Cực Võ

Chương 136: Số trời đã định (2)




Cảm giác là một thứ hư vô mờ mịt, chẳng ai chứng minh được nhưng mà Vô Song nguyện ý tin, vậy là đủ rồi.
Con thuyền nhỏ di chuyển trên biển, lặng lẽ cưỡi lên những con sóng mà tiến về phía trước để rồi khi bình minh lên.. Vô Song từ trong trạng thái tu luyện mở mắt, trong mắt hắn là đảo.
Đứng trên con thuyền nhỏ, Vô Song lần đầu sử dụng mái chèo, mang con thuyền cập bờ. 
Hòn đảo rất đẹp với bãi cát vàng trải dài tít tắp cùng những rặng cây xanh ngút tầm mắt phía xa xa.
Hòn đảo này không giống như Bồng Lai, nó mới thật sự cho người ta một loại cảm giác nhẹ dịu và bình yên, nó mới thực sự... giống với Bồng Lai.
Số trời đã định, Vô Song nhất định sẽ tìm được Shogun.
Dĩ nhiên nói là số trời thật ra cũng không đúng, Vô Song đi theo cảm giác... thứ cảm giác ở sâu trong lòng Vô Song bởi vì sâu trong lòng Vô Song có một sinh vật đang dẫn đường cho hắn, một sinh vật cũng đang muốn tìm tới Shogun.
Từ lần đầu tiên đặt chân tới Shogun, Vô Song đã cảm thấy nơi này có gì đó đặc biệt nhưng không phải cảm giác như Bồng Lai.
Cũng như Bồng Lai thì Shogun là một hòn đảo không thể tìm ra, ít nhất theo lời Nobunaga là vậy.
Bồng Lai bị người đời phát hiện cũng là vì những kẻ ở Bồng Lai muốn vậy, nếu không cho dù là Tiêu Dao Tử tốn nhiều công sức như vậy cũng đâu thể tìm ra?. 
Thuở ban đầu, Bồng Lai vốn sẽ xuất hiện dưới hình dạng một cấm địa, ít nhất theo Nobunaga hiểu là vậy, tức là một vùng đất bất cứ kẻ nào đặt chân đến đều sẽ phải chết, đương nhiên nó sẽ phải thêm vào những yếu tố thần bí điển hình như Bồng Lai vài chục năm sẽ xuất hiện một lần chẳng hạn.
Sự việc này kéo dài đến khi Tiêu Dao Tử lên đảo gần như phá tan Bồng Lai dẫn đến việc những kẻ trên Bồng Lai không dám để nơi này xuất hiện nữa, cứ thế phong ấn Bồng Lai trong mắt thế gian, khiến cho không ai tìm được, mãi đến thời điểm này mới chịu để Bồng Lai hiện thế.
Cũng như Bồng Lai thì Shogun cũng là nơi không muốn thế nhân phát hiện chỉ là chính Nobunaga cũng không biết Shogun rốt cuộc cất chứa bí mật gì, Nobunaga chỉ biết tại Shogun là nơi đặt một trong Tam Chủng Thần Khí – Bát Chỉ Kính.
Tam Chủng Thần Khí của Phù Tang hiện tại đã không còn nằm trong tay người Phù Tang nữa, nó đã bị đánh cấp từ khoảng 300 năm trước, đây chính là nỗi nhục của Phù Tang đồng thời vì sự biến mất của Tam Chủng Thần Khí khiến cho trong mắt các lãnh chúa thì uy danh của Thiên Hoàng không còn được như xưa, cũng vì uy danh Thiên Hoàng không còn được như xưa mới là tiền đề cho thời Chiến Quốc nổ ra.
Nobunaga nói cho Vô Song, Bát Chỉ Kính ở Shogun còn Thảo Thế Kiếm ở trong Thạch Thành, về phần vật cuối cùng – Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc thì Nobunaga không rõ ở đâu.
Vô Song đến Shogun là vì Bát Chỉ Kính đồng thời cũng muốn biết tại Shogun đang che đi cái bí mật gì.
Đương nhiên Vô Song hiện tại không rõ Tam Chủng Thần Khí có tác dụng gì cả, Nobunaga bảo hắn tìm thì hắn sẽ đi tìm, về phần tại sao nhất định phải mang Bát Chỉ Kính về Phù Tang thì Vô Song không biết, điều này Nobunaga không nói nhưng trên đời này không phải cái gì nói ra cũng tốt, thế gian này có những thứ tốt nhất vẫn nên tự tìm hiểu.
Shogun thực sự rất đẹp, rất yên bình.
Vô Song mang con thuyền gỗ cất trong một cánh rừng gần sát bờ biển sau đó bắt đầu đi khám phá cái nơi gọi là Shogun này.
Khác với Bồng Lai, tại Shogun thì thảm thực vật hết sức bình thường, Vô Song nhận ra được rất nhiều loại thực vật tồn tại, điển hình là những rặng dừa thậm chí Vô Song còn tự mình hái một quả dừa xuống, cái mùi thơm nhẹ dịu, cái cảm giác thanh ngọt nơi cổ họng cùng tươi mát chạy khắp cơ thể thì tuyệt đối chẳng thể nhầm được.
Thực vật ở Shogun tuyệt đối bình thường hoặc ít nhất tạm thời là thế.
Vô Song cứ đi, đi mãi sau đó bắt đầu thấy động vật ở Shogun, những sinh vật hoàn toàn bình thường đến không thể bình thường hơn.
Không chỉ thực vật, động vật mà còn côn trùng, đất, nước, không khí... tất cả những gì Vô Song có thể thấy thì đều bình thường.
Vô Song mộ đường chậm rãi mà đi, chậm rãi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cái cảm giác mà Shogun cho Vô Song thực sự yên bình đến lạ.
Tốc độ của Vô Song không nhanh, hắn đi từ sáng sớm tinh mơ đến tận gần giữa trưa thì phát hiện ra một ngọn núi, lúc này Vô Song mới đẩy nhanh tốc độ mà leo lên ngọn núi này hơn nữa ngọn núi này cũng không cao, so ra kém cả Tử Ngọc Sơn chứ đừng nói Nga Mi Sơn hay Chung Nam Sơn.
Leo lên ngọn núi... sau đó Vô Song mới bắt đầu hơi giật mình về cảnh vật bên dưới.
Bên dưới là một thung lũng đầy hoa, đẹp đến không sao kể xiết.
Bốn mặt bao quanh thung lũng đều là núi, gần như muốn ngăn cách cái thung lũng toàn hoa này với cả thiên địa vậy.
Dĩ nhiên điểm đặc biệt nhất ở đây là chỗ này không có nước, không có sông.
Từ vị trí của Vô Song mang tầm mắt ra xa tuyệt không nhìn thấy sông hay kể cả suối tồn tại, ánh mắt của Vô Song không thể nhìn rõ tất cả mọi vật được nhưng mà cái thung lũng hoa này cũng không lớn, nó chỉ như đại điện của Trùng Dương Cung là cùng.
Vô Song cũng không dùng nhiều thời gian quan sát lắm, hắn rốt cuộc đi xuống cánh đồng hoa.
Xung quanh thung lũng này đều là núi đồng thời từ đỉnh núi đi xuống cánh đồng hoa thì đều có đường mòn dẫn xuống, con đường mòn này kéo thẳng xuyên qua cánh đồng hoa như muốn người khác không dẫm lên chúng vậy.
Vô Song cũng không phải kẻ không biết thưởng thức cái đẹp, nếu không là vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ lịch sự đi trên con đường mòn này, cứ thế theo con đường mòn Vô Song đi xuyên qua cánh đồng hoa, hắn muốn biết con đường mòn dẫn đến đâu.
Vì cánh đồng hoa không lớn nên rất nhanh Vô Song đi đến điểm cuối của cái con đường này, trước mặt Vô Song là một ngôi mộ lớn với mái hình vòm, trên mặt đất xung quanh ngôi mộ này toàn hoa là hoa, màu sắc đủ cả, dĩ nhiên Vô Song thì chỉ nhận ra đây là hoa chứ không thể phân định xem rốt cuộc là loại hoa gì, hắn không phải Hoa Si tỷ tỷ để mà yêu hoa, hiểu hoa, thưởng hoa.
Con đường mòn chỉ dẫn đến sát ngôi mộ thì không tiếp tục kéo dài nữa đồng thời từ chỗ Vô Song đứng hắn có thể thấy vài con đường mòn nữa cũng dẫn tới đây, những con đường từ các phương khác đổ về tạo thành một đường tròn bao quanh lấy lăng mộ.
Mộ này là mộ của ai?.
Cái này tạm thời Vô Song không biết, Vô Song cũng không có tiến lên mà khoanh chân ngồi xuống, hắn đang suy nghĩ.
Không cần biết thế nào, chủ nhân của Shogun hoặc... chủ nhân của ngôi mộ này thích hoa.
Từ sự sắp xếp an tĩnh của tất cả mọi thứ lúc trước đến những con đường mòn này, toàn bộ đều thể hiện ra rằng... chủ nhân ngôi mộ không thích người khác dẫm đạp lên hoa vì vậy một lần nữa Vô Song tôn trọng sở thích của người này, hắn nhấc chân lên đạp xuống một khóm hoa nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Vô Song lăng không mà đứng rồi từng bước đi về phía ngôi mộ, hắn không thương tổn cho dù chỉ một đóa hoa.
Bước qua hết những bông hoa xung quanh, chân Vô Song rốt cuộc đạp xuống một mảnh đất trống, một mảnh đất không hề có hoa cỏ.
Tại mảnh đất này có một tảng đá phủ đầy rêu xanh, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tuy nhiên bên trên lại có chữ viết.
"Mộ Ngu Trà? ".
Đọc dòng chữ trên tảng đá bản thân Vô Song hơi khó hiểu, hắn không biết Ngu Trà là ai nhưng có thể đoán được đây là nữ.
Nhắc đến nữ nhân... lại có cái họ tương tự thì trái lại Vô Song nghĩ tới một người, một đại mỹ nhân trong lịch sử Trung Quốc, nàng gọi Ngu Cơ.
Dĩ nhiên Ngu Cơ cùng Ngu Trà có phải là một người hay không thì Vô Song không biết được.
Hiện tại Vô Song chỉ biết hai vấn đề, vấn đề đầu tiên cả cái đảo Shogun này có một đại trận pháp, một đại trận pháp không thuộc về thế giới này, trận pháp lấy mộ của Ngu Trà làm trung tâm, làm mắt trận.
Cả hòn đảo Shogun này đều bị trận pháp ảnh hưởng dẫn tới việc... toàn bộ mọi thứ đều chịu tác động, đều sẽ phát triển theo hướng.. mà chủ nhân trận pháp muốn.
Vấn đề thứ hai là chữ viết trên tảng đá này, chữ viết của nó rõ mồn một đồng thời chỉ mấy chữ thôi nhưng ma khí... có thể xung thiên.
"Ngu mỹ nhân sống vào thời hậu Tần...".
Vô Song đứng trước mộ Ngu Trà mà nói một câu, dĩ nhiên hắn hiện tại không rõ Ngu Trà là ai, Ngu mỹ nhân mà hắn nói là Ngu Cơ.
Đứng lặng trước lăng mộ này hàng giờ, đến khi mặt trời bắt đầu lặn... Vô Song mới một lần nữa mở miệng.
"Ngu mỹ nhân, làm phiền rồi ".
Câu đầu tiên mà Vô Song nói không phải để chỉ Ngu Trà nhưng câu thứ hai Vô Song nói thì đúng là để chỉ nàng.
Có thể khiến người khác vì mình tạo ra một đại thủ bút thế này, Ngu Trà hoàn toàn xứng để được gọi là Ngu mỹ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.