Cực Phẩm Toàn Năng Y Thánh

Chương 42: Anh nói cái gì?




Lâm Hồng Tụ vừa đi tới đã trông thấy dáng vẻ phấn khích của mấy người kia. Cô ấy không nghiên cứu phỉ thúy, thế là quay sang hỏi Dương Kiệt: "Kỳ Lân, Tử La Lan nghĩa là gì?"

Trước khi Dương Kiệt kịp lên tiếng, anh họ Trần đã bật cười giải thích: "Tử La Lan, nghĩa như tên, là một loại phỉ thúy màu tím, có điều gam tím thường khá nhạt, gân giống màu hoa tử la lan nên mới được lấy tên như thế”

Dứt lời, anh họ Trần chỉ vào khối phỉ thúy nói tiếp: "Cô nhìn kỹ khối Tử La Lan này, phẩm chất rất tốt, màu tím sắc nét, trong veo không tì vết. Có thể nói là cực phẩm trong phỉ thúy Tử La Lan. Một khối lớn như này, nếu làm thành trang sức, đoán chừng giá cả sẽ rơi vào tầm năm triệu!"

"Hả? Chỉ bỏ ra mười nghìn tệ làm vốn là có thể kiếm lời được năm triệu á? Người này giỏi thật!" Lâm Hồng Tụ cũng hơi †ò mò, rốt cuộc là ai tinh mắt như thế, moi ra được bao bối cực phẩm ở khu D cấp thấp.

"Xem ra hôm nay tôi gặp may, đổ được phỉ thúy đầu tiên." Lúc này, một tiếng cười sảng khoái vang lên từ đám đông. Diệp. Thiên Vũ sửa sang quần áo, vẫy tay với mọi người xung quanh, đắc ý bước lên sân khấu, sai người làm gói kỹ khối Tử La Lan kia lại.

"Hóa ra là Diệp thiếu, chẳng trách, tôi còn đang thäc mäc ai mà tinh mắt thế chứ. Nhà họ Diệp buôn bán trang sức, kiến thức về nguyên thạch, phỉ thúy vô cùng sâu rộng. Có lẽ người khác nhờ may mãn mới đổ ra được Tử La Lan cực phẩm chứ Diệp thiếu đây tuyệt đối là thực lực." Bên cạnh lập tức có người nịnh hót.

"Cảm ơn mọi người, tôi cũng chỉ ăn may thôi, không có bản lĩnh đến mức đó." Diệp Thiên Vũ mỉm cười, hơi khom lưng, sau đó cố tình tiến về phía Dương Kiệt.

Vừa đi vừa mỉm cười đầy đắc ý.

Lúc này, anh ta còn không nhịn được liếc qua phía Diệp Khinh Tuyết, thấy cô che miệng, ánh mắt lấp lánh, trông có vẻ. rất ngạc nhiên. Hẳn không ngờ Diệp Thiên Vũ lại có thể tìm được Tử La Lan xinh đẹp như vậy trong đống đá thô tâm thường.

Thu được nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của người đẹp, cực khổ đến mấy cũng đáng giá.

Thế là sắc mặt Diệp Thiên Vũ càng vênh váo hơn.

Anh ta ưỡn ngực, chậm rãi tiến lại gần Dương Kiệt, vỗ vai hản, cười khẽ: "Dương Kiệt, hẳn trước đây anh không chơi cái này đâu nhỉ. Thật ra trò này đơn giản lắm, có muốn tôi dạy anh không?"

Nói xong, anh ta giơ Tử La Lan cực phẩm trên tay lên, hả hê vô cùng, trong ánh mắt nhìn Dương Kiệt còn thoáng qua vẻ khinh bỉ.

Mấy thứ như đổ thạch này, nhìn có vẻ đơn giản nhưng thật ra đòi hỏi rất nhiều kiến thức và kinh nghiệm. Tối hôm qua Diệp thiên Vũ đã tiếp xúc với đống nguyên thạch kia trước, tìm rất nhiều chuyên gia tới nghiên cứu, đánh dấu vào những tảng đá hết rồi, chỉ vì ngày hôm nay đây.

Anh ta không tin, hôm nay ở đây có người nghiên cứu phỉ thúy kỹ càng hơn mình.

Chẳng qua vừa mới dứt câu, Dương Kiệt đã cười khẽ, nhìn anh ta như một tên ngốc rồi đi thẳng tới khu D.

Hai mắt Dương Kiệt vận chuyển linh lực, bàn tay như gió xuân lướt nhanh qua đống nguyên thạch.

Đột nhiên, hắn dừng lại. Ngón tay chỉ vào một khối đá lớn chừng quả dưa hấu.

Khối đá này phát ra sóng linh lực dày đặc, thậm chí còn mạnh hơn khối Tử La Lan cực phẩm của Diệp Thiên Vũ rất nhiều. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn trong này cất giấu một khối phỉ thúy thượng hạng.

Hắn tin tưởng cảm giác của mình.

Dương Kiệt cầm khối đá lên, đi tới bên cạnh Diệp Thiên Vũ, cười hỏi: "Diệp thiếu đúng không? Nghe nói anh đổ thạch rất giỏi nhưng tôi đây cũng không chịu thua. Anh có tin khối đá trên tay tôi có thể đổ ra phỉ thúy cấp bậc cao hơn cả Tử La Lan cực phẩm của anh không?”

"Hừ... Dương Kiệt, anh cũng biết đùa giỡn đấy."

Diệp Thiên Vũ liếc Dương Kiệt, không nhịn được cười khẩy.

Bình thường Tử La Lan cực phẩm đã là bảo bối hiếm thấy rồi, huống hồ hôm qua anh ta còn tìm nhiều chuyên gia tới nghiên cứu như thế. Anh ta không tin Dương Kiệt tùy tiện vớt một khối thì có thể đổ ra phỉ thúy cấp bậc cao hơn khối của mình.

"Không tin?"

Thấy Diệp Thiên Vũ lắc đầu, Dương Kiệt nhướn mày, lại nói: "Nếu Diệp thiếu không tin, vậy chúng ta cược nhé?”

"Cược? Anh muốn cược gì với tôi?" Diệp Thiên Vũ cau mày, linh cảm mách bảo Dương Kiệt này có gì đó không đúng.

Tại sao đối phương lại tự tin như thế? Dựa vào đâu chứ?

Thấy ánh mắt ung dung của Dương Kiệt, trong lòng Diệp Thiên Vũ trào dâng nổi chán ghét.

"Chuyện này hơi khó, để tôi nghĩ lát."

Dương Kiệt làm bộ ngẫm nghĩ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệp Khinh Tuyết, đột nhiên nảy ra sáng kiến.

Hắn xoay đầu, nói với Diệp Thiên Vũ: "Vậy đi, anh Thiên Vũ, nếu tôi đây may mắn chiến thẳng, anh chỉ cần nói với vị hôn thê Diệp Khinh Tuyết của tôi một câu răng 'Tiểu thư Diệp Khinh Tuyết, chúc em và ngài Dương Kiệt mãi mãi hạnh phúc”, thế nào?"

"Anh nói cái gì?"

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Thiên Vũ lập tức trở nên u ám.

Bầu không khí thoät cái nặng nề hẳn đi, cả sảnh im phăng phắc, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Thiên Vũ băng dáng vẻ chờ xem kịch hay.

Trước đó không ai ngờ Dương Kiệt sẽ phản đòn mạnh mẽ như thế này hết!

Chúc em và ngài Dương Kiệt mãi mãi hạnh phúc?

Diệp Thiên Vũ mà thốt ra lời này thì đồng nghĩa với việc từ bỏ tư cách theo đuổi Diệp Khinh Tuyết vĩnh viễn.

Thế nhưng nếu không đồng ý vụ cá cược này, chỉ sợ hôm nay anh ta sẽ mất sạch mặt mũi!

Đổ ra được Tử La Lan cực phẩm xác suất chỉ có một phần ngàn nhưng lại không dám cược với một viên nguyên thạch cấp thấp chưa đổ, lá gan này quá nhỏ, nói ra còn thành trò cười thiên hạ.

"Diệp thiếu, cược với hắn đi!"

"Dmm, có phải đàn ông không thế? Ván này thẳng chắc rồi, còn do dự cái đách gì? Cược đê!"

Bên cạnh không ít người hóng hớt nhao nhao hùa theo.

Sắc mặt Diệp Thiên Vũ cực kỳ khó coi, con ngươi dáo dác, rõ ràng đang cân đo đong đếm.

Dương Kiệt cười khẩy: "Sao thế? Không dám cược hả, Diệp. thiếu, không ngờ anh nhát gan quá ha?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.