đường chính chính ra tay với người Lưu phủ, ra tay với Hành Sơn Phái.
Khác với nguyên tác, Lưu Chính Phong hiện tại còn chưa được phong quan liền đã bắt đầu Chậu Vàng Rửa Tay, trước khi bắt đầu việc này Lưu Chính Phong có nói gì đó nhưng mà Vô Song lại không quác hú tâm, lúc này lại thấy đám người Tung Sơn đến thì Vô Song triệt để bỏ qua luôn việc của Lưu Chính Phong, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào đám người Tung Sơn.
Tung Sơn Phái khác với hầu hết các phái khác trong Ngũ Nhạc, trên người đệ tử Tung Sơn Phái mặc thuần sắc phục màu xanh đậm, trên người mặc một bộ giáp mỏng đồng thời trên ngực trái liền có huy hiệu Tung Sơn Phái.
Trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái chỉ có duy nhất Tung Sơn Phái khắc tên bản phải lên trang phục mà thôi, bất kể Hoa Sơn, Thái Sơn, Hành Sơn, Hằng Sơn đều không có cái thói quen này.
Đám người Tung Sơn chạy tiến vào phủ đệ của Lưu Chính Phong, đi đầu là một trung niên nhân râu kẽm, thân hình dị thường to lớn, kẻ này tuy không khổng lồ như Giác Viễn nhưng mà thân thể hắn còn lớn hơn cả Kiều Phong, nếu người thường nhìn thấy kẻ này tuyệt đối sẽ bị khí thế của hắn dọa cho không còn giọt máu.
Kẻ này là ai thì Vô Song hkoong nhận ra nhưng cũng rất nhanh Lưu Chính Phong giải đáp thắc mắc cho hắn, chỉ nghe Lưu Chính Phong cực kỳ nghiêm túc nhìn về phái đám người Tung Sơn, giọng nói còn có chút nặng nề.
“Phí Bân sư đệ, không ngại đường xá xa xôi đến dự đại tiếc của Lưu Chính Phong ta, đúng là làm Lưu Chính Phong mở mày mở mặt bất quá Tung Sơn Phái các người có chút đao to búa lớn thì phải? “.
Tiến vào đại sảnh là khoảng 30 đệ tử Tung Sơn Phái, thậm chí đến cả bội kiếm cũng rút ra, khuôn mặt tuyệt đối không hòa nhã gì.
Ở nơi này vốn toàn là chưởng môn Ngũ Nhạc, tuy Tung Sơn được coi là phái mạnh nhất trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái nhưng còn chưa đến mức Phí Bân có tư cách đồng cân đồng hạng với những người ở đây.
Một câu nói của Lưu Chính Phong liền khiến Nhạc Bất Quần, Định Dật Sư Thái thậm chí là Thiên Môn Đạo Nhân cũng đều chăm chú nhìn về phía Phí Bân.
Phí Bân hừ lạnh một tiếng, kẻ này tỏ ra không chút nào sợ hãi rồi trực tiếp nói.
“Phí Bân ta lần này đến đây chính là để trừ gian vệ đạo, bảo vệ uy danh cho Ngũ Nhạc Kiếm Phái, căn bản không phải đến dự tiệc, loại người như ngươi cũng xứng làm phó chưởng môn Hằng Sơn Phái? “.
Phí Bân kẻ này làm người ác độc lỗ mãng nhưng tuyệt đối không giỏi miệng lưỡi, thường thường mỗi khi Phí Bân nói gì đó đều thẳng tuột một câu, không che giấu hậu chiêu cũng vì vậy mtooj câu nói của hắn làm toàn bộ mọi người trong Lưu phủ đều giật mình bao gồm cả Lưu Chính Phong.
Lưu Chính Phong não chuyển một chút, đại khái cũng đoán ra Phí Bân muốn dùng gì luận tội mình, đơn giản chỉ là vấn đề liên quan đến Khúc Dương mà thôi.
Lưu Chính Phong muốn lui ra giang hồ nhưng cũng không phải đoạn tuyệt với giang hồ, trước đây Lưu Chính Phong một mực không muốn đắc tội hai phái Hằng Sơn cùng Thái Sơn vốn là vì không muốn rước lấy phiền phức sau này lại càng không muốn uy danh của mình tổn hại dẫn tới phía Hành Sơn chịu tổn hại, như vậy Lưu Chính Phong liền có lỗi với Hành Sơn.
Lưu Chính Phong trong lòng thầm tính toán, kể cả việc Khúc Dương lộ ra thì bản thân Lưu Chính Phong cũng không hẳn đã bị làm sao, coi như mang cái tội danh phản đồ chính giáo, làm người ma giáo đi chăng nữa thì đám người ở đây cũng không dám làm gì hắn, thành Hành Sơn vốn không phải là nơi nhân sĩ võ lâm dám làm bừa, đấy là chưa kể mặt mũi của Lưu Chính Phong bao nhiêu năm qua cũng đủ lớn, cho dù bị đám người Ngũ Nhạc lên án nhưng cũng không mấy người dám thực sự ra tay với hắn.
Lưu Chính Phong ánh mắt híp lại nhìn Phí Bân sau đó thản nhiên nói.
“Phí Bân, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, ngươi muốn ha uy danh của lão phu thế là có ý gì? “.
Lưu Chính Phong hướng về Phí Bân quát lớn, căn bản không có nửa điểm sợ hãi.
Phí Bân nghe vậy cười gằn, ánh mắt lộ ra một tia hung lệ.
Phí Bân sau đó làm gì?, hắn căn bản không nói mà trực tiếp đưa tay cách không đánh ra một chưởng, một chưởng này chính là Đại Tung Sơn Quyền của Tung Sơn Phái.
Phí Bân thực lực thường thường, thua xa Lưu Chính Phong bất quá một quyền của hắn không nhắm vào Lưu Chính Phong mà nhắm vào chậu vàng rửa tay.
Lưu Chính Phong nào ngờ có chuyện này xảy ra?, căn bản không kịp đề phòng liền thấy chậu vàng bị đánh bay đi, nước bắn tung tóe lên trời.
Phí Bân đánh ra một quyền trong ống tay áo liền hiện ra một lá cờ, động tác thành thục vô cùng cứ như đang làm ảo thuật vậy.
“ Cờ của Ngũ Nhạc Minh Chủ ở đây, Tả minh chủ có lệnh Lưu Chính Phong không được tiếp tục Chậu Vàng Rửa Tay, lập tức đình chỉ “.
Lưu Chính Phong sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, chậu nước đã bị đánh bay đi, hắn không dừng lại thì có thể làm sao?, tiếp theo Lưu Chính Phong trực tiếp nói.
“Tả minh chủ cũng quản thật rộng, Tung Sơn thế cũng thật lớn, không biết vì cớ gì ngăn cản họ Lưu ta lui khỏi giang hồ? “.
Phí Bân nhếch miệng, hắn đánh không lại Lưu Chính Phong nhưng này hôm nay hắn cực kỳ tự tin, căn bản không sợ cái gì.
Phí Bân đưa mục quang nhìn khắp nhà đại sảnh một vòng.
“Lưu Chính Phong, ngươi cũng không cần già mồm nữa, lần này ta tới đây nhận lệnh minh chủ điều tra rõ mối quan hệ của ngươi cùng Đông Phương Bất Bại ở Ma Giáo, hai người ngấm ngầm cấu kết với nhau đồng thời sắp đặt âm mưu đối phó với Ngũ Nhạc Kiếm Phái, vô sỉ tiểu nhân như vậy mà dám nói năng hùng hồn? “
Một câu nói kinh cả sảnh đường thậm chí kinh động cả Vô Song.
Vô Song đương nhiên biết Lưu Chính Phong còn lâu mới có tư cách bắt tay với Đông Phương Bất Bại, cái làm Vô Song ngạc nhiên là cốt truyện dĩ nhiên không có gì thay đổi, cái lý do này chung quy vẫn là như thế.
Đám người Tung Sơn này rốt cuộc muốn làm gì?.
Phí Bân đã nhắc đến ma giáo lập tức khiến cho Định Dật Sư Thái đang tính nói gì liền im lặng, Định Dật Sự Thái là người có thâm cừu đại hận với Ma Giáo nhất.
Ngoại trừ Định Dật Sư Thái ra thì bất kể Thiên Môn Đạo Nhân hay Nhạc Bất Quần cũng đều nhíu chặt lông mày, căn bản không biết nói gì cho phải.
Với Ngũ Nhạc Kiếm Phái thì việc liên quan tới Đông Phương Bất Bại tuyệt đối là cấm kỵ.
Nhạc Bất Quần rốt cuộc không hổ là đệ nhị nhân vật của Ngũ Nhạc Kiếm Phái, hắn là người đầu tiên vì Lưu Chính Phong mà lên tiếng.
“Phí Bân sư đệ, Lưu sư đệ làm người thế nào ở đây ai cũng biết, ngươi nói Lưu sư đệ cấu kết với ma giáo, cấu kết với Đông Phương Bất Bại không biết có chứng cứ gì không?, nếu chỉ nói miệng thì cho dù là lời của Tả minh chủ cũng khó mà phục lòng người “.
Nhạc Bất Quần đứng ra nói câu công đạo quả thật làm Lưu Chính Phong thở ra một hơi đồng thời cũng làm cho Vô Song bắt đầu quan sát người này.
Nhạc Bất Quần thanh danh cực tốt, ngay cả Kiều Phong cũng luôn thán phục vị Quân Tử Kiếm này, nếu Vô Song không phải là kẻ xuyên không thì tuyệt chẳng biết được Nhạc Bất Quần rốt cuộc làm người thế nào.
Có rất nhiều lý do khiến Nhạc Bất Quần trở thành nhân vật phản diện trong Tiếu Ngạo Giang Hồ nhưng ít nhất tại thời điểm này hắn hiện ra một loại khí chất quân tử nho nhã, khí thế của hắn như một thanh kiếm ôn nhuận như ngọc, hướng thẳng lên trời không cúi đầu dưới cường quyền, không khinh nhục kẻ yếu, biến trước biết sau, biết tiến biết lùi, đây chính là Quân Tử Kiếm.
Nhạc Bất Quần đứng ra nói một câu công đạo khiến Phí Bân có chút không vui nhưng mà Phí Bân cũng không thể bỏ qua lời của Nhạc Bất Quần như gió bên tai được vì vậy Phí Bân lại nói.
“Nhạc sư huynh là đang nghi ngờ Phí Bân này?, nghi ngờ lời nói của Tả Minh Chủ? “.
“Đương nhiên nếu Nhạc sư huynh đã nói thế thì Phí Bân này cũng không che giấu, ngươi muốn có minh chứng ta liền chứng minh cho ngươi “.
Phí Bân nói xong vỗ tay một cái, đám đệ tử Tung Sơn Phái lập tức mang tới một cái hộp gỗ, cung kính đưa cho Phí Bân.
Phí Bân xem cũng không xem trực tiếp đưa chiếc hộp này về phía Nhạc Bất Quần mà nói.
“Nhạc sư huynh mời xem “.
Nhạc Bất Quần tò mò mà nhận lấy chiếc hộp, mở hộp gỗ ra bên trong liền có vài tờ giấy, Nhạc Bất Quần hơi nghi hoặc nhưng rốt cuộc vẫn lấy ra mà đọc sau đó ánh mắt không khỏi co rụt lại.
Lưu Chính Phong nhìn thấy biểu cảm của Nhạc Bất Quần lập tức cảm thấy việc không xong, lông mày Lưu Chính Phong nhíu chặt lại.
Lưu Chính Phong thật ra đã chuẩn bị đường lui cho mình, hắn vốn mượn cớ Chậu Vàng Rửa Tay, tiếp theo liền mang bản đồ rời khỏi Hành Dương, chỉ có mang bản đồ rời đi, chỉ có giao bản đồ cho người thích hợp thì Lưu Chính Phong mới an tâm.
Lưu Chính Phong vẫn chưa biết thông tin bản đồ bị lộ ra ngoài, theo Lưu Chính Phong thì thiên hạ ngoại trừ Xà Vương ra không ai biết tấm bản đồ ở trong tay hắn bất quá dạo gần đây Lưu Chính Phong càng ngày càng thấy bất an lại nghĩ tới bằng hữu Khúc Dương của mình rốt cuộc mới quyết định Chậu Vàng Rửa Tay.
Lưu Chính Phong không rõ tại sao mình bất an, trong thâm tâm chỉ nghĩ tới vì mối quan hệ với Khúc Dương, nếu vì lý do này sau khi rời khỏi giang hồ hắn cùng Khúc Dương hoàn toàn có thể không quan tâm tới thế sự, cùng với nhau đàn ca sáo nhị Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Lưu Chính Phong vốn đã quết định ở ẩn, sau khi giao lại bản đồ cho Xà Vương – Viên Thừa Chí liền vĩnh viễn không xuất hiện lại trên giang hồ nhưng mà nào ngờ được ngày hôm nay Phí Bân lại tới?.
Lưu Chính Phong không rõ trong tấm giấy của Phí Bân mang đến viết gì tuy nhiên từ biểu cảm của Nhạc Bất Quần sau đó lại thấy Nhạc Bất Quần đưa tờ giấy cho Định Dật Sư Thái, Định Dật Sư Thái sau khi đọc xong khuôn mặt thậm chí xuất hiện sát khí.
“Lưu Chính Phong?, ngươi dĩ nhiên dám kết giao với ma giáo?, ám hại Ngũ Nhạc Kiếm Phái chúng ta? “.
Lưu Chính Phong hơi khựng lại một chút, Định Dật Sư Thái là nhân vật sánh ngang với Diệt Tuyệt nơi phương Bắc, mỗi khi tức giận thực sự có một loại uy thế khó nói thành lời.
“Sư thái nói gì, Lưu Chính Phong không hiểu, xin nói rõ ràng Lưu Chính Phong liền vì các vị giải thích “.
Định Dật Sư Thái thậm chí còn không thèm cho Thiên Môn Đạo Nhân nhìn tờ giấy viết gì, cứ như thế dùng nội lực ném thẳng tờ giấy về phía Lưu Chính Phong.
Tờ giấy bay như một cây phi đao vậy tuy nhiên cũng không phải Định Dật Sư Thái muốn giết Lưu Chính Phong mà đây chỉ là tức giận mà thành, Định Dật Sư Thái cũng thừa biết bằng vào một chiêu này muốn lấy mạng Lưu Chính Phong còn khó hơn lên trời.
Lưu Chính Phong đưa hai ngón tay ra, kẹp chặt lấy tờ giấy đang bay tới, dùng nội lực hóa giải hết nội lực của Định Dật Sư Thái sau đó mới chậm rãi mở ra, rốt cuộc lần này đến lượt Lưu Chính Phong hai mắt trừng lớn.
Tờ giấy viết gì?, tờ giấy viết rõ mối quan hệ của Lưu Chính Phong cùng trưởng lão Khúc Dương, viết rõ bọn họ gặp nhau ngày nào, giờ nào, viết rõ Khúc Dương thậm chí còn đến Lưu phủ làm khách.
Đương nhiên nếu chỉ có thể thì Lưu Chính Phong hoàn toàn có thể phản khách thành chủ nói mình bị vu oan, quan trọng nhất là ở dưới có đoạn.. . sau khi lui khỏi Ngũ Nhạc Kiếm Phái thì Lưu Chính Phong liền mang hết ra tài cống cho Nhật Nguyệt Thần Giáo, trở thành trưởng lão Nhật Nguyệt Thần Giáo, gọi Đông Phương Bất Bại làm chủ rồi giúp Đông Phương Bất Bại tận diệt hai phái Hằng Sơn cùng Hành Sơn.
Càng đáng nói... trong tờ giấy này nói rõ... đây là lời khai của Khúc Dương.
Lưu Chính Phong hít vào một hơi, cố ổn định lại tâm thần sau đó cười nhạt hướng về Phí Bân.
“Biên chuyện hay lắm, Lưu Chính Phong tự thẹn không bằng bất quá nếu chỉ bằng một bức thư này muốn hạ phẩm giá Lưu Chính Phong thì còn chưa được, bức thư này... gia nhân nhà ta cũng viết được chứ cần gì Phí Bân sư đệ? “.
Phí Bân cười lạnh nhìn Lưu Chính Phong rồi nói.
“Đương nhiên làm gì cũng phải có nhân chứng vật chứng, phái Tung Sơn chúng ta còn bắt được ma đầu Khúc Dương, mang hắn đến đây đối chứng với Lưu sư ca “.
Một câu này liền làm trái tim Lưu Chính Phong nhảy lên, không phải bởi vì lo lắng cho an nguy của mình mà còn là an nguy của Khúc Dương đại ca.
Phí Bân nói xong bên ngoài quả thật có động tĩnh để rồi... đám người Tung Sơn mang theo một lão nhân tiến vào, người lão nhân này toàn máu là máu, thương thế tuyệt không nhẹ.
Người này có phải Khúc Dương hay không?, Vô Song vừa hỏi vừa khẽ liếc nhìn Lưu Chính Phong, quả nhiên sắc mặt Lưu Chính Phong liền tái đi thậm chí toàn thân run lên.
Không chỉ có Lưu Chính Phong mà trong ánh mắt đám người Ngũ Nhạc Kiếm Phái cũng có biến đổi rất lớn.
Khúc Dương là trưởng lão Ma Giáo thậm chí bị Ngũ Nhạc Kiếm Phái gọi là ma đầu Khúc Dương, người của Ngũ Nhạc tuyệt không lạ mặt mũi người này.
Nếu kẻ bị thương kia thật sự là Khúc Dương... Vô Song trong lòng liền nổi lên sát tâm, hắn lo lắng cho Phi Yến.
Vô Song đương nhiên cũng không để cho Phi Yến đi đến điểm hẹn với ông ngoại một mình, hắn sắp xếp người bảo vệ cô bé nhưng mà... nếu Phi Yến có mệnh hệ gì thì sao?.
Nếu Phi Yến có mệnh hệ gì, Vô Song liền mang cả Tung Sơn Phái đến bối tiếp nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.