Cực Võ

Chương 153: Thế Hệ Này Đệ Nhất Nhân.




Kiều Phong thực sự rất đáng sợ, người này mạnh đến biến thái, mạnh đến mức không tưởng tượng nổi.
Vô Song có thể một mực áp chế Long Trảo Thủ của Kiều Phong nhưng không có nghĩa là hắn có thể vượt qua Kiều Phong, so với Kiều Phong bản thân Vô Song thật sự quá non nớt.
Non nớt ở đây không phải là tuổi đời cũng không phải là kinh nghiệm chiến đấu, non nớt ở đây là thủ đoạn có thể sử dụng.
Thủ đoạn mạnh nhất của Vô Song hiện nay chỉ là Thiên Sơn Chiết Mai Thủ sử dụng khi cận chiến, Quỷ Ảnh Thân Pháp của Quỳ Hoa Bảo Điển làm thân pháp, sử dụng thân thể đại tông sư cấp bậc đảm nhiệm vai trò cả tấn công cùng phòng ngự, cuối cùng là sử dụng tính chất của Tiên Thiên Chí Âm Thể một đường phụ trợ, đây có thể coi là toàn bộ những cái Vô Song có hiện nay.
Về phần Kiều Phong thì sao?, hắn cùng Vô Song hiện nay vốn dĩ không phải một cấp bậc.
So về thủ đoạn mà nói, cho dù là Hàng Long Thập Bát Chưởng, Thái Tố Trường Quyền hay Long Trảo Thủ thì Vô Song đều không sợ nhưng mà... Kiều Phong là một loại người cực kỳ ‘lỗi’ tồn tại trong cái thế giới này.
.......
Kiều Phong mang theo tiếng cười hào sảng, hắn đương nhiên có thể cảm nhận được những sợi tơ vô hình đang bám trên từng cây ngân châm cũng cảm nhận được sát khí cực mạnh của Vô Song nhưng mà hắn cũng không quan tâm, một tay vỗ vỗ vào hông bất quá Kiều Phong rất nhanh cũng hơi hơi khựng lại.
“Chết quên mất hồ lô rượu ở chỗ Tĩnh đệ”.
Kiều Phong chiến đấu thích nhất là trong trạng thái uống rượu, Kiều Phong hắn sinh ra đã lớn lên cùng với rượu, hắn uống căn bản không thể say nên tuyệt đối chẳng thể cảm nhận được cái gì gọi là tửu ý, cái mà Kiều Phong thích chính là vị cay nóng bên trong rượu, vị cay nóng ngập tràn toàn thân khiến hẳn cảm nhận được một loại hào khí thế không thể đỡ.
Tiên Thiên Chí Dương Thể vốn đã là chí dương khi có thểm rượu vào gần giống như một dạng đổ xăng vào ngọn lửa rực cháy vậy, Kiều Phong tuyệt đối sẽ như núi lửa phun trào mà bộc phát ra kinh người chiến lực, bản thân Kiều Phong không chỉ thích rượu, không chỉ mê rượu mà rượu còn giống như một loại đan dược, một loại doping cho Kiều Phong vậy.
Kiều Phong vốn đang uống rượu nói chuyện vui vẻ cùng Quách Tĩnh nhưng không ngờ lại phát hiện ra đám người Hề Sơn Hà cùng Trần Cô Nhạn kêu cứu lập tức phải động thân mà đến, một đường chạy thẳng tới nơi này sau đó lại lao vào điên cuồng chiến đấu với Vô Song dẫn tới việc đến cả hồ lô rượu mang theo bên người cũng để quên luôn ở chỗ Quách Tĩnh.
Nghĩ đến việc này Kiều Phong khẽ cười khổ bất quá hắn cũng không quá câu nệ vào rượu bên người, rượu có thể làm chiến lực của hắn them cường đại, làm chiến ý ngùn ngụt bốc lên nhưng không có rượu cũng không đại diện việc Kiều Phong yếu đi.
Kiều Phong đến cả ngũ tuyệt cao thủ còn không thắng nổi trong khi với Vô Song mà nói, hắn không làm nổi.
Không có rượu cũng không sao, Kiều Phong vẫn mạnh mẽ tiến tới, thân pháp như long hành hổ bộ, trên người hắn lại là thân ảnh hoàng kim long như ẩn như hiện.
Nhìn Kiều Phong tiến lên, Vô Song cũng không có bất cứ cái gì lo lắng, từng sợi tơ vô hình bắt đầu được truyền vào Quỳ Hoa Khí sau đó nhè nhẹ rung lên, kết hợp giữa Quỳ Hoa Khí cùng Tiên Thiên Chí Âm Thể khiến Vô Song lại càng cho người khác cảm giác thêm bång giá cùng lãnh huyết, khác với đầu rồng đang gào thét về phía mình, Vô Song sau lưng lại là một đóa Quỳ Hoa u lãnh, yên tĩnh nhưng lại tràn ngập nguy hiểm.
Tốc độ của Kiều Phong càng ngày càng nhanh, cước bộ của hắn càng ngày càng gấp gáp sau đó một tay thu về, một tay mạnh mẽ đẩy ra kèm theo tiếng long ngâm nghe sao mà ghê người.
“Hàng Long Thập Bát Chưởng – Kháng Long Hữu Hối”
Kháng Long Hữu Hối một chiêu này bá lực cùng uy lực vốn không phải suy nghĩ, một trong những sát chiêu mạnh nhất của Hàng Long Thập Bát Chưởng, đây gần như là đòn tuyệt sát mạnh nhất của Hàng Long Thập Bát Chưởng, tất nhiên một chiêu này Kiều Phong cũng không nghĩ đến việc sẽ đánh bại Vô Song, hắn chỉ nhằm đến hai chữ ‘tiên cơ’.
Chưởng đầu tiên đánh ra, khoảng cách giữa Kiều Phong cùng Vô Song chỉ là 7m, khoảng cách quá ngắn.
Vô Song vốn đã làm trước chuẩn bị sẽ bị Kiều Phong sử dụng thế công mãnh liệt nhất nhưng khi nhìn thấy một chiêu Kháng Long Hữu Hối cũng phải biến sắc, một chiêu này hoàn toàn có thể so sánh với ngũ tuyệt cao thủ một đòn toàn lực.
Không dám mạnh mẽ đón đỡ một chiêu kia của Kiều Phong, Vô Song sử dụng Quỷ Ảnh Thân Pháp mà cấp tốc lùi lại nhưng hắn cũng không lùi lại đơn thuần, hai cánh tay áo rung lên sau đó đầy trời ngân châm theo Quỳ Hoa Nội Lực mà ra.
Đầu hoàng long từ tay Kiều Phong phá không mà tới tạo thành một đường thẳng không thể cản phá nhưng động tác ném ngân châm của Vô Song cũng rất đẹp, như một đóa Quỳ Hoa nở rộ vậy, lấy Vô Song làm trung tâm, từng cánh hoa lan ra, vòng qua đầu rồng kia mà hướng thẳng về phái Kiều Phong.
Kiều Phong thấy vậy cũng không hề biến sắc, bản thân một chiêu Kháng Long Hữu Hối thật sự thừa sức để oanh sát đại tông sư cao thủ bình thường có điều với Vô Song thì lại chưa đủ, tốc độ của Vô Song quá mức kinh khủng dẫn tới chỉ cần hắn một mực lùi lại đến khi kình lực trong Kháng Long Hữu Hối dần dần tiêu tán thì Kháng Long Hữu Hối thực sự sẽ trở thành ‘Kháng Long Hấp Hối’, cũng chẳng thể gây ra được sát thương thực chất.
Nắm rõ một điểm này, một tay của Kiều Phong tiếp tục đẩy mạnh ra, nội lực của hành trong cấp tốc bành trướng, mạnh mẽ đến mức đáng sợ.
“Cô nương, ở lại đi thôi, Kháng Long Hữu Hối”.
Lượng nội lực của một người là có hạn nhưng mà Kiều Phong vậy mà dám đánh ra hai chiêu Kháng Long Hữu Hối liên tục phải biết để mà sử dụng một chiêu Kháng Long Hữu Hối thôi thì đã không phải việc dễ dàng huống gì hai lần liên tiếp?.
Chưởng trước chưa đi, chưởng sau đã tới dẫn đến như thổi vào đầu hoàng long kia một luồng sinh khí mới, chưởng phong gào thét mà đi, lấy chưởng sau làm tiếp dẫn cho chưởng trước, một chiêu Kháng Long Hữu Hối mang theo hai đường kình lực ép thẳng lên nhau thì Vô Song căn bản chạy không nổi.
Đừng nói là Vô Song không chạy nổi mà cho dù là ngũ tuyệt cao thủ hàng thật giá thật đến đây cũng phải mạnh mẽ mà đón đỡ.
Vô Song không thể lùi nữa hắn liền mạnh mẽ dẫm thẳng hai chân xuống mặt đất, trong người hàn khí tuôn trào, dọc theo cánh tay phải của Vô Song thậm chí còn có hàn băng ngưng kết, nếu đã không tránh được thì hắn cũng không tránh nữa.

“Đại Bi Phú – Đại Cực Băng Thủ”.
Một chiêu này tất nhiên là chưởng pháp mạnh nhất của Vô Song, hắn cũng chỉ có chiêu này là chiêu cứng đối cứng đáng sợ nhất mà thôi.
Một chưởng mang theo cực độ lãnh lẽo cùng chí âm chí hàn nội lực lại thêm Âm Duy Mạch và Đại Bi Phú cường hóa, một chưởng này của Vô Song từng được Lý Thu Thủy đánh giá là không hề thua kém Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, là một cái cực khác của Thiên Sơn Lục Dương Chưởng.
Một chưởng này của Vô Song trực tiếp oanh kích lên đầu rồng kia, hàn khí mạnh mẽ xuất ra đánh cho thân ảnh hình rồng kia lập tức bị đóng băng sau đó hoàn toàn vỡ vụn tuy nhiên kể cả như thế Vô Song vẫn phải một lần nữa lùi lại thậm chí là phun ra một ngụm máu tươi.
Hai chưởng hợp một, cái đáng sợ nhất không phải là nội lực chí dương chí cương bên trong mà là kình lực, kình lực chồng lên nhau, một khi gặp vật cản sẽ lập tức nổ tung mà dẫn phát ra kình khí, cái kình khí này Vô Song có chút ăn không tiêu.
Nguyên cánh tay phải của hắn run lên, gần như tê liệt hơn nữa từ vai của Vô Song đến cánh tay đã xuất hiện một vết rách rất dài.
Công bằng mà nói đây cũng không phải là kình lực của một mình Kiều Phong mà còn là tác dụng phụ rất lớn của Đại Bi Phú.
Đại Bi Phú như đã nói, ở cảnh giới thứ nhất nó vốn không hợp để cứng đối cứng, nó vốn là một chiêu tuyệt sát, tuyệt sát không cho đối thủ phản kích mà thôi.
Vô Song bị đánh bật lại thì thân ảnh Kiều Phong một lần nữa xé gió mà đến, nhìn Kiều Phong hiện nay cũng không toàn vẹn gì, trên người hắn xuất hiện rất nhiều vết máu, áo ngoài rách tả tơi, tất nhiên đây là vì Kiều Phong căn bản không thèm né tránh mưa ngân châm của Vô Song, hắn cứ một đường mãnh tiến mà lao tới.
Ngân châm rất khó phòng bị nhưng mà sát thương của nó cũng không cao, nếu không phải là tử huyệt thì ngân châm rất khó gây ra sát thương thực chất với cao thủ đặc biệt với một kẻ có ngoại công tương đối cường hãn như Kiều Phong.
Kiều Phong rốt cuộc đuổi tới chỗ của Vô Song, một quyền mạnh mẽ đấm ra, dính một quyền này cả người Vô Song như con tôm vậy, cong cả người lại, miệng tiếp tục phun máu, một quyền này mang theo chí dương chí cương nội lực của Kiều Phong, tuyệt không dễ chịu.
Một quyền đánh trúng Vô Song, Kiều Phong đương nhiên sẽ không buông tay, quyền đầu hóa thành trảo pháp nắm lấy vạt áo của Vô Song sau đó quyền sau tiến tới, một quyền hướng xuống khuôn mặt hoàn mỹ của Vô Song.
Kiều Phong thật ra cũng tương đối muốn thương hoa tiếc ngọc, kể cả là một người được coi là thô lỗ như Kiều Phong cũng cảm thấy Vô Song thực sự quá mức xinh đẹp, nếu Vô Song là nữ tử bình thường mà mang theo khuôn mặt này Kiều Phong chắc chắn sẽ lựa chọn phương án khác bất quá khi đối thủ là Vô Song thì hắn phải toàn lực mà rat ay.
Kiều Phong cũng không sợ nắm đấm của mình sẽ hủy dung Vô Song, dẫu sao hắn đã được trải nghiệm thân thể của Vô Song, thân thể của Vô Song còn mạnh hơn thân thể của Kiều Phong hắn, một đấm trực tiếp xuống kia chỉ nhằm đến việc khống chế Vô Song mà thôi, cũng khó mà hủy đi được dung mạo của Vô Song.
Ngay lúc dính một trọng quyền của Kiều Phong, Vô Song rốt cuộc cũng đưa tay ra, tay của hắn biến thành trảo thủ giữ lấy cổ tay của Kiều Phong, một đường ấn mạnh xuống đồng thời một tay kia cũng đưa lên đỡ lấy một trọng quyền đang hướng vào khuôn mặt mình.
Một tay kia đưa ra là dùng đến lòng bàn tay, lòng bàn tay vốn tưởng như mềm mại vô lực nhưng khi trọng quyền của Kiều Phong đánh tới lại bị mạnh mẽ đẩy bật ra, đây chính là Quỳ Hoa Phi Bộc.
Quỳ Hoa Khí như có như không tạo thành một tấm nệm chắn, trực tiếp ngăn cho Vô Song một trọng quyền.
Kiều Phong chỉ cảm thấy quyền mang theo chí dương chí cương lực lượng của mình bị đánh bật ra tuy nhiên cái mà làm hắn cảm thấy khó hiểu nhất là cánh tay đang giữ lấy tay mình kia.
“Long Trảo Thủ?”.
Kiều Phong cho dù không nhìn rõ động tác của Vô Song cho lắm nhưng mà Vô Song rõ ràng đang dùng Long Trảo Thủ, với một người sử dụng Long Trảo Thủ đến lô hỏa thuần thanh cảnh giới như Kiều Phong sao có thể không nhận ra?, đương nhiên long trảo thủ mà Vô Song sử dụng trong mắt Kiều Phong chỉ là tạm được mà thôi.
Vô Song cũng mặc kệ là được hay không được, đúng là hắn đang sử dụng Long Trảo Thủ của chính Kiều Phong đồng thời cánh tay mạnh mẽ phát lực, gần như muốn bóp nát cổ tay của Kiều Phong.
Long Trảo Thủ là một trong những bản nâng cấp mạnh mẽ nhất của nghệ thuật cầm nã thủ, Long Trảo Thủ của Thiếu Lâm Tự gần như là một trong những môn tuyệt học cận chiến mạnh nhất, trong Long Trảo Thủ không có chiêu thức mà chỉ có thế, bao gồm Đào Hư, Bổ Phong, Nã Vân, Thủ Khuyết, Bão Tàn cùng Tróc Ảnh.
Vô Song cũng không biết rõ Long Trảo Thủ hay đúng hơn hắn còn chưa từng được ai dậy tuy nhiên ai bảo hắn có Tiểu Vô Tướng Công lại thêm trăm chiêu ngạnh kháng cùng Kiều Phong cũng quá đủ để Vô Song coi như nắm rõ môn trảo pháp này.
Vô Song phát lực đương nhiên Kiều Phong cũng phát lực, cổ tay hắn mạnh mẽ giật lại đồng thời một tay kia đánh ra hơn nữa không ngờ lại là chỉ pháp.
Kiều Phong rõ hơn ai hết Long Trảo Thủ giống với một cái hàm rồng vậy, một khi đã bắt được đối phương thì rất khó để thoát ra hơn nữa thân thể của Vô Song phi thường cường hãn, Kiều Phong nhất thời cũng không tự tin mình có thể chỉ dùng kình lực mà thoát ra, vì vậy hắn liền lựa chọn lấy công làm thủ.
“Hàng Long Thập Bát Chưởng – Ly Sương Băng Chí”.
Một chỉ điểm ra, một chỉ này đi ngược lại với đạo lý chí dương chí cương của Hàng Long Thập Bát Chưởng, một chỉ này vậy mà lại ôn nhuận như băng, nhẹ nhàng như làn gió bất quá cho dù là thế Vô Song cũng không dám coi thường, hắn có thể cảm nhận được Ly Sương Băng Chí đáng sợ như thế nào.
Ly Sương Băng Chí nhìn kiểu gì cũng ra âm nhu võ học bất quá nếu nhìn vào đó mà suy đoán thì tuyệt đối sẽ rất thảm, bản thân Ly Sương Băng Chí là một loại ‘dị’ chỉ pháp, nén toàn bộ chí dương chí cương lực lượng lại biến nó thành hư vô, bên ngoài tưởng như mềm yếu vô lực nhưng chỉ cần xuất chỉ ra thì liền xuất ra một loại lực lượng bạo tạc kinh hãi thế tục.
Vô Song bản thân cực kỳ mẫn cảm với âm nhu khí tức vì vậy hắn cũng có thể nhận ra Ly Sương Băng Chí lợi hại, nhận ra sự nguy hiểm của loại võ công này.
Chỉ pháp của Kiều Phong đánh xuống, hắn vốn muốn lấy công làm thủ, nhận ra một điểm này Vô Song cũng không lùi lại, cũng chẳng chọn cường ngạnh cản một chỉ của Kiều Phong, chỉ thấy cổ tay Vô Song lóe lên một vật sáng, trong tay hắn vậy mà xuất hiện một cây ngân châm toàn bộ màu trắng mang cho người khác một cảm giác đáng sợ vô cùng.
Nắm lấy vũ khí trong hai ngón tay, Vô Song không lùi mà tiến, Quỷ Ảnh thân pháp một lần nữa được vận dụng đồng thời hắn rốt cuộc một lần nữa lại đụng tới Quỳ Hoa Bảo Điển.
“Quỳ Hoa Ti Triển”.
Cánh tay của Vô Song đột nhiên trở nên nhanh đến cực hạn, cây ngân châm kia hướng thẳng về phía đôi mắt của Kiểu Phong, dính một chiêu Ly Sương Băng Chí của đối phương bản thân Vô Song chắc chắn không chết được nhưng nếu cây ngân châm này đâm đến trước, Kiều Phong chết chắc.
Kiều Phong cũng không hổ là một đời thần võ, cảm giác lực cùng khả năng phản ứng đáng sợ đến cùng cực, chỉ thấy hắn dẫm mạnh một chân xuống làm trụ, cả người rung lên sau đó cái cổ ngửa về phía sau, Kiều Phong vậy mà lấy hai hàm răng cắn chặt lấy cây ngân châm của Vô Song, so về tốc độ ra chiêu, Kiều Phong đúng là không so được.
Ly Sương Băng Chí chưa đánh ra liền đã phải thu lại, tất nhiên cũng chẳng có bao nhiêu uy lực, một chỉ kia cũng không còn đáng sợ nữa đồng thời một chỉ này vậy mà cũng không có điểm trúng Vô Song.
Thân hình Vô Song một lần nữa hạ thấp trọng tâm, hắn lướt về phía sau Kiều Phong, hai cánh tay dang rộng ra hai bên, trong tay cầm lấy hai cây ngân châm khác hướng thẳng về thái dương của Kiều Phong.
Tay phải của Kiều Phong đã được buông ra, tay trái thì vừa đánh trượt Vô Song, hai hàm răng vẫn cắn chặt cây ngân châm kia, hắn gần như không thể nào mà phản ứng kịp với thân pháp của Vô Song nhưng Vô Song cũng không để ý một việc... Kiều Phong vốn đang dùng một chân làm trụ.
Thân hình Kiều Phong cứ ngỡ đã bị Vô Song khóa chết thì đột nhiên hắn quay ngoắt lại cũng bằng một tốc độ không tưởng, chân sau đạp thẳng về phía trước, theo động tác này một tiếng long ngâm lại tiếp tục vang lên.
“Hàng Long Thập Bát Chưởng – Thần Long Bài Vỹ”
Kiều Phong không ngờ đi sau mà đến trước, hắn dùng nội lực kinh người làm điểm tựa mà mạnh mẽ nghịch chuyển, một cước này sút thẳng vào ngực Vô Song, đạp bay Vô Song ra.
Vô Song bị đạp trúng ngực chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bên trong gần như xuất hiện tình trạng xuất huyết, xương ngực hắn vang lên từng tiếng răng rắc, hai hàm răng cắn chặt vào nhai, hai ngón tay của Vô Song vẫn búng ra hai cây ngân châm.
Kiều Phong cũng không ngờ Vô Song có thể tiếp tục phóng ra ám khí, hắn đang ở trên không trung căn bản không thể cựa quậy được, cũng đành đưa một tay ra mạnh mẽ ngạnh kháng ám khí bay tới.
Khi Kiều Phong hạ chân xuống đất, cánh tay phải của hắn đã xuất hiện hai vết thủng cực kỳ đáng sợ, nguyên hai cây ngân châm cắm phập vào cánh tay của Kiều Phong, tất nhiên vết thương cỡ này còn lâu mới đủ sức ảnh hưởng tới Kiều Phong.
Kiều Phong vốn muốn rút hai cây ngân châm của Vô Song ra đột nhiên ánh mắt mở lớn, hắn rõ ràng biết lực đạo một cước kia, hắn cũng biết mình có thể dễ dàng đạp bay Vô Song đi nhưng Vô Song rõ ràng không có bị đá bay xa như hắn tưởng tượng, thân hình cực kỳ vô lý mà bắn ngược về phía Kiều Phong.
Kiều Phong cũng không phải ‘gà mờ’, hắn lập tức nhận ra trên cánh tay của mình đã bị vô hình tơ bám lên, căn bản không kịp loại bỏ thứ vô hình tơ kia thì Vô Song đã đến, bàn tay mạnh mẽ xuất chưởng.
“Hàn Băng Chưởng”.
Một chưởng này không có Đại Bi Phú làm trợ lực, một chưởng này chỉ có đơn thuần mang theo hàn băng lực lượng lập tức đánh bay Kiều Phong đi, lần này Kiều Phong cũng phun ra một ngụm nghịch huyết, hắn đã cảm thấy hàn khí xâm thực vào cơ thể, hàn khí lần này trực tiếp khóa đi kinh mạch của Kiều Phong, hắn kể cả có Tiên Thiên Chí Dương Thể thì cũng không phải muốn phá là phá.
Vô Song một chiêu đắc thủ, thân hình như bay mà tới, ánh mắt trở nên cực độ lạnh lùng hơn nữa trong mắt hắn còn mang theo hai tia sát khí.
Kiều Phong thấy vậy liền cười lớn, một tay mở lớn đưa về phía trước, cũng không cần đợi hàn khí bị dương khí trong người hắn triệt tiêu, Kiều Phong vậy mà một đường tiếp tục tiến tới.
Vô Song một lần nữa sử dụng Hàn Băng Chưởng mà đánh tới nhưng lần này khi mà Kiều Phong đã có phòng bị hắn căn bản không thể mắc thêm sai lầm, cánh tay mở lớn không ngờ mang theo cả hấp lực, cái hấp lực kia trực tiếp làm một chưởng của Vô Song gần như bị lệch đi, ngay lúc này một chân Kiều Phong dẫm xuống đất, cả người quay ngược lại.
“Hàng Long Thập Bát Chưởng – Kiến Long Tại Điền”.
Đây chính là chiêu phản thủ làm công của Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Một chiêu này vừa phá bỏ thế công của Vô Song vừa khiến Kiều Phong có cơ hội xuất quyền, cánh tay hắn mạnh mẽ đưa ra một quyền nện thẳng vào ngực Vô Song, ánh mắt mang theo rực lửa chiến ý.
Vô Song đương nhiên không thể đơn giản dính chiêu kia, khi quyền phong ập đến chỉ thấy một chân Vô Song chạm xuống đất, thay vì mạnh mẽ như Kiều Phong thì Vô Song lại lướt nhẹ trên mặt đất, cả người cúi gập lại như một nhà trượt băng nghệ thuật, cứ như vậy mà tách rời Kiều Phong một khoảng.
Một lần nữa hai người tách nhau ra nhưng... lần này Vô Song chỉ có thể cười khổ.
Kiều Phong thật ra bị thương nặng hơn Vô Song nhiều nhưng không hiểu sao hắn chiến ý càng ngày càng cường, nội tức càng ngày càng no đủ, nội lực tuy có hư hao rất nhiều nhưng căn bản chưa hề khô cạn đồng thời khí thế của Kiều Phong càng đánh lại càng trở nên mạnh mẽ hơn, càng đánh càng cho người khác một áp lực kinh khủng.
Về phần Vô Song thì sao?, nội lực của hắn tất nhiên còn lâu mới cạn nhưng kinh mạch của hắn thì bị thương tổn không hề nhẹ, nếu không phải Đại Bi Phú phản phệ thì sao Vô Song lại chỉ có thể dùng Hàn Băng Chưởng?.
Có lẽ Vô Song cũng không nhận ra... kẻ trước mặt hắn cực kỳ cực kỳ biến thái.
Kiều Phong biến thái bởi hắn không chỉ là Tiên Thiên Chí Dương Thể, hắn cũng như Vô Song, người mang theo hai loại thể chất... thậm chí càng nhiều.
So với Vô Song thì cũng không đúng, Thần Võ như Kiều Phong phải so với phụ thân của Vô Song... Lệ Thương Thiên mới đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.