Cực Phẩm Ở Rể

Chương 91:




Chương 91: Khách Nơi Khác Tới Thăm

Là một hiệu trưởng trường học, đầu tiên phải cân nhắc tới tỉ lệ đầu vào các chuyên ngành của trường, điều này rất bình thường.

Nhưng trong lòng Lâm Vũ vẫn khó chịu, vì lúc nhắc tới trung y, sự khinh thường trong mắt của hiệu trưởng Sương vô cùng chói mắt, giống như đang nhắc tới thứ đồ cổ mục rữa thậm tệ vậy.

Điều này càng kích phát suy nghĩ phải vực dậy lại trung y của Lâm Vũ.

Sau khi về tới phòng khám, từ xa đã nhìn thấy mẹ và Giai Giai ở trước cửa, vì hôm nay là cuối tuần nên Giai Giai không cần đi học.

Giai Giai nhìn thấy anh thì liền vẫy tay, hưng phấn nói: “Chú Hà!”

“Giai Giai làm xong bài tập về nhà chưa?” Lâm Vũ cười nói, nhìn nụ cười của cô bé thì cảm thấy sự âm u trong lòng liền biến mắt.

“Gia Vinh, về nhanh vậy à?” Lúc này Lý Hạo Minh đột nhiên đi từ trong phòng khám ra.

“Chủ nhiệm Lý, ngài sao lại tới đây?” Lâm Vũ hơi bắt ngờ.

“Lần này tôi tới là có một việc muốn nhờ. Lần trước thuốc bắc mà Smith dùng đó, cậu có nghĩ tới việc đăng ký bản quyền để sản xuất dây chuyền không. Như vậy có thể tạo phúc cho càng nhiều bệnh nhân mắc bệnh teo cơ xơ hóa hơn.” Vẻ mặt Lý Hạo Minh thành khẩn, trong lòng hơi thấp thỏm, sợ Lâm Vũ không đồng ý.

“Đương nhiên có thể rồi.” Lâm Vũ không cần nghĩ thì đồng ý ngay. Tổ tiên truyền y thuật lại cho anh chính là để anh chữa bệnh cứu người trên đời. Đây là trách nhiệm mà anh phải gánh vã.

“Vậy tốt quá rồi, tôi vừa hay có quen một công xưởng, Lý tổng rất có trách nhiệm, thích làm từ thiện. Cậu có thể yên tâm mà giao lại phương thuốc độc quyền cho ông ấy.” Lý Hạo Minh vỗ tay, hơi hưng phán.

Lâm Vũ cười mà đồng ý rất thoải mái, khiến ông hơi bất ngờ.

Phải biết nếu trạnh canh công khai thì phương thuốc này tuyệt đối sẽ có giá trên trời lên đến trăm triệu thậm chí là hàng tỉ.

Kết quả là Lâm Vũ lại nhẹ nhàng mà đồng ý như vậy. Phần tắm lòng này, khí phái này, gánh vác này, khiến Lý Hạo Minh vô cùng khâm phục.

Dùng câu đức hạnh đủ cả này để hình dung Lâm Vũ quả thực quá thích hợp.

Sau khi vào tiệm, Lâm Vũ viết chỉ tiết các dược liệu, tỉ lệ, cùng cách chế, công dụng chủ yếu của thuốc ra.

“Chủ nhiệm Lý, ngài xem thử, còn có gì cần bổ sung không.”

Lâm Vũ đưa tờ giấy cho Lý Hạo Minh, cười nói: “Thực ra lần trước tôi tự làm thuốc ở đây, khó tránh khỏi có chút sơ sài, nhiều dược liệu chưa được nghiền kỹ. Nếu có xưởng thuốc chuyên nghiệp tiến hành gia công thì hiệu quả sẽ càng rõ ràng hơn.”

“Áy, Tiểu Hà, đúng là cảm ơn cậu lắm. Cậu đã làm một chuyện tốt cho thiên hạ mà!”

Lý Hạo Minh nhìn phương thuốc trong tay mà tán thưởng không ngừng, tay hơi run. Tờ giấy này sau này không biết rằng có thể chữa bệnh cho biết bao nhiêu người nữa.

“Lam Thiên Ngọc Diệp mà Tống lão tặng tôi lần trước vẫn còn một ít, ngài đợi chút, tôi pha cho ngài một ấm.” Lâm Vũ đứng dậy tới tủ lạnh lấy trà.

Lịch Thần Sinh vội đi đun nước, rửa bộ ấm trà.

Lý Hạo Minh vốn dĩ lấy được phương thuốc rồi thì nóng lòng muốn đi, nhưng vừa nghe thấy Lam Thiên Ngọc Diệp thì liền nhẫn nại mà ngồi lại, cười hỏi Lâm Vũ: “Lúc nào thì bắt đầu lên lớp vậy?”

Lâm Vũ bị hỏi có chút đột ngột, nhất thời không phản ứng lại, không hiểu nói: “Lên lớp, lên lớp gì chứ?”

“Thần Sinh nói với tôi rồi, sáng nay không phải là cậu đã tới đại học y sao? Gặp lão Sương rồi?” Lý Hạo Minh hỏi.

“À.” Lâm Vũ lắc đầu cười khổ một cái, nói: “Gặp rồi, nhưng rất không may, học viện trung y của họ vừa tới một đám giáo viên thực tập, tôi mà vào nữa thì quá nhiều người rồi, nên tôi từ chối rồi.”

Lâm Vũ đẩy trách nhiệm lên trên người mình. Dù sao Lý Hạo Minh và Sương Tông Nhụy là bạn học, anh không muốn để Lý Hạo Minh khó xử.

Nhưng lăn lộn nhiều năm trong giới y học như vậy, Lý Hạo Minh tinh vi như vậy sao có thể bị anh gạt chứ, chau mày nói: “Tiểu Hà, cậu nói thật với tôi, có phải là lão Sương đó nói một đằng làm một nẻo hay không?”

“Quả thực là quá nhiều người rồi. Chủ nhiệm Lý, ngài đừng nghĩ nhiều, nào, uống trà.” Lâm Vũ cười ha ha nói, sau đó bắt đầu pha trà.

“Quá xằng bậy rồi!”

Lý Hạo Minh tức đùng đùng mà đập lên bàn một cái, tức giận: “Lão Sương này có ý gì chứ? Chúng ta cũng không phải là phải xin qua trường ông ta mới được. Lúc tôi nhắc tới chuyện này, là ông ta nói nhiệt liệt chào mừng, bây giờ lại chơi trò này với tôi!

Thứ gì chứ!”

“Chủ nhiệm Lý, bớt giận, có thể ông ấy cũng có chỗ khó.” Lâm Vũ khuyên.

Thực ra trong lòng anh cũng vô cùng khó chịu, nhưng do quan hệ với Lý Hạo Minh, cũng không tiện nói gì nhiều.

“Thế này, Gia Vinh, ông ta không cần chúng ta, chúng ta còn không thèm đi nữa kìa. Tôi sẽ gọi điện cho hiệu trưởng đại học trung y Thanh Hải, tôi có chút giao tình với ông ấy, người này cũng khá tốt, tôi hỏi thử ông ấy có muốn để cậu qua đó dạy không.”

Lý Hạo Minh nói xong thì không đợi Lâm Vũ đồng ý đã đi qua bên cạnh gọi điện.

; Điện thoại vang lên một lúc mới có người bắt máy. Đầu bên kia truyền tới một tiếng cười lớn: “A lô, Hạo Minh à, mấy ngày rồi không nghe thấy tin tức gì của ông đấy.”

“Hiểu trưởng Đồng à, gần đây thế nào?” Lý Hạo Minh cười lớn nói: “Là có một chuyện. Tôi quen một tiểu huynh đệ học trung y, y thuật vô cùng cao siêu. Tôi và Tống lão đều hy vọng có thể phát triển trung y lớn mạnh, cứu được nhiều bệnh nhân hon, nên muốn để vị tiểu huynh đệ này của tôi tới trường ông dạy học, phổ cập trung y. Ông xem thế nào?”

“Tiểu huynh đệ? Bao nhiêu tuổi rồi?” Đồng Ích Thần nghe vậy thì tò mò.

“Hơn hai mươi tuổi, cũng tự mình mở một phòng khám, giúp chúng tôi chữa khỏi cho mấy bệnh nhân rồi đấy.” Lý Hạo Minh cật lực giới thiệu.

“Có phải là bác sĩ Hà Gia Vinh?”

Đồng Ích Thần nghe vậy thì liền nhanh trí, vội nói.

Hơn hai mươi tuổi, y thuật cao siêu, cũng chỉ có mình Hà Gia Vinh thôi.

“Đúng, lão Đồng, ông biết Tiểu Hà à?” Lý Hạo Minh hơi bất ngờ.

“Nào chỉ biết chứ. Thủ pháp châm cứu của Hà tiên sinh tôi còn dùng làm mẫu để nghiên cứu cùng máy lão giáo sư nữa.” Đồng Ích Thần hưng phấn nói: “Hà tiên sinh nêu muốn dạy học ở trường chúng tôi thì là việc cầu còn không được nữa.”

Bây giờ sự công nhận trung y càng ngày càng thấp, tỉ lệ báo danh của trường trung y họ cũng càng ngày càng thấp. Ngược lại, đại học y khoa Thanh Hải bên cạnh lại mỗi năm tỉ lệ tuyển sinh tăng vụt.

Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì đại học trung y e là sẽ phải đóng cửa mắt.

Bây giờ có người năng lực siêu phàm như Hà gia Vinh tới trường dạy thì có thể làm công tác tuyên truyền tuyển sinh với bên ngoài, cũng có thể nâng cao chất lượng dạy học, tuyệt đối là một chuyện tốt, Đổng Ích Thần không khỏi có chút vui mừng.

“Vậy thì tốt quá rồi. Thế này, lát nữa tôi và Tiểu Hà đích thân tới tìm ông.” Lý Hạo Minh nói.

“Vậy sao được chứ. Nếu như là trường chúng tôi mời Hà tiên sinh thì tất nhiên phải là chúng tôi đích thân đến tận nơi bái phảng chứ. Ông ở chỗ Hà tiên sinh đó đúng không? Tôi qua đó ngay.” Đồng Ích Thần hưng phấn nói.

“Ừ, vậy làm phiền ông rồi.” Lý Hạo Minh cười lớn nói. Đối với thái độ của Đồng Ích Thần, ông vô cùng hài lòng. Đây mới là dáng vẻ tôn sư trọng đạo chứ.

Không tới nửa tiếng sau, Đổng Ích Thần và một người đàn ông trung niên vội vã tới phòng khám, nhìn thấy Lý Hạo Minh thì vội chào hỏi, sau đó đi tới vươn tay ra nói: “Áy, Hà tiên sinh, cuối cùng cũng gặp mặt rồi, ngưỡng mộ đã lâu.”

Lâm Vũ cũng vội đứng dậy bắt tay với ông ấy, cười nói: “Hiệu trưởng Đồng, còn phiền ngài đích thân tới đây, quả thực là ngại quá.”

“Đâu có chứ, việc nên làm. Trường chúng tôi bây giờ khát khao tài năng, Hà tiên sinh có thể tới là vinh hạnh lớn của chúng tôi.”

Đồng Ích Thần kích động nói.

Mấy người uống trà một lát, liền bàn xong cụ thể chuyện Lâm Vũ tới dạy học.

Sáng ngày hôm sau, bên ngoài đại học y khoa Thanh Hải đặt đầy giỏ hoa, toàn là sinh viên mỹ nữ mặc đồng phục đứng đó, trong tay đều cầm hoa tươi, giống như đang đợi khách quý nào đó tới vậy.

Sương Tông Nhụy và mấy phó hiệu trưởng, bí thư học viện đều có mặt, vô cùng hưng phấn, dặn dò nhân viên chụp ảnh bên cạnh phải chụp thêm ảnh trong toàn bộ quá trình, sau này còn để làm tuyên truyền.

Sương Tông Nhụy kích động không thôi. Sau ngày hôm nay danh tiếng của đại học y khoa Thanh Hải sẽ lại vang xa trong giới y thuật y liệu Hoa Hạ.

“Bên lão Hà chuẩn bị thế nào rồi?” Sương Tông Nhụy không yên tâm mà hỏi bí thư của học viện trung y.

“Đã chuẩn bị xong cả rồi, tuyệt đối không có vấn đề, những người được chọn đều là sinh viên thành tích tốt nhất của học viện chúng tôi, bài dạy cũng là bài “Lý luận trung y cơ bản” mà lão Hà sở trường nhát.” Bí thư học viện trung y vội nói.

Sương Tông Nhụy lúc này mới hài lòng mà gật đầu.

Lúc này chỉ thấy hai chiếc xe Lincoln sang trọng chạy từ xa tới.

Sương Tông Nhụy liền giơ hai tay vẫy vẫy.

Sinh viên xinh đẹp hai bên liền giơ hoa tươi lên cao giọng: “Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”

Sương Tông Nhụy lại vẫy tay lần nữa, tỏ ý bảo họ cao giọng thêm.

“Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.”

Annie ngồi trong xe thấy vậy thì chau mày. Cô ta không ngờ Sương Tông Nhụy lại ồn ào thế này, dù sao lần này cô ta tới Hoa Hạ rất kín tiếng.

Nếu bị người khác biết được cô ta ở Hoa Hạ thì người từ khắp nơi trên Hoa Hạ tới thăm cô ta sợ là sẽ mãi mà không hết.

“Annie hội trưởng, xin chào xin chào.”

Sau khi Annie xuống xe thì Sương Tông Nhụy vội chạy lên muốn bắt tay cô ta, kích động vô cùng.

Một đám giáo viên cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ phó hội trưởng hiệp hội y liệu Mỹ lại trẻ đẹp như vậy.

“Hiệu trưởng Sương, tôi hy vọng hành tung lần này của tôi tạm thời không được tiết lộ ra ngoài.” Annie chau mày nói.

“Được, yên tâm, trường chúng tôi tuyệt đối sẽ làm tốt công tác bảo mật.” Sương Tông Nhụy cười nói, rồi làm tư thế mời: “Hay là cô tham quan trường chúng tôi trước.”

“Không cần đâu, tôi tới nghe tiết dạy của giáo sư Hà.” Annie lắc đầu. Môi trường học có tốt đến mức nào cũng không có ý nghĩa gì. Thứ quyết định thực lực của trường là trình độ dạy học của giáo viên.

“Được được, vậy chúng ta trực tiếp đi thính giảng. Thầy Hà đã chuẩn bị xong rồi, mời!” Sương Tông Nhụy vội dặn dò bí thư của học viện trung y dẫn đường.

Lúc này trong phòng học của học viện trung y đã ngồi chật kín hơn năm sáu mươi sinh viên. Người gầy gò đứng trên bục giảng chính là thầy Hà, Hà Chí Huy dạy bài «Lý luận trung y cơ bản>> của học viện trung y.

Cho đến bây giờ, Hà Chí Huy vẫn cảm thấy như đang mơ.

Nhiều năm như vậy dù ông cần mẫn dạy học, mấy năm trước cũng được lên cấp giáo sư, nhưng nghiêm túc mà nói, ông không hề có được thành tích nổi danh nào, cũng không viết ra được bài luận xuất sắc nào, sao phó hội trưởng hiệp hội Mỹ lại chỉ đích danh muốn nghe bài giảng của ông?

Lúc này ông nghe thấy tiếng hỗn loạn ở bên ngoài, vội phấn chắn lên, dặn dò: “Khách ngoại quốc tới rồi, các bạn học mau ngồi ngay ngắn.”

Một đám sinh viện liền ngồi nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Annie hội trưởng, mời.” Sương Tông Nhụy dừng trước cửa, tỏ ý mời đám người của Annie vào trước.

Annie vừa vào lớp nhìn thấy Hà Chí Huy thì ngắn ra. Jason không phải đã nói Hà Gia Vinh chỉ mới hơn hai mươi tuổi sao?

Người đứng trên bục giảng sao lại là một ông già?

“Hiểu trưởng Sương, vị này chắc chắn là giáo sư Hà?” Annie hơi không chắc chắn mà hỏi, còn tưởng mình nhớ nhầm.

“Đúng thế, là giáo sư Hà.” Sương Tông Nhụy cười lớn nói chắc nịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.