Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt

Chương 25: Là do lo lắng




Giang Mạt Hàn vừa muốn mở miệng nói chuyện, Hoa Lạc Ly cũng đã dùng khinh công ly khai.
Nhìn hồng ảnh kia nhanh chóng biến mất trong đêm đen, mâu quang Giang MạtHàn hiện vẻ buồn bực, hắn có thể hiểu được, Hoa Lạc Ly nói lời này không có cái gì là nhờ vả, mà là uy hiếp.
Hắn không thích bị ngườikhác uy hiếp, nếu là việc khác, có lẽ hắn muốn đối nghịch, nhưng là việc này hắn lại không thể không cẩn thận đối mặt.
Hoa Lạc Ly nóiTiêu Dao không cha không mẹ, hơn nữa lại có bớt trên mặt, cực độ thiếukhuyết cảm giác an toàn, nhưng là chính mình lại thấy cũng là một cáiTiêu Dao tự tin ngạo nghễ, vì sao trong mắt Hoa Lạc Ly và mình Tiêu Daolại bất đồng?
Chính mình vẫn nghĩ đến mình có thực lực có thểthấy rõ, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu lòng người, hiện tại cảm thấy có lẽ chính mình thấy chỉ là mặt ngoài, bởi vì bộ dáng lúc nãy của Tiêu Dao lảo đảo đào tẩu, đã muốn thuyết mình rất rõ ràng Hoa Lạc Lymới là người hiểu biết Tiêu Dao nhất!
Đáp án như vậy làm choGiang Mạt Hàn cảm thấy thực không thoải mái, cảm thấy có chút buồn bựccùng nghẹn khuất, còn có một loại tư vị nói không nên lời, như là ghentị, lại cũng không quá giống, mơ hồ có chút ê ẩm.
Giang Mạt Hànngẩng đầu nhìn phía trằm rằm trong trời đêm, hơi hơi giận dữ nói: “Ta sẽ không cho ngươi bởi vì ta mà đã bị thương tổn, về sau, ta nhất định hội so với hắn càng hiểu biết ngươi!” (Chuối: Chưa gì đã ghen rồi à ^^ )

Sau khi Tiêu Dao về phòng, lăng lăng nhìn tủ đầu giường có hoa sắc vi màutrắng, chính mình nhớ rõ lúc trước tất cả đều đã muốn héo rũ, vì sao lại có một bông hoa mới?
Gió lạnh đến đập vào mặt, Tiêu Dao cảnh giác nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ phía trước đã đóng nhưng giờ phút này lại bị đẩy ra.
“Ngươi sẽ không đi bằng của sao? Tiêu Diêu tà nghễ nhìn Hoa Lạc Ly theo cửa sổ mà vào.
Hoa Lạc Ly lộ vẻ một chút tà khí mỉm cười, mặt dày nói:” Mở cửa chính sovới mở cửa sổ mất sức hơn, xú sư đệ hôm nay đi chơi ở nơi nào?”
Tiêu Diêu tức giận liếc trắng mắt, nàng sẽ không quên, hôm nay trừ bỏ ngườikhông thể rời đi Sắc Vi viện là Giang Mạt Hàn, đi quốc gia khác xuấtchẩn là Long Ngạo cùng Yến Vô Ngân, chỉ có Hoa Lạc Ly không có ở cửa cốc chờ đợi chính mình trở về, nàng hơi nổi giận nói:” Dù sao ngươi cũng sẽ không quan tâm!”
Nghe ra trong lời nói Tiêu Dao có bất mãn cùngôn giận, Ánh mắt Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại, đi lên trước, tà cườihỏi:” Ngươi làm sao mà biết ta sẽ không quan tâm?”
Tiêu Dao hừlạnh một tiếng, nàng cũng không rõ vì sao chính mình lại sinh khi vớiHoa Lạc Ly, lúc trước chính mình không phải hi vọng mọi người đều khôngcần lo lắng cho mình sao? Vì sao hiện tại lại bởi vì hắn không có lolắng cho mình mà tức giận?
“Xú sư đệ là tức giận ta không có ởtrước cửa cốc chờ ngươi trở về?” Hoa Lạc Ly để sát mặt vào, hô hấp ấm áp đánh về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dao.
Tiêu Dao theo bản năng lui lại mấy bước, âm thanh không được tự nhiên nói:” Ta không có.”
Hoa Lạc Ly lại gần vài bước, híp mắt xếch, quỷ dị cười nói:” Thật sự không có?”
Tay Tiêu Dao đẩy hắn ra, không dám nhìn tới hai tròng mắt kia giống như cóthể câu hồn, âm thanh lạnh lùng nói:” Ta nói không có chính là không có! Hoa sắc vi này là chuyện gì xảy ra? Ta không phải kêu ngươi không đượchái sao?”
Khoé miệng Hoa Lạc Ly gợi lên, tay lấy qua một đóa hoasắc vi màu trắng, cười yêu nghiệt, hiện lên chút tự kỷ nói:” Xem rangươi tưởng nó là thật sao! Việc này thuyết minh tay nghề của ta thực là cao siêu a!”
“Nó là thật sao? Chẳng lẽ nó là giả!” Tiêu Dao kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, vội vàng đoạt lấy đoá hoa sắc vi màu trắng màHoa Lạc Ly đang thưởng thức.
Tiêu Dao đem hoa sắc vi đặt ở trướcmũi ngửi, không có mùi hoa gì, nàng nhấn vào đoá hoa vài cái, hiển nhiên đây là dùng vải dệt tốt nhất làm thành.
“Ngươi làm ?” Mâu trung Tiêu Dao hiện lên một tia giật mình cùng bội phục.
Hoa Lạc Ly vuốt cằm đánh giá trong mắt Tiêu Dao có một chút bội phục kia,hắn bội phục chính mình thực thích, có thể làm cho tiểu gia hỏa này bộiphục tựa hồ là vinh hạnh nhất.
“Thích không?” Hoa Lạc Ly tà cười hỏi.
Tiêu Dao sáng lạn cười, theo bản năng gật gật đầu, cũng rất nhanh nghiêm mặt lại, ôn cả giận nói:” Ngươi đừng nói cho ta, ngươi là làm hoa sắc vi cả ngày, cho nên mới không biết trong cốc đã xảy ra sự tình gì?”
Hoa sắc vi là Hoa Lạc Ly đêm qua thức cả đêm làm, cũng giải thích vì saohắn bỏ qua thời gian Tiêu Dao xuất cốc, nếu đêm qua không phải làm hoasắc vi này, có lẽ Hoa Lạc Ly hôm nay liền cùng bọn họ ra cốc, sẽ khôngcó chuyện Tiêu Dao mất tích.
Hôm nay người khác đều ở cửa cốc,Hoa Lạc Ly lại là một ngày xem sách, Giang Thương muốn tìm kiếm ngườinào trên giang hồ sở hữu Quy Hấp Thuật, nhưng là một ít tư liệu tà giáokhông thể cho đệ tự khác xem, tự nhiên chỉ có Hoa Lạc Ly mới có thể hỗtrợ tìm hành tung Tiêu Dao.
Tuy rằng hôm nay thực vội nhưng cũngbiết chuyện tình Tiêu Dao mất tích, nhưng là Hoa Lạc Ly lại ra vẻ mờ mịt nói:” Hôm nay đã xảy ra sự tình gì?”
“Nguyên lai ngươi thật là không biết, cho nên mới không có lo lắng.” Tiêu Dao nhỏ giọng nỉ non nói.
“Ta hẳn là lo lắng cái gì?” Hoa Lạc Ly nheo lại ánh mắt, mâu trung hiện lên một tia thản nhiên nghiền ngẫm.
“Không có gì, không biết cũng không quan hệ, dù sao ta đã muốn đã trở lại!Ngươi trễ như vậy tới tìm ta, có chuyện gì?” Tiêu Diêu hiện vẻ mờ mịtnhìn Hoa Lạc Ly.
Tay Hoa Lạc Ly đột nhiên thân chặt chẽ ôm lấyTiêu Dao, điều này làm cho Tiêu Dao ngẩn ra, muốn đẩy ra nhưng lại rấtthích mùi hoa đào thản nhiên trên người hắn.
“Ngươi ôm ta làm cái gì?” Tiêu Dao tùy ý hắn ôm, âm thanh vài tia ôn cả giận nói.
Hoa Lạc Ly ôm chặt hơn nữa, chính mình cũng không biết vì sao lại muốn ômhắn, nhưng là chỉ có ôm hắn, mới có thể cảm giác được hắn là an toàn,chính tâm mình mới có thể thật sự yên ổn xuống dưới.
Hôm naychính mình cùng người điên thật giống nhau, cơ hồ một ngày liền đem mọingười trên giang hồ sở hữu về Quy Hấp Thuật tra lần, cũng đang là ở đang đọc sách tìm kím, cho nên khi Tiêu Dao đã trở lại, cũng không biết,không có đi gặp hắn trước tiên, nếu không phải sư phụ nói cho chính mình hắn trở về, có lẽ chính mình bây giờ còn đang tìm manh mối.
“Xúsư đệ, ta biết ngươi nhất định không phải chính mình rời đi, có phải hay không có người uy hiếp ngươi, cho nên ngươi cái gì cũng không chịu nói, ngay cả Vân huyền, ngươi đều không có giải thích.” Hoa Lạc Ly thanh âmcó chút khàn khàn, lại rất êm tai, mang theo chút từ tính.
Ánhmắt Tiêu mở thật lớn, bởi vì Hoa Lạc Ly nhanh ôm chặt chính mình, đầucủa hắn để ở trên vai chính mình, chính mình không thể nhìn đến mặt hắn, nhưng là chính mình có thể nghe ra hắn khẩn trương cùng lo lắng. Hắnnguyên lai biết, hắn là có lo lắng? Vì sao mơ hồ cảm thấy hắn lại hại sợ cái gì?
“Không cần lo lắng, không có người uy hiếp ta, ta thực an toàn.” Tay Tiêu Dao vỗ vỗ lưng Hoa Lạc Ly, nhẹ nhàng an ủi.
“Là ai mang đi ngươi?” Trong lòng Hoa Lạc Ly so với ai khác đều rõ ràng,tuyệt đối Tiêu Dao sẽ không tự chính mình rời đi, bởi vì hiểu biết TiêuDao, Tiêu Dao cũng không phải là một người làm người khác lo lắng.
“Ngươi vì sao như vậy khẳng định là có người mang đi ta? Ngay cả Vân Huyềncũng tưởng ta chính mình rời đi .” Tiêu Dao vẫn như cũ nhớ rõ thật sâumâu quang kia của Vân Huyền có chút chỉ trích.
“Hắn chính là nhất thời liền hồ đồ, yên lặng một chút sẽ suy nghĩ cẩn thận .” Hoa Lạc Lyôn nhu an ủi nói, hắn hiểu được Tiêu Dao coi trọng nhất là Vân Huyền, dù sao Vân Huyền là cùng Tiêu Diêu ở chung lâu nhất.
Hoa Lạc Ly anủi làm cho Tiêu Dao có chút buồn bực, cái người vẫn thích châm chọcngười Hoa Lạc Ly, thế nhưng lại sẽ an ủi người? Nàng ngược lại hơi hơigợi lên khóe miệng.
“Có phải hay không người Thiên Thủy Tộc?” Hoa Lạc Ly thanh âm rất nhẹ,Tiêu Dao lại thay đổi run lên.
Bởi vì nhanh ôm chặt Tiêu Dao, Tiêu Diêu khẽ run thân mình khiến cho Hoa Lạc Ly chú ý, cũng lại khẳng định chính mình đoán đúng.
Đây là chính hắn đoán được , hẳn là không tính chính mình nói ra ngoài đi?Tiêu Dao biết không thể gạt được hắn, cũng liền nhất ngũ nhất thập nóicho Hoa Lạc Ly.
Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, chính là lẳng lặng nghe, cảm thấy nắm bắt Tiêu Dao là một phen vất vả.
Sau khi nói xong, Tiêu Dao uống một ngụm trà, nghi hoặc hỏi:” Ngươi làm sao mà biết là người Thiên Thủy Tộc đem ta mang đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.