Cực Võ

Chương 163: Lần Đầu Gặp Cha Vợ (2)




Nói về võ công hay khả năng phản ứng thì Mai Siêu Phong còn thua Vô Song xa lơ xa lắc, căn bản không cùng một cấp bậc bất quá khi nhìn thấy biểu cảm hiện nay của nàng thì cả Vô Song cùng Hoàng Dung đều lựa chọn tin tưởng.
Nếu Mai Siêu Phong nhận ra khí tức của ai khác thì Vô Song còn hoài nghi nhưng đã khí tức của Đông Tà thì lại là một việc khác.
Trên đời này có lẽ không có ai mẫn cảm với khí tức Đông Tà hơn Mai Siêu Phong.
Một câu nói của Mai Siêu Phong làm không khí trong xe ngựa trở nên tĩnh lặng hơn không ít, sự xuất hiện của Đông Tà thật sự làm cả Vô Song lẫn Hoàng Dung bất ngờ không thôi.
Hoàng Dung lúc này lại càng rúc sâu vào trong lòng Vô Song, ánh mắt mang theo vẻ lo lắng, nàng thật sự không muốn gặp phụ thân bây giờ.
Không phải Hoàng Dung sợ hay ghét bỏ người phụ thân này mà đơn giản chỉ là nàng chưa chuẩn bị tâm lý mà thôi, bất cứ cô gái nào đang ở độ tuổi của Hoàng Dung khi mà đang đầu gối tay ấp với nam nhân của mình thì đều rất sợ để ‘phụ huynh’ phát hiện, đây chính là tâm tình của Hoàng Dung lúc này.
Về phần Vô Song, hắn không lo lắng như Hoàng Dung trái lại trong mắt có chút ngưng trọng.
Từ hiểu biết của Vô Song về Đông Tà mà nói thì hắn có thể coi là hợp pháp nhãn vị cha vợ này, chí ít thiên phú của hắn không thua ai, cho dù cha vợ có đột nhiên nổi khùng mà tấn công thì hắn cũng có 10 phần chắc chắn tự bảo vệ bản thân không lo, cái làm Vô Song lo lắng ở đây là... Đông Tà có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của Vô Song.
Bản ý của Vô Song tất nhiên là hướng về Lôi Cổ Sơn, chuẩn bị hợp thức hóa thân phận Tiêu Dao đệ tử của mình, nếu hắn có thể thay thế Hư Trúc mà nhận 70 năm nội lực của Vô Nhai Tử thì hắn có thể rút ngắn con đường cần thiết phải đi rất nhiều rất nhiều.
Nếu Đông Tà xuất hiện ở đây thì sao?, nếu là như vậy hoàn toàn có khả năng ông ta trực tiếp sẽ mang Hoàng Dung về, trừ khi có nhân vật cấp bậc ngũ tuyệt đủ sức cản Đông Tà như cái cách Hồng Thất Công đứng ra bảo đảm cho Hoàng Dung nếu không gần như chắc chắn Hoàng Dung sẽ theo cha về Đào Hoa Đỏa.
Đào Hoa Đảo sớm muộn gì Vô Song cũng phải đi nhưng mà hiện tại quả thật có chút không thích hợp.
“Nhược Hoa, ngươi nói phát hiện ra khí tức của Hoàng tiền bối?, vậy tiền bối lúc này đang ở đâu?”.
Mai Siêu Phong hai chân xếp bằng, lông mày của nàng nhíu chặt lại, toàn bộ khuôn mặt đều hiện lên vẻ tập trung cao độ sau đó miệng nhỏ khẽ mở.
“Ta... ta cũng không quá rõ ràng chỉ là ta cảm nhận được khí tức của sư phụ ở gần đây hơn nữa sư phụ còn đang... chiến đấu với kẻ khác “.
“Cái này một phần là ta cảm nhận được nhưng có một phần là cảm giác của ta, thực sự có chút mơ hồ tuy nhiên ta vẫn tin tưởng vào cái cảm giác này, khí tức của sư phụ có đánh chết ta cũng sẽ không quên, sư phụ lão nhân gia đang ở hướng kia”.
Mai Siêu Phong bị mù, nàng cũng chẳng rõ đông – tây – nam – bắc vì vậy nàng trực tiếp đưa một tay ra chỉ đường cho Vô Song.
“Cha muội đang chiến đấu?, không tốt rồi, bình thường phụ thân tâm cao khí ngạo sẽ không đối với đám tam giáo cửu lưu rat ay, nếu phụ thân ra tay... chỉ sợ đối phương là đại cao thủ”.
Hoàng Dung sau khi nghe được lời của Mai Siêu Phong thần sắc của nàng liền bắt đầu chuyển thành lo lắng.
Trong khoảng thời gian qua khi nàng ngao du thiên hạ cùng Vô Song ánh mắt của nàng cũng đã trở nên rộng hơn rất nhiều.
Lúc trước nàng cảm thấy phụ thân mình là thiên hạ ngũ tuyệt, trên giang hồ chưa phải là vô địch nhưng người có thể làm đối thủ còn chưa đến một bàn tay nhưng kể từ khi đi theo Vô Song cơ hồ nàng được nhìn thấy ngũ tuyệt cao thủ còn nhiều hơn tất cả những năm trước cộng lại, bất kể là Lý Thu Thủy, Bạch Tự Tại hay đặc biệt là Vương Trùng Dương, mấy người này đều có thể làm đối thủ của phụ thân nàng.
Đáng nói nhấ chính là Vương Trùng Dương, Hoàng Dung đương nhiên biết Trùng Dương Chân Nhân mạnh đến mức nào, nếu phụ thân nàng làm đối thủ của Vương Trùng Dương chỉ sợ thật sự gặp nguy hiểm.
Cảm nhận được lo lắng của hai nữ nhân trong xe, Vô Song ánh mắt dần dần cũng ngưng trọng lại.
“Nhược Hoa, phiền ngươi giúp ta bảo vệ Dung nhi, ta đến bên đó xem một chút”.
Dứt lời cũng không quên nhẹ vỗ vai Hoàng Dung như muốn nói không có việc gì rồi thân hình rất nhanh lướt qua cửa xe ngựa, như một bóng ảnh dần dần biến mất.
Vô Song không quá hiểu Đông Tà dù sao đây cũng là một nhân vật khó ‘tiếp cận’ bậc nhất Kim Dung, bản thân vừa tà vừa chính, một nhân vật mà không có ai có thể hiểu con người thật của ông ta, chính vì vậy lời Mai Siêu Phong cùng Hoàng Dung nói hắn đương nhiên tin tưởng không nghi ngờ, dù sao so với hai người thì Vô Song căn bản quá xa lạ với Đông Tà.
Đông Tà dù sao cũng là phụ thân của Hoàng Dung, hắn tuyệt đối không để người cha vợ này gặp nguy hiểm nhưng đồng thời hắn cũng không muốn để Đông Tà đến gần xe ngựa của đám người bọn họ, ai bảo lúc này là thời điểm quá mẫn cảm đây?.
Đầu tiên nếu Mai Siêu Phong lúc này gặp mặt Đông Tà chỉ sợ bị một chưởng đập chết cũng không biết chừng, thứ hai nếu Hoàng Dung gặp cha mình khả năng rất lớn nàng sẽ bị đưa về Đào Hoa Đảo, Vô Song còn chưa muốn sớm tiến về Đào Hoa Đảo như vậy.
Đào Hoa Đảo là một chặng đường mà Vô Song nhất định phải qua bởi nơi đây có Cửu Âm Chân Kinh, là một môn võ học sinh ra dành cho người có hai đan điền như Vô Song, là thứ mà cả hắn cùng A Thanh đã nhận định bắt buộc phải lấy được nhưng mà thời điểm cũng không phải bây giờ.
Muốn có thể chạm đến cực cảnh của Cửu Âm Chân Kinh thì bắt buộc phải có kinh người nội lực, chí ít nội lực vượt rất xa Vô Song hiện nay mới đủ sức giúp hắn chạm tới cực cảnh, chạm tới nguyên lý tối cao của Cửu Âm Chân Kinh, khi mà hắn chưa có nội lực làm căn cơ thì hắn cũng không dám vận chuyển song song hai đan điền cùng lúc để chạm đến cực cảnh, đây tuyệt đối là hành động muốn chết.
Tất nhiên nguyên lý cực cảnh kia cũng chỉ là lý thuyết của A Thanh dựa trên thân thể Vô Song cũng như hiểu biết của A Thanh về mặt võ đạo, chính vì đây chỉ là lý thuyết, từ lý thuyết đến thực hành có một khoảng cách rất xa vì vậy hắn càng phải chuẩn bị kỹ càng.
Lại nói tiếp đến Vô Song hiện tại, tốc độ của Vô Song có thể nói là cực nhanh, cho dù cao thủ ngũ tuyệt bình thường cũng chưa hẳn có thể dùng tốc độ áp chế hắn, dựa theo phương hướng mà Mai Siêu Phong chỉ quả nhiên Vô Song cũng rất nhanh phát hiện được gần đó xuất hiện chiến đấu.
Cho dù chưa nhìn kỹ xem ai chiến đấu với ai nhưng trong lòng Vô Song lại xuất hiện một loại cảm giác nặng nề, bốn phía xung quanh nội lực tung hoành cương mãnh vô cùng hơn nữa ngoại trừ nội lực cực kỳ cương mãnh kia vậy mà còn xuất hiện kiếm khí vờn quanh cho Vô Song một dạng áp lực kinh khủng khiếp, áp lực mang tới thậm chí còn mạnh hơn áp lực mà Tây Độc hay Bạch Tự Tại mang đến cho Vô Song lần trước.
Vô Song chưa gặp mặt Đông Tà nên hắn căn bản không cảm nhận được khí tức của Đông Tà, chính điểm này mới làm Vô Song thấy quái lạ.
Đông Tà cho dù thế nào cũng là một trong ngũ tuyệt, nếu phía trước có Đông Tà tham chiến thì nội lực của ông ta tất nhiên phải hiện hữu một cách rõ ràng phải biết nội lực của ngũ tuyệt cao thủ mênh mông như biển, mạnh mẽ tựa trời sao có thể không cảm nhận được gì?.
Cái khí thế của trận chiến kia thực sự rất dị dạng, nếu đã là chiến đấu thì ít nhất phải có hai phe thế lực nhưng mà Vô Song lại chỉ cảm nhận được nội lực của một phe, về phần phe còn lại cứ như đá chìm đáy biển vậy, bị nội lực của phe kia hoàn toàn nghiền ép.
Nếu xuất hiện tình trạng nội lực nghiền ép đối thủ thì cũng thôi đi, Vô Song hoàn toàn có thể nghĩ Đông Tà đang nghiền ép đối phương nhưng mà hắn gần như có 10 phần chắc chắn nội lực này không phải của Đông Tà.
Nội lực mà Vô Song cảm nhận là một dạng nội lực cương mãnh vô cùng, chí dương chí cương hơn nữa lại có cực kỳ lợi hại kiếm khí ở xung quanh thủ hộ, cứ như lấy loại lực lượng chí dương chí cương này làm trung tâm sau đó kiếm khí ở bên ngoài, mượn chí dương chí cương lực lượng mà chém giết đối thủ vậy.
Đông Tà nổi bật nhất là một chữ ‘tà’, xấu không xấu mà tốt cũng chẳng tốt, loại tính cách này căn bản không thể có chí dương chí cương nội lực mới đúng, dù sao nội lực thường thường đi liền với bản tâm, bản tâm thế nào, con người thế nào thì nội lực sẽ đi theo dạng thế đó, đây là bản chất của võ công dẫu sao cũng không thể chọn loại võ công đi ngược với bản tâm của mình chứ?.
Vô Song cũng không dám dừn lại nghxi nhiều, hắn một đường tăng thêm tốc độ, sau đó rất nhanh thu trận chiến vào trong mắt, khi nhìn thấy đại chiến kia thân thể hắn liền khe khẽ run lên.
Hắn thấy gì?, hắn thấy một lão nhân toàn thân mặc áo xanh phiêu hốt vô cùng bất quá lão nhân này hiện nay có lẽ thật sự bị dồn vào thế bí, nội lực của ông ta trước mặt đối thủ gần như bị nghiền ép vậy.
Về phần đối thủ của lão nhân này là ai?.
Trước khi đến đây Vô Song còn đoán già đoán non xem rốt cuộc ai có thể dùng nội lực nghiền ép Đông Tà, hắn thậm chí còn không tưởng tượng ra được xem rốt cuộc là nhân vật nào trong Kim Dung có thể nuốt chửng nội lực của Đông Tà bất quá khi nhìn thấy những gì xảy ra trước mặt thì rất nhanh có thể hiểu.
Đông Tà không phải đang đối địch với một người mà là lấy thân một người đấu với 7 người của đối phương.
Nhắc đến số 7 rồi lại nhắc đến Đông Tà đương nhiên ai cũng có thể nghĩ đến cảnh Đông Tà độc chiến Toàn Chân Thất Tử.
Trước mặt Vô Song quả thật là Toàn Chân Thất Tử nhưng nếu chính xác hơn mà nói thì đây là Toàn Chân Lục Tử.
Vô Song có thể dễ dàng nhận ra Mã Ngọc cùng Vương Xử Nhất, bốn người còn lại Vô Song cũng không nhận ra bất quá trên người y phục thuần một sắc Toàn Chân Giáo lại thêm trong bốn người có một nữ nhân, cái đội hình này không phải Toàn Chân Thất Tử thì còn có thể là ai nữa?.
Toàn Chân Thất Tử cho dù cùng lên cũng không có khả năng đánh bại được Đông Tà chứ đừng nói là Toàn Chân Lục Tử có điều thắng bại... liền xem ở chủ trận.
Lấy Toàn Chân Lục Tử ở xung quanh làm trận kỳ, người đóng vai trò chủ trận... không ngờ cũng là người quen của Vô Song – Kiều Phong.
Theo nguyên tác lấy Quách Tĩnh làm chủ trận rồi thêm Toàn Chân Lục Tử liên kết đã có thể ngang sức ngang tài với Đông Tà thì nay thay Quách Tĩnh bằng Kiều Phong, bản thân Đông Tà lấy gì đấu lại?, phải biết khi đó Quách Tĩnh căn bản không có tiếng nói trên giang hồ, so với Kiều Phong lúc này thua kém không chỉ một cấp bậc.
Nội lực của Kiều Phong đã không thua kém gì ngũ tuyệt cao thủ lại thêm Toàn Chân Lục Tử ở phía sau, bọn họ tạo thành Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, dưới sức ép của Kiều Phong cùng sáu vị tông sư cao thủ, Đông Tà không thua thảm đã là may mắn.
Toàn Chân Thất Tử thực lực có cao có thấp, trong 7 người chỉ có Mã Ngọc đạt đến Đại Tông Sư cảnh giới, còn lại đều là tông sư cảnh thậm chí Tôn Bất Nhị còn chưa phải là tông sư cao thủ vậy mà dựa vào Bắc Đảu Thất Tinh Trận còn có thể ngang ngửa một ngũ tuyệt vậy nếu lấy thêm Kiều Phong áp trận kết quả ra sao?.
Kết quả chính là ép cho Đông Tà thở không ra hơi.
Đông Tà hiện nay thân hãm Bắc Đẩu Trận, bản thân ông ta tuy có thể tới lui tự nhiên bản thân tạm thời không lo lắng đến an toàn nhưng cũng chỉ là thuần phòng ngự mà thôi, căn bản không phá trận nổi, nếu tiếp tục kéo dài thêm một đoạn thời gian người thua chắc chắn là Đông Tà.
Đông Tà là một vị trận pháp đại tông sư, ông ta có thể bằng sự am hiểu trận pháp mà phá Bắc Đẩu Thất Tinh Trận bất quá tiền đề là... không có cao thủ như Kiều Phong.
Đông Tà thường thường mỗi lần phản kích đều tấn công vào vị trí yếu nhất của Bắc Đẩu Trận nhưng mà mỗi lần như vậy cũng không thể tiếp tục tiện đà mà tới bởi chưởng lực của Kiều Phong lại ép đến, Đông Tà lại phải chuyển công về thủ dẫn tới Bắc Đẩu Trận rất nhanh thành hình, rất nhanh thay đổi phương vị, lại tiếp tục ép Đông Tà lùi lại.
Không rõ hai bên đã chiến đấu bao lâu nhưng hiện tại tình cảnh của Đông Tà tuyệt đối không tốt cho lắm ít nhất Vô Song có thể cảm nhận được Đông Tà bản thân đã dính nội thương.
Nội lực của Kiều Phong đã không thua kém quá nhiều so với ngũ tuyệt cao thủ lại thêm hắn là Tiên Thiên Chí Dương Thể, Tiên Thiên Chí Dương Thể sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng thì ai dám cứng đối cứng với hắn?, đáng chết nhất là Đông Tà thân hãm trận pháp, không cứng đối cứng với Kiều Phong cũng là không được.
Thân hình ở trên cành cây, toàn thân hô hấp đều gần như biến mất toàn bộ, Vô Song ánh mắt quan sát toàn bộ xung quanh... tiếp theo ánh mắt Vô Song dần dần lộ ra một tia hứng thú.
Hắn ngoại trừ nhìn thấy Đông Tà, nhìn thấy Kiều Phong, nhìn thấy đám người Toàn Chân Giáo thì không ngờ còn thấy Quách Tĩnh.
Một tháng này Vô Song gần như không gặp mặt Quách Tĩnh, gia hỏa này cùng Dương Thiết Tâm từ một tháng trước đã rời khỏi thành Yến Kinh, đi đâu thì Vô Song cũng không biết, khi Quách Tĩnh rời đi chỉ để lại cho Vô Song cùng Hoàng Dung một bức thư, nội dung đại khái là Quách Tĩnh hắn muốn đi ‘tầm sư học đạo’.
Vô Song không rõ Quách Tĩnh tầm sư học đạo với ai nhưng hiện tại thấy hắn đi cùng Kiều Phong thì cũng âm thầm gật đầu.
Dựa theo nguyên tác Hồng Thất Công là người giúp Quách Tĩnh chân chính bước vào con đường của cường giả bất quá nếu thay Hồng Thất Công bằng Kiều Phong thì hiệu quả còn tốt hơn, không bàn hai bên mạnh yếu thế nào chỉ nói về tư chất, tư chất của Kiều Phong hơn xa Hồng Thất Công.
Sau khi quan sát một lượng chiến trường, Vô Song đương nhiên sẽ không để mặc Đông Tà tiếp tục bị hãm trận, hắn rất nhanh bắt đầu công việc của mình.
Cũng không thể để Quách Tĩnh nhận ra mình dẫu sao quan hệ của Quách Tĩnh cùng Vô Song vẫn đang cực kỳ hữu hảo vì vậy Vô Song chậm rãi búi cao mái tóc trắng của mình, đưa một tay vào trong ngực áo lấy ra một bộ tóc giả đội lên đầu, một tay khẽ lướt qua dung mạo của chính mình, trên mặt hắn lập tức biến đổi thành hình quỷ diện màu đỏ chót, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Không thể không nói ‘thuật đổi mặt’ này vẫn là cực kỳ hữu dụng.
Sau khi hóa trang sơ qua bản thân mình, Vô Song một chân đạp vào cành cây, thân hình cắt ngang qua hư không, cổ tay khẽ ngửa ra, theo động tác này của hắn vô số ngân châm từ trong ống tay áo bắn tới, mục tiêu tấn công không chỉ có Bắc Đảu Thất Tinh Trận mà còn có cả chính Đông Tà.
Tám người đang chiến đấu với nhau, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào đối phương đột nhiên nghe thấy tiếng xé gió cùng với ánh kim nhanh đến không tưởng đều rùng mình, bản thân Đông Tà cùng Kiều Phong còn tốt dẫu sao cũng là tuyệt đỉnh cao thủ, hai người có thể dễ dàng hóa giải ám khí đang lao tới bất quá Toàn Chân Thất Tử thì không.
May mắn là bọn họ đang trong trạng thái hợp trận có thể giúp nhau phòng ngự, cùng tiến cùng thối, bổ khuyết cho nhau vì vậy dưới mưa ngân châm bất ngờ của Vô Song, lấy Mã Ngọc làm đầu lại thêm Toàn Chân Kiếm Pháp hết sức tinh diệu liền có thể đảm bảo bản thân lành lặn bất quá sáu người này hiện nay liên tục lùi lại mới có thể cản được đợt ám khí của Vô Song, điều này vô hình cũng phá luôn sự liên kết của Thất Tinh Bắc Đẩu Trận.
Thông thường Thất Tinh Bắc Đẩu Trận cũng không có dễ phá như vậy nhưng ai bảo Kiều Phong quá mạnh?, hắn dưới công kích của Vô Song chỉ cần đứng im vận cường kình liền có thể đảm bảo không lo trong khi Toàn Chân Lục Tử lại liên tục lùi lại mới đủ sức cản hết ngân châm của Vô Song, khi tiết tấu giữa đám người đã bị phá, trận pháp không bị phá mới là lạ.
Cả Đông Tà cùng Kiều Phong đều cảm nhận được điểm này, sắc mặt Kiều Phong liền xuất hiện vẻ ngưng trọng còn lông mày Đông Tà lại bắt đầu dãn ra đồng thời một chưởng mạnh mẽ đánh tới Kiều Phong.
“Phách Không Chưởng”.
Kiều Phong chỉ cảm thấy trước mặt một luồng uy áp khủng khiếp đánh tới, hắn cũng mạnh mẽ xoay cổ tay mà đánh ra một quyền.
“Long Chiến Vu Dã”.
Một quyền của Kiều Phong ngạng kháng Phách Không Chưởng của Đông Tà, hai người đều bị kình lực đẩy lùi về phía sau.
So đấu nội lực đương nhiên Đông Tà nội lực hùng hồn hơn Kiều Phong nhưng Kiều Phong nội lực lại mang theo chí dương chí cương thuộc tính, nếu là ngạnh kháng Đông Tà cũng tuyệt chẳng dễ chịu vì vậy công bằng mà nói một chiêu vừa rồi cả hai là thế hòa.
Đông Tà thân pháp vẫn là cực kỳ đáng sợ, tiếp một quyền của Kiều Phong rõ ràng cổ tay hơi hơi run lên nhưng bộ pháp tiến lui tự nhiên, vừa lùi lại vừa tự mình hóa giải kình lực của Kiều Phong, rất nhanh có thể ổn định thân hình.
Thân pháp Kiều Phong thì không sánh nổi với Đông Tà nhưng hắn trời sinh thần võ mạnh mẽ hơn người, tuy cũng là bước bước lùi lại nhưng mỗi bước đều uy mãnh vô cùng, cực kỳ chắc chắn, sau khi lùi lại một mạch 5 bước chân, Kiều Phong cũng là ổn định thân hình.
Chiến trường rất nhanh rơi vào ngắn ngủi yên tĩnh, lần này bất kể Đông Tà, Kiều Phong hay Toàn Chân Lục Tử đều nhìn chằm chằm vào Vô Song, đặc biệt là Kiều Phong ánh mắt liền mang theo một tia ngưng trọng.
“Một tháng không gặp, không ngờ lại thấy Cơ cô nương ở đây “.
Một tháng này quả thật Kiều Phong vẫn nhung nhớ Vô Song không thôi, tất nhiên không phải là tình cảm nam nữ, hắn thật sự muốn gặp một đối thủ như Vô Song, một đối thủ để hắn thỏa sức mà đánh, chính vì điểm này Kiều Phong liền vận dụng tình báo của Cái Bang mà tìm kiếm thông tin của Vô Song.
Đáng tiếc Vô Song cực kỳ thần bí, cứ như từ trên trời rơi xuống vậy, suốt một tháng điều tra, thông tin duy nhất mà Kiều Phong biết được là họ của Vô Song, Vô Song họ Cơ.
Về phần tại sao Kiều Phong có thể nhận định đây là Vô Song thì cũng không khó, dẫu sao Vô Song chỉ thay đổi một chút diện mạo bên ngoài còn từ tốc độ, khí thế hay võ công đều không thay đổi, Kiều Phong đương nhiên có thể dễ dàng đoán được.
Cảm nhận được bản thân mình trở thành tâm điểm của sự chú ý, Vô Song khe khẽ lắc đầu, trong ánh mắt toát ra chiến ý, hắn nhìn thẳng về phía Kiều Phong mà mỉm cười.
“Kiều thiếu bang chủ, một tháng không gặp võ công lại có tịnh tiến, bất quá thói quen lấy nhiều khi ít của ngươi vẫn cứ một mực không thay đổi, không biết lúc này ta có thể một lần nữa so chiêu cùng Kiều thiếu bang chủ không đây?”.
Vô Song hiện tại quả thật cũng bắt đầu sôi máu.
Hắn so với một tháng trước nội lực đã tịnh tiến không ít hơn nữa hắn còn có thêm một con ‘át’ cực kỳ mạnh mẽ - Đế Hoàng Khí.
Hắn thật sự muốn xem, sau một tháng hắn có thể kéo ngắn khoảng cách giữa mình và Kiều Phong đến đâu?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.