Cực Võ

Chương 108: Tiềm Long Đại Hội – Phượng Minh Cửu Thiên (1)




Mai Niệm Hoa ngàn tính vạn tính, cố gắng dùng lực lượng cùng uy tín của Phúc Uy Tiêu Cục đi tìm Hoàng Dung thì nàng lại không biết lúc này Hoàng Dung đã có mặt ở Hành Dương hơn nữa cũng không phải vừa mới đến.
Ba người nhóm Hoàng Dung tính đến hôm nay liền là ngày thứ ba xuất hiện ở Hành Dương tức là... chỉ sau sự kiện Long Đế tiến đánh Lệ Xuân Viện vèn vẹn 3 ngày.
Sự kiện Lệ Xuân Viện tại Hành Dương dĩ nhiên là sự kiện lớn gần như đục thủng trời nhưng mà với ba nữ tựa hồ không có gì đáng quan tâm dù sao bọn họ đều là nữ nhân, nữ nhân nào quan tâm chốn thanh lâu có việc gì xảy ra?.
Ba người đến Hành Dương cũng không phải ở trong khách sạn nào mà trực tiếp đến ở Lưu phủ của Lưu Chính Phong, cái này đương nhiên cũng phải cảm ơn mối quan hệ của Thủy gia cùng Lưu gia, bản thân Thủy Sanh thậm chí được Lưu Chính Phong cưng chiều như cháu gái, từ đó đối với bằng hữu của Thủy Sanh cũng đối xử cực tốt.
Lưu Chính Phong gia tài rất lớn, ông ta trực tiếp sắp xếp cho ba nữa một phòng rộng, ngày hôm nay khi mà Viên Tử Y đang nhắm mắt tu luyện còn Hoàng Dung đang đọc sách thì cửa phòng bên ngoài bất ngờ bị đẩy ra.
Thủy Sanh khuôn mặt dính lấm tấm mồ hôi, tóc tai dính trên mặt nhưng mà nàng cười rất đẹp cũng rất hưng phấn.
“Hai vị tỷ tỷ, mau mau ra ngoài mà xem, có đại hội tỷ võ “.
Nghe nàng nói vậy cả Viên Tử Y cùng Hoàng Dung đều nhìn nhau, trong mắt ngập tràn khó hiểu.
Viên Tử Y lúc này cũng không khỏi nói.
“Đại hội tỷ võ?, rốt cuộc là cái gì? “.
Thủy Sanh nghe tỷ tỷ hỏi liền chạy ra bàn uống một hớp nước rồi tươi cười mà đáp.
“Muội cũng không rõ nhưng mà có thật nhiều người trẻ tuổi tụ tập lại, nói là muốn... lấy tư cách nam phương thiên tài khiêu chiến bắc phương thiên tài”.
Cái khiêu chiến này đúng là rất nặng.
Sự kiện Lưu Chính Phong chậu vàng rửa tay gần như tụ tập hai giới nam – bắc tới đây, hơn nữa cũng không phải chỉ có mình nhóm ba nữ là đến sớm, các thế lực cũng đã tụ hội từ lâu.
Tụ hội lâu như vậy, bậc tiền bối cao nhân thì cũng thôi đi nhưng mà người trẻ tuổi sao có thể nhịn được, một chút ma sát liền sẽ nổ ra, ma sát vài ngày với nhau rốt cuộc liền có đại hội thiếu niên rồi.
Viên Tử Y nghe Thủy Sanh nói cái này nàng chỉ hơi nhếch miệng, bản thân nàng đúng là không quan tâm cho lắm.
Nói sao nhỉ?, tại nam phương có rất nhiều thế lực nhưng mà mạnh mẽ đáng để nàng nhớ tên cũng chỉ có vài nhà, Bát Quái Môn, Đại Đao Môn, Huyết Kiếm Môn, Vạn Thú Sơn Trang, Đường Môn cùng Mộ Dung Gia.
Tất cả những thế lực này đều không yếu nhưng mà chỉ xét thiên tài cùng thế hệ nàng còn chưa để vào mắt.
Viên Tử Y không quan tâm, Hoàng Dung cũng như vậy, nàng vẫn đang nghiền ngẫm một quyển kỳ thư, một quyển sách làm nàng cực kỳ thích thú.
Nàng lúc này đang đọc về lịch sử nhà Minh từ lập quốc đến thịnh thế rồi suy tàn thậm chí nếu không phải sách sử nhà Tống quá khó tìm kiếm thì nàng cũng muốn mượn Lưu Chính Phong nghiên cứu.
Đối với nàng, tranh đấu võ lâm nào so sánh được với mấy cái kiến thức này?.
Thủy Sanh thấy hai tỷ tỷ của mình không quan tâm liền phụng má lên, nàng tất nhiên không vui.
Thủy Sanh thật ra rất muốn lên đài nhưng mà không phải nàng muốn là được, lên đài tỷ võ yêu cầu rất cao chí ít nàng không nổi.
Nàng vốn muốn xem Viên tỷ tỷ lên đài quyết đấu dù sao Viên tỷ tỷ cũng là người phái Nga Mi hơn nữa là đại diện duy nhất của phái Nga Mi, nàng rất muốn xem thiên tài Nga Mi phái cùng thiên tài nam phương chiến đấu ra sao, đáng tiếc Viên tỷ tỷ của nàng không hứng thú.
Thủy Sanh hơi nhăn khuôn mặt xinh đẹp tuy nhiên vài giây sau nàng lại như nhớ ra cái gì đó không khỏi nói.
“Đúng rồi muội quên mất, người vô địch sẽ được tặng một con Cửu Mị Hồ nha “.
Ba chữ ‘Cửu Mị Hồ’ vừa vang lên, Viên Tử Y rốt cuộc ngồi thẳng sống lưng dậy, Hoàng Dung nhìn thấy biển cảm của Tử Y cũng bắt đầu buông sách xuống, ánh mắt tò mò nhìn về phía nàng.
Viên Tử Y cũng hước về Thủy Sanh mà hỏi.
“Cửu Mị Hồ?, muội có chắc là vật này hay không?, chẳng nhẽ là Vạn Thú Sơn Trang đứng ra tổ chức đại hội này? “.
Thủy Sanh gật đầu liên tục, tươi cười nói.
“Vâng là Cửu Mị Hồ, thiếu niên thiên tài đại hội lần này không phải Vạn Thú Sơn Trang đứng ra, muội nghe nói là do Vạn Thú Sơn Trang, Bát Quái Môn cùng Đường Môn cộng đồng chủ trì “.
Cửu Mị Hồ vật này rất quý, thế gian có những sinh vật như trùng vương đương nhiên cũng có Cửu Mị Hồ, máu của Cửu Mị Hồ liền là phụ thuốc hàng đầu trong thiên hạ đặc biệt là những loại thuốc mang theo âm hàn thuộc tính, Cửu Mị Hồ đối với y sư thậm chí được coi là tiên dược.
Viên Tử Y đương nhiên không phải y sư, nàng cũng không biết sử dụng Cửu Mị Hồ ra sao nhưng mà nàng biết Cửu Mị Hồ cực kỳ xinh đẹp, bản thân nàng... liền muốn đoạt ngôi vị quán quân rồi mang tặng... sư muội Vô Song.
Sư muội nàng là y sư cái này Tử Y dĩ nhiên biết.
Cửu Mị Hồ tuyệt đối là quà tặng thích hợp nhất cho nữ y sư, bất cứ một nữ y sư nào đều không thể từ chối sinh vật này.
5 năm không gặp mặt sư muội, còn món quà nào tốt hơn.
Đương nhiên Viên Tử Y cũng không đi một mình, nàng lại hướng về Hoàng Dung cười nói.
“Dung muội, bằng võ công của muội chẳng nhẽ không hứng thú thử một chút? “.
Hoàng Dung nghe vậy trong lòng cũng suy tính, sau đó không khỏi hỏi.
“Tử Y tỷ, ba môn phái kia có mạnh không? “.
Viên Tử Y không ngờ nàng lại hỏi vậy nhưng mà cũng gật đầu.
“Đương nhiên mạnh, là ba trong số ngũ đại phái của võ lâm nam phương, không coi thường được”.
Hoàng Dung nghe vậy nàng liền tự có suy nghĩ của mình.
Nàng còn không biết Cửu Mị Hồ là gì nhưng nếu vô địch có lẽ danh tiếng của nàng cũng vang xa đi?, Vô Song càng dễ tìm được tung tích của nàng đi?.
Ngoại trừ điểm này nàng còn chưa quên nơi đây toàn thiên tài tụ tập khắp các phương nam – bắc, nàng có thể làm quen thật nhiều người, từ chỗ bọn họ giúp nàng tìm kiếm tung tích của Vô Song tuyệt đối sẽ dễ hơn nàng tự đi tìm nhiều.
Bằng vào hai điểm này, nàng rốt cuộc gật đầu.
“Được, vậy muội cũng đến xem một chút, cái gì là Tiềm Long Đại Hội “.
- - - - - - -- - - - -
Hai nữ theo Thủy Sanh dẫn đường rất nhanh có thể nhìn thấy tại Hành Dương Thành từ bao giờ đã xuất hiện một võ đài lớn được dựng lên.
Võ đài này siêu lớn, chiếm chọn gần như toàn bộ khu vực quảng trường Hành Dương Thành, võ đài siêu lớn này được xây dựng cùng bốn võ đài sắp xếp lại với nhau.
Tam nữ không hiểu quá nhiều về Hành Dương Thành cùng chính cái thế giới bên ngoài kia căn bản không biết được việc... để có thể chiếm lấy một vùng rộng lớn như thế này tổ chức Thiếu Niên Đại Hội thì không phải là sức của ba phái kia có thể làm được.
Tam nữ cũng không quan sát thấy tại khu vực khách quý có một nữ tử toàn thân mặc sắc đỏ, dung mạo bị một tấm mạng che lại, một tay đang che cằm mười phần mị hoặc đang nhìn ra ngoài.
Nữ tử này gọi là Lý Thu Thủy.
Đương nhiên nàng là Lý Thu Thủy của cái thế giới này, đại hội này bản thân chính là do Ngô Tam Quế đứng sau thúc đẩy, tam đại phái chỉ là nghe lệnh mà làm.
Ngoại trừ điểm này ra còn có thể nhìn thấy một số thứ khác ví dụ như các đại phái tham dự.
Nam Phương có Bát Quái Môn, Đại Đao Môn, Huyết Kiếm Môn, Vạn Thú Sơn Trang cùng Đường Môn.
Bắc Phương có Toàn Chân, Cái Bang, Bắc Thiếu Lâm, Võ Đang cùng Tung Sơn.
Viên Tử Y đi tới nơi nhìn thấy cũng không khỏi nghi hoặc, thậm chí cảm thấy có chút... không hiểu gì cả.
Nàng là người Nga My Phái, nói trắng ra Nga My Phái tuy không mạnh bằng Cái Bang – Thiếu Lâm hay Võ Đang nhưng tuyệt đối mạnh hơn Toàn Chân cùng Tung Sơn nhiều, ấy vậy mà nàng không biết bất cứ tin gì cả?, thậm chí khi nàng đến nam phương sư phụ cũng không nói gì với nàng?, đây rốt cuộc là sao?.
Nàng có thể nhìn thấy trận kỳ môn phái, từ trận kỳ mà xem nàng biết thập đại môn phái từ hai phương nam – bắc này cũng không phải ngẫu nhiên mà đến chỉ sợ là có dự báo từ trước.
Việc thông báo từ trước vốn không phải cái gì xa lạ nhưng mà tại sao Nga My không nhận được tin?.
Nàng từ bên dưới thậm chí còn nhìn thấy cả người quen, trong trận doanh Võ Đang có Tống Thanh Thư, trận doanh Toàn Chân có Doãn Chí Bình, trận doanh Thiếu Lâm nàng không nhận ra ai, trận doanh Tung Sơn là một kẻ gọi là Tả Thiên Phong, cuối cùng trận daonh Cái Bang là Tô Xán.
Nói thật trong bốn người nàng nhận ra, chỉ có kẻ gọi là Tả Thiên Phong kia khiến nàng chú tâm, về phần ba người còn lại nàng chưa từng để vào mắt.
Lúc trước nàng đến Lưu phủ căn bản không ra ngoài, tính tình nàng là như vậy, nàng chỉ cầu cho sự kiện này xong nhanh một chút còn đi nhìn sư muội, nào có chút hào hứng gì thăm thú cảnh sắc Hành Dương?, thời gian thà nàng ngồi luyện công còn hơn.
Nàng lúc này cũng không thầm trách bản thân mình, nếu Thủy Sanh không thông báo cho nàng cùng Hoàng Dung chỉ sợ nàng còn bỏ qua cái sự kiện này.
Mắt đẹp chợt trở nên lạnh lùng.
Nga My là nhà của nàng, nàng lúc này đang cảm thấy có người đánh mặt Nga My Phái, nàng liền muốn vì Nga My Phái ra mặt.
Ở bên cạnh nàng, Thủy Sanh một mặt háo hức vô cùng, liên tục cười nói chỉ có một mình Hoàng Dung là nhận ra khí tức của Tủ Y tỷ tỷ thay đổi.
Viên Tử Y ban đầu có chút... tham gia làm vui nhưng hiện tại Hoàng Dung có thể thấy nàng thật sự rất nghiêm túc.
Hoàng Dung ánh mắt cũng khẽ chuyển, ánh mắt bao quát tất cả mọi người trong lòng cũng bắt đầu có dự định, nàng cảm thấy giải quán quân đối với nàng là tình thế bắt buộc.
Bên dưới đã đứng không biết bao nhiêu khán giả, không biết bao thị dân của Hành Dương tập trung ở đây, nhộn nhịp vô cùng, đông đúc vô cùng.
Ở phía trên quảng trường, đám người thập đại phái cũng chưa có ý định động, ai nấy đều tập trung dưỡng thần, cứ như đều đang đợi một cái gì đó.
Rốt cuộc cũng không lâu lắm, tiếng khèn từ cả bốn hướng vang lên sau đó từ nơi khách quý một thân ảnh lướt đến.
Người này thân pháp rất nhanh, mũi chân thậm chí còn lướt trên mặt đất, vừa nhìn cũng biết là bậc đại cao thủ đương thời.
Đây là một lão già lưng còng, tóc trên đầu rất thưa thớt, khuôn mặt đầy tàn nhan.
Quần áo mặc theo kiểu đạo gia với ống tay áo cực rộng, trên lưng có hình đồ án bát quái, nhân vật này vừa lên tràng lập tức làm mọi người đổ dồn chú ý hơn nữa một mảnh xôn xao.
Thủy Sanh nhìn lão già này cũng không khỏi sợ hãi, hơi hơi nép vào sau lưng hai vị tỷ tỷ, rụt rè mà hỏi.
“Người này thật xấu xí, bất quá võ công thoạt nhìn vô cùng lợi hại “.
Viên Tử Y nghe vậy cười cười, quay về phía nàng mà đáp.
“Đương nhiên lợi hại, người ta là Bát Quái Môn Chủ – Hồng Thiên Cực, tại phương nam cũng là cao thủ hàng đầu “.
Hồng Thiên Cực vẻ ngoài xấu xí vô cùng nhưng mà một thân võ công đúng là không ai có thể coi thường.
Chỉ thấy lão nhân này hai tay cùng động sau đó hai cánh tay rung lên, đôi tay già nua từ từ nhét vào hai cổ áo rộng thùng thình, khuôn mặt xấu xí hơi hơi mỉm cười.
“Lão phu xin tự giới thiệu, lão phu là Hồng Thiên Cực môn chủ Bát Quái Môn cũng là một trong những người đứng ra tổ chức đại hội lần này “.
“Đại hội lần này lão phu lấy cái mặt già ra mà mời ngũ đại phái của Bắc Võ Lâm cùng ngũ đại phái của Nam Võ Lâm tiến tới, cũng may bằng hữu các phương còn chịu nể mặt “.
“Không mấy khi thiên tài một đời nam phương cùng bắc phương được chạm mặt nhau cũng là cơ hội giao lưu không thể tốt hơn “.
“Bắc Phương có Tiềm Long Bảng, Nam Phương cũng có Tiềm Long Bảng, hai bên cũng khó mà phục chúng, nay lão phu mặt già đứng ra đại diện cho Bát Quái Môn, Vạn Thú Sơn Trang, Đại Đao Môn đứng ra tổ chức một hồi Tiêm Long Đại Hội, là nơi giao lưu cho thiên tài các phương “.
“Các ngươi cũng đã thấy sau lưng lão phu là thập đại môn phái của hai phương tuy nhiên trong giang hồ không thiếu Tiềm Long đang ngủ, cũng không thể coi thường võ lâm nhân sĩ cùng tán tu, giang hồ đời nào cũng sẽ có thiên tài xuất hiện “.
“Đại hội sẽ chia hai vòng, vòng ngoài cùng vòng thập lục cường “.
“Vòng ngoài liền sẽ chọn ra 6 thiếu niên thiên tài tuổi dưới 23 đứng ra tiến vào vòng trong, 6 người này cùng với 10 vị thiên tài lĩnh đội thập đại phái sẽ tạp thành thập lục cường, bắt đầu một hồi quyết đấu đỉnh cao”.
“Đương nhiên ở bên ngoài rồng rắn lẫn lộn rất khó xác minh tuổi một người vì vậy nếu ai muốn tham ra vòng ngoài nhất định phải có hộ tịch chứng minh tuổi tác hoặc có thư đề cử đền từ danh môn đại phái làm tin nếu không lập tức mất quyền “.
Hồng Thiên Cực nói xong, ánh mắt khẽ quan sát một mảnh bên dưới, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt có tia sáng như có như không.
“Đương nhiên những con tiềm long chỉ cần đủ điều kiện liền có thể tham ra, ở đây có tổng cộng bốn võ đài quyết đấu, luật chơi cũng rất đơn giản “.
“Vòng ngoài chia làm chiếm tràng cùng thủ tràng, chỉ cần thủ tràng có thể đạt được 10 trận thắng liên tiếp liền có thể tấn cấp tiến vào vòng thập lục cường”.
“Người chiếm tràng chỉ có một lần cơ hội lên thách đấu, nếu thắng sẽ trở thành chủ tràng nếu thua liền trực tiếp bị loại, khoảng cách giữa mỗi lần thủ tràng là 5 phút đồng hồ, trải qua khoảng thời gian lập tức có thể cho người chiếm tràng tiếp theo lên thách đấu thủ tràng “.
“Chỉ cần tìm được đủ 6 vị thủ tràng đoạt được 10 trận thắng liên tiếp liền có thể tiến vào thập lục cường, vòng ngoài cũng trực tiếp kết thúc. Nếu một người thủ tràng có thể kiên trì được 5 giờ đồng hồ mà không bị đánh bại, không cần thắng đủ 10 trận liên tiếp cũng có thể tấn cấp “.
“Luật chơi rất đơn giản, không biết bên dưới có gì thắc mắc hay không? “.
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Cái luật chơi này thực sự dễ hiểu nhưng mà tuyệt đối không công bằng.
Trừ khi có thể dùng lực áp quần hùng nếu không rất khó 10 trận thủ thắng liên tiếp, đây gần như là xa luân chiến với 10 người liên tục mới có thể tiến vào vòng trong.
Tiến vào vòng trong đối thủ là thiên tài từ thập đại phái dĩ nhiên cực mạnh, làm gì có ai là đối thủ dễ chơi nhưng mà ở vòng ngoài trải qua kịch chiên stiến vào bên trong chỉ sợ cũng không phải trạng thái tốt nhất.
Ngoại trừ điểm này ra còn là vấn đề thời gian.
Không biết Hồng Thiên Cực muốn làm cái gì, hắn dĩ nhiên gần như ép người tham gia căng sức mà đánh vậy.
Người nào lên thủ tràng đương nhiên đều sẽ gặp bất lợi nhưng mà càng lên sớm thì càng có cơ hội tiến vào thập lục cường sớm.
Tại nơi này chỉ có 4 võ đài tức là chỉ có thể tồn tại 4 vị thủ tràng cùng lúc, chỉ có khi có thủ tràng tấn cấp hoặc bị đánh bại thì mới sinh ra thủ tràng mới.
Cho dù ngươi võ công thông thiên, lực áp quần hùng nhưng nếu một mực không lên đài chỉ sợ rất có thể còn không có cơ hội thể hiện võ công thì đã đủ 6 vị thủ tràng tiến vào vòng trong, từ đó chỉ có thể than thân trách phận bản thân mình không đủ quyết đoán mà thôi.
_ _ _ _ _ _ _
Ở dưới đài liền vang lên rất nhiều âm thanh, ầm như ong vỡ tổ.
Ở trên đài, Hồng Thiên Cực chắp hai tay sau lưng, một mặt mỉm cười.
Trên bốn võ đài lúc này cũng xuất hiện từng người ăn mặc quần áo võ quan nhà Thanh, đầu đội mũ đỏ bước lên đồng thời Hồng Thiên Cực lại tiếp tục mở miệng.

“Mỗi võ đài liền có một trọng tài, trọng tài có một nhiệm vụ duy nhất là xác định tuổi tác của các ngươi, về phần trận chiến trên võ đài thì lại không có bất cứ luật gì, tuy nhiên lão phu cũng không cổ vũ hai bên sinh tử quyết đấu, chỉ cầu đến điểm là dừng”.
Lão nói xong, khóe miệng lại nhếch lên.
Nhìn mặt lão thực sự làm người khác rùng mình, cũng không ai cảm thấy thiện ý trong câu nói cuối cùng của lão.
Lão thấy một câu nói của mình lại làm bên dưới yên tĩnh liền đưa hai tay vỗ vào nhau.
Hai tay của lão khô đét đầy vết đồi mồi nhưng mà lão vỗ tay cực kỳ có lực, như một loại sóng âm sinh ra vậy, âm thanh còn vang hơn cả tiếng khèn lệnh.
“Lão phu Hồng Thiên Cực xin phép tuyên bố, vòng ngoài Tiềm Long Đại Hội chính thức bắt đầu “
_ _ _ __ _ _ _ _
Lão nói xong, thân hình lập tức thối lui về phía sau, thân nhẹ như yến trở về với ghế khách quý của chính mình.
Theo lão lùi lại, đám đông bên dưới khi còn chưa kịp phản ứng cái gì đã có đồng loạt bốn người từ bên dưới phi thân mà lên, tốc độ cực nhanh.
Nhìn tốc độ bốn người này, bất kể là Hoàng Dung hay Viên Tử Y đều nhíu mày.
Bốn người lên đài thậm chí như chuẩn bị trước, từ trong người lấy ra hộ tịch hoặc lệnh bài thân phận trực tiếp đưa cho trọng tài.
Cái vật gọi là hộ tịch này người trong võ lâm cũng thấy không nhiều.
Đây cũng là sản phẩm mới xuất hiện trong khoảng thời gian Vô Song đến thế giới khác.
Hộ tịch có thể chứng minh tuổi tác, chứng minh ngày sinh, nơi sinh thậm chí có cả tên quê quán, cha mẹ của một người.
Vật này có lẽ chỉ thiếu mỗi ảnh cùng dấu vân tay nữa thôi liền sẽ trở thành chứng minh thư của hậu thế.
Đương nhiên hộ tịch còn phải có con dấu xác nhận của quan phủ, có điểm chỉ xác nhận của chủ nhân, dấu điểm chỉ cũng hoàn toàn có thể coi là dấu vân tay cũng được.
Vật này mới xuất hiện, người trong giang hồ càng rất ít người muốn lưu lại dấu chân của mình, lưu lại nguồn gốc của mình cho kẻ khác tìm ra, số lượng nhân sĩ giang hồ chấp nhận làm hộ tịch thật sự rất ít.
Bốn trọng tài đang đứng tiếp nhận hộ tịch, chỉ nhìn một cái rồi rất nhanh báo tên.
“Đến từ Mộ Dung Thế Gia – 23 tuổi – Mộ Dung Trường Không, thủ tràng số 1 “
“Đến từ Tô Châu, Hạ Vũ, 23 tuổi, thủ tràng số 2 “
“Đến từ Ba Thục, Khương Hạ, 23 tuổi, thủ tràng số 3”
“Đến từ Mộ Dung Thế Gia – 23 tuổi – Mộ Dung Yến Nhi, thủ tràng số 4”.
Cái tên cuối vừa ra, không ai không hít vào một hơi lãnh khí.
Mộ Dung Yến Nhi.
Bốn chữ này tại nam phương địa vị cực nặng bởi nàng là người lĩnh quân Mộ Dung Gia thế hệ này, là người được chọn theo bước Mộ Dung Phục.
“Tỷ tỷ, cái đại hội này có gì đó không đúng”.
Đây là lời Hoàng Dung nói với Viên Tử Y.
“Đã biết”.
Đây là lời Viên Tử Y đáp.
Tiếp theo... cũng không để mọi người dưới khán đài kịp bình tĩnh sau khi nghe cái tên Mộ Dung Yến Nhi chỉ thấy thân hình Viên Tử Y phiêu hốt bước lên võ đài số 1.
Viên Tử Y không có hộ tịch, nàng cũng chưa từng quan tâm cái này.
Nàng bước lên chỉ lạnh giọng mà nói.
“Nga My Phái – Viên Tử Y”.
Nói rồi cổ tay trái khẽ xoay, Tử Y Kiếm không rời khỏi bao đã vung lên.
Nàng chém ra một đường kiếm, vết cách chạy qua võ đài, sau đó vừa vặn dừng lại trước mặt Mộ Dung Trường Không.
Chém ra một kiếm, nàng mới xoay đầu lại nhìn vị thiên tài 23 tuổi này của Mộ Dung gia, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
“Biến”.
Viên Tử Y hiện tại thực sự cảm thấy tức giận, nàng tức giận... chính là đại sự.
.............
Người có tên, cây có bóng.
Ba chữ Viên Tử Y thật sự phi thường đáng sợ.
Nàng xuất hiện trên võ đài một, Tử Y Kiếm trong tay, một tà áo tím phiêu phiêu mà đứng, đầu đội mũ rộng vành phía dưới là tấm màng che mặt quen thuộc, cho dù ở đây không có ai từng thấy dung mạo của nàng nhưng mà khí chất của nàng thì không giả được.
Đệ nhất thiên tài bắc phương, ở bắc võ lâm có thể có bao nhiêu thanh niên tài tuấn đủ sức so sánh với nàng?.
Viên Tử Y lên sân, vị trọng tài tại võ đài số 1 lập tức nhíu mày lại, bất quá khi hắn còn chưa mở miệng thì đã có người thay hắn nói, từ đài khách quý có một âm thanh của nữ tử vang lên.
Không biết vì sao Lý Thu Thủy vậy mà lên tiếng.
“Nàng hợp lệ “.
Trọng tài này quay đầu nhìn Lý Thu Thủy sau đó lập tức gật đầu, trong tay cầm cờ hiệu phất mạnh một cái.
“Trận đấu hợp lệ, bắt đầu”.
Trọng tài lùi lại đương nhiên trận đấu diễn ra tuy nhiên lúc này vậy mà không có mấy người ngồi để ý trận đấu này, bọn họ đều đang quan tâm tới Viên Tử Y đột nhiên xuất hiện còn Mộ Dung Trường Không?, căn bản không ai để ý.
Tại võ đài phương bắc lúc này, bất kể là Doãn Chí Bình, Tống Thanh Thư, Tô Xán hay kẻ họ Tả đều một mặt ngưng trọng, chỉ có người phương bắc mới rõ nữ tử này mạnh đến mức nào.
Về phần trận doanh phương nam, đương nhiên Viên Tử Y danh khí rất lớn bất quá nàng lợi hại ra sao thì cũng không nhiều người biết, trong mắt thiên tài nam phương mà nói Viên Tử Y là nhân vật có thể so sánh cùng Mộ Dung Yến Nhi.
Bắc Tử Y – Nam Yến Nhi, đây có thể coi là nhân vật lĩnh quân hai đời, cũng thật trùng hợp cả hai vậy mà đều là nữ nhân.
Đương nhiên không phải cao thủ phương nam nào cũng không nhận ra Viên Tử Y, tại trận doanh Đại Đao Môn lúc này, Phong Nhất Trận một mặt cười khổ.
So với 5 năm trước bản thân Phong Nhất Trận mạnh hơn nhiều, khí thế trầm ổn hơn nhiều cái ngày hắn mới gặp Vô Song.
Cũng như họ Đường, họ Phong không ở lại Thiên Ý Thành mà lựa chọn rời đi tự mình tìm phương trời cho riêng mình.
Phong Nhất Trận tính cách phóng khoáng, có thể nói không sợ trời không sợ đất lại càng thích trêu đùa mỹ nữ bất quá khi nhìn thấy Viên Tử Y hắn cũng khẽ run lên.
Lần trước Phong Nhất Trận đã có cơ hội thử tài Viên Tử Y, tất nhiên kẻ này bản tính thì vẫn không đổi, cũng như lần trên Thiên Ý Thành, gặp mỹ nữ liền không xuất hiện nổi chiến ý, vừa đánh vừa đâm lời trêu chọc Viên Tử Y.
Kết quả thì sao?, Phong Nhất Trận bị đánh cho thừa sống thiếu chết thậm chí nếu không phải vô tình Viên Tử Y từ miệng hắn biết được tung tích của Vô Song, biết hắn cùng Vô Song sư muội có một quãng thời gian cộng đồng đối địch thì nàng không ngại cắt đi vật giữa hai chân của họ Phong.
Viên Tử Y cực kỳ – cực kỳ – cực kỳ ghét nam nhân, lại thêm Phong Nhất Trận một mực cợt nhả trêu đùa, hoa ngôn nhiều vô cùng, Phong Nhất Trận không bị thiến mới là lạ, trận chiến đó làm Phong Nhất Trận đến hiện tại nghĩ vẫn còn run, hai chân không khỏi rung lên.
_ _ _ _ _ _ _ _
Tại võ đài số 1, Mộ Dung Trường Không mắt nhìn chằm chằm Viên Tử Y, hắn trong lòng cũng ngập tràn nộ hỏa.
Xuất thân Mộ Dung thế gia, tuy không phải dòng chính nhưng vẫn cao quý vô cùng, một thế hệ tài tuấn của nam phương ai dám nói như thế với hắn?, ai dám bảo hắn biến?.
Tiềm Long Đại Hội lần này được chuẩn bị rất kỹ, được các thế lực tại nam phương chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng đương nhiên Mộ Dung gia cũng vậy.
Bên ngoài thì nói là một cuộc thi chọn ra thập lục cường nhưng bên trong thế nào thì chỉ có một số người biết.
Ngoại trừ nhân vật lĩnh quân của thập đại môn phái ra thì 6 vị trí còn lại đều đã được chọn, toàn bộ 6 người này đều có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, mạnh không kém gì nhân vật lĩnh quân của thập đại môn phái.
Trong 6 người, có 3 người Mộ Dung gia, có 1 người Tây Vực, 1 người Đường Môn cùng 1 người từ Trấn Nam Vương Phủ.
Đám người này đương nhiên sẽ bằng thực lực tiến vào vòng thập lục cường nhưng mà thực lực của bọn họ đều được kiểm chứng, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần không có biến số xảy ra thì sẽ tiến vào thập lục cường, đáng tiếc Viên Tử Y được coi là biến số.
_ _ _ _ __ _
Mộ Dung Trường Không hai tay phất ra, trên tay xuất hiện một vòng khí tràng cường đại, hắn bắt đầu vận lên tuyệt học của nhà Mộ Dung Gia – Đấu Chuyển Tinh Di.
“Nghe nói Viên cô nương được so sánh cùng Yến Nhi muội muội, hôm nay Trường Không được gặp mặt...”.
Hắn còn đang muốn văn vẻ một hồi, Viên Tử Y cổ tay khẽ xoay, một kiếm chém ra.
Kiếm nhanh kinh hồn.
Một kiếm cắt qua lớp tường phòng ngự của Đấu Chuyển Tinh Di, cắt thẳng vào ngực của Mộ Dung Trường Không.
Mộ Dung Trường Không trên ngực máu huyết lập tức phun ra, hắn trực tiếp lùi lại hơn 5 bước, lùi lại đến sát rìa võ đài.
Mộ Dung Trường Không có thể coi là đẹp trai, bản thân có vài phần văn nhã của Mộ Dung Gia lại thêm lời nói rất có lễ độ thực sự nhìn bên ngoài khiến bất cứ ai cũng phải gán cho hắn hai chữ ‘quân tử’.
Đáng buồn là... Viên Tử Y ghét nhất quân tử.
Một kiếm chém ra trọng thương đối phương, Mộ Dung Trường Không lảo đảo lùi lại, còn chưa kịp có bất cứ phản ứng gì đã thấy thân hình Viên Tử Y xuất hiện trước mặt mình.
Nàng xoay người trên không tung ra một cước.
Mộ Dung Trường Không bất chấp đau đớn liền vận lên Đấu Chuyển Tinh Di, muốn đẩy ngược Viên Tử Y ra nhưng nào ngờ một cước của Viên Tử Y chưa tới thân hình nàng trên không trung đã xoay ngược lại, một chân khác duỗi thẳng ra.
“Hồi Phong Phất Liễu Cước”.
Thân hình như cành liễu bị bẻ cong rồi lập tức bắn ngược ra, một cước này nặng tựa thiên cân, một chân đạp thẳng vào đầu Mộ Dung Trường Không khiến hắn cứ như thế ngã ngửa ra sau, thân hình bị sút bay đi.
Mộ Dung Trường Không vừa bị đánh bay đi, Viên Tử Y mũi chân điểm nhẹ xuống nền võ đài, nhẹ tựa lông hồng, Tử Y Kiếm xoay tròn, áo tím phiêu phiêu theo gió nhẹ thổi, tóc dài đen nhánh rung động.
_ _ _ _ _ _ _
Một kiếm phá phòng, một cước liền đạp bay Mộ Dung Trường Không.
Nàng đứng đó, ánh mắt chuyển về phía võ đài số 4, nàng đang nhìn Mộ Dung Yến Nhi.
Nữ nhân kia cũng nhìn Viên Tử Y, trong mắt hai người va chạm với nhau sau đó đều tự động thu về.
Viên Tử Y không thể không công nhận, Mộ Dung Yến Nhi đủ mạnh.
Bản thân Viên Tử Y rất ít khi xuất hiện chiến ý với thiên tài cùng lứa tuổi nhưng mà Mộ Dung Yến Nhi có thể cho nàng cái cảm giác này.
Nếu không phải mục tiêu của nàng là ngôi vô địch, là ‘vật nhỏ’ mang đến tặng sư muội, võ đài mà nàng chọn tuyệt đối là số 4 mà không phải số 1.
Thu lại ánh mắt với Mộ Dung Yến Nhi, Viên Tử Y lại nhìn xuống bên dưới, ánh mắt đi tìm Thủy Sanh cùng Hoàng Dung sau đó trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Dung muội muội... vậy mà biến mất?.
.............
Hoàng Dung tại sao lại biến mất?.
Viên Tử Y nội tâm có kiêu ngạo của chính mình, nàng không phải là loại người khó kết giao nhưng mà nàng đúng là loại người khó xếp người khác ngang hàng với mình, khó ‘chấp nhận’ người khác.
Viên Tử Y cảm thấy Mộ Dung Yến Nhi khơi lên chiến ý của nàng vì vậy Mộ Dung Yến Nhi được đánh giá là ‘mạnh’.
Đối với Viên Tử Y mà nói, vị Dung muội muội thần bí vô cùng kia thậm chí được đánh giá là ‘cực mạnh’.
Đến tận thời điểm hiện tại nàng vẫn tương đối tò mò thân phận của Hoàng Dung, bất kể là võ công, đến dung mạo.
Võ công Hoàng Dung rốt cuộc học của ai?, nàng vì cái gì lại học được Đả Cẩu Bổng Pháp?.
Hoàng Dung rốt cuộc là ai?, không chỉ tên giống hệt Quách phu nhân hơn nữa dung mạo giống Quách phu nhân kinh người, giống Quách phu nhân hơn cả Quách phù.
Những ngày vừa qua ở cạnh Hoàng Dung bản thân Viên Tử Y thậm chí còn có xúc động bội phục vị muội muội này.
Hoàng Dung hiểu biết rất nhiều, có thể nói trên thông thiên văn dưới tường địa lý, đặc biệt là tài nấu ăn của nàng, Viên Tử Y cảm thấy nàng nấu ăn còn ngon hơn sư muội năm xưa.
Dĩ nhiên nàng không có ý gì với Dung muội tuy nhiên nàng biết Quách phu nhân cũng là trên thông thiên văn dưới tường địa lý hơn nữa... trù nghệ của Quách phu nhân nổi tiếng toàn bộ thiên hạ.
Viên Tử Y nghe nói thế gian có một môn thần công gọi là Bát Hoang Lục Hơp Duy Ngã Độc Tôn Công, môn nội công có thể làm người ta trẻ ra, phản lão hoàn đồng.
Nếu Dung muội muội nói mình là Quách phu nhân tu luyện thần công này... chỉ sợ Tử Y nàng cùng tin.
_ _ _ _ _ _ _
Hoàng Dung lúc này đang làm gì?, nàng đang trở về Lưu phủ sau đó tiến vào phòng mình bắt đầu dịch dung.
Trong lúc Viên Tử Y lên đài thì Hoàng Dung cũng kịp hiểu hộ tịch là gì, vì kịp hiểu hộ tịch là gì nên Hoàng Dung biết cái này chắc chắn mình không có.
Nàng muốn tham gia đại hội vậy phải làm sao?, đáp án cũng chỉ có thể là dịch dung.
Đương nhiên dịch dung không đồng nghĩa với việc nàng có tư cách tham gia nhưng mà nó lại đồng nghĩa với việc nàng có thể thực hiện một bước khác.
Mất khoảng gần nửa tiếng đồng hồ để dịch dung xong, khi Hoàng Dung quay lại thì tại bốn võ đài lúc này vẫn còn đang tranh đấu kịch liệt thậm chí chưa có ai được tuyển vào vòng thập lục cường.
Đương nhiên Hoàng Dung không nhận ra những người này nên Hoàng Dung cũng chỉ để ý đến Viên Tử Y.
Tại võ đài của Viên Tử Y còn không có đối thủ, nàng đang xếp bằng trên mặt đất, Tử Y Kiếm đặt ngay bên cạnh, trên người cũng không có dấu hiệu của chiến đấu.
Viên Tử Y khí thế quá mức bức người, tại võ đài của nàng căn bản không có mấy ai dám đến quyết đấu.
Ngoại trừ võ đài số 1 bị Viên Tử Y chiếm lấy thì còn có võ đài số 4 của Mộ Dung Yến Nhi cũng không có bị bất cứ ai thách đấu.
Một bên Viên Tử Y thể hiện khí thế quá cường đại một bên còn lại thì Mộ Dung Yến Nhi danh tiếng lại quá lớn, hai người không gặp đối thủ đương nhiên rất dễ hiểu.
Hoàng Dung nhìn cả hai người sau đó lại đổi ánh mắt, nàng nhìn về phía Lý Thu Thủy trên đài cao.
Lý Thu Thủy tại thế giới này là tiền bối cao nhân, cái này không ai có thể phủ định, bản thân nàng còn là đệ tử Tiêu Dao, trên người luôn khoác lên một tấm màn thần bí, cho dù cái trang phục sắc đỏ kia gần như đi theo người Lý Thu Thủy nhưng mà khi nàng xuất hiện cũng không ai nhận ra.
Hoàng Dung thì không giống những người khác, nàng quá quen thuộc Lý Thu Thủy, đương nhiên là một Lý Thu Thủy khác, một Lý Thu Thủy của thế giới kia.
Nàng một mắt liền có thể nhìn ra được Lý Thu Thủy, vì nhìn ra nên nàng bắt đầu cảm thấy cái đại hội này không tầm thường.
Hoàng Dung không biết gì nhiều về thế giới này nhưng nàng lại biết Vô Song muốn lập quốc ở Tây Vực.
Nam nhân của mình muốn lập quốc đương nhiên Hoàng Dung phải giúp đỡ hết mức, nàng vì vậy cũng hỏi Vô Song vài điều về thế lực tại thế giới này.
Nàng lúc này có thể nhận ra... Toàn Chân – Võ Đang – Bắc Thiếu Lâm – Cái Bang.
Bốn môn phái này nàng biết đều là môn phái trung thành cùng Đại Thanh, nếu tính cả Nga My của Viên Tử Y thì đây là 5 môn phái võ lâm hàng đầu dưới quyền nhà Thanh, nguyện hiệu trung với Thanh triều.
Nhìn vào mấy môn phái này thì Hoàng Dung cũng nhìn ra được đại hội này có lẽ không tầm thường như vậy.
Lấy tứ đại môn phái hiệu trung cùng Thanh triều nhưng lại đến tận nam phương tham dự đại hội Tiềm Long, một đại hội mà đến hiện tại ngay cả Hoàng Dung đại khái cũng cảm nhận được trong thập lục cường tiếp theo số lương người nam phương nhiều hơn hẳn bắc phương.
Theo nàng phỏng đoán đại hội lần này chỉ sợ là một hồi thăm dò, thăm dò của phương nam đối với phương bắc và ngược lại.
Hoàng Dung tốc độ rất nhanh di chuyển trong đám người, nàng đi qua đám đông rồi vòng hẳn về phía sau võ đài, tiến về khu vực dành cho các đại phái phương bắc.
Chỗ này đương nhiên có binh lính canh gác, người bình thường nào có tư cách được tiếp cận ngũ đại môn phái bắc phương?.
Trước mặt Hoàng Dung lúc này là một đội trọng binh người Mãn bất quá viên đội trưởng khi nhìn thấy Hoàng Dung trong mắt cũng... không có bao nhiêu đề phòng.
“Tiểu ăn mày, nơi này không phận sự miễn vào “.
Tiểu ăn mày chính là phong cách ăn mặc của Hoàng Dung hiện tại, nàng gần như bê nguyên hình dáng của mình trong ngày đầu tiên gặp mặt Vô Song áp vào đây.
Nhìn nàng một thân quần áo vá chằng vá chịt, mặt mũi lấm lem, thân hình nhỏ thó hơn nữa gầy gò vô cùng, đây tuyệt đối là phong cách của đệ tử Cái Bang.
Hoàng Dung đối với viên đội trưởng đang hỏi mình khẽ cúi đầu, thậm chí trên mặt còn lộ ra vẻ sợ sệt mà nói.
“Vị đại nhân này, tiểu nhân là người Cái Bang, cũng không phải muốn vào... mà là có đại tin tức muốn gửi tới Tô Xán đại ca, hy vọng vị đại nhân giúp ta chuyển lời một chút”.
Hoàng Dung chưa từng gặp mặt Tô Xán nhưng mà nàng có thể từ Viên Tử Y mà biết tên những nhân vật dẫn đội của võ lâm phương bắc lần này.
Kẻ dẫn đầu Cái Bang cũng là người mà Vô Song từng gặp, hắn gọi Tô Xán năm nay 23 tuổi.
Viên đội trưởng nghe Hoàng Dung hỏi thì lại càng không nghĩ nhiều thậm chí khẽ gật đầu.
Hắn cũng tương đối hiểu quy chế của Cái Bang, Cái Bang người nhiều vô cùng, là thiên hạ đệ nhất bang, mạng lưới thông tin bao phủ cả thiên hạ, có tin tức muốn chuyển lời đương nhiên không tính là gì.
Trong miệng Hoàng Dung lại là đại tin tức, viên đội trưởng đương nhiên cũng muốn giúp đỡ một hai dù sao Cái Bang là quái vật khổng lồ, hắn đắc tội không nổi.
_ _ _ _ _ _ _
Tô Xán hiện tại tâm tình có thể nói là nặng nề, phi thường nặng nề.
Tô Xán lần này tham gia đại hội đương nhiên cũng biết mình khó lòng dành được quán quân hơn nữa chỉ sợ top 4 cũng khó.
Tô Xán là một đời thiên tài đứng đầu Cái Bang nhưng mà chỉ có Tô Xán mới biết Cái Bang mấy năm nay... thực sự dành rất ít tài nguyên cho hắn.
Tô Xán đến hiện tại cũng chỉ biết có hai chiêu Hàng Long cùng một loại trấn phái thân pháp của Cái Bang gọi là Tiêu Dao Du, ngoài ra hắn không có quá nhiều quân bài tẩy.
Việc người Cái Bang thì Cái Bang biết, Tô Xán trên danh nghĩa là người lĩnh đội thế hệ này của Cái Bang nhưng mà thiên tài chân chính của Cái Bang đến hiện tại còn chưa thật sự xuất đầu lộ diện.
Dĩ nhiên việc phải dấu đi hai thiên tài đứng đầu thế hệ này của Cái Bang cũng là có nguyên do có điều nguyên do này Tô Xán không được biết.
Chung quy lại Tô Xán chỉ như một tấm bình phong cho chính Cái Bang nhưng mà ngay cả thế Tô Xán cũng một lòng muốn cống hiến cho Cái Bang, dù sao mỗi người đều phải có nhiệm vụ của mình không phải sao?.
Đáng tiếc Tô Xán cũng hiểu lần này hắn rất khó lấy mặt mũi cho Cái Bang, bình thường ở bắc phương hắn gần như liều mạng tu luyện nhưng vẫn thấy áp lực thật lớn huống gì xuống tới nam phương, tham dự thập lục cường đại chiến?.
Thú thật bất cứ ai trong thập lục cường hắn cũng không có tự tin thắng nổi.
Tô Xán ánh mắt dõi theo võ đài số 1 cùng võ đài số 4 thật sự trong lòng áp lực càng ngày càng nặng, đột nhiên ở bên ngoài có một binh lính nhà Thanh đi tới, hắn nhìn nhìn một chút như muốn xác định mục tiêu rồi lại gần Tô Xán.
Người binh lính này hướng về Tô Xán sau đó tương đối cung kính mà lên tiếng.
“Tô thiếu hiệp, bên ngoài có đệ tử Cái Bang muốn gặp thiếu hiệp, nói là có đại sự trong bang “.
Tô Xán nghe vậy lập tức thấy khó hiểu sau đó nhìn về phía đài khách quý.
Trên đài khách quý sư phụ của Tô Xán – Sử Hỏa Long cũng đang ngồi, bản thân Sử Hỏa Long cơ hồ đang nói chuyện gì đó cũng không để ý tới hắn bên này.
Tô Xán rốt cuộc đứng lên cũng không muốn làm phiền sư phụ, chậm rãi hướng về bên ngoài mà đi.
Cũng không mất bao lâu, Tô Xán liền nhìn thấy Hoàng Dung, đương nhiên Hoàng Dung lúc này trong mắt Tô Xán chỉ là tiểu khất cái.
Nhìn phục trang của Hoàng Dung thì Tô Xán cũng nhận ran gay đây là đệ tử Cái Bang bất quá ngay cả trong bang địa vị cũng rất thấp dù sao trên người Hoàng Dung thậm chí còn không có túi.
Tô Xán khẽ gật đầu với viên đội trưởng canh cửa sau đó có chút ‘long hành hổ bộ’ mà đi ra ngoài.
Nhìn Tô Xán bước ra, Hoàng Dung cũng không khỏi đánh giá người này.
Tô Xán thật sự có chút giống Quách Tĩnh, giống với Quách Tĩnh tại thế giới kia.
Kẻ này thân hình cao lớn, nhìn có chút thô kệch cùng với khuôn mặt kiên nghị nhưng trong ánh mắt lại tương đối sáng, ánh mắt cho người ta cảm giác trung thực vô cùng.
Tô Xán bước tới đối mặt Hoàng Dung, thản nhiên mà nói.
“Tiểu huynh đệ, trong bang có việc gì sao? “.
Hoàng Dung đối với hắn cười cười, lại đáp.
“Tô đại ca, việc này nói ở chỗ đông người không tiện, chúng ta đi xa hơn một chút đi “.
Tô Xán nghe vậy liền thấy khó hiểu nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều dù sao bản thân Tô Xán cũng biết ngày hôm nay có bao nhiêu cao thủ tiền bối hội tụ quan sát đại hội, canh phòng khắp Hành Dương Thành đều nghiêm ngặt kinh người, hắn cũng không tin có kẻ nào dám gây chuyển.
Một đường Tô Xán đi theo Hoàng Dung sau đó thậm chí còn đi thẳng vào một cái ngõ hẻm.
Nếu là người khác còn cảm thấy lo lắng nghi ngờ nhưng với đệ tử Cái Bang mà nói... mấy cái ngõ hẻm này còn được gọi là nhà, bọn họ truyền tin, trao đổi thông tin với nhau chủ yếu tại mấy cái nơi này.
Xuất thân Cái Bang, Tô Xán đương nhiên không cần suy nghĩ gì, theo Hoàng Dung bước vào.
Tô Xán vừa bước vào liền thấy Hoàng Dung dừng lại sau đó thân hình một xoay, dĩ nhiên lướt thẳng ra sau Tô Xán.
Tô Xán rùng mình, theo bản năng cảm thấy không ổn lập tức xoay người phát chưởng đánh về phía sau.
Tô Xán phản ứng đủ nhanh nhưng mà hắn không phải đối thủ của Hoàng Dung.
Thân hình Hoàng Dung như quỷ mị, nàng nghiêng người một cái khiến chưởng phong của Tô Xán đánh lướt qua người mình, một chân đưa ra đá thẳng vào chân trụ Tô Xán, bàn tay khẽ đẩy vào ngực hắn.
Động tác thoạt nhìn không có bao nhiêu lực nhưng mà Tô Xán lại ngã ầm xuống đất.
Tô Xán đương nhiên không gục nhanh thế, vừa ngã xuống đất hai tay chống về phía sau lộn ngược lên kéo dài khoảng cách với Hoàng Dung, hai tay vẽ thành vòng, hắn muốn dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Đáng tiếc hắn không đủ nhanh, vừa mới ổn định thân hình Hoàng Dung đã hiện ra, trong tay Hoàng Dung chẳng biết từ bao giờ xuất hiện một cái que gỗ, cái que cứ như vậy đập về phía Tô Xán.
Tô Xán nào ngờ Hoàng Dung nhanh thế lập tức bị đánh vài gậy vào người, mỗi gậy của Hoàng Dung đều mang theo kình lực đặc dị, đánh vào thân thể của Tô Xán như đánh vào gân cốt của chính hắn làm Tô Xán đau đến điếng người.
Tô Xán đương nhiên không tầm thường, hắn lập tức vận dụng Tiêu Dao Du, thân hình xoay ngang vòng qua người Hoàng Dung đồng thời song thủ mở ra như muốn tóm lấy thân thể nàng.
Tô Xán xoay một cái vốn nghĩ bằng vào Tiêu Dao Du chiếm thượng phong nào ngờ Hoàng Dung cũng xoay, nàng lại vòng ngược lại ra sau lưng Tô Xán, gậy trong tay điểm ra hai lần đánh vào bắp chân hắn làm Tô Xán gập cả hai chân lại, hai bắp chân cường tráng bị đánh đỏ cả lên.
Lúc này Hoàng Dung rốt cuộc mới thu tay, mỉm cười nhìn đối phương.
Tô Xán cũng khó khăn ngước mắt lên nhìn Hoàng Dung, ánh mắt mang lên vẻ nghi hoặc.
“Ngươi... ngươi... ngươi vì sao biết Tiêu Dao Du của Cái Bang chúng ta? “.
Hoàng Dung cười cười, Tiêu Dao Du là bộ pháp trấn phái của Cái Bang thì nàng không biết nhưng Tiêu Dao Du là bộ pháp thành danh của Bắc Cái thì nàng biết.
Hảo tỷ muội Mục Niệm Từ của nàng chính là được Bắc Cái dạy cho môn thân pháp này, bản thân Tiêu Dao Du cũng không khó học hơn nữa Hoàng Dung nắm giữ Cửu Âm Chân Kinh đương nhiên có thể dễ dàng học xong từ chỗ Mục Niệm Từ.
Nàng lúc trước chỉ học Tiêu Dao Du cho vui nhưng mà không ngờ hiện tại lại có chỗ dùng.
Hoàng Dung nhìn Tô Xán, thản nhiên mà đáp.
“Tiêu Dao Du mà thôi, ta cũng là người Cái Bang sao có thể không biết? “.
Sau đó Hoàng Dung cầm lấy cây gậy gỗ trong tay thậm chí khẽ múa vài đường.
“Nhận ra đây là cái gì không? “.
Lần này Tô Xán triệt để há hốc mồm, lúc trước đang chiến đấu hắn cũng không để ý kỹ nhưng giờ thấy Hoàng Dung sử chiêu sao có thể không biết đó là gì.
“Ngươi... ngươi vậy mà biết Đả Cẩu Bổng Pháp? “.
Tô Xán không biết Đả Cẩu Bổng Pháp nhưng hắn có một thời gian đến Tương Dương, có may mắn thấy Quách phu nhân sử dụng, trong tâm trí khắc sâu vô cùng hơn nữa Tô Xán tính cách còn tương đối hợp với vị Kiều bang chủ hiện nay của Cái Bang, cũng vài lần được tận mắt thấy Kiều Phong sử dụng Đả Cẩu Bổng, đương nhiên nhìn ra chiêu thức của Hoàng Dung.
Hắn vừa nói xong câu đầu... chưa kịp đợi Hoàng Dung đáp lại nói.
“Huynh đệ... ngươi chẳng nhẽ là vị đó? “.
Hoàng Dung nào biết vị đó là vị nào nhưng mà nàng rất thông minh mỉm cười mà đáp.
“Ngươi đoán xem? “.
Tô Xán lần này cũng không cần đoán, như mở cờ trong bụng, hắn liền xác định Hoàng Dung chỉ sợ là người được đào tạo cho chức bang chủ đời tiếp theo của Cái Bang, nối tiếp Kiều bang chủ sau này.
Một mặt xúc động hướng về Hoàng Dung, Tô Xán cười thậm chí có chút ngốc.
“Huynh đệ, ngươi tới đây có phải thay ta lĩnh quân Cái Bang hay không?, như vậy thì tốt quá rồi, sư phụ nói chỉ cần ngươi xuất sơn liền có thể làm Cái Bang mở mày mở mặt, cho đám đại phái khác biết thiên tài lĩnh quân lần này của Cái Bang chúng ta mạnh thế nào “.
Hoàng Dung cười cười, sau đó nàng cực kỳ tự nhiên mà gật đầu.
“Thân phận của ta có chút đặc thù, đại hội này yên tâm ta sẽ thay ngươi ra mặt nhưng hy vọng ngươi không muốn lộ ra thân phận của ta... việc này ngươi cũng hiểu mà? “.
Tô Xán nào hiểu cái gì, thấy Hoàng Dung thần thần bí bí trong lòng lại càng thêm tin tưởng, thế là hắn cứ như vậy gật đầu.
“Yên tâm đi huynh đệ, chỉ cần ngươi thay Tô Xán ra mặt là được, cho cái đám võ lâm phương nam biết người phương bắc mạnh ra sao “.
Nói xong Tô Xán mới lại gãi đầu, hướng về Hoàng Dung mà hỏi.
“Huynh đệ, ngươi gọi là gì?, ta vẫn chưa biết danh tính của ngươi? “.
Hoàng Dung đã tính xoay người đi, nghe Tô Xán nói nàng nghĩ nghĩ một chút rồi quyết định vẫn dùng tên của chính mình.
“Ta họ Hoàng tên một chữ Dung, gọi ta Hoàng huynh đệ là được, sáng ngày mai ngươi đợi ta ở đây, ta theo người vào trong đại hội, còn giờ ta liền có việc phải rời đi “.
Nàng cũng không muốn ở lại cái ngõ hẻm có chút bẩn thỉu này, cứ như vậy mà biến mất để lại Tô Xán một mặt nghệt ra.
“Hoàng Dung?, Hoàng huynh đệ? “.
Nhìn theo thân ảnh Hoàng Dung rời đi, Tô Xán mặt hơi giật giật một chút.
“Hoàng huynh đệ trên người thật thơm, cũng không giống đám người Cái Bang chúng ta “.
Khẽ cười với bản thân, dùng tay nhẹ đấm lên hai bên vai cùng bắp chân của mình, Tô Xán cứ như thế trở lại trong đại hội, nội tâm liền thoải mái rất nhiều.
Tô Xán cảm thấy, lần này Hoàng huynh đệ xuất sơn vì Cái Bang ra mặt, danh hiệu vô địch lần này phái nào tranh được với Cái Bang?.
............
Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.