Cực Võ

Chương 166: Lưu Phủ Phong Vân (2)




Lưu Chính Phong tổ chức Chậu Vàng Rửa Tay vòa thởi điểm giữa trưa, khoảng cách từ đây đến lúc đó cũng chẳng có bao nhiêu thời gian, đại khái là chưa đến một tiếng đồng hồ tuy nhiên từ Túy Tiên Lâu đi đến Lưu phủ cũng không xa.
Đoàn bốn người Vô Song – Nghi Lâm – Lệnh Hồ Xung cùng Kiều Phong tách nhau ra mà đi, Nghi Lâm cùng Lệnh Hồ Xung tiến vào Lưu phủ trước, trong hai người thì một là đệ tử Hoa Sơn còn một là đệ tử Hành Sơn căn bản sẽ không có vấn đề gì.
Kiều Phong là khách từ phương xa mà đến nói trắng ra là không được mời bất quá danh tiếng của Kiều Phong cực lớn hơn nữa hắn còn là bang chủ Cái Bang, so về bối phận có lẽ không bằng Lưu Chính Phong bởi Kiều Phong quá trẻ nhưng so về quyền hành thì vượt Lưu Chính Phong vài con phố là ít, nhân vật như Kiều Phong có thể nói là muốn đến lúc nào cũng được bất quá về tình hay về lý thì Kiều Phong đều nên thông báo trước với Lưu Chính Phong một câu vì vậy cũng không đi theo Lệnh Hồ Xung cùng Nghi Lâm vào trước.
Cuối cùng là Vô Song, Vô Song thì giống y như Kiều Phong, căn bản không được mời hơn nữa hắn càng không có cái danh tiếng của Kiều Phong tuy nhiên Vô Song tuy chưa từng được mời, chưa từng xuất hiện trước mặt Lưu Chính Phong nhưng hắn lại quen Thủy Sanh, Vô Song thuộc dạng ‘đi cửa sau’ tiến vào Lưu phủ.
Bốn người tách đoàn mà đi, Lệnh Hồ Xung cùng Nghi Lâm tiến vào Lưu phủ trước, đương nhiên bọn họ cũng không gặp ngăn cản gì dù sao thân là đệ tử Hành Sơn cùng Hoa Sơn trên người cả hai đều có thiệp mời của Lưu phủ, hai người rất nhanh đi vào đại sảnh bất quá khi vừa tiến vào đại sảnh thì đã nghe một âm thanh của một nam nhân vang lên, người này chính là Thiên Môn Đạo Nhân.
_ _ _ _ _ __ _ _ _
Chuyện kể ra chắc ai cũng biết, khi Vô Song chưa đến, khi Điền Bá Quang chưa bị đuổi đi thì tại Túy Tiên Lâu bản thân Điền Bá Quang liền trổ tài võ nghệ của mình chỉ cần ngồi đấu liền có thể đánh cho Địa Tuyệt Đạo Nhân sống dở chết dở.
Địa Tuyệt Đạo Nhân bị thương rất nặng nhưng kẻ này sức sống cũng đủ cao lại thêm có đệ tử họ Huỳnh liều mạng cứu viện mà chết thay cho hắn dưới đao của Điền Bá Quang, Địa Tuyệt Đạo Nhân rốt cuộc cũng chạy về được Lưu phủ.
Thương thể của Địa Tuyệt cực nặng nhưng mà ở Lưu phủ lúc này có Định Dật Sư Thái của Hành Sơn Phái, nhắc đến Hành Sơn người trong giang hồ chỉ nhớ đến hai chứ, đầu tiên là mỹ mạo của đệ tử Hành Sơn không hề thua kém mỹ mạo đệ tử Nga My còn vấn đề thứ hai thì chính là Thiên Hương Đoạn Tục Cao của Hành Sơn Phái.
Thiên Hương Đoạn Tực Cao là thánh dược chữa thương được đặt cùng hạng với Hắc Ngục Đoạn Tục Cao, đẳng cấp của nó không phải bàn, dùng thứ này để cứu mạng Địa Tuyệt Đạo Nhân đương nhiên là đủ.
Ðịa Tuyệt đạo nhân sắc mặt nhợt nhạt, râu ria nhuộm máu tươi đỏ lòm, giọng nói thều thào thậm chí khó nghe vô cùng cứ như người chuẩn bị đặt một chân vào quan tài vậy.
“Khởi bẩm sư huynh, sáng sớm hôm nay... tiểu đệ... cùng Huỳnh sư điệt đang ở Hành Sơn... trên lầu Túy Tiên... thấy Lệnh Hồ Xung... cùng Ðiền Bá Quang và một tiểu ni cô... “
Địa Tuyệt Đạo Nhân hướng về Thiên Môn Đạo Nhân mà thều thào nói bất quá chưa nói hết câu liền nổi cơn ho rũ phải ngừng lại.
Lưu Chính Phong thân là chủ nhà, bản thân Lưu Chính Phong thấy thế liền đứng ra nói giúp nốt hộ Địa Tuyệt Đạo Nhân.
“ Ðịa Tuyệt đạo huynh! Ðạo huynh không cần phải thuật nữa. Ðể ta đem những lời người vừa kể nói ra là xong.”
Địa Tuyệt Đạo Nhân là sư đệ của Thiên Môn Đạo Nhân, Thiên Môn Đạo Nhân thì là chưởng môn Thái Sơn Phái, nói đi cũng phải nói lại địa vị của Thái Sơn Phái phải nói là rất lớn, Lưu Chính Phong không thể không nể mặt mũi.
Ngũ Nhạc Kiếm Phái thoạt nhìn yếu vô cùng nhưng đi lại trên giang hồ vẫn luôn có địa vị của mình cũng là có lý do của nó.
Hoa Sơn Phái vốn cực kỳ cường đại trong quá khứ thì không cần nói, Hành Sơn Phái thì cực kỳ giàu có về phần Hằng Sơn – Thái Sơn cùng Tung Sơn vẫn luôn có những đoạn lịch sử lâu đời.
Tung Sơn Phái hiện tại cũng rất mạnh nhưng địa vị chân chính của phái Tung Sơn vốn dĩ đến từ việc nó là nơi Phong Thiện của nhà Minh, là nời hoàng đế các triều đại nhà Minh lựa chọn tế bái đất trời, vinh quy bái tổ, phong tước phong hầu, dĩ nhiên khi mà nhà Minh bị diệt thì cái địa vị siêu nhiên này của Tung Sơn cũng mất đi.
Về phần Thái Sơn, người ta luôn có câu ‘Thái Sơn Bắc Đẩu ‘, núi Thái Sơn trước đây địa vị của nó được đặt ngang với Toàn Chân – Võ Đang cùng Cô Lôn được người đời gọi là một trong tứ đại tiên sơn, núi Thái Sơn vào thời nhà Minh thậm chí được tin tưởng là nơi hội tụ tinh hoa của đất trời, là nơi có thể cho con người phi thăng thành tiên.
Thái Sơn phái thực lực không mạnh lại càng không có tư cách làm chủ nhân của Thái Sơn nhưng mà quan hệ của Thái Sơn Phái với các thế lực trên núi Thái Sơn cũng tương đối tốt từ đó dẫn tới việc phái Thái Sơn dần dần có mối quan hệ rất tốt trong võ lâm, thường thường nếu không phải việc gì quan trọng người trên giang hồ vẫn cứ để lại mặt mũi cho Thái Sơn.
Trên núi Thái Sơn cũng như núi Hành Sơn, thế lực võ lâm cực yếu nhưng khác với Hành Sơn thì Thái Sơn lại có rất nhiều đạo tràng, có thể nói Thái Sơn là thánh địa tu luyện của đạo gia cũng không phải nói quá, quan trọng nhất là việc Thái Sơn phái thuộc quyền sở hữu của một trong ngũ đế - Hoàng Thường.
Trong tứ đại Tiên Sơn thì Toàn Chân xuống cấp sau cái chết của Vương Trùng Dương, Võ Đang thì thuộc về Trường Sinh Chân Chân, Thái Sơn mặt ngoài thì không có gì nhưng chỉ cần là người có bối phận trong võ lâm đều biết Thái Sơn nằm trong tay Hoàng Thường, cuối cùng là Côn Lôn Sơn, bản thân ngọn núi này dù được gọi là Tiên Sơn nhưng mà là cách Trung Nguyên rất xa, thế cuộc Trung Nguyên rất khó lan đến tận núi Côn Lôn.
Tiếp tục nói về Lưu Chính Phong cùng Lưu Phủ, Lưu Chính Phong chưa gặp qua Lệnh Hồ Xung nhưng cũng nghe qua một số điều, Lưu Chính Phong đối với Lệnh Hồ Xung vẫn tương đối có hảo cảm bất quá Lệnh Hồ Xung lúc này không có mặt ở đây, Địa Tuyệt Đạo Nhân bị thương nặng là việc rõ rành rành lại thêm đệ tử yêu của Thiên Môn Đạo Nhân chết trong tay Điền Bá Quang lại khiến sự việc càng thêm nghiêm trọng.
Thân là chủ nhà đồng thời Lưu Chính Phong biết Chậu Vàng Rửa Tay có thể thành công hay không vẫn dựa rất nhiều vào chính những chưởng môn của Ngũ Nhạc Kiếm Phái này, Lưu Chính Phong rốt cuộc vẫn phải đứng ra vì Thái Sơn Phái nói chuyện.
“Lao hiền điệt, đoàn người Hoa Sơn các ngươi đến muộn một chút bỏ lỡ câu chuyện, lúc này để ta kể lại một hai. Đoàn người Hoa Sơn các ngươi từ xa tới đây mừng ta việc này ta rất cảm kích, tấm lòng của Nhạc sư huynh cùng các hiền điệt Lưu Chính Phong ta rõ trong lòng có điều ta không hiểu Lệnh Hồ hiền điệt quen biết Điền Bá Quang trong trường hợp nào, chúng ta cần xét rõ minh bạch, nếu quả thật Lệnh Hồ Xung hắn lầm lỗi thì Ngũ Nhạc Kiếm Phía đồng khí tương liên sẽ cùng khuyên răn y “.
Lưu Chính Phong nói một câu công đạo, bản thân người này không muốn làm phật lòng Thái Sơn lại càng không muốn tự dưng gây hận ý với Hoa Sơn, đúng sai gì gì đó Lưu Chính Phong cũng không quá quan tâm, cái ông cần là điều hòa cái không khí trong đại sảnh này.
Lưu Chính Phong nói câu đầu tiên vốn muốn ổn định đám người Lao Đức Nặc, khi ông đang định nói câu thứ hai thì âm thanh đầy khó chịu của Thiên Môn Đạo Nhân vang lên.
“Còn khuyên răn gì nữa? Phải thanh lý môn hộ mà chặt đầu hắn “.
Lao Đức Nặc nghe vậy sợ run lên, hắn biết tính khí của Thiên Môn đạo nhân ra sao tuy nhiên Lao Đức Nặc cũng biết Thiên Môn đạo nhân chỉ dám bắt nạt mình mà thôi, đợi sư phụ đến tất nhiên không có chuyện người này dám nói đánh là đánh, nói giết là giết.
Lao Đức Nặc nghĩ một lúc rốt cuộc lên tiếng.
“ Các sư thúc sư bá đối với sư phụ tiểu điệt đều là chỗ thâm giao. Những đệ tử lầm lỗi tất bị gia sư nghiêm hình trách phạt quyết chẳng dung tha... bất quá xin cho tiểu điệt biết xảy ra chuyện gì để tiểu điệt... kể lại với sư phụ được hay chăng? “.
Lưu Chính Phong bản tâm thật sự cảm thấy Thiên Môn Đạo Nhân cực mất phong phạm bất quá lúc này cũng không tiện ra mặt lại nghe Lao Đức Nặc hỏi liền đáp.
“Vừa rồi Ðịa Tuyệt đạo huynh nói là sáng sớm hôm nay hắn cùng tiểu điệt lên ngồi uống rượu trên lầu Túy Tiên thành Hành Dương. Lúc lên lầu hắn thấy ba người đang ngồi uống rượu. Ba người này là tên dâm tặc Ðiền Bá Quang, Lệnh Hồ sư điệt và cao đồ của Ðịnh Dật sư thái là Nghi Lâm tiểu sư điệt nữ. Ðịa Tuyệt đạo huynh coi chướng mắt. Đạo huynh không nhận được ba người kia mà chỉ nhìn cách sắc phục biết là một đệ tử phái Hoa Sơn và một đệ tử phái Hằng Sơn”.
Lưu Chính Phong nói xong lại thấy sắc mặt Định Dật Sư thái hiện lên vẻ không đúng lập tức phải đổi giọng, trong mắt Lưu Chính Phong thì Định Dật sư thái còn khó giải quyết hơn cả Thiên Môn Đạo Nhân nhiều.
“ Ðịnh Dật sư thái đừng giận! Nghi Lâm bị họ cưỡng bách không tự chủ được là một sự hiển nhiên. Ðịa Tuyệt đạo huynh nói Ðiền Bá Quang là một tên trai tráng chừng ba chục tuổi. Cách ăn mặc rất xa hoa. Ban đầu y không biết là ai, sau nghe Lệnh Hồ sư điệt cất tiếng nói: "Ðiền huynh! Hãy cạn chung này nữa. Khinh công Ðiền huynh độc bộ thiên hạ. Nhưng tửu lượng còn thua tiểu đệ mấy phần". Gã đã họ Ðiền lại khinh công độc bộ thiên hạ. Cứ tình hình này thì đúng là Vạn lý độc hành Ðiền Bá Quang mà người giang hồ thường đồn đại không còn nghi ngờ gì nữa. Ðịa Tuyệt đạo huynh vốn ghét người tàn ác như kẻ cừu thù. Y thấy ba người ngồi cùng bàn uống rượu thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt “
Lưu Chính Phong nghỉ một hơi nhìn Địa Tuyệt cùng Thiên Môn, thấy cả hai không có ý kiến gì lại nói tiếp.
“ Ðịa Tuyệt đạo huynh lại nghe Ðiền Bá Quang nói”
"Ðiền Bá Quang này một mình qua lại giang hồ hoành hành thiên hạ, bình sinh rất ghét những kẻ mượn tiếng danh môn chính phái để khinh đời. Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh tuy là đệ tử phái Hoa Sơn song còn mấy phần hào khí. Tiểu đệ cùng Lệnh Hồ huynh uống một hồi kể ra cũng không uổng. Nào bây giờ chúng ta uống rượu thi! Tửu lượng tiểu đệ ít ra cũng gấp đôi Lệnh Hồ huynh. Tiểu ni cô! Ni cô bồi tiếp chúng ta cùng uống. Nếu không uống thì chúng ta đổ..."
Lưu Chính Phong nói tới đây, Lao Ðức Nặc đưa mắt nhìn lão rồi lại ngó Ðịa Tuyệt đạo nhân, mặt lộ vẻ hoài nghi.
Lưu Chính Phong hiểu ngay liền nói:
“ Ðịa Tuyệt đạo nhân đang bị trọng thương, không thuật chuyện rành mạch được, nên sư thúc phải nói giúp y, đại ý đúng như vậy. Ðịa Tuyệt đạo huynh! Có phải thế không?”
Ðịa Tuyệt đạo nhân nằm trên cán, một tay ôm ngực, nghe Lưu Chính Phong nói liền không khỏi gật đầu như gà mổ thóc.
“Ðúng thế! Ðúng thế!... Không sai, không sai!...”
Lưu Chính Phong gật đầu lại nói:
“ Dĩ nhiên Ðịa Tuyệt đạo huynh không nhịn được nữa rồi đập bàn quát mắng: "Có phải mi là tên dâm tặc Ðiền Bá Quang không? Mọi người võ lâm đều muốn giết mi mới cam lòng. Mi lại ở đây tự báo họ tên mà không sợ phiền lụy ư?...".
“ Ðiền Bá Quang vốn là một đứa kiêu căng vô cùng. Gã buông lời ngạo mạn đắc tội với Ðịa Tuyệt đạo huynh. Ðịa Tuyệt đạo huynh nóng lòng đánh giết dâm tặc. Sau khi chiến đấu mấy trăm hiệp, y vô ý để sơ hở một chút nên bị Ðiền Bá Quang dùng thủ đoạn đê hèn đâm vào ngực y một nhát. Huỳnh hiền điệt hết mình cứu giúp sư thúc, liền bị Ðiền Bá Quang hạ sát. Huỳnh hiền điệt vì liều mình cứu giúp sư thúc, cũng bị Ðiền Bá Quang giết chết. Thật sự là tiếc thương cho thiếu niên anh hùng chết oan vào tay phường tiểu nhân dâm tặc, khi ấy Lệnh Hồ Xung thủy chung vẫn ngồi một bên chứ không ra tay viện trợ. Như vậy là mất nghĩa khí về việc liên kết giữa Ngũ nhạc kiếm phái. Vì thế nên Thiên Môn đạo huynh mới căm giận “.
Lưu Chính Phong nói một tràng bất quá chính Lưu Chính Phong còn không tin tưởng vào lời nói của mình, mấy cái trước thì Lưu Chính Phong không rõ nhưng riêng việc mấy trăm hiệp với Điền Bá Quang thì Lưu Chính Phong chỉ cười trừ cho qua.
Lưu Chính Phong có mối quan hệ rộng lớn ở phương nam sao có thể không rõ Điền Bá Quang lợi hại ra sao, về phần Địa Tuyệt nói thật căn bản chẳng có võ vẽ gì, ở trước mặt Điền Bá Quang chẳng rõ có chịu được 10 chiêu hay không chứ đừng nói vài trăm chiêu.
Tất nhiên Lưu Chính Phong không nói toạc ra, Địa Tuyệt là kẻ dễ giải quyết nhưng Thiên Môn thì khác đồng thời tại thời điểm này Lưu Chính Phong căn bản không muốn đắc tội bất cứ nhân vật nào trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái hiện tại.
Thiên Môn đạo nhân lúc này tức mình nói:
“ Cái gì mà nghĩa khí? Cái gì mà liên kết Ngũ nhạc kiếm phái? Ðã thế là thôi hết! Những người võ học phải biết phải trái, hắc bạch. Ðã đi với dâm tặc... một tên dâm tặc ghê gớm “
“ Lệnh Hồ Xung cũng là một phường dâm tặc hơn nữa không hiểu rõ trắng đen, lúc này còn như thế vậy sau này tất là một tên ma đầu, chính phái chúng ta nhất định phải trừ hại cho võ lâm “.
_ _ _ _ _ _ _
Thiên Môn Đạo Nhân nói xong thì cũng là lúc đệ tử Hành Sơn Phái dẫn Nghi Lâm cùng Lệnh Hồ Xung tiến vào, nghe thấy giọng của Thiên Môn Đạo Nhân bản thân Lệnh Hồ Xung không khỏi sững lại.
Dĩ nhiên việc xuất hiện của Lệnh Hồ Xung cùng Nghi Lâm tuyệt đối không thoát khỏi sự quan sát của Thiên Môn Đạo Nhân cùng các chưởng môn đang có mặt tại Lưu phủ lúc này.
Thiên Môn đạo nhân đang tức giận vô cùng liền nhìn thấy Lệnh Hồ Xung bước vào, ánh mắt hắn liền sáng lên thậm chí trong mắt còn có ác khí.
Thiên Môn đạo nhân dám giết Lệnh Hồ Xung hay không?, đáp án chắc chắn là không bởi sau lưng Lệnh Hồ Xung còn có Nhạc Bất Quần bất quá hắn muốn đánh tàn phế Lệnh Hồ Xung thì cũng chẳng khó.
“Nghiệt tặc to gan, dĩ nhiên còn dám trở về? “.
Lệnh Hồ Xung trở về tuyệt không phải là thời điểm thích hợp bởi lúc này căn bản sẽ không ai nghe hắn giải thích.
Thiên Môn Đạo Nhân đang ngồi ngay cạnh Định Dật Sư Thái, bản thân Định Dật Sư Thái thật ra hoàn toàn có thể ngăn cản Thiên Môn Đạo Nhân bất quá Định Dật Sư Thái so với Thiên Môn Đạo Nhân còn có cảm giác mạnh hơn nhiều, bà có thể cảm nhận được mùi rượu.
Mùi rượu trên người Lệnh Hồ Xung dĩ nhiên có thể bỏ qua nhưng mùi rượu trên người Nghi Lâm thì lại khác, đây là vấn đề rất khác.
Suy nghĩ đầu tiên của Định Dật Sư Thái chính là... Lệnh Hồ Xung cùng Điền Bá Quang ép Nghi Lâm uống rượu, lại nhìn hai người đi sát nhau như vậy thì quá dễ để Định Dật Sư Thái nghĩ đến việc Lệnh Hồ Xung dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt Nghi Lâm.
Bà nuôi Nghi Lâm từ nhỏ đến lớn, tính cách của Nghi Lâm như thế nào sao Định Dật không hiểu?.
Nếu Thiên Môn chỉ muốn đánh tàn phế Lệnh Hồ Xung thì Định Dật thậm chí còn muốn giết Lệnh Hồ Xung, ánh mắt của Định Dật lúc này còn mang theo cả hàn quang lạnh lẽo khóa chặt thân ảnh Lệnh Hồ Xung cùng Nghi Lâm.
Nghi Lâm có thể cảm nhận được ánh mắt của sư phụ, nàng lập tức hoảng sợ vô cùng bất quá đây tạm thời không phải là cái làm nàng lo lắng, cái làm nàng lo lắng cùng sợ hãi là Thiên Môn Đạo Nhân lao tới.
Thiên Môn Đạo Nhân yếu hơn Nhạc Bất Quần nhiều nhưng vẫn là một tay hảo thủ, người này đến cả Điền Bá Quang cũng khó mà thắng được huống gì là Lệnh Hồ Xung?, thân ảnh Thiên Môn Đạo Nhân lao tới nhanh đến mức Lệnh Hồ Xung căn bản không kịp làm gì.
Lệnh Hồ Xung thật ra cũng có thể phản ứng nhưng ai bảo hắn vừa từ một cơn say tỉnh lại đây? hơn nữa trong người Lệnh Hồ Xung còn có thương thế, ngày thường giỏi lắm chịu được 10 chiêu dưới tay Thiên Môn Đạo Nhân chứ đừng nói gặp phải tình cảnh này.
Thiên Môn Đạo Nhân lao tới, phất trần trong tay quất ra một đường, quả thật như muốn tát thẳng vào mặt Lệnh Hồ Xung tuy nhiên Thiên Môn Đạo Nhân nhanh thì còn có người nhanh hơn nữa.
Phất trần của Thiên Môn Đạo Nhân đánh tới thì đã có một tàn ảnh xuất hiện ngay sau lưng Lệnh Hồ Xung, một bàn tay đưa ra nắm lấy phất trần của ông ta sau đó nắm lại.
Tiếp theo cả người nàng xoay tròn kéo ngược Thiên Môn Đạo Nhân về phía mình, một tay cong lại thành chưởng đánh tới.
Thiên Môn Đạo Nhân nào nghĩ mình ngay trong Lưu phủ còn bị tập kích bất ngờ nhưng kinh nghiệm cũng không thiếu vội vận công đánh ra một chưởng, chưởng lực của hai người đối đầu với nhau Thiên Môn Đạo Nhân liền bị bắn ngược ra ngoài về phần nữ tử kia cũng lùi lại ba bước, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhíu lại.
Thiên Môn Đạo Nhân lùi lại hơn mười bước mới ổn định cước bộ nhưng mà thế còn chưa tính, lúc này bất cứ ai đều có thể nhìn thấy cánh tay của Thiên Môn Đạo Nhân run lên bần bật vì hàn khí, cây phất trần vẫn luôn mang theo thậm chí còn bị nữ tử kia đoạt được.
Nữ tử xuất thủ quả thật ngoài dự đoán của tất cả mọi người bao gồm cả Lưu Chính Phong.
Lưu Chính Phong tuyệt đối không ngờ có cái cơ sự này, nữ tử kia là ai thì hắn đương nhiên biết.
Nữ tử này ngày hôm qua mới tìm đến Lưu phủ, là do Hoàng Dung cô nương dẫn tới.
Việc Hoàng Dung cùng Lý Thu Thủy thì không ai biết, trước mắt thế nhân hay chính Lưu Chính Phong cũng chỉ biết Hoàng Dung là truyền nhân Cái Bang, là thiên tài mạnh nhất thiên hạ hiện tại mà thôi.
Hoàng Dung dẫn theo nữ tử họ Mai tên Nhược Hoa, nàng nói đây là tỷ tỷ của nàng, thân là chủ nhà Lưu Chính Phong dĩ nhiên nồng hậu tiếp đón, trước kia là vì Hoàng Dung đi cùng Thủy Sanh lẫn Viên Tử Y nhưng sau này thân phận của Hoàng Dung có biến chuyển, Lưu Chính Phong không thể không cẩn thận tiếp đón, đừng nói chỉ một Mai Nhược Hoa mà cho dù 10 Mai Nhược Hoa thì ông ta cũng sắp xếp.
Mai Nhược Hoa có điểm gì đặc biệt?, thật ra trừ xinh đẹp ra thì chẳng còn gì hơn nữa thoạt nhìn còn giống mang trọng bệnh bên người, Lưu Chính Phong tuyệt không nghĩ nàng biết võ công chứ đừng nói là cao thủ đương thời.
Dĩ nhiên cái suy nghĩ đó lúc này hoàn toàn bị đổ vỡ, một chiêu có thể đoạt vũ khí của Thiên Môn Đạo Nhân, có thể đánh bay người này thì Lưu Chính Phong cũng không có cách nào làm được.
Trái với vẻ bất ngờ của Lưu Chính Phong thì Lệnh Hồ Xung thấy Mai Nhược Hoa liền mững rỡ như điên.
“Nhược Hoa tỷ tỷ, thật sự là ngươi?, ngươi không sao thì tốt quá rồi “.
Mai Nhược Hoa không giỏi nói chuyện hơn nữa tiếp một chưởng của Thiên Môn Đạo Nhân cũng khiến trong người nàng thậm chí xuất hiện nội thương, nàng mượn câu nói của Lệnh Hồ Xung liền khẽ gật đầu với hắn, nương theo động tác này nàng nuốt xuống một ngụm nghịch huyết, thở ra một hơi nhọc khí rồi mới mở miệng hướng về Thiên Môn Đạo Nhân đang có sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Thực lực như vậy cũng dám đả thương hắn? “.
Mai Siêu Phong trong lòng thực sự sinh khí, nàng thật ra mạnh hơn Thiên Môn Đạo Nhân nhiều bất quá thương thế của nàng vẫn còn, ngay cả khi Vô Song là thần y cũng không thể để nàng trong 2-3 ngày trở lại trạng thái đỉnh phong được, nàng lúc này giỏi lắm mới hồi phục 6 thành thực lực, nếu không phải vậy nàng có tự tin dùng Cửu Âm Thần Trảo phế luôn cánh tay của Thiên Môn Đạo Nhân chứ không phải là bị đối phương đẩy lùi ba bước.
Nàng vốn không biết Ngũ Nhạc Kiếm Phái là cái khỉ gì, lại càng không quan tâm bọn họ nhưng mà khi Ngũ Nhạc Kiếm Phái bắt đầu kể tội Lệnh Hồ Xung nàng đi qua vô tình nghe được, nàng vốn không muốn để ý nhưng ba chữ ‘Lệnh Hồ Xung’ thì khác, nàng rốt cuộc lựa chọn ẩn thân.
Thực lực của Mai Siêu Phong chưa gọi là quá mạnh nhưng khinh công của nàng cao tuyệt, dĩ nhiên đám người Ngũ Nhạc Kiếm Phái chẳng phát hiện ra, nàng nghe rõ toàn bộ câu chuyện không sót một câu.
Nàng không quản thiện ác bởi nàng căn bản là ác nhân, nàng càng không quản đúng sai, người thân với nàng đương nhiên đúng, kẻ không phải thân nhân của nàng mặc định là sai.
Nàng không rõ Lệnh Hồ Xung làm sai cái gì mà cho dù hắn có làm sai thì nàng cũng gánh cho tên đệ đệ này, đám người Thái Sơn một câu muốn xử Lệnh Hồ Xung, hai câu muốn xử Lệnh Hồ Xung, nếu không phải Mai Siêu Phong không muốn làm lớn chuyện thì nàng tuyệt đối đã không để yên.
Nàng vốn muốn tiếp tục ẩn thân ai ngờ Lệnh Hồ Xung xuất hiện, lúc trước đám người kia chỉ là ‘nói xấu’ Lệnh Hồ Xung nhưng hiện tại liền chuyển thành xuất thủ, nàng đương nhiên không thể không hiện thân.
Đáng tiếc nàng hiện thân... cơ hồ làm sự tình càng thêm khó giải quyết đặc biệt là Lưu Chính Phong căn bản không biết làm gì cho phải, nàng quả thật cho Lưu Chính Phong một đạo nan đề đủ khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.