Cực Võ

Chương 121: Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân?




Tòa tửu lâu mà đám người Vô Song chọn ở tổng cộng có 3 tầng, tầng trên cùng là gian phòng cho khách trọ về phần hai tầng dưới là tầng cho khách nhân bình thường, hai người Vô Song cùng Hoàng Dung đi theo Quách Tĩnh một đường xuống thẳng tần thứ hai.
Tầng thứ hai so với tầng thứ nhất thì giá bàn đương nhiên cao hơn đồng thời cũng ưu nhã cùng yên tĩnh hơn một chút, cách giữa mỗi bàn với nhau thậm chí còn có một bức vách ngăn, góc nhìn từ cửa sổ cũng rất đẹp nhìn thẳng ra phía con sông nhỏ bên ngoài, con sông chạy dọc trong thành Yến Kinh.
Quả như Vô Song đã đoán từ trước, Quách Tĩnh rốt cuộc dẫn hai người Vô Song đến gặp mặt một lão đạo sĩ già nua, trang phục lão đạo sĩ này mặc chính là của Toàn Chân Giáo đồng thời từ khuôn mặt mà xem đây là một vị lão nhân đức cao vọng trọng, trong Toàn Chân Thất Tử có lẽ ngoại trừ Mã Ngọc thì không còn ai khác nữa.
“Mã đạo trưởng, Tĩnh nhi xin bái kiến đạo trưởng”.
Quách Tĩnh vừa bước đến trước bàn Mã Ngọc hai tay lập tức ôm quyền cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ thành kính, đối với người như Quách Tĩnh mà nói thì Mã Ngọc tuyệt đối là tiền bối đức cao vọng trọng, là đại cao thủ trong thiên hạ.
Mã Ngọc nhìn thấy Quách Tĩnh bước đến liền mỉm cười hiền từ, trong mắt có một tia nhu hòa, Mã Ngọc thật sự rất thích tiểu tử thành thật kia.
“Ha ha, tiểu tử ngốc nhà ngươi không ngờ cũng đến Trung Nguyên rồi hơn nữa võ công lại tịnh tiến không ít, quả thực là đáng mừng đáng mừng”.
Mã Ngọc là một đại tông sư cao thủ, so với Hắc Vô Tà của Hắc Phong Trai còn mạnh hơn một cái cấp bậc, với thực lực của Mã Ngọc đương nhiên nhận ra Quách TĨnh bước vào tửu điếm còn trước khi cả Quách Tĩnh nhìn thấy hắn, khi Vô Song cùng Hoàng Dung đi chọn phòng chính Mã Ngọc đã chủ động chào hỏi Quách Tĩnh.
Mã Ngọc sau khi khen ngợi Quách Tĩnh một câu liền nhìn sang hai người Vô Song cùng Hoàng Dung, sau đó trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc.
Hoàng Dung thì không cần nói, dung mạo của nàng không dám nhận là đệ nhất thiên hạ nhưng tuyệt đối cũng là tuyệt thế mỹ nữ, cho dù Mã Ngọc thân là đạo trưởng, là người tu đạo thì với dung mạo của Hoàng Dung vẫn mang theo một tia cảm khái, nữ tử có thể so sánh dung mạo với Hoàng Dung thiên hạ này tuyệt đối không nhiều.
Mã Ngọc sau khi nhìn Hoàng Dung xong thì rất nhanh đưa mắt về phía Vô Song, khi ánh mắt của ông ta nhìn sang Vô Song mới cảm thấy bất ngờ, đầu tiên Vô Song rõ ràng đang đeo mặt nạ che mặt, Mã Ngọc không có cách nào nhận ra được dung mạo của Vô Song, ấn tượng duy nhất của Mã Ngọc về Vô Song chỉ là một chữ ‘trắng’.
Tóc trắng, trang phục cũng mang theo một màu trắng đồng thời làn da cũng trắng như bạch ngọc vậy, khi nhìn vào Vô Song thậm chí Mã Ngọc còn cảm nhận được từng tia từng tia hàn khí rất rõ đang ảnh hưởng đến chính bản thân ông ta.
Mã Ngọc cũng không hổ là đạo sĩ, khả năng giữ bình tĩnh của Mã Ngọc thật sự rất cao lại thêm việc ông vốn là người thanh tâm quả dục, đối với Vô Song cùng Hoàng Dung đứng đó hai mắt Mã Ngọc khẽ sáng lên sau đó mỉm cười.
“Tĩnh nhi, đây là bằng hữu của ngươi?, rất không tệ, rất không tệ”.
Thấy Mã Ngọc tấm tắc khen ngợi Vô Song cùng Hoàng Dung trên khuôn mặt của Quách Tĩnh cũng xuất hiện một nụ cười sáng lạn, hắn vừa muốn quay người lại giới thiệu hai người Hoàng Dung cùng Vô Song cho Mã Ngọc thì Hoàng Dung càng nhanh hơn hắn một bước, đối với Mã Ngọc hơi hơi cúi đầu.
“Vãn bối Hoàng Dung tham kiến Đan Dương Tử tiền bối”.
Câu nói này của Hoàng Dung làm Mã Ngọc hơi hơi bất ngờ sau đó mỉm cười.
“Nga, tiểu cô nương ngươi dĩ nhiên nhận ra lão phu?”.
Hoàng Dung đối với Mã Ngọc chỉ đơn giản mỉm cười, nàng thân là con gái của Đông Tà – Hoàng Dược Sư thì tuyệt đối chẳng xa lạ gì với đám người Toàn Chân Giáo, là người mặc đạo bào của Toàn Chân Giáo, tay cầm phất trần đồng thời Quách Tĩnh còn gọi là Mã đạo trưởng, người này không phải Mã Ngọc còn có thể là ai?.
“Vâng, tiểu nữ từng nghe phụ thân nói về Toàn Chân Thất Tử lại nghe Tĩnh ca ca nói tiền bối họ Mã liền từ đó đoán ra tiền bối chính là đại danh đỉnh đỉnh Đan Dương Tử - Mã Ngọc”.
Nếu đây là Hoàng Dung trong nguyên tác nàng sẽ không nói thẳng ra thân phận của Mã Ngọc bởi Toàn Chân Giáo cùng người Đào Hoa Đảo cũng chẳng mấy thân thiết với nhau, cả nàng và cha nàng đều không quá thích đám đạo sỹ của Toàn Chân Giáo tuy nhiên lúc này lại khác, ai bảo sau lưng nàng là Vô Song đây?, nàng quả thực không lo nghĩ về việc Toàn Chân Giáo – Mã Ngọc sẽ gây khó dễ cho nàng, cho dù Mã Ngọc muốn thì cũng không có cách nào làm nổi.
Mã Ngọc lần này nghe Hoàng Dung nói ánh mắt liền lóe lên, một tay đưa ra vuốt bộ râu dài cảu mình, ánh mắt dần dần chuyển thành hiền hòa.

“Hóa ra là con của cố nhân, không biết phụ thân trong miệng tiểu cô nương rốt cuộc là vị cố nhân nào của lão phu?”.
Hoàng Dung đang định trả lời Mã Ngọc thì đột nhiên cảm thấy không đúng, cánh tay của nàng dĩ nhiên bị kéo lại về phía sau, thân thể nàng trong vô thức cũng lùi lại phía sau, vừa vặn bị Vô Song chắn trước người.
Hoàng Dung là người thông minh cỡ nào?, nàng nhìn hành động này của Vô Song liền lập tức nhận ra có gì đó không ổn, ánh mắt của Vô Song lúc này phi thường nghiêm túc, ánh mắt cứ như lâm đại địch vậy.
Hoàng Dung không xa lạ gì ánh mắt này của Vô Song, đây là ánh mắt mà ngày đó trên Dã Tam Pha bản thân Vô Song gặp phải Lý Thu Thủy cùng Tây Độc – Âu Dương Phong.
Mã Ngọc hay Quách Tĩnh tuyệt đối không hiểu được hành động của Vô Song, Quách Tĩnh bản thân đứng nghệt ra quay đầu nhìn về phía Vô Song cùng Hoàng Dung về phần Mã Ngọc lại trực tiếp lặng đi, sau đó thân thể Mã Ngọc hơi hơi rùng mình một chút.
Ánh mắt của Vô Song rõ ràng không có nhìn về phía Mã Ngọc, chiếc bàn mà Mã Ngọc ngồi... rõ ràng có hai tách trà... hay nói đúng hơn chiếc bàn mà Mã Ngọc ngồi dĩ nhiên có thêm một người đang ngồi đối diện với ông ta.
Người này thực sự phi thường quỷ dị, cho dù là Hoàng Dung hay Quách Tĩnh khi bước vào đây liền căn bản không phát hiện ra người này, người này chỉ cần ngồi đó nhưng như hòa với thiên địa đại thế, như biến bản thân thành vô hình vậy, loại nhân vật này làm Vô Song lập tức nghĩ đến hai chữ ‘Ngũ Đế’.
Theo lời Lý Thu Thủy hay Hoàng Dung thì cả hai người cực kỳ chắc chắn thiên hạ này mạnh nhất là ngũ tuyệt nhưng nếu chỉ là ngũ tuyệt sao có thể có người kinh khủng như vậy tồn tại?, hòa bản thân vào thiên địa đại thế, biến bản thân trở thành vô hình giữa thiên địa, trên người có một loại khí tràng phi thường cường đại, cường đại đến mức Vô Song chỉ có thể cảm nhận được người này tồn tại nhưng cũng khó lòng mà nhìn ra dung mạo đối phương.
Cái loại thực lực này Vô Song mới chỉ thấy trên người Vô Hà Tử mà thôi.
Mã Ngọc đương nhiên cũng biết sự hiện diện của người này dù sao cả hai người vốn là đi cùng nhau, Mã Ngọc cũng hoàn toàn tự tin đám tiểu bối trẻ tuổi kia căn bản không có cách nào nhận ra người này tồn tại bởi cho dù là Mã Ngọc cũng không có cách nào cảm nhận được, chỉ cần người này muốn thì rất ít người có thể nhận ra sự tồn tại của hắn.
Mã Ngọc đánh chết cũng không ngờ người này lại bị một tiểu bối ‘cảm nhận ‘ ra?.
.......
Người ngồi cùng Mã Ngọc lúc này cũng bất ngờ vì bị Vô Song nhận thấy, hắn ta thản nhiên nâng tách trà nhỏ lên nhẹ nhấp một ngụm rồi chậm rãi lại đặt xuống, khí tràng trong người phút chốc đều như tan biến, lộ ra một thân trang phục đạo gia cùng một thân hình tương đối cao lớn.
Khi người này lộ diện cả Hoàng Dung hay Quách Tĩnh đều cảm thấy kinh hãi, khi hắn có khí tràng tại thân hai người tuyệt không thể phát hiện ra nhưng khi khí tràng rút đi, khi thân hình người này hiện ra thì cả hai trong đầu đều có một loại cảm giác vi diệu.
Rõ ràng người này lúc trước không có trong phòng bởi không ai có thể cảm nhận ra nhưng khi người này hiện ra lại cho kẻ khác có một loại suy nghĩ ‘đương nhiên là vậy’ – ‘là tại ta không quan sát kỹ, người kia đương nhiên đã ngồi đây từ trước’, loại suy nghĩ này rất hoang đường nhưng thật sự tồn tại.
Đây là một nam nhân áo bào ngoài thuần một màu trắng, áo bên trong màu xanh nhạt, trên người có dấu hiệu thái cực của đạo gia, thân hình cao khoảng 1m8, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt sắc nét đến từng góc cạnh, mái tóc đen dài búi cao phần đầu xõa ở phần dưới, từng động tác từng cử chỉ đều như hợp nhất với thiên địa đại thế, đây là một tồn tại cực kỳ kinh khủng, quan trọng hơn dung mạo của người này... có lẽ chỉ như một nam tử 20 tuổi mà thôi.
“Có thể nhận ra ta, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ này trẻ tuổi chỉ sợ không ai vượt qua được người đi ”.
Giọng nói của người này vang lên, giọng nói thực sự rất bình thản đồng thời làm cho người khác một loại cảm giác thoải mái, một loại cảm giác dễ dàng đi vào nhân tâm.
Nhìn nam tử gần như phải dùng từ ‘hoàn mỹ’ trước mặt này, Vô Song trong đầu đột nhiên hiện ra ba chữ ‘Vương Trùng Dương’.
Ngoại trừ vị tổ sư của Toàn Chân Giáo ra thì Vô Song tuyệt đối không nghĩ ra ai thích hợp hơn, người đứng đầu trong thiên hạ ngũ tuyệt – Trung Thần Thông – Vương Trùng Dương.
Vô Song không biết tại sao Vương Trùng Dương còn sống, đây tuyệt đối là việc nằm ngoài nhận thức của Vô Song, thiên hạ này có rất nhiều người biết Vương Trùng Dương đã chết đồng thời cũng có một số người biết Vương Trùng Dương vẫn còn tồn tại nơi thế gian chỉ là số ít người này không bao gồm Vô Song mà thôi.
Trong tiểu thuyết Kim Dung có một loại mặc định, nhân vật nào càng không xuất hiện, càng được miêu tả lại bằng từ ngữ của nhân vật khác thì lại càng mạnh và với cái mặc định đó thì trước mặt Vô Song tuyệt đối là một nhân vật cực mạnh, chỉ từ khí tràng mà xem Vương Trùng Dương còn mạnh hơn cả Lý Thu Thủy.
Trong lòng Vô Song lúc này cũng bắt đầu có dự đoán đại khái, có lẽ trong Tiêu Dao Tam Lão ngoại trừ Thiên Sơn Đồng Mỗ ra thì không ai có thể làm đối thủ của người trước mặt thậm chí còn phải là Thiên Sơn Đồng Mỗ sau khi thành công trải qua tam chuyển của Duy Ngã Độc Tôn Công thì mới có hy vọng so sánh với nam nhân trước mặt.
Vô Song cũng không cảm thấy vui vẻ mấy với lời khen của Vương Trùng Dương, trong lòng hắn trái lại chỉ có áp lực, việc Vương Trùng Dương còn sống đã là một bước lệch quá lớn trong cái thế giới này rồi, liệu sau này hắn có còn gặp nhân vật nào tưởng như đã chết lại đội mồ sống lại nữa không?.
“Vô Song tham kiến tiền bối, đa ta tiền bối ngợi khen “.
Vương Trùng Dương chậm rãi gật đầu, đối với một nhân vật như ông ta mà nói, việc chịu liếc nhìn một hậu bối như Vô Song đã là hiếm có, chí ít từ đầu đến cuối Vương Trùng Dương vẫn chưa nhìn Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh lấy một lần.
Cũng chẳng biết Vương Trùng Dương nghĩ gì, khi ông ta đang nâng chén trà lên đột nhiên khựng lại một chút, ánh mắt hơi hơi quay ra nhìn Hoàng Dung sau đó lại nhìn Vô Song rồi phá lên cười.
“Ngươi là con gái của A Phùng đúng không?, già rồi già rồi, đến cả con gái của cố nhân cũng không nhận ra, chẳng trách ngươi nhìn một cái liền có thể nhận ra Mã Ngọc, Hoàng lão tà có khỏe hay không?”.
Vương Trùng Dương đối với tư chất của Vô Song vẫn vô cùng lãnh đạm, ông ta chỉ khen ngợi một câu sau đó cũng không tiếp tục có bất cứ hành động nào khác tuy nhiên với Hoàng Dung lại khác, mấy chữ ‘’con gái cố nhân’ trong miệng Vương Trùng Dương lại biến thành một loại hoài niệm.
Hoàng Dung ánh mắt dại ra, nàng vốn nghĩ Lý Thu Thủy là nhân vật có trú nhan thuật cao nhất thiên hạ này rồi tuy nhiên nếu vị tiền bối trước mặt còn biết cả mẫu thân của nàng thì người này quả thật có trú nhan thuật kinh hãi thế tục hơn nữa từ giọng nói mà xem ra quan hệ của người này đối với cha mẹ nàng cũng tuyệt không cạn.
“Vãn bối Hoàng Dung ra mắt tiền bối, phụ thân của ta... phụ thân của ta vẫn khỏe chỉ là không biết tiền bối... là ai?”.
Vương Trùng Dương lần này hơi hơi nghĩ một chút, sau đó thản nhiên nói ra ba chữ.
“Ta họ Vương, tên Thiên Nhất, ngươi cứ gọi ta là Vương tiền bối là được, nếu đã là con gái cố nhân thì cũng không cần câu nệ tiểu tiết gì, ba người các ngươi cùng nhau ngồi xuống đây đi”.
Nghe Vương Trùng Dương nói vậy đương nhiên cả ba người Vô Song đều ngồi xuống bàn trà chỉ là không ngờ Mã Ngọc lại trực tiếp đứng lên, hơi hơi cung kính với Vương Trùng Dương sau đó rất nhanh rời đi.
Mã Ngọc đương nhiên hiểu ý Vương Trùng Dương, vị sư phụ này của mình chính là đang muốn hoài niệm lại những năm tháng xa xưa, muốn cùng những tiểu bối này nói chuyện trên trời dưới biển, Mã Ngọc ông ta... vốn không hợp với mấy câu chuyện này, không có cách nào tiếp lời sư phụ vì vậy cũng đành đứng lên đồng thời Mã Ngọc trước khi đi còn không quên nhẹ vỗ vai Quách Tĩnh đang ngồi đó ý bảo hắn yên tâm, ở trong ba người đúng là chỉ có Quách Tĩnh bồn chồn nhất.
Quách Tĩnh là người đi ít nhất, thấy ít nhất, hiểu biết cũng là ít nhất, lúc này thấy một nam tử từ dung mạo chỉ trạc tuổi mình lại vốn là một tiền bối không biết đã sống bao nhiêu năm tất nhiên chẳng cách nào bình tĩnh nổi.
Đừng nói là Quách Tĩnh cho dù là Vô Song cũng cảm thấy khó mà bình tĩnh, cái tên Vương Thiên Nhất này không phải là vị trưởng lão béo mập nơi Thiên ý Thành sao?, không biết đây có phải là cái tên Vương Trùng Dương tùy hứng sử dụng hay không?.
Nếu Vương Trùng Dương chọn bừa cái tên này thì cũng thôi đi bất quá nếu Vương Trùng Dương thật sự tên như vậy thì lại có chút vấn đề, ở thế giới này Vương Trùng Dương còn chưa có chết vậy ở thế giới cũ của Vô Song có khi nào Toàn Chân tổ sư cũng chưa có chết không?, nếu Vương Trùng Dương chưa có chết thì... liệu ông ta cùng Vương trưởng lão có quan hệ gì với nhau hay không?.
Nghĩ đến đây quả thật làm Vô Song hoang mang không thôi.
.......
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.