Cực Võ

Chương 166: Ngũ Bá Tập Trung




Nếu nói về chưởng pháp thường thường chỉ chia thành âm nhu cùng dương cương.
Đỉnh cao của âm nhu tất nhiên là chí âm chí nhu còn của dương cương chính là chí dương chí cương.
Chí âm chí nhu hay chí dương chí cương mạnh hơn?, câu hỏi này rất khó trả lời vì đây có thể coi là cảnh giới chưởng lực tối cao của hai trường phái riêng biệt bất quá trong con đường võ học, dọc theo dòng chảy thời gian bao nhiêu năm qua cũng không chỉ có chí âm chí nhu cùng chí dương chí cương.
Vật cực tất phản, đi đến tận cùng liền có thể mở ra một cánh cổng mới.
Để minh chứng rõ ràng nhất cho câu này chính là cảnh giới chí dương sinh chí nhu của Quách Tĩnh, một loại cảnh giới chưởng lực phải dùng từ vô tiền khoáng hậu trong Kim Dung.
Vật cực tất phản, ai cũng hiểu câu này bất quá để chạm đến chữ ‘cực’ rồi tiếp đến chữ ‘phản’ thì không hề dễ, không phải chỉ cần nỗ lực là có thể làm được, không phải chỉ cần ngộ tĩnh là có thể làm được mà bất buộc còn phải nhờ đến cơ duyên.
Cơ duyên của Quách Tĩnh chính là một bộ chí dương chí cương chưởng pháp như Hàng Long Thập Bát Chưởng kết hợp cùng chí âm chí nhu công pháp – Cửu Âm Chân Kinh.
Mượn nhờ hai bộ tuyệt học này đã giúp Quách Tĩnh tạo ra một Hàng Long hoàn toàn mới, một Hàng Long vượt qua toàn bộ các đời chưởng môn của Cái Bang.
Hàng Long Chưởng Pháp duy nhất có thể so sánh với Quách Tĩnh chính là Hàng Long của Kiều Phong, Hàng Long chạm đến Chí Dương Chí Cương cảnh giới bất quá công tâm mà nói chỉ xét chưởng pháp đơn thuần có lẽ Kiều Phong vẫn là thua Quách Tĩnh một bước.
Chưởng pháp của Kiều Phong chạm đến chí dương chí cương, cái loại cảnh giới này đúng là cực kỳ đáng sợ nhưng mà đừng quên Kiều Phong còn là Thần Võ, chưởng lực của Kiều Phong không phải chỉ đến từ nội lực cùng tu vi võ đạo mà còn liên quan đến thể chất Thần Võ của chính hắn.
Vô Song cũng là một dạng như Kiều Phong, nói trắng ra Vô Song năm nay cùng lắm mới có 16 năm luyện võ, lấy cái tư cách gì đòi chạm đến chí âm chí nhu cảnh giới?, chí âm chí nhu chưởng pháp là thứ Vô Song chưa thể chạm đến, cảnh giới võ đạo của Vô Song còn thiếu nhiều lắm, thứ làm Vô Song chạm được đến chí âm chí nhu chưởng pháp cũng là vì thể chất cường hãn của chính hắn.
Làm một phép so sánh đơn giản giữa Kiều Phong cùng Vô Song, cảnh giới võ đạo của Kiều Phong đã đạt đến chí dương chí cương lại thêm thể chất Thần Võ, về phần Vô Song thì cộng cả cảnh giới võ đạo cùng thể chất mới đạt được chí âm chí nhu cảnh giới, chưởng pháp so đấu nếu không có thủ đoạn khác thì Vô Song thắng được Kiều Phong mới là lạ.
Thủ đoạn khác ở đây chính là Đế Hoàng Khí.
Đế Hoàng Khí là khí thế của cửu ngũ chí tôn, có thể coi là một dạng chí dương chí cương khí hơn nữa độ tinh thuần của nó còn vượt xa ‘khí’ bình thường bởi đây không phải là thứ ‘khí’ mà con người có thể tu luyện được, đây chính là khí vận quốc gia, long mạch quốc gia tụ lại một thân, thứ này đã không còn nằm trong phạm trù bình thường nữa rồi.
Bằng vào thân thể tiên thiên của Vô Song nếu chỉ một đạo chí dương chí cương khí thì chỉ làm loãng chân khí của hắn, thậm chí làm chưởng pháp tinh thuần của Vô Song chuyển thành có chút pha tạp, đây chính là một bước lùi của hắn bất quá chí dương chí cương khí bình thường so sáo nổi với Đế Hoàng Khí?.
Bằng vào tính chất của Đế Hoàng Khí khi kết hợp cùng thể chất của Vô Song lại giúp nội lực của hắn biến đổi sang một trạng thái kỳ dị, trạng thái này gọi là Chí Nhu Sinh Cương.
Chí Nhu Sinh Cương tất nhiên chưa dễ diễn hóa đến mức tận cùng, trên nó còn một cảnh giới Chí Nhu Sinh Chí Cương, đây chính là loại cảnh giới ngược hẳn với Quách Tĩnh, đương nhiên để Vô Song đạt đến cảnh giới này vẫn còn một khoảng cách rất xa.
Công bằng mà nói Chí Nhu Chí Âm cùng Chí Nhu Sinh Cương cũng khó nói cảnh giới võ học nào cao hơn thậm chí nói về uy lực thì Chí Nhu Chí Âm còn mạnh mẽ hơn bất quá Chí Nhu Sinh Cương lại thắng ở nội kình sau đó, thắng ở sự khó phòng càng quan trọng hơn với Vô Song hiện nay thì Chí Nhu Sinh Cương quả thật là một bước tiến trong nhận thức võ học của hắn, nếu cộng thêm thể chất của bản thân uy lực hoàn toàn vượt qua một ‘chí nhu chí âm’ đơn thuần như trước đây.
Cũng tiếc là Đế Hoàng Khí của Vô Song hiện nay còn quá mỏng manh dẫn tới nội kình trong chiêu thức còn quá mức yếu đuối nếu không Kiều Phong tuyệt không chỉ là chảy xuống chút máu, bị chút nội thương như vậy.
Đương nhiên cũng phải nói, bản thân Kiều Phong bị nội thương cũng vì không ngờ chưởng lực của Vô Song sau một tháng lại có sự lột xác đáng sợ, loại biến hóa này căn bản không ai ngờ được mới dẫn tới Kiều Phong không kịp đề phòng mà chịu thụ thương.
........
Cảm nhận được uy lực của Đế Hoàng Khí, Vô Song vẫn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn tuy nhiên Đế Hoàng Khí dẫu sao vẫn có một điểm yếu cố hữu, thứ này quá mức khó tu luyện, ngoại trừ dùng Hoàng Đế Nội Kinh sử dụng song tu thuật ra thì không có cách nào tu luyện Đế Hoàng Khí hơn nữa chính Vô Song cũng biết nếu chỉ dùng song tu thì không rõ năm nào tháng nào Đế Hoàng Khí của hắn mới có thể thực sự uy hiếp địch nhân.
Nếu chỉ cần song tu mà có thể làm Đế Hoàng Khí bạo tăng thì hoàng đế trong thiên hạ ai chẳng vô địch?, tam cung lục viện thất thập nhị phi, cái số lượng nữ nhân như vậy thì sợ gì không có ai song tu? đáng tiếc đây chỉ là mộng tưởng xa vời.
Đầu tiên muốn dùng song tu thuật tốt nhất vẫn phải lựa chọn nữ tử mang đặc dị thể chất, hoàn mỹ nhất là đi tìm một nữ tử Tiên Thiên Chí Âm Thể như Vô Song hoặc chí ít cũng là thuần âm thể chất nếu không Đế Hoàng Khí rất khó từng bước tăng thêm.
Thứ hai Đế Hoàng Khí bắt nguồn từ quốc vận, quốc khí cùng long mạch quốc gia, không phải ngẫu nhiên mà khai quốc hoàng đế luôn có Đế Hoàng Khí vượt xa con cháu, Đế Hoàng Khí thường thường lấy sẽ giảm dần theo năm tháng, giảm dần theo triều đại. Đế Hoàng Khí là đại diện cho nhân gian Đế Hoàng, Vô Song không phải Hoàng Đế thì hắn lấy tư cách gì sở hữu Đế Hoàng Khí cường đại?, hắn cùng lắm chỉ có thể thủ xảo mà tập hợp từng chút từng chút Đế Hoàng Khí mà thôi.
Một chưởng đối chiêu với Kiều Phong, Vô Song lúc này liền muốn quay lại nhìn Hoàng Dược Sư thuận tiện cầu tình cho Quách Tĩnh dẫu sao hắn hiện nay vẫn tương đối có thiện cảm với kẻ ngốc này, Quách Tĩnh với hắn dẫu sao vẫn là bạn bè, hắn thật sự không muốn nhìn Quách Tĩnh rơi vào tay Hoàng Dược Sư.
Ánh mắt chuyển đổi một chút, Vô Song cũng có thể thấy được Hoàng Dược Sư hiện nay vẫn nhẹ nhàng phiêu trần tựa như không có gì còn Toàn Chân Lục Hiệp trận cước đã tự loạn, sắc mặt ai cũng không tốt lắm đặc biệt Mã Ngọc hiện nay khí tức tán loạn, bản thân bị nội thương cũng là không nhẹ.
Từ thế cuộc mà xem, chỉ cần vài chiêu nữa Hoàng Dược Sư chắc chắn phá được trận dù gì thì trước mặt Hoàng Dược Sư cũng chỉ là Toàn Chân Lục Hiệp, Bắc Đẩu thiếu một góc thì có gì đáng sợ?.
Hoàng Dược Sư hiện nay cũng dừng tay lại, ánh mắt mang theo chút ý vị thâm trường nhìn Vô Song, từ chưởng pháp, từ khí tức hay nội lực mà xem thì Hoàng Dược Sư hiện nay vẫn không nhận ra Vô Song là ai hay đến từ đâu nhưng chỉ từ ấn tượng đầu tiên mà Vô Song cho Hoàng Dược Sư thì vị Đông Tà này vẫn tương đối thuận mắt với hắn.
Trẻ tuổi, võ công cao hơn người, chưởng pháp không đi theo đường cương mãnh mà lại theo đường hàn khí âm nhu, thân pháp lại phiêu dật xuất trần quan trọng hơn còn đứng về phía bản thân Đông Tà, mấy điểm này khiến bản thân Hoàng Dược Sư vẫn cảm thấy hài lòng.
Nhìn thấy Vô Song nhìn về phía mình, Hoàng Dược Sư ánh mắt lóe lên một tia tinh minh bất quá ánh mắt rất nhanh dãn ra, trong mắt xuất hiện nồng đậm kinh ngạc rồi lập tức quay người ra một phía khác.
Vô Song đương nhiên cũng nhận ra biến đổi của Hoàng Dược Sư, cả hắn cùng Kiều Phong theo quán tính cũng nhìn theo phương hướng của Hoàng Dược Sư bất quá cả hai cũng không thể cảm nhận được cái gì, trong ánh mắt dần dần chuyển thành mơ hồ khó hiểu.
Là cái gì có thể khiến một trong ngũ bá kinh ngạc như vậy?, thất thốt như vậy?.
Hoàng Dược Sư cũng không giải thích gì, chậm rãi quay đầu lại nhìn qua Mã Ngọc đứng đó, cũng chẳng biết ông đang nghĩ gì sau đó liền phất tay rời đi.
“Hôm nay nhìn thấy một trận vãn bối chiến trong lòng lão phu đúng là có chút vui vẻ, ngày hôm nay lão phu có thể không tính toán với tiểu tử kia bất quá sau này tốt nhất đừng để lão phu nhìn thấy hắn, về phần tiểu cô nương vẫn hợp pháp nhãn của lão phu, sau này nếu có thời gian có thể lên Đào Hoa Đảo, lão phu có thể phá lệ mời ngươi lên đảo”.
Nói xong Hoàng Dược Sư rung rung cổ tay, chưởng phong bắn về phía Vô Song rồi lập tức vận chuyển khinh công mà biến mất.
Vô Song cũng thản nhiên đưa tay ra, trong tay hắn vậy mà có một tấm lệnh bài nhỏ, lệnh bài thuần một sắc màu đen cũng chẳng có chữ viết gì bất quá hai mặt đều có một đóa hoa đào màu hồng nhạt, điêu khắc cực kỳ tinh tế.
Cầm lấy tấm lệnh bài này, Vô Song vẫn thở ra một hơi.
Lần đầu gặp cha vợ như thế hình như cũng tính là quá quan?.
..........
Lại nói về Đông Tà, thân là một trong võ lâm ngũ bá đã có rất ít việc có thể làm cho Đông Tà kinh ngạc đến mức biểu hiện ra mặt như vậy bất quá lúc này Đông Tà không kinh ngạc cũng không được bởi ông ta cảm nhận được một loại khí tức quen thuộc, khí tức của Vương Trùng Dương.
Thân ảnh xé gió mà đi, trên khuôn mặt của Đông Tà thêm vào một tia ý vị, Vương Trùng Dương người này chưa có chết, cái này Đông Tà cũng biết.
Khác với nguyên tác, trong thế giới này Vương Trùng Dương đã có rất nhiều thay đổi, ví dụ như Vương Trùng Dương trong thế giới này là người sáng tạo ra Không Minh Quyền chứ không phải Chu Bá Thông, Vương Trùng Dương cũng không tử vì nước, không dành tất cả cuộc đời của mình để kháng Kim, bản thân ông trong thế giới này quyết định rời xa trần thế cùng Lâm Triều Anh làm một đôi thần tiên quyến lữ.
Lâm Triều Anh hiện nay cũng không lập ra phái Cổ Mộ bất quá võ công Cổ Mộ thì vẫn cứ sáng tạo ra hơn nữa với việc Lâm Triều Anh đi cùng Vương Trùng Dương thì đây có thể là cặp đôi đáng sợ nhất nhì võ lâm thậm chí đi ngang võ lâm cũng chẳng phải việc không thể dù gì Lâm Triều Anh cùng Vương Trùng Dương cũng luyện thành Song Kiếm Hợp Bích, bằng vào hai người cùng lên thiên hạ mấy ai dám tranh phong?.
Trong khoảng thời gian này Vương Trùng Dương cùng Lâm Triều Anh đúng là vẫn xây một tòa ‘Cổ Mộ’ ở Chung Nam Sơn, bản thân cả hai xây dựng nơi này để ẩn cư những năm cuối đời, sau khi xây dựng xong Cổ Mộ thì hai người liền tiếu ngạo nhân gian, đi khắp thiên địa, sự tồn tại của Vương Trùng Dương cùng Lâm Triều Anh gần như không còn trên nhân thế, rất ít người biết hai người này vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại, trong đám số ít người này vẫn có Đông Tà – Hoàng Dược Sư.
Quan hệ của Hoàng Dược Sư cùng Vương Trùng Dương cũng chẳng tốt đẹp gì nhưng mà quan hệ giữa Lâm Triều Anh cùng Phùng Hành lại cực kỳ tốt, mỗi năm đến ngày dỗ của Phùng Hành hai vợ chồng Vương Trùng Dương vẫn đến trước mộ Phùng Hành tế bái.
Hoàng Dược Sư cũng biết Vương Trùng Dương đã buông tay với thế sự thậm chí cho dù Toàn Chân Giáo rơi vào vạn kiếp bất phục chưa hẳn Vương Trùng Dương đã ra tay xuất thủ vậy mà lúc này lại trực tiếp dùng khí thế báo động cho Hoàng Dược Sư, việc này căn bản không bình thường.
Ngũ Bá bọn họ tranh đấu bao nhiêu năm đã quá hiểu tính cách của nhau, quá hiểu võ công của nhau.
Dựa theo khí tức mà Vương Trùng Dương lộ ra, Hoàng Dược Sư rất nhanh đi đến một sơn cốc gần đó sau đó khóe miệng giật giật.
Bên trong sơn cốc lúc này có một mùi thịt nướng thơm ngát, ở giữa sơn cốc là một đống lửa bập bùng cùng vài con gà nướng thơm mùi mật ong.
Vừa nhìn thấy Hoàng Dược Sư xuất hiện đã có một giọng nữ tương đối vui mừng vang lên.
“Hoàng đại ca “.
Ba chữ ‘Hoàng đại ca’ này cũng không phải ai cũng có tư cách nói tuy nhiên Lâm Triều Anh hoàn toàn có cái tư cách này.
Hoàng Dược Sư ánh mắt cổ quái nhìn Lâm Triều Anh rồi lại nhìn hai người bên cạnh nàng, rốt cuộc vẫn bất đắc dĩ thở ra một hơi sau đó đi đến đống lửa rồi ngồi xuống.
“Các ngươi đây là muốn làm gì?”.
Nếu có cao thủ võ lâm đi qua sơn cốc lúc này có lẽ sẽ kinh ngạc đến mức rớt hàm, trong sơn cốc vậy mà một hơi xuất hiện 4 nhân vật tuyệt đỉnh trên giang hồ.
Một nữ tử mặc áo đen, bên ngoài khoác một tấm áo mỏng màu trắng, làn da trắng nõn mềm mại, trên người thỉnh thoảng xuất hiện hàn ý như có như không, khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng ngập tràn sự sắc sảo, thông minh.
Một nam tử mặc đạo báo mang theo hai màu trắng xanh làm chủ đạo, mái tóc búi cao, ánh khí bức người đặc biệt ánh mắt sáng tựa sao trời.
Một lão nhân ăn mặc rách rưới, màu da cũng có chút cáu bẩn, nhìn lôi thôi lếch thếch vô cùng, phần hông có một cây gậy gỗ thuần một sắc xanh ngọc cùng một hồ lô rượu liên tục đung đưa.
Người cuối cùng tất nhiên không cần miêu tả thêm, dĩ nhiên là Hoàng Dược Sư vừa xuất hiện nơi sơn cốc.
Lâm Triều Anh, Vương Trùng Dương, Hồng Thất Công vậy mà đều tập trung tại đây?.
Hồng Thất Công vẫn cứ cà lơ phất phơ như trước, tay cầm đùi gà một mực giải quyết phần ăn của mình.
Vương Trùng Dương thì ánh mắt lại tập trung nhìn sang Hoàng Dược Sư sau đó hơi hơi mỉm cười.
“Hoàng huynh, không biết huynh có hứng cùng chúng ta đến chỗ Nam Đế luôn không?”.
Hoàng Dược Sư vừa ngồi xuống liền lại cảm thấy kinh ngạc.
“Trùng Dương, ngươi cuối cùng muốn làm gì?, Đoàn hoàng gia giống như ngươi đã lâu không màng thế tục hơn nữa... “.
Nói đến đây Hoàng Dược Sư cũng không quên nhìn Bắc Cái cùng Lâm Triều Anh một chút, ánh mắt chuyển thành ngưng trọng.
“Chẳng nhẽ ngươi muốn đến Phật Sơn?”.
Vương Trùng Dương lần này xuất thế hoàn toàn vì Phật Sơn.
Ngoại trừ Tây Độc bản thân Vương Trùng Dương không muốn liên hệ ra ông ta lúc này đúng là muốn mời toàn bộ Ngũ Bá cùng đi đến Phật Sơn, tất nhiên vị trí của Tây Độc liền do Lâm Triều Anh đảm nhiệm.
Bằng sự phối hợp của hai vợ chồng bọn họ, bằng trận đạo cùng hiểu biết kinh người của Hoàng Dược Sư, bằng vào phật đạo cùng một Nhất Dương Chỉ có thể phá tà ma của Nam Đế, bằng vào Hàng Long Thập Bát Chưởng uy mãnh tuyệt luân của Hồng Thất Công, chuyến đi đến Phật Sơn lúc này có thể vô lo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.