Cực Võ

Chương 169: Thiên Sơn – Linh Thứu Cung (2)




Nhạn Môn Thành – Mân Côi Khách Điếm.
Mân Côi Khách Điếm có thể coi là đại kiến trúc hàng đầu của Nhạn Môn Thành, trong cái thời cổ đại này mà Mân Côi Khách Điếm có thể xây đến 5 tầng lâu tuyệt đối là một cái đại thủ bút hơn nữa đừng quên Mân Côi Khách Điếm còn là một quần thể kiến trúc, một quần thể kiến trúc 5 tầng lâu, đây không phải ai cũng có thể thực hiện nổi.
Mặt tiền đương nhiên vẫn là Mân Côi Khách Điếm, với tầng 1 cùng tầng 2 là nơi dành cho khách vãng lai chỉ đi qua đặt món, 3 tầng tiếp theo liền dành cho khách nhân thuê phòng, đỉnh điểm Mân Côi Khách Điếm có thể chứa 500 khách nhân, cả ăn uống cùng thuê phòng, cái con số này chỉ sợ đã không thua kém bao nhiêu với các khách sạn 3 sao của hậu thế.
Tất nhiên Mân Côi Khách Điếm cũng không phục vụ ăn uống cùng nghỉ ngơi đơn giản như vậy, ngoại trừ nhà bếp cùng với gian phòng của hạ nhân ra bản thân Mân Côi Khách Điếm còn có phòng đấu giá, có phòng nghỉ dưỡng, và đặc biệt nhất là Mân Côi Các.
Mân Côi Các chân chính là nơi đốt tiền nhất của Nhạn Môn Thành bởi nơi đây chỉ cần có tiền ngươi liền không khác gì hoàng đế, Mân Côi Các nói trắng ra chính là kỹ viện nhưng là một kỹ viện cực kỳ cao cấp, một cái kỹ viện trải đầy hoàng kim.
Đương nhiên sau lưng Vô Song là Hoàng Dung cùng Mai Siêu Phong, hắn sẽ không hứng thú lắm với cái gọi là Mân Côi Các, cùng lắm chỉ ghé mắt nhìn qua mà thôi, Vô Song hắn vẫn có kháng cự rất lớn với những nữ tử dùng thân thể mua vui cho người hơn nữa hắn cũng không khát khao khó nhịn gì mà đi tới mấy cái địa phương này;.
Cái làm Vô Song chú ý là Độc Bảo Các (phòng đấu giá) cùng Trầm Hương Các (phòng nghỉ dưỡng).
Độc Bảo Các tất nhiên là nơi nhận đấu giá của Nhạn Môn Thành, một cái phòng đấu giá duy nhất trong Nhạn Môn Thành hơn nữa phải biết tại nơi được coi là trung tâm giao thương giữa Tây Vực cùng Trung Nguyên mà nói trong Độc Bảo Các hoàn toàn có thể xuất hiện những vật khó lường, không thiếu cổ thư, cổ đồ, cổ họa xuất hiện trong Độc Bảo Các được mang gia đấu giá, những thứ này đều là dùng vạn lượng bạc làm đơn vị tính toán.
Về phần Trầm Hương Các thì lại thật sự là một nơi nghỉ dưỡng, khác với Mân Côi Các dùng thân thể nữ nhân thậm chí rất nhiều những thứ khác làm thỏa mãn dục vọng của nam nhân thì Trầm Hương Các lại đơn giản hơn nhiều, an tĩnh hơn nhiều, Trầm Hương Các tổng cộng có 3 tầng tuy nhiên mỗi tầng của nó lại cao hơn những tầng lâu bình thường rất nhiều.
Tại tầng 1 ngoại trừ lối cửa vào có đặt một phòng nhỏ làm giám sát cùng điều hành ra thì bên trong toàn bộ đều là phòng tắm hơn nữa còn là một cái cực kỳ hiếm lạ phòng tắm – suối nước nóng lộ thiên.
Tầng thứ 2 cùng tầng thứ 3 thì cũng không có gì đặc biệt, ở nơi đây chủ yếu treo các họa tác nổi danh đồng thời chỉ phục vụ trà tuyệt không phục vụ rượu, có thể coi là tương đương thanh đạm, tương đương thoải mái.
Chung quy lại mà nói, Vô Song vẫn cực kỳ bất ngời với Mân Côi Khách Điếm, nơi này cứ như một cái Resort thu nhỏ của hậu thế vậy, không biết là ai ném cho Lý Thu Thủy mấy cái suy nghĩ ‘tân tiến’ này để nàng xây dựng Mân Côi Khách Điếm?.
Đương nhiên Vô Song tạm thời hiểu rõ Mân Côi Khách Điếm như vậy thật ra là vì nữ nhân đang dẫn đường cho hắn.
Đây là một nữ ăn mặc tương đối làm người ta nóng máu, áo ngực màu đỏ khoét cổ rất rộng như muốn khoe bộ ngực ra cho toàn dân thiên hạ thấy, nửa thân dưới mặc váy lụa cũng là màu đỏ bất quá lại mỏng tan gần như có thể nhìn xuyên qua đặc biệt cái sắc đỏ kia lại càng làm tăng thêm sự ma mị của đôi chân dài miên man bên dưới, đáng tiếc duy nhất là lại dùng mạng che mặt, cũng không nhìn ra được dung mạo thật sự của nàng là xinh hay xấu.

Nữ nhân này tự giới thiệu, nàng gọi Lý Lan.
Lý Lan cái tên này vẫn tương đối tầm thường tuy nhiên nếu liên hệ với Lý Thu Thủy thì lại trở nên khác thường.
Tại Tây Hạ, họ Lý là dòng họ của hoàng tộc, Lý Lan không rõ có phải là người hoàng tộc hay không nhưng chỉ bằng cái họ ‘Lý’ cùng với thân phận thuộc hạ của Lý Thu Thủy liền có thể nhận ra nàng chiếm vai trò tương đối quan trọng trong đám thuộc hạ của Lý Thu Thủy.
Lý Lan một đường cười nói giới thiệu Mân Côi Khách Điếm cho Vô Song cùng Hoàng Dung, một đường lại dẫn bọn họ đi thẳng về một tiểu viện trong Mân Côi Khách Điếm.
Cái tiểu viện này nằm trong khu hạ nhân của Mân Côi Khách Điếm, tức là chỉ dành cho nhân viên trực thuộc khách điếm ra vào, tuyệt đối ngăn chặn người ngoài, nếu không phải có Lý Lan dẫn đường chỉ sợ nhất định sẽ có người đứng ra ngăn cản.
Lý Lan rất nhanh mở cửa tiểu viện nhỏ, sau đó thần thần bí bí cúi đầu với Vô Song, nàng chậm rãi khóa cửa lại rồi nhẹ tiến về giá sách nơi cuối phòng, bàn tay trắng khẽ đụng vào một quyển sách rồi nhẹ kéo, giá sách lập tức di chuyển để lộ ra một con đường tối đen như mực.
Lý Lan cũng cực kỳ quen thuộc xoay người lại, nàng không để ý ánh mắt tò mò của Vô Song, từ trong hộc bàn lấy ra một hộp ngọc lớn, mở chiếc hộp này ra trong tay nàng xuất hiện một viên đá rực đỏ.
Viên đá này thực sự cực kỳ ma mị, so với Dạ Minh Châu thậm chí còn đẹp hơn không biết bao nhiêu lần bởi thứ ánh sáng mà nó tỏa ra cũng thuần một sắc đỏ.
Lý Lan lúc này mới nhoẻn miệng cười, ung dung gật đầu với Vô Song cùng Hoàng Dung.
“Lý Lan chỉ có thể dẫn đại nhân đến đây, bên dưới mới là người tiếp đón đại nhân, thỉnh đại nhân đi xuống dưới “.
Nói xong nàng còn cung kính cúi đầu, hai tay dâng lên viên đá màu đỏ cho Vô Song.
Vô Song cũng chẳng suy nghĩ nhiều, tiếp lấy viên đá này, quả thực viên đá này quá mức ma mị, Vô Song thậm chí có thể nhận ra ánh mắt Hoàng Dung nhìn nó tràn ngập yêu thích, đây có lẽ cũng là lần đầu tiên Hoàng Dung lộ ra thích thú với ‘của cải vật chất’ như vậy.
“Viên đá này gọi là gì?”.
Trước khi đi xuống mật thất, Vô Song không quên quay lại hỏi Lý Lan.
Lý Lan đứng sau lưng Vô Song, nhẹ nhàng mà lên tiếng.
“Bẩm đại nhân, đây là Huỳnh Sa Thạch, là báu vật của Tây Hạ, cũng chỉ có đại phân đà mới được phép sở hữu thứ này, là chủ thượng ban ân”.
Chủ thượng trong giọng nói của nàng dĩ nhiên là Lý Thu Thủy.
Một tay nắm Huỳnh Sa Thạch, một tay nắm lấy tay Hoàng Dung, nhóm ba người Vô Song vẫn là chậm rãi tiến xuống mật thất bên dưới.
Đợi Vô Song, Hoàng Dung cùng Mai Siêu Phong đi xuống, giá sách lại được di chuyển về vị trí cũ, trong căn phòng chỉ còn lại một mình Lý Lan.
Lý Lan lúc này đưa tay ra nhìn tấm lệnh bài mà ban đầu Vô Song xuất ra, ánh mắt nàng nhè nhẹ nhíu lại.
“Vương tử lệnh bài.... cái này tất nhiên không giả bất quá... chủ thượng khi nào lại có hậu nhân?”.
Lý Lan tò mò đương nhiên là phi thường chính xác, toàn bộ Tây Hạ trên dưới đều biết ‘vương tử lệnh bài’ là minh chứng cho Tây Hạ hoàng thất đồng thời chỉ có nữ nhân mới có tư cách chưởng quản lệnh bài này, dẫu sao Tây Hạ cũng là một đất nước ‘mẫu chủ’.
Điều đáng nói là... toàn bộ Tây Hạ có ai không biết vương tử hiện nay của Tây Hạ chỉ có một, là Ngân Xuyên Công Chúa – Lý Thanh Lộ.
Hiển nhiên bất kể Vô Song, Hoàng Dung hay Mai Siêu Phong đều không phải Lý Thanh Lộ.
..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.