Cực Võ

Chương 102: Thu Tiểu Đệ.




Hành Sơn Phái là một trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái tại dãy Hành Sơn, là phái giàu có nhất trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái, đương nhiên là về mặt tài chính.
Trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái thật ra Hành Sơn địa vị cũng rất lớn, có lẽ chỉ dưới Tung Sơn về thực lực, dưới Hoa Sơn về lịch sử.
Chưởng môn Mạc Đại của Hành Sơn thực sự rất mạnh, cho dù là Nhạc Bất Quần cũng chưa chắc đã thắng được, địa vị của Mạc Đại trên giang hồ rất lớn, cũng chẳng phải ngẫu nhiêu người ta gọi Mạc Đại là Mại Đại Tiên Sinh.
Vì địa vị của Hành Sơn đặc thù cơ hồ là đệ tam phái trong ngũ nhạc kiếm phái vì vậy Tả Lãnh Thiền mới nhất định phải gõ Hành Sơn một cái.
Lại nói đến Hành Sơn Phái hiện tại, thử hỏi ai là người phong quang nhất?.
Trên dưới Hành Sơn khi được hỏi câu này đều sẽ trả lời người phong quang nhất gọi là Mạc Phi Dương.
Mạc Phi Dương năm nay cũng hơn 50, võ công bình bình nhưng bối phận đủ lớn, là em họ của Mạc Đại chưởng môn.
Tất nhiên Mạc Phi Dương trong Hành Sơn vốn chỉ là trưởng lão, coi như là nhân vật có thực quyền nhưng không thể nắm giữ Hành Sơn trong tay.
Hành Sơn chân chính được nắm giữ trong tay phó chưởng môn Lưu Chính Phong.
Mạc Đại vốn là chưởng môn nhưng không giỏi quản lý, một đời nhàn vân dã hạc chu du thiên hạ từ đó trên dưới Hành Sơn tất nhiên do Lưu Chính Phong quản.
Lưu Chính Phong võ công không cao nhưng vẫn là cường giả hàng đầu Hành Sơn, bản thân còn cực giàu có, hào hiệp trượng nghĩa, quản lý trên dưới đâu ra đó vì vậy danh vọng cực lớn.
Tại Hành Sơn Phái có nhiều khi Lưu Chính Phong quyền lực còn hơn cả Mạc Đại, ở trong Hành Sơn Phái bản thân Mạc Phi Dương thực sự rất có cảm giác bị áp bách.
Cái cảm giác bị áp bách đó rốt cuộc cũng đã qua, Lưu Chính Phong chậu vàng rửa tay tất nhiên lui ra khỏi giang hồ, lui ra khỏi Hành Sơn Phái, bản thân Mạc Phi Dương được bổ nhiệm làm phó chưởng môn tiếp theo của Hành Sơn.
Ai mà không biết phó chưởng môn Hành Sơn chẳng khác gì chưởng môn?, Mạc Phi Dương đến cả nằm ngủ cũng sẽ bị cười tỉnh, miếng bánh từ trên trời rơi xuống thực sự quá mức ngon lành.
Mạc Phi Dương mấy ngày hôm nay tâm tình đặc biệt tốt, cũng không biết có phải tâm tình thả lỏng hay không mà võ công vậy mà còn chút tịnh tiến, đối với Mạc Phi Dương mà nói hắn cảm thấy hiện tại mình như một đầu chân long gặp thời bay lượn cửu thiên vậy.
Tất nhiên cái suy nghĩ này... đến mấy ngày gần đây liền không có cách nào tiếp tục.
_ _ _ _ _ _ __ _
“Hừ, hỏi lắm như vậy, bản trưởng lão dạo này đói bụng ăn suất cơm cho ba người thì sao?, có tin bản trưởng lão lấy môn quy phạt chết ngươi hay không?”.
Trong phòng bếp của Hành Sơn Phái liền vang lên tiếng mắng chửi của Vân Phi Dương, có thể thấy nộ khí rất lớn.
Vân Phi Dương mắng như tát nước vào mặt hỏa kế trước mặt, đối phương đương nhiên không dám cãi lại một lời, sau đó Vân Phi Dương mới chậm rãi tự mình mang khay đồ ăn về phòng.
Nhìn thấy Vân Phi Dương thật sự rời đi, vài hỏa kế trong phòng bếp mới chạy tới động viên tiểu hỏa kế bị chửi kia.
“Hừ còn chưa phải phó chưởng môn đâu không ngờ hống hách như vậy”.
...
“Đúng vậy đúng vậy, ngày thường đạo mạo nghiêm trang nhưng không ngờ bản tính lại như vậy”.
...
“Không phải tại Lưu sư thúc muốn rửa tay gác kiếm sao, lão ta mới có cơ hội lên mặt, nếu Lưu sư thúc còn là phó chưởng môn không phải ngoan ngoãn làm người? “.
...
“Thôi đừng nói nữa, lão ta nghe thấy chúng ta đều ăn khổ, nhanh nhanh trở về công việc của mình”.
..........
Vân Phi Dương cũng không muốn bắt nạt đám hỏa kế kia nhưng mà hắn cảm thấy rất uất ức, phi thường uất ức tất nhiên cái vẻ uất ức này khi đến trước cửa phòng liền hoàn toàn biến mất, dùng từ ngoan như cún để hình dung mới đủ, một mặt mỉm cười lấy lòng mà bước vào.
“Các vị đại nhân, Phi Dương liền mang đồ ăn lên rồi đây “.
Vân Phi Dương bước vào, trong phòng liền có hai ánh mắt nhìn hắn dọa cho Vân Phi Dương giật thót cả mình nhưng mà hắn cũng sớm quen liền đặt khay đồ ăn lền bàn rồi chậm rãi rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Trong phòng lúc này có ba người, một nam hai nữ.
Nam nằm trên giường tựa hồ bất tỉnh nhân sự, về phần hai nữ một người chính là Đông Phương cô nương một người là Ngọc Huyền.
Việc này nói cũng có chút xa xôi, ngay khi Đông Phương cô nương mang Vô Song rời đi liền nghĩ xem sẽ dừng lại ở đâu trị thương, rốt cuộc chọn Hành Sơn Phái.
Hành Sơn Phái dù sao cũng tạm coi là đại phái tại hành sơn, điều kiện sinh hoạt tuyệt không thấp thế là nàng cứ như vậy mang Vô Song vào ẩn thân.
Bằng võ công của nàng dĩ nhiên không ai phát hiện được sau đó không rõ có phải Vân Phi Dương gặp may quá nhiều hay không vận rủi liền ập đến, nàng chọn đúng căn phòng của Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương chiều hôm đó trở về phòng lại thấy một nữ nhân trong phòng mình hơn nữa còn là tuyệt sắc mỹ nhân.
Hắn không thấy dung mạo của nàng nhưng chỉ từ khí chất mà nói đã làm Vân Phi Dương tim đập chân run.
Vân Phi Dương sống 50 năm đời người còn chưa thấy nữ nhân nào có khí chất như vậy lại thâm một thân sắc đỏ càng thêm phần mộng mị.
Mấy ngày nay võ công của Vân Phi Dương tăng tiến tâm lý liền tự tin hơn nhiều lập vì vậy cũng không sợ hãi mà tiến tới.
Một nữ nhân mà thôi, Vân Phi Dương hắn tung hoành giang hồ bao nhiêu năm nay sao lại sợ một nữ nhân đây?.
Kết quả thì cũng không khó đoán, Vân Phi Dương bị đánh đến cha mẹ hắn cũng không nhận ra, cho dù nàng khi đó thân thể bị thương nặng nhưng mà loại a miêu a cẩu như Vân Phi Dương tính là gì?.
Vân Phi Dương tiếp theo càng thảm hơn ở chỗ trực tiếp bị nàng nhét một viên Tam Thi Não Thần Hoàn vào miệng, lúc đó nội tâm Vân Phi Dương thậm chí muốn chết cũng có.
Sự việc sau này dễ hiểu vô cùng, từ phó chưởng môn Hành Sơn Phái tương lai hóa thân thành culi phục vụ, cái sự thay đổi này mà Vân Phi Dương bình tĩnh được mới lạ.
Việc đầu tiên mà Vân Phi Dương phải làm chính là nhường gia căn nhà này, hắn chỉ có thể ở ngoài sân ngủ trên một cái giường trúc.
Việc thứ hai mà Vân Phi Dương phải làm là giúp nàng mang một phong thư tới địa điểm chỉ định.
Nơi này liền là nơi nàng cùng Ngọc Huyền ước hẹn, nếu có biến gì khiến Ngọc Huyền phải từ địa đạo rời đi thì lập tức liền phải tới đây chờ đợi nàng liên lạc.
Ngọc Huyền nhận được thư tín của nàng liền theo Vân Phi Dương về Hành Sơn, sau đó mọi chuyện liền trở nên hợp lý, Vân Phi Dương từ hầu hạ một người liền biến thành hầu hạ hai người.
Lại nói tới Ngọc Huyền, sự xuất hiện của Ngọc Huyền mới có thể khiến nàng an tâm tĩnh dưỡng, mới chân chính thả lỏng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, từ sau trận chiến với Tu La Vương, đã năm ngày Vô Song chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Năm ngày là một khoảng thời gian không dài nhưng mà đủ để nàng lo lắng cho tình hình của Vô Song.
Nàng hiện tại cũng đã trở về trạng thái đỉnh phong vậy mà Vô Song chưa tỉnh lại?, đây là cái trường hợp gì?.
Nàng đương nhiên biết Vô Song gặp phản phệ nhưng mà thân thể Vô Song nàng đã kiểm tra, thực sự rất bình thường thậm chí... nàng còn ‘vô tình’ biết được Vô Song vậy mà vẫn là nam nhân, cái kết quả này còn làm nàng bồi hồi nguyên nửa ngày, không biết nói gì cho phải.
Hiện tại đã là ngày thứ năm, một lần nữa vì Vô Song bắt mạch, vẫn không tìm ra khác lạ trên người Vô Song, nàng rốt cuộc khó mà bình tĩnh được.
Ở bên cạnh nàng, Ngọc Huyền cũng biết tiểu thư đang nghĩ gì liền lên tiếng.
“Tiểu thư... hay là đưa Vô Song công tử đến Ngũ Độc Giáo, bằng vào thân phận của tiểu thư liền có thể.. “.
Ngọc Huyền nói tới đây liền bị nàng đưa tay ngăn lại.
“Không cần nói, trước khi làm rõ việc của đại ca chúng ta tạm thời không thể tin ai”.
Nàng nói xong liền thở dài, bản thân nàng thậm chí còn hoài nghi sự mất tích của đại ca là do Lam Giác nhúng tay.
Đại ca nàng mạnh thế nào thì nàng hiểu rõ nhất, để làm đại ca mất tích vậy nhất định cần một lực lượng kinh khủng hơn nữa đều phải là người thân tính bên cạnh đại ca, nhân lúc đại ca không để ý ra tay thì mới có thể thành công.
Người thân tín với đại ca lại thêm thực lực mạnh mẽ, Lam Giác liền phù hợp với yêu cầu này, cũng chính là một trong số những kẻ mà nàng hoài nghi.
Lại nhìn Vô Song còn đang bất tỉnh, nàng không khỏi bực mình.
Vô Song biết tung tích của đại ca vậy mà lại không chịu nói đã thế còn giải vờ tức giận xoay người rời đi?.
Tấu khúc nhạc do nàng sáng tác lại còn chối cãi?, hơn nữa thừa biết khúc nhạc này liên quan đến nàng vậy mà dám đánh, dám thật sự tấu lên.
Nếu Vô Song tấu lên rồi trực tiếp nói cho nàng biết Đông Phương Bạch đang ở đâu thì đương nhiên không có chuyện gì, hắn tấu xong còn thần thần bí bí bỏ đi hại nàng không dưng đắc tội Ngô Ứng Hùng.
Nàng càng nghĩ càng tức giận, càng cảm thấy tất cả mọi việc là tại kẻ này nhưng nghĩ đến hắn liều mạng bảo vệ mình... nàng rốt cuộc cũng chỉ có thể thở ra một hơi.
“Ở nam phương nghe nói có một cao nhân gọi là Dược Vương ngụ tại Dược Vương Cốc gần Nam Thiếu Lâm bất quá người này tính tình cổ quái ta cũng chưa chắc nhờ vả được, lại thêm nam phương hiện tại chưa hẳn an toàn “.
Nàng nói không an toàn đương nhiên vì Long Đế cùng Tu La Vương, hai người này cho nàng áp lực cực lớn.
“Ngọc nhi, ta sẽ đưa hắn về Võ Đang”.
Ngọc Huyền nghe nàng nói vậy liền giật mình sau đó hỏi lại.
“Tiểu thư còn việc Phúc đại soái thì sao? “.
Nàng nghe đến Phúc Kiến An liền hơi dừng lại, nghĩ nghĩ một chút lại mở miệng.
“Ta tìm Phúc Kiến An vốn muốn hắn giúp tung tích của đại ca nhưng mà hiện tại tựa hồ không cần, ngươi cứ nói sự thật ngày hôm đó cho hắn rồi nói ta bị trọng thương phải về Võ Đang tĩnh dưỡng là được”.
Ngọc Huyền lần này cũng không hỏi nữa, yên lặng gật đầu.
Nàng cũng đứng lên, nhìn Vô Song bất tỉnh trên giường rốt cuộc từ trong tay xuất hiện từng sợi chỉ đỏ quấn quanh cơ thể Vô Song, bịt kín cơ thể hắn chỉ lộ ra phần từ mũi đổ lên, Vô Song bị quấn như con nhộng vậy.
Nâng Vô Song lên, ánh mắt lại nhìn về phía Ngọc Huyền.
“Việc của Khúc trưởng lão nhờ ngươi vậy, nếu cảm thấy khó quá liền trực tiếp bảo Phúc Kiến An giúp đỡ đi, tại địa bàn của hắn ta vậy mà bị ủy khuất thật lớn, cũng cần hắn đền bù một chút”.
Giao phó nốt việc cuối cùng cho Ngọc Huyền, nàng mang theo Vô Song lướt gió mà đi, hướng thẳng từ Hành Sơn đến Võ Đang Sơn.
Đương nhiên con đường này xa xôi hơn đường từ Miêu Cương tới Nam Thiếu Lâm nhiều.
............
Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.